Nói kiểu này không đúng, không phải là hoàn toàn không chạm vào cậu, những nụ hôn và âu yếm nên có đều có cả, chỉ là chưa từng làm đến bước cuối cùng.
Dư An biết trong đó nhất định có lời dặn của bác sĩ, nhưng mang thai khiến cậu trở nên đa sầu đa cảm, khó mà không suy nghĩ linh tinh.
Cậu nhìn Alpha với ánh mắt phiếm hồng, cũng không để ý nói ra những lời này liệu có bị dì giúp việc trong phòng ngủ cho khách nghe thấy được, "Trước đây không chạm vào em vì lo lắng tình trạng của em nguy hiểm, nhưng bây giờ thì sao? Rõ ràng kết quả kiểm tra tốt lắm mà, anh thà là nhịn luôn chứ không muốn chạm vào em."
Omega nhắm mắt lại, muốn giấu đi sự khó chịu trong đáy mắt, giọng nói càng thêm ấm ức buồn bã, lòng bàn tay lúng túng che lại bụng mình, "Là vì hiện tại trông em xấu quá à? Khiến anh thấy khó chịu, ghê tởm..."
Dư An nói những lời này, đáy mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt, Alpha ôm chặt lấy cậu.
Mùi đàn hương nhẹ nhàng hòa quyện vào lòng người, không nóng bỏng và nồng nàn như những ngày trước, từng đợt từng đợt quấn quít bên người Omega.
Dư An không nghe được lời an ủi nào lại bắt đầu xấu hổ phát cáu, ngẩng đầu lên muốn chất vấn Alpha lại bị hôn lấy một cách vừa mạnh bạo vừa dịu dàng.
Trên bờ môi cậu còn vươn nước mắt mặn chát, Bùi Diệu ngậm lấy hai cánh môi, nhẹ nhàng liếm láp cọ xát một hồi, ôm chặt eo và gáy cậu, cạy mở môi ra cướp đoạt hơi thở và chiếm lấy khoang miệng ngọt ngào.
Đầu lưỡi hoảng loạn chạy trốn của Omega bị Alpha bắt lấy dằn vặt một cách mạnh bạo, hôn thật sâu, từ khi mang thai, Dư An chưa từng bị hôn một cách lỗ mãng thế này lần nào.
Rất nhanh, hương hoa và gỗ dần tuôn trào ra một cách nóng bỏng, hương thơm ngào ngạt trộn lẫn với tia lửa phân tán.
Hiện tại Dư An rất mẫn cảm, một cái hôn cũng đủ khiến cậu mất khống chế, hai má ửng hồng, từng luồng điện cuồn cuộn trong cơ thể, cảm giác nóng rực tê dại khiến những ngón chân của cậu nhịn không được cuộn lại, hơi thở hỗn loạn nóng bỏng, bàn tay đặt trên vai Bùi Diệu dùng sức túm chặt lấy áo anh đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Phản ứng sinh lý là chuyện bình thường, khoang sinh sản tựa một cảnh cửa mất khống chế không ngăn được nước chảy lênh láng thấm ướt cả quần lót, trong quần dính nhớp một mảng.
Dư An run rẩy vô cùng, thậm chí không thể đáp lại nụ hôn kia, chỉ có thể mặc cho Bùi Diệu khống chế, cơ thể càng lúc càng nóng, hương hoa mất khống chế, hai mắt cậu mở lớn, thất thần trong phút chốc, nước mắt không kìm được rơi đầy mặt, hoa quỳnh đột nhiên trở nên nồng nàn hơn.
Bùi Diệu buông tha bờ môi của Dư An, kéo ra một sợi chỉ bạc, hơi thở của anh cũng rất hỗn loạn, nhìn người trong lòng mình bằng ánh mắt sâu thẳm, giúp cậu lau đi vệt nước bên môi, sau đó ôm cậu một lúc để hơi thở chậm lại.
Đôi môi của Omega đỏ hồng, cơ thể run rẩy không ngừng, mất sức nằm trong lồng ngực Alpha thở hồng hộc, một lúc lâu sau linh hồn mới từ mây mù choáng váng quay trở về thể xác.
Hơi thở của Dư An vẫn còn rất loạn, còn có cả sự hồi hộp xa lạ, âm cuối cũng mang theo sự run rẩy bất lực, cảm thấy xấu hổ vô cùng với sự dính nhớp bên dưới, "Sao... sao lại thế này?"
"Em đang trong thai kỳ mà, nội tiết tố tron cơ thể vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn, không chịu được sự động chạm thế này." Giọng nói Bùi Diệu trầm thấp, đè nén dục vọng, "Cao trào liên tục sẽ xuất hiện sự co thắt, chuyện này anh từng nói với em rồi."
Dư An có ấn tượng, nhưng lúc đó cậu không tin mấy.
Cộng thêm việc thời gian này Bùi Diệu cố ý khống chế sự thân mật với cậu, lần nào cũng buông cậu ra khi cậu chưa thỏa mãn, trước đây chỉ cần hôn nhau cũng khiến phía dưới trở nên ẩm ướt dính nhớp, nên Dư An vẫn luôn nghĩ rằng điều này là bình thường.
Mãi đến lúc này, cậu bị một chiếc hôn biến thành dáng vẻ này, mới chịu tin lời anh nói.
Dư An xấu hổ ngẩng đầu lên, rồi lại vùi mặt vào lồng ngực Bùi Diệu, đôi chân lúng túng kẹp chặt lại, như một con vật nhỏ đang muốn che giấu lỗi lầm mình đã gây ra.
Bùi Diệu ôm cậu về phòng, đóng cửa rồi đặt cậu xuống giường, vươn tay muốn cởi quần Dư An ra.
Ánh mặt cậu lóe lên một tia hoảng loạn, nắm chặt lưng quần mình, hơi có vẻ nghiện mà còn ngại, "Dì còn ở đây mà..."
Bùi Diệu chợt khựng lại, bất đắc dĩ cong môi, "Anh chỉ muốn thay quần cho em thôi."
"..." Dư An buông tay, chút mong đợi trong mắt chợt hóa thành tro bụi, nằm nghiêng trên giường giả chết, lấy gối che mặt mình lại.
Bùi Diệu cởi chiếc quần dính nhớp của Dư An ra, mùi hương nồng nàn, cảnh đẹp giữa hai chân khiến máu trong người anh sục sôi dâng trào.
Pheromone không thể khống chế được mà lan tỏa khắp nơi, Dư An bị bao vây trong sự chiếm hữu cực đại này cảm nhận được chút tín hiệu ve vãn tán tỉnh.
Cậu nhấc nhẹ gối lên, nhìn anh qua khe hở nhỏ, Bùi Diệu ngồi bên giường cầm chiếc quần lót dính đầy những thứ đó của cậu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt u ám, sắc mặt thâm trầm, thậm chí giữa trán còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, yết hầu chuyển động liên tục, cuối cùng lại vứt quần lót dơ xuống đất, mở tủ tìm một chiếc mới sạch sẽ.
Sự bức bối đè nén trong lòng Dư An cứ thế mà tiêu tan đi hết, trông thấy Bùi Diệu mang quần lót và quần dài mới bước đến, lòng bàn tay sờ lên chân cậu mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
"Bùi Diệu." Dư An nhỏ giọng, "Em muốn ngồi dậy."
Bùi Diệu không ngẩng đầu, mặc quần vào cho cậu, "Sắp xong rồi."
Vải cotton mềm mại che lại cảnh đẹp, Bùi Diệu nâng Dư An ngồi dậy, còn chưa kịp tách ra, một đôi tay đã ôm choàng lấy cổ anh.
Bùi Diệu ngước mắt lên, nhìn Dư An với ánh mắt sâu thẳm.
"Em xin lỗi." Dư An lau đi mồ hồi bên thái dương anh, nói một cách nhỏ nhẹ, "Em không nên ương bướng như vậy."
"Không sao cả." Giọng nói Bùi Diệu trầm khàn, "Ương bướng là quyền lợi của em."
Dư An hôn lên chóp mũi anh, "Thật ra anh không cần phải nhịn một cách vất vả thế đâu, em có thể giúp anh mà. Hơn nữa... nếu anh muốn em, em sẽ rất vui."
"Không muốn em vất vả." Bùi Diệu nói, "Em có thể nhịn, đương nhiên anh cũng có thể."
Dư An không nhịn được bật cười, "Việc này có gì đáng để so bì đâu, cũng không phải đang phân thắng bại, hơn nữa, giữa vợ chồng với nhau cần có sự cảm thông mà."
"Không phải hơn thua." Bùi Diệu ngắm nhìn nụ cười của cậu, thần kinh căng chặt thả lỏng hơn chút, "Vốn dĩ vì đang mang thai em mới không được thoải mái, anh nhẫn nhịn chút chả có gì to tát. Huống hồ, co thắt không phải chuyện nhỏ, anh sẽ sợ lắm."
Dư An hơi ngạc nhiên, càng cảm thấy thú vị hơn, chọc chọc khuôn mặt Bùi Diệu, dựa sát vào hỏi anh, "Có à? Sao em không nhìn ra vậy nhỉ?"
"Nhìn ra em sẽ lo lắng hơn thôi." Khóe miệng Bùi Diệu bị Dư An kéo căng lên, khuôn mặt sắc sảo trở nên dịu dàng hơn, thở dài một hơi, đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Vậy nên em phải ngoan ngoãn chút, nhịn cho qua lúc này, lần sau khám thai anh sẽ hỏi bác sĩ."
Tâm trạng của người mang thái vốn là nắng mưa thất thường thế đấy, giây trước vừa cười, giây sau khóe miệng đã hạ xuống, ánh mắt buồn bã, "Có phải em hư hỏng lắm không? Chẳng có chút dáng vẻ nào mà người mang thai nên có."
Bùi Diệu ngồi xổm xuống trước mặt Dư An, lòng bàn tay vuốt ve đôi chân thon dài bóng loáng của cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, "Đây đều là những hiện tượng bình thường khi mang thai, bác sĩ cũng đã nói rồi, không thì họ căn dặn anh mãi làm gì?"
"Hơn nữa chỉ khi nào pheromone nồng đậm hơn mới có nhu cầu cao, việc này cho thấy em đã khỏe hơn nhiều rồi, hoàn toàn có khả năng cung cấp đủ pheromone cho con, đây là chuyện tốt."
Dư An vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình, "Thật ạ?"
Bùi Diệu cam kết lần nữa: "Anh sẽ không lừa em."
Hai người nhìn nhau một hồi, Dư An lại cười lên, nhưng chiếc bụng đói lại bắt đầu ùng ục kêu lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ.
"..." Dưới ánh nhìn của Bùi Diệu, cậu nâng bàn chân trắng nõn đạp lên vai anh, thúc giục: "Mặc vào giúp em nhanh lên đi, em muốn ăn cơm."
Đôi mắt anh ánh lên ý cười, nắm lấy mu bàn chân đã hơi phù nề của Dư An, tròng quần vào, "Dì có làm súp bồ câu, lát nữa em nếm thử xem."
"Em muốn ăn ba bát." Dư An mạnh miệng.
Bùi Diệu bật cười một tiếng trầm thấp, ăn mặc chỉnh tề cho Omega nhà mình sau đó bế cậu lên, "Bốn bát cũng được luôn."