Dư An chìm trong giấc mộng dài đằng đẵng, ý thức như đang bị vây nhốt trong một chiếc lồng sắt, bóng đêm mênh mông vô hạn bảo trùm lấy cậu. Đôi khi, cậu có thể nghe thấy được tiếng khóc của ba mẹ, từng cơn đau đớn bủa vây khiến cậu bất lực ngã xuống đất, chỉ có thể ôm chặt lấy thân mình, nói không nên lời hét không ra tiếng, nỗi thống khổ và tịch liêu như đang xé nát thân thể cậu thành từng mảnh.
"Tích tích... tích tích..."
Âm thanh máy móc vang lên bên tai, sự tê dại trong cơ thể đang bị rối loạn cảm giác của Dư An dần phục hồi lại. Cậu cảm nhận được có người đang lau mặt cho mình, bờ môi khô đến bong tróc đã ấm áp và mềm mại hơn đôi chút.
Cậu mấp máy môi theo bản năng, động tác nhỏ đến mức khó mà nhận ra được, mí mắt có thêm sức lực nên chậm rãi hé mở. Trước mắt mênh mang một màn sương trắng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt trong mơ hồ.
Vì đã ngủ quá lâu, trong phút chốc đôi mắt chẳng thể nào nhìn rõ được, một lúc sau cậu mới nhận ra người đứng bên giường là ai.
Vốn cứ nghĩ là ba mẹ mình hoặc y tá, cho đến khi khuôn mặt điển trai của người đàn ông ấy đập vào mắt, Dư An giật cả mình.
Hôn mê trong một khoảng thời gian dài khiến đầu óc cậu trở nên trì độn, cổ họng khô khốc nên cũng nói không nên lời.
Bùi Diệu trông thấy Dư An mở mắt ra, đôi mắt đang mê man mờ mịt dần dần sáng trong. Hai người nhìn nhau vài giây, anh bấm chuông trên tường, lúc mở miệng vẫn giữ được sự trầm ổn và bình tĩnh: "Bệnh nhân tỉnh lại rồi."
Dư An quá mệt mỏi, chỉ vài giây tỉnh táo thế thôi đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cậu, đợi sau khi Bùi Diệu nói hết câu, cậu đã chịu không nổi mà lại chìm vào giấc ngủ lần nữa. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài.
Khi Dư An tỉnh lại lần nữa, phòng bệnh đang sáng đèn, ánh sáng quá chói lóa làm đôi mắt của cậu không nhấc lên nổi, phải cố gắng thích ứng một lúc mới chậm rãi mở ra.
Sắc trời đã tối, phòng bệnh yên ắng, Dư An nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa gọt trái cây, bà mặc một bộ thường phục đơn giản nhất, tóc cột lại kiểu đuôi ngựa thấp, có vài sợi rơi ra bị rũ xuống, hiện rõ vài phần tiều tụy.
Dư An mấp máy môi, cổ họng vừa khô vừa rát, kêu lên một tiếng mà chính mình còn không nghe ra được: "Mẹ..."
Mẹ Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bắt được ánh mắt của Dư An, nước mắt bỗng dưng trào ra, bỏ hết đồ trên tay xuống rồi bước đến bên giường bệnh, khuôn mặt đẫm nước mắt, nghẹn ngào: "Tạ ơn trời đất! Tạ ơn trời đất! Cuối cùng con cùng tỉnh lại rồi... Tiểu An ơi, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi. Thật sự, con suýt hù chết mẹ rồi... mẹ thật sự bị hù chết rồi."
Bà ghé vào mép giường mà khóc, cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa, khóc đến đau lòng.
Dư An giật giật khóe miệng, muốn đưa tay lên vỗ về lưng mẹ để an ủi, rồi lại nhận ra tay mình không thể động đậy được, cánh tay và các ngón tay bị những tấm nẹp nặng trĩu giữ chặt lại. Cảm giác đau đớn muộn màng truyền đến, nỗi đau nhiều hơn cả ở đôi tay là từ vết thương ở chân trái.
Tầm mắt cậu chuyển xuống dưới, nhìn thấy đôi tay bị quấn băng dày cộm, chân cũng được treo cao trên một cái giá.
Dư An là nghệ sĩ dương cầm, cậu bắt đầu học đàn từ năm 4 tuổi, đến nay đã ngót nghét 20 năm. Năm 20 tuổi, cậu gia nhập ban nhạc Mộng Chi Dực và trở thành người chơi chính trẻ tuổi nhất của ban nhạc từ trước đến nay. Trên sân khấu, cậu là một Dư An tỏa sáng rực rỡ, trẻ trung mà lại ưu tú, thiên phú hơn người cộng với sự nỗ lực định sẵn cuộc đời này của cậu chẳng thể tầm thường.
Ngón tay có ý nghĩa thế nào với Dư An, không ai hiểu rõ hơn cậu.
Mẹ Dư ôm cậu khóc một lúc mới dần bình tĩnh lại, lau nước mắt, nức nở hỏi cậu: "Tiểu An à, con... con có muốn uống nước không? Bác sĩ nói con có thể ăn uống được rồi, con có khát không?"
Dư An gật gật đầu, ngậm lấy ống hút mà mẹ Dư đưa qua hút hai ngụm nước, sau khi cổ họng khô khan đến phát đau trở nên ẩm ướt dễ chịu, giọng cũng trong hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi khàn.
Cậu nhìn chằm chằm tay mình, yên lặng chẳng nói lời nào.
Sau khi mẹ Dư khóc xong, lau đi nước mắt, trái tim bị treo lơ lửng suốt bấy lâu nay cuối cùng cũng ổn định trở lại, nhưng rồi bà lại bắt đầu lo lắng cho tâm trạng của Dư An.
"Tiểu An ơi..." mẹ An cẩn thận dè dặt mở miệng, "Thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, con nằm trong phòng ICU hơn một tháng trời, phẫu thuật cũng làm tận vài lần, mẹ và ba con phải ký tên vào thư thông báo bệnh tình nguy kịch đến 3 lần, con thực sự đã lâm vào tình trạng nguy hiểm, đến mức mạng sống cũng bị đe dọa..."
Bà nói rồi lại bắt đầu rơi nước mắt, mí mắt sưng đỏ, đủ để nhận ra gần đây chủ nhân của nó vẫn cứ luôn khóc như thế.
Nhìn mẹ mình thế này, Dư An rất muốn an ủi bà, nhưng ngay cả một nụ cười giả tạo cậu cũng không thể nặn ra được.
Tai nạn ập đến quá bất ngờ, ai cũng chưa kịp chuẩn bị, hậu quả nặng nề thế này cũng chẳng có người nào bằng lòng thừa nhận.
Nhưng đều là chuyện đã rồi, con người bị số mệnh xô đẩy, không đối mặt thì có thể làm gì khác nữa đây?
Qua lời mẹ Dư, Dư An biết được khoảng thời gian này đã là hơn một tháng sau khi cậu gặp tai nạn giao thông, xương hai cánh tay gãy nát, cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương, chân có một vết thương dài đến 15cm, thương tổn đến tận gân mạch bên trong.
Trong khoảng thời gian này cậu trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật, nằm trong phòng ICU thật lâu, mãi đến mấy ngày gần đây thì các chỉ số mới ổn định lại, được chuyển xuống phòng bệnh thường.
Dư An yên lặng lắng nghe, nhìn dáng vẻ tiều tụy của mẹ Dư, trong con ngươi ảm đạm hiện lên một tia không đành lòng.
"Tiểu An à, con biết không, những ngày qua cứ nhìn thấy con tái nhợt nằm trên giường bệnh là tim mẹ đều vỡ vụn hết cả, nếu con không tỉnh lại, mẹ chắc chắn sẽ không sống nổi nữa đâu." Mẹ Dư khóc đến run rẩy, nỗi đau suy sụp khi suýt chút nữa đã mất con khiến cảm xúc của bà không thể ổn định lại được.
"Tiểu An, bây giờ thân thể của con mới là quan trọng nhất, trước tiên dưỡng bệnh cho tốt rồi chuyện khác nói sau được không con?" Đôi mắt mẹ Dư đỏ hồng, buồn bã nhìn cậu, "Mẹ không thể mất con thêm lần nữa, mẹ cũng không thể mất đi con được đâu."
Đôi mắt Dư An đau xót đẫm lệ, nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt, đọng lại dưới cằm, rồi nhỏ từng giọt xuống chăn thấm ướt cả một mảng nhỏ.
Rạng sáng, khi ba Dư xử lý xong công việc rồi vội vã chạy đến thì Dư An đã ngủ. Hôm sau gặp nhau, cậu nhìn ba mình mặc vest mang giày da, dáng vẻ mỏi mệt thấy rõ, trong mắt tràn ngập tơ máu, dưới mắt có quầng thâm thật đậm tựa như đã rất lâu rồi chẳng ngủ được một giấc ngon, dấu vết tuổi già đã hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." Ba Dư xúc động thở dài, "Tiểu An à, việc quan trọng nhất bây giờ là dưỡng bệnh cho tốt, những việc khác đừng nghĩ nhiều nhé, ba sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con."
Còn nhiều lời chưa nói rõ ra, nhưng họ đều hiểu đó là ý gì.
Dư An miễn cưỡng cười, gật gật đầu.
Cậu vừa tỉnh lại, trong lúc hôn mê trải qua nhiều lần phẫu thuật, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu tổn thương nặng nề, rất dễ mệt, tỉnh lại một hồi lại phải ngủ bù rất lâu. Bác sĩ đã nói chỉ là tình huống bình thường, là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, nghỉ ngơi nhiều cũng có lợi cho người bệnh.
Trong lòng Dư An có tâm sự, ngủ cũng không yên giấc, trong lúc mơ màng thiếp đi nghe được tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, âm thanh trò chuyện nhỏ dần, phòng bệnh hoàn toàn yên ắng trở lại.
Không biết qua bao lâu, Dư An lại tỉnh dậy trong cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy ở môi, cậu mở mắt ra, lại nhìn thấy người đàn ông tưởng như chỉ xuất hiện trong mơ ấy.
Bùi Diệu mặc một thân vest đen, đôi mắt sâu lắng bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng lại mang đến cảm giác áp bách bẩm sinh của một Alpha.
Bùi Diệu cầm tăm bông thấm nước bôi lên đôi môi khô khốc của Dư An, giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn, trông thấy Dư An mở mắt ra cũng chẳng có chút biểu cảm bất ngờ nào, chỉ thu tay về, "Em tỉnh rồi à."
Đã lâu lắm rồi Dư An không gặp Bùi Diệu, lần trước gặp nhau là lúc nào cậu cũng chẳng nhớ rõ, có lẽ là 4 – 5 năm trước, hoặc là lâu hơn nữa.
Sau khi biết mình có một vị hôn phu vào năm 16 tuổi, Dư An bất mãn với quyết định không hề tôn trọng mình của ba mẹ, cũng chẳng còn tí ấn tượng tốt đẹp gì về người bạn chơi cùng thời thơ ấu sớm đã xa lạ này. Chưa kể đến mối quan hệ tốt đẹp của họ chỉ là chuyện từ thuở mầm non mẫu giáo, ký ức sớm đã mông lung không nhớ ra được tí gì nữa rồi.
Dư An không hỏi Bùi Diệu tại sao lại xuất hiện ở đây, chỉ hờ hững dời mắt đi.
Cậu không nói gì đương nhiên Bùi Diệu cũng không mở miệng, phòng bệnh cứ thế yên lặng.
Một người là thương nhân sát phạt quyết đoán trên thương trường, một người là cậu ấm mềm mại thuận buồm xuôi gió lớn lên trong sự bảo hộ của gia đình. Sự kiên nhẫn và trầm ổn được thể hiện trọn vẹn trong thời khắc này.
Hiển nhiên Bùi Diệu có thể chịu đựng được sự yên ắng này, nhưng Dư An chịu không được, chỉ im lặng năm phút cậu đã mở miệng trước.
"Hôm qua cũng là anh à?" Giọng nói rất nhẹ, âm sắc không dao động mấy.
Bùi Diệu ừ một tiếng.
Dư An nhìn áng mây trôi lửng lơ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang chiếu sáng tấm rèm trắng vàng nhạt.
"Anh đừng đến nữa." Cậu không nhìn Bùi Diệu, chậm rãi nói, "Hôn ước của chúng ta vốn dĩ là một trò cười, tôi đã thế này, tôi tin là Bùi gia cũng sẽ không cưới một kẻ tàn phế về nhà đâu. Tôi sẽ bảo ba mẹ hủy bỏ hôn ước, tận dụng cơ hội này, tôi và anh đều được tự do, thế mới tốt."
Cậu nói xong, phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Dư An thơ thẩn nhìn vào khoảng không vô định, trong khoảng thời gian này cậu gầy đi không ít, mặc đồ bệnh nhân size nhỏ nhất mà trông cũng rất rộng.
Ánh mắt Bùi Diệu dừng trên khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt của Dư An, lát sau mới mở miệng, "Xem ra Dư tổng chưa nói cho em biết."
Dư An quay đầu, khẽ chớp đôi mắt.
"Anh đang nói đến chuyện gì?"
Bùi Diệu nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp tục câu nói vừa rồi: "... chuyện chúng ta đã kết hôn với nhau."