Dư An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chẳng chút biểu cảm của Bùi Diệu, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
"... Anh nói gì vậy?"
Giọng nói êm nhẹ hơi khàn, trong đó còn có cả sự khó tin.
Bùi Diệu đang định đáp lời thì điện thoại rung lên, công ty có việc cần anh phải quay về mở họp giải quyết gấp.
Dư An bối rối, âm thanh ong ong chấn động do ù tai khiến cậu không nghe thấy Bùi Diệu đang nói gì.
Cuộc gọi rất ngắn, chưa tới một phút đã kết thúc.
Bùi Diệu cầm điện thoại đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn Omega mỏng manh yếu ớt nằm trên giường bệnh một lượt từ trên xuống dưới, mở lời: "Cụ thể mọi chuyện Dư tổng sẽ nói cho em, tôi còn có việc nên đi trước."
Dư An vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ mà nhìn Bùi Diệu như lúc nãy, người vừa đứng dậy từ trên ghế, trước mắt cậu chỉ còn lại bức tường trắng như tuyết.
Có lẽ sự lặng thinh này trông quá mức đau lòng, Bùi Diệu khựng lại vài giây rồi nói tiếp: "Bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."
Giọng nói của Alpha vững vàng mà bình đạm, không chứa đựng bất kì cảm xúc nào, chẳng khác gì đang thảo luận công việc.
Sau khi Bùi Diệu rời đi, Dư An lắng nghe âm thanh cửa được đóng lại và tiếng bước chân dần xa, phòng bệnh yên tĩnh tràn ngập cảm giác bất lực và đau thương, từng tầng lại từng tầng nối tiếp nhau tựa như bị bọc chặt trong lớp lớp bông tằm dày đặc khiến cậu khó thở.
Không lâu sau ba mẹ An đã đến, họ nhìn con trai đang lặng thinh, mang vẻ mặt thờ ơ trước nay chưa từng thấy.
Mẹ Dư ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của Dư An, chưa kịp chạm tới đã bị cậu nghiêng đầu né tránh.
"Chuyện Bùi Diệu là thế nào vậy ạ?" Cậu hỏi.
Mẹ Dư lo lắng nói: "Tiểu An, con nghe mẹ nói đã..."
"Tại sao con lại kết hôn với anh ta vậy?" Dư An nhìn ba mẹ mình, chờ đợi câu trả lời.
Mẹ Dư bắt đầu rơi lệ, có chút khó nói, cuối cùng ba Dư mở lời.
Tai nạn xe cộ này mang đến cho Dư An những tổn thương vô cùng nghiêm trọng, cậu không chỉ bị thương thân thể mà còn bị một mảnh thủy tinh đâm vào tuyến thể, thương tổn đến thần kinh khiến tin tức tố trong cơ thể trở nên hỗn loạn, mấy cuộc phẫu thuật trong lúc hôn mê đều là thực hiện vì tuyến thể.
Cơ thể của Omega thanh tú mảnh mai hơn, tình trạng cơ thể phụ thuộc rất nhiều vào sự điều hòa của tuyến thể, tác dụng của nó không đơn giản chỉ là sinh sản hay là sức hấp dẫn đối với giới tính khác, hơn thế nữa là sự bảo vệ của nó với các chức năng khác của cơ thể, tương đương với mạng sống của một người, đối với Alpha cũng thế.
Tuyến thể của Dư An bị tổn thương, toàn thân lại mang nhiều trọng thương như thế, cấp cứu bao nhiêu lần đi nữa cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại được tính mạng. Cậu được các y tá có chuyên môn chăm sóc suốt một tháng, liên tục theo dõi biến động dữ liệu trên các thiết bị theo dõi sức khỏe, việc được đẩy vào phòng cấp cứu để phẫu thuật lúc đêm khuya đã trở thành chuyện bình thường trong thời gian đó.
Nhà họ Dư kinh doanh làm ăn nên rất xem trọng phong thủy vận mệnh, ba Dư cũng chẳng còn cách nào khác nữa, không muốn trơ mắt nhìn đứa con trai cưng mà mình nuôi nấng cứ thế rời khỏi thế gian này. Thế là ông tìm đến vị đại sư đoán số mệnh phong thủy quen biết nhiều năm để mong được chỉ đường dẫn lối.
Phong thủy bát quái không có cơ sở khoa học, nhưng nó là một phương thức biểu đạt một vũ trụ vĩ mô giống như từ trường, được ông cha truyền lại, người làm ăn xem trọng việc này, cũng tin tưởng vào nó.
Đại sư tính toán sinh thần bát tự của Dư An, nói rằng đây là một kiếp nạn lớn trong số mệnh của cậu, nếu cố gắng vượt qua được, ngày sau sẽ thuận buồm xuôi gió không còn biến cố gì nữa.
Dưới tình huống lâm vào đường cùng gần như sụp đổ ấy, con người ta thường tìm kiếm sự an ủi về mặt tâm lý, bất kể có hiệu quả hay không cũng phải thử trước đã.
Dư An nằm trong phòng ICU chỉ còn chút hơi tàn, ba mẹ Dư cũng chỉ có thể xem như còn nước còn tát, chỉ còn một cọng rơm cứu mạng như thế cũng quyết nắm chặt không buông tay.
"Xung hỉ?" Dư An nghe thấy hai chữ này, chỉ cảm thấy thật nực cười.
"Con và Bùi Diệu có bát tự rất hợp nhau, hơn nữa con nằm trong ICU cũng chẳng mang đến chuyện vui gì để có thể xua đuổi vận xui." Ba Dư thở dài, "Tiểu An, lúc đó ba mẹ không còn cách nào khác nữa rồi, con và Bùi Diệu vốn có hôn ước, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Khi đó mạng sống của con như đang bị treo lơ lửng, chỉ cần là có cách, dù là cách gì ba mẹ đều sẽ thử mà không màng kết quả, con có hiểu không?"
"Thế nhưng hai người đã từng nghĩ tới chưa, nếu như con thật sự chết rồi, như vậy là hại cả một đời của Bùi Diệu." Dư An phát ra âm cuối cùng trong run rẩy, nói một cách khó khăn, "Hiện tại con hỏng bét thế này, cũng sẽ liên lụy đến cả đời người ta."
Ba Dư nhìn Dư An rồi nói một cách nặng nề: "Tiểu An, ba chẳng thể để ý nhiều đến vậy, lúc đó ba chỉ có một suy nghĩ, đó là cứu lấy con. Dù cho biện pháp này có hiệu quả hay không ba đều sẽ thử. Ba không có cách nào quản luôn chuyện cả đời của người khác, dù cho đó có là con trai của anh em tốt đi nữa."
Hốc mắt Dư An đỏ lên, nước mắt tuôn trào, cậu khóc trong lặng lẽ mà đau khổ, hai tay bị quấn nẹp thật dày không thể động đậy được, ngay cả việc lau đi nước mắt trên mặt cũng chẳng thể làm nổi.
Theo sự dao động cảm xúc của cậu, nỗi đau như bị kim châm truyền đến sau gáy, dưới lớp băng vải thật dày là tuyến thể đã tràn đầy vết dao kéo.
Cậu nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ của Bùi Diệu cách đây không lâu, quay mặt nhìn ra cửa sổ, nhắm mắt lại.
Vợ chồng trên danh nghĩa, là trách nhiệm, là nghĩa vụ.
Cậu hiểu rõ, một kẻ phế nhân như mình, sớm đã không còn quyền lựa chọn hay từ chối nữa rồi.
Từ hôm đó trở đi, Dư An dần trở nên yên lặng hơn, chỉ ăn cơm, ngủ, rồi truyền dịch, rất ít khi nói chuyện. Mẹ Dư tận lực khơi gợi chủ đề để trò chuyện với cậu, Dư An nếu không nhắm mắt thì cũng là đờ đẫn ngơ người.
Bùi Diệu đã sẽ nói chăm sóc cậu, mỗi ngày đều đến thăm nom khoảng hai tiếng, cứ như đang làm nhiệm vụ vậy, đợi đủ hai tiếng là rời đi.
Lúc trước khi Dư An còn hôn mê, Bùi Diệu có thể dùng tăm bông đã thấm nước giúp cậu làm ẩm môi, giờ cậu đã tỉnh lại, việc nhỏ không đáng nói đến ấy cũng không cần người chồng trên danh nghĩa này làm giúp nữa.
Trong phòng bệnh yên lặng đến mức tựa như không người, ai cũng không mở lời, chỉ có tiếng bước chân như gần như xa ngoài hành lang.
Hôn nhân này vốn dĩ là một chuyện hoang đường. Giờ đây, hai người xa lạ lại bị buộc chặt bên nhau, ở giữa là tờ giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp, tạo tên một mối quan hệ cứng nhắc và khó xử.
"Xin lỗi." Phòng bệnh tĩnh lặng đột nhiên vang lên câu xin lỗi của Dư An.
Bùi Diệu đang ngồi trên sofa lật xem tài liệu, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía người trên giường.
Dư An thu tầm mắt lại, đối diện với ánh mắt của Bùi Diệu, "Vì tôi, cũng là vì ba mẹ tôi."
Đây là lần thứ hai họ nhìn vào mắt nhau, cũng là lần đầu tiên trong những năm gần đây nói về cuộc hôn nhân này một cách bình tĩnh.
"Kết hôn không phải ý muốn của tôi, hẳn là anh cũng vậy. Tôi vốn dĩ muốn kết thúc một cách vẻ vang, vậy mà lại trở thành một kết cục hổ thẹn nhất như thế này. Đợi cơ thể tôi khỏe hơn chút, chúng ta có thể đi làm đơn ly hôn."
Dư An nói rất chậm, từ sau khi bị thương cậu rất dễ bị mệt, nay lại không thường nói chuyện, lời mấy hôm trước nói cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
Cả buổi sáng cậu không uống nước, nói xong thì cổ họng đã khô khốc, hết nhịn nổi mà ho khan hai tiếng.
Bùi Diệu chờ cậu nói xong, bỏ tài liệu trong tay xuống, bước đến rót cho Dư An cốc nước, cầm ống hút đưa đến bên miệng cậu.
Giây trước vừa nói chuyện ly hôn, giây sau đã bị chồng trên danh nghĩa đút nước cho uống.
Trong lòng Dư An mâu thuẫn, nhưng cổ họng khô khốc, Bùi Diệu vẫn cứ cầm ống hút đưa đến bên miệng, cậu đành ngậm vào hút hai hớp nước.
"Mối hôn sự này đúng thật là không phải ý của tôi, nhưng em không cần xin lỗi." Bùi Diệu nói, "Nói gần chút thì đây là trách nhiệm của con trưởng nhà họ Bùi, nói xa chút thì mối liên hôn này đối với gia đình hai bên chúng ta trăm lợi không một hại, cho nên, dù em có gặp sự cố lần này hay không thì tôi cũng sẽ cưới em."
Dư An cảm thấy khó mà đồng tình với suy nghĩ của anh được, "Nhưng chúng ta đâu có tình cảm với nhau, vì gia đình mới phải ràng buộc bên nhau..."
Bùi Diệu ngắt lời cậu: "Gia cảnh của tôi và em đều không tầm thường, bắt đầu từ lúc ra đời đã không giống với bao người bình thường rồi, không phải sao?"
Dư An: "..."
"Đối với chúng ta mà nói, tự do yêu đương là một việc xa xỉ." Giọng nói trầm thấp từ tính của Bùi Diệu vang lên, không nhanh cũng không chậm, "Em và tôi môn đăng hộ đối, bố mẹ chúng ta còn vừa là đối tác kinh doanh vừa là bạn tốt hiểu rõ tận gốc rễ hai bên gia đình. Dù là phương diện nào thì em đều được xem là đối tượng kết hôn tốt nhất của tôi."
Alpha vốn có khí thế ngút trời, dù cho lúc này Bùi Diệu đã thu lại bớt mùi hương nhưng khi đứng trước giường vẫn toát lên sự tự tin và khả năng kiểm soát của một người đàn ông mạnh mẽ.
Bọn họ cùng tuổi, sinh nhật chỉ cách nhau bốn tháng, thế mà qua dăm ba câu đối thoại này, Dư An cảm nhận được sự chênh lệch giữa họ.
Tất cả những gì cậu nghĩ đến là bị trói buộc, bị bắt ép. Còn trong mắt Bùi Diệu là việc mối hôn sự này sẽ mang đến cho Bùi gia những gì.
Một lý tưởng, một thực tế.
"Tôi sẽ không ly hôn với em, hình tượng đã kết hôn sẽ có lợi cho tôi." Bùi Diệu tiếp tục nói, "Nếu như em muốn, hoặc sau này em có người mình thích, trong trường hợp không ảnh hưởng đến lợi ích hai nhà thì tôi sẽ suy xét, tiền đề là ba mẹ em cũng đồng ý."
Những lời này đã chặn cả đường lui, không còn chỗ cho sự phản kháng của Dư An.
Hôn ước đã được định ra 24 năm, dù cậu đã trở thành thế này cũng không thể tránh thoát được, càng không có khả năng đổi ý trong tương lai.
Dư An chậm chạp ngẩng đầu, chiếc cổ mảnh khảnh vẽ nên một đường nét mềm mại mỏng manh, ánh mắt cậu chạm phải con ngươi sâu thẳm của Alpha.
"Tôi sẽ không thích anh, dáng vẻ này của tôi không thể làm một Bùi phu nhân tốt được đâu."
"Tuyến thể của tôi bị thương, chuyện sinh con sau này cũng khó mà làm được."
Dư An cứ như đang giận dỗi, lại như đang khiêu khích lại những lời Bùi Diệu nói, "Bùi gia thật sự đã suy xét xong rồi à?"
Bùi Diệu nói: "Em sẽ không bệnh mãi mà không khỏi được."
Dư An hơi giật mình.
"Y học hiện tại phát triển đến vậy, ở trong nước không trị được thì ra nước ngoài." Bùi Diệu nói thật bình thản, khí chất trầm ổn và vững vàng như thể chuyện này chẳng có gì là to tát, "Tôi cũng sẽ không để vợ mình phải nằm trên giường bệnh suốt nửa đời sau."