Hôn lễ của nhị thiếu gia nhà họ Bùi được tổ chức long trọng đến chấn động, mời rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh. Chỉ tính đối tác trong thương nghiệp thôi đã có đến mấy chục bàn, càng chưa nói đến người nhà và bạn bè của hai bên gia đình. Tin tức ùn ùn kéo đến, hot đến mức một người chẳng hề theo dõi bất cứ gì về giới thương nghiệp như Dư An mà vẫn lướt thấy.
Giữa trưa trời nắng chói chang đến mức khiến người ta phiền muộn. Mẹ Dư kéo rèm cửa sổ lại, che lại hầu hết ánh nắng. Khí lạnh của điều hòa lan tràn khắp phòng, duy trì một nhiệt độ ổn định thoải mái.
Dư An đang ăn nho mà mẹ Dư vừa rửa xong, nghe thấy bà thở dài một hơi.
"Sao vậy mẹ?" Dư An nhả hột ra, nhìn sang mẹ Dư.
"Tiểu An, con có buồn lòng không?" Mẹ Dư hỏi, "Không sao cả, con đừng ấm ức nhé."
Dư An khó hiểu: "Buồn lòng điều gì?"
"Đáng lẽ con cũng sẽ có một hôn lễ long trọng như thế." Mẹ Dư tiếc nuối và cô đơn, "Hôn lễ của con trai mẹ tuyệt đối sẽ không kém cạnh ai."
Dư An không suy nghĩ theo hướng này, nghe những lời mẹ Dư nói thì choáng váng.
Vừa rồi cậu có bấm vào xem hình ảnh xuất hiện trên tin tức mới, quang cảnh hôn lễ lớn như vậy, được trải đầy hoa hồng đỏ. Chú rể tuấn nhã khôi ngô được ba mình dắt đến bên cạnh Alpha, đoạn đường đó ngập tràn hoa hồng, trên trần treo đầy những bức tranh đẹp đẽ, từ trường học đến hôn lễ, là một cặp tình nhân khiến bao người ghen tỵ.
Nghe nói cậu ấm nhà họ Mễ là người học vẽ, những bức tranh đó hẳn là cậu ấy tự tay vẽ nên, kỹ năng xuất sắc, tác phẩm hoàn mỹ, có thể nhìn ra là dụng tâm để vẽ, không hề giống một mối liên hôn thương nghiệp chẳng chút tình cảm nào.
"Mẹ, Bùi Thừa Nhiên và cậu ấm nhà họ Mễ có quen biết nhau không ạ?" Lực chú ý của Dư An lại chuyển đến chuyện khác, "Cảm giác như họ đã bên nhau từ lúc còn đi học rồi ấy."
"Chắc không đâu, Bùi Thừa Nhiên mới trở về từ nước ngoài, vòng tròn quan hệ của hai đứa nó cũng bất đồng, không có tiếp xúc gì mà." Mẹ Dư suy nghĩ, "Nhưng mà nghe nói hồi cấp ba hai đứa nó học chung trường đó, chà... ai mà biết được."
Dư An lại mở hình ra xem, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cậu ấm nhà họ Mễ không giống đang giả vờ, cậu cũng cong môi theo.
Sinh ra trong một gia đình ưu việt, đương nhiên phải gánh vác được nhiệm vụ của gia tộc. Họ có được cuộc sống xa hoa mà người bình thường cả đời cũng không tận hưởng nổi, tất nhiên phải có sự hi sinh xứng đáng.
Liên hôn thương nghiệp không hề hiếm thấy trong giới kinh doanh, có thể gả cho người mình thích cũng là một điều may mắn rồi.
"Tiểu An yên tâm." Mẹ Dư vẫn còn ngồi đó dài dòng, "Đợi con xuất viện rồi, chúng ta sẽ bàn bạc với nhà họ Bùi, cũng làm lại cho hai đứa một hôn lễ, không thể để cho con mẹ tủi thân được."
Dư An hơi bất đắc dĩ: "Mẹ à, thật sự không cần đâu, con không đòi hỏi việc này."
Mẹ Dư bất ngờ, rõ ràng trước đây con trai mình coi trọng nhất là nghi thức, chuyện gì cũng phải hoàn mỹ mới được mà: "Sao vậy?"
"Con không uất ức đâu, thật mà." Dư An nói, "Người thật sự thiệt thòi trong hôn nhân này là Bùi Diệu mà, anh ấy cưới con trong tình huống không biết rõ con có thể tỉnh lại và hồi phục được không, nếu con không tỉnh lại hoặc không khỏe lại được, người bị liên lụy nhiều nhất chính là anh ấy."
Mẹ Dư im lặng nghe con trai nói.
"Con không hiểu những chuyện trong giới kinh doanh, nhưng con biết điều mà thương nhân coi trọng nhất chính là lợi ích. Ba có thể khiến nhà họ Bùi chấp nhận cưới con vào cửa, chắc hẳn đã đồng ý hoặc từ bỏ một vài điều kiện." Dư An hỏi, "Con nói có đúng không?"
Mẹ Dư thở dài một hơi, nở một nụ cười đáp lại.
Gần đây, khuôn mặt Dư An đã có chút huyết sắc nhờ ba bữa ăn đủ chất mỗi ngày cùng với bài thuốc trung y bồi bổ cơ thể mà Bùi Diệu chuẩn bị. Trông cậu đẹp hơn, tinh thần cũng tốt hơn. Không giống như lúc trước, dù có ăn uống và truyền dịch kiểu gì cũng có vẻ suy nhược.
"Mọi người đều đang chịu thiệt thòi, một chút ấm ức này của con có là gì chứ, với lại..." Không biết Dư An nghĩ đến điều gì, nhếch môi cười một cái, "Mẹ cũng thấy đó, Bùi Diệu đối xử với con không tệ, anh ấy cũng chấp nhận vun đắp tình cảm với con, nếu ván đã đóng thuyền, thử chấp nhận cũng không phải là không thể."
Đang nói thì cửa phòng bệnh bị gõ vang. Mỗi ngày thư ký của Bùi Diệu đều dành thời gian đến đây, đặt hộp cơm và thố đựng thuốc Trung y lên bàn.
"Cậu Dư." Thư ký nói, "Thuốc trung y hôm nay có thay đổi vài vị thuốc, có lẽ sẽ đắng hơn chút, Bùi tổng dặn tôi mang cho cậu chút kẹo."
Gói kẹo màu đỏ, bên trên có in chữ "Hỷ", nhìn là biết mang về từ lễ cưới.
Thư ký lại nói: "Hôm nay Bùi tổng rất bận, không có nhiều thời gian xem điện thoại, anh ấy dặn tôi chuyển lời, nếu anh có việc gì thì cứ gửi tin nhắn Wechat cho anh ấy, rảnh rồi anh ấy sẽ trả lời."
Khóe miệng Dư An cong lên một nụ cười nhẹ: "Được, anh vất vả rồi."
Ngày nào thư ký cũng đến, đưa đủ một ngày ba bữa cơm. Anh ta không bao giờ ở lại quá lâu, sau khi giải thích rõ những gì Bùi tổng dặn dò thì cầm hộp cơm sáng đã ăn xong cùng với thố đựng thuốc trung y rời đi.
Dư An mở gói kẹo cưới ra, chọn một viên trong đó, là một viên kẹo có vị hoa quả.
Lúc Bùi Diệu ra khỏi nhà hàng thì đã hai giờ rạng sáng, anh ngồi trong xe uống nước, cà vạt không biết đã cởi ra vứt ở xó nào, cúc áo sơ mi cũng bị tháo ra hai cái, hầu kết chuyển động lên xuống khi anh nuốt từng ngụm nước.
Hôn lễ tổ chức cả ngày, thân là anh cả của chú rể, tất nhiên anh phải xử lý rất nhiều việc. Hai vị chú rể bận động phòng hoa chúc, vừa xem xong pháo hoa của tiệc tối đã giả say bỏ chạy. Em dâu còn tạm được vì chẳng ai làm khó Omega cả. Nhưng thằng em trai của anh thì diễn xuất thật chẳng ra gì, vờ say một cách trắng trợn, bỏ lại một đống khách. Đương nhiên, người anh trai là anh phải đứng ra giải quyết hậu quả.
Hôm nay Bùi Diệu uống quá nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo, huyệt thái dương cũng nặng trĩu.
Tài xế ngồi trên ghế lái hỏi: "Bùi tổng, bây giờ về nhà sao?"
Bùi Diệu không trả lời mà lấy điện thoại cá nhân ra, mở Wechat.
Bận cả ngày đến tận lúc này mới có thời gian xem điện thoại, có rất nhiều tin nhắn, anh lướt xuống từng cái từng cái một. Hộp thư của Dư An bị dồn xuống tận đáy, im im lặng lặng, không có bất cứ một tin nhắn nào được gửi đến.
Bùi Diệu mở ra, đối thoại giữa họ dừng lại ở hôm kia, anh dùng chút thời gian nhàn rỗi khi tăng ca hỏi Dư An tuyến thể có khó chịu không. Anh quá bận, thời gian đến bệnh viện cũng ít đi, cứ cố định 3 lần một tuần.
Dư An trả lời rất ngắn gọn: 【Hơi hơi.】
Vì hai chữ này, Bùi Diệu rời công ty, đi cung cấp pheromone cho Omega của mình.
Lúc đó đã là rạng sáng hai giờ hơn, Dư An ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết anh đứng bên giường nhìn cậu gần hai mươi phút, đợi pheromone tràn ngập phòng bệnh rồi mới yên lặng rời đi, về công ty tăng ca tiếp.
Sau đó là đến hôn lễ của em trai, rõ ràng đã để thư ký chuyển lời, vậy mà hộp thư vẫn im lìm như cũ.
Là thật sự không có lời gì để nói, hay là giận dỗi rồi?
Bùi Diệu tắt điện thoại, đè ấn đường, dặn tài xế: "Đến bệnh viện đi."
Phòng bệnh cũng không tối đen như mực, trên giường có một ánh đèn ngủ nhè nhẹ, trở thành một vầng sáng duy nhất trong bóng đêm, dịu dàng và quyến luyến.
Dư An thường sẽ không tỉnh lại lúc nửa đêm, cơ bản đều là ngủ đến khi trời sáng. Nhưng hôm nay cậu chợt thức giấc, đồng thời nghe thấy tiếng động nhỏ trong toilet.
Cậu tỉnh táo vài phần, nhìn thời gian, nghĩ không ra giờ này rồi thì còn ai tới. Một suy đoán xuất hiện trong đầu, cậu vén chăn lên định xuống giường đi xem thử.
Dư An mới đi một nửa thì cửa toilet mở ra, trước mắt là người đã không gặp vài ngày, đang cởi trần nửa thân trên.
Cả hai người đều dừng bước, đứng yên tại chỗ, tóc Bùi Diệu hơi ướt, vài lọn tóc gãy rơi xuống trên trán, trông có vẻ dịu dàng và tùy tiện hơn kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ lúc bình thường.
Dư An vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Bùi Diệu không trả lời, anh cẩn thận mà nhìn Omega, trong suốt hơn nửa năm qua, đây là lần đầu tiên cậu lành lặn đứng trước mặt anh: "Em có thể tự mình xuống giường rồi à?"
"Đúng vậy." Dư An nói, "Gần đây vẫn luôn tập luyện phục hồi chức năng."
Bùi Diệu hỏi: "Sao không nói cho tôi biết?"
Dư An nghe ra sự ưu tư trong câu nói này: "Tôi cứ tưởng thư ký của anh sẽ nói cho anh biết."
Bùi Diệu: "Cậu ta không nói."
"..." Dư An không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cười cười, đôi tay buông lỏng hai bên cho anh thấy và nói, "Vậy giờ chính mắt anh nhìn thấy rồi đó."
Bùi Diệu không nói gì, chỉ nhìn lom lom Dư An một lúc rồi bước đến tủ quần áo.
Lúc họ lướt qua nhau, Dư An ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, đã tắm rồi mà vẫn còn vương lại chút mùi, chứng tỏ anh đã uống rất nhiều.
"Anh uống bao nhiêu rồi vậy?" Dư An lại gần hỏi, "Có uống canh giải rượu chưa?"
Bùi Diệu mặc đồ ngủ vào: "Chưa."
"Sao không uống?" Dư An nói, "Sáng mai tỉnh lại có thể sẽ đau đầu đó."
Bùi Diệu: "Không ai chuẩn bị cho tôi hết."
"Sao có thể?" Giọng Dư An nhẹ nhàng mềm mại, "Hôn lễ em trai anh không chuẩn bị cho khách mời à?"
Tâm trạng Bùi Diệu không ổn định, cộng thêm ảnh hưởng của men rượu, nút áo cài lệch rồi mà cũng không biết, "Đó là chuẩn bị cho khách mời, tôi không phải khách."
Dư An nhạy bén nhận ra đêm nay Alpha không giống như lúc bình thường, cậu do dự một hồi rồi vẫn đi qua, vươn tay ngăn lại động tác cài nút áo của người đàn ông.
Bùi Diệu dừng tay, nhìn vợ mình đứng trước mắt, buông lỏng cánh tay.
Dư An cởi từng chiếc nút áo bị cài sai ra, cài lại đúng chỗ, "Vậy sáng mai tôi bảo thư ký anh mang một phần trà giải rượu đến."
Ánh mắt Bùi Diệu dán chặt vào khuôn mặt của Dư An, giọng nói trầm thấp, "Vậy hai người có Wechat của nhau không?"
"Có chứ."
Hơn nữa Wechat còn là Bùi Diệu yêu cầu hai người thêm, dặn Dư An đừng khách khí, sau này có việc gì cần thì cứ bảo thư ký làm.
Bây giờ Alpha lại hỏi điều này, tựa như vì say quá nên trí nhớ cũng theo đó mà kém đi.
Dư An cài đến chiếc cúc áo cuối cùng, lại nghe Alpha hỏi tiếp: "Hai người thường gửi tin nhắn cho nhau à?"
"Lúc cần thiết mới gửi." Dư An khó hiểu, nâng mắt lên, "Sao thế?"
Bùi Diệu im lặng không nói, Dư An cứ ngước lên nhìn anh như thế.
Một lúc lâu sau, Bùi Diệu vẫn mở lời hỏi tiếp: "Sao không gửi cho tôi?"
Nếu là lúc bình thường anh sẽ không hỏi ra câu này, có lẽ là do hôm nay uống rượu, hoặc cũng có thể là do trên mạng dạy anh trước mặt vợ mình thì đừng che giấu gì hết.
Cuối cùng thì Dư An cũng hiểu vừa rồi anh hỏi một đống như vậy là có ý gì, không nén nổi cảm giác buồn cười, tránh né ánh mắt nặng nề của Alpha, nhỏ giọng nói: "Anh cũng đâu có gửi cho tôi."
Bùi Diệu: "Tôi bận lắm."
Dư An: "Tôi cũng bận lắm."
Men rượu ảnh hưởng đến phản ứng của đầu óc, may là cũng không chậm chạp cho lắm, Bùi Diệu suy ngẫm vài giây rồi trả lời: "Được, hiểu rồi."
Hiểu cái gì thì anh không nói, Dư An cũng không hỏi, đó thuộc về sự ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau giữa những người trưởng thành.
Sau khi cài xong cúc áo, Dư An định về giường ngủ. Nhưng cậu vừa mới quay người chưa kịp cất bước thì cổ tay đã bị giữ lại, ngay sau đó, mùi gỗ đàn hương bao vây quấn chặt lấy cậu.
Sau khi uống rượu Bùi Diệu hơi mạnh tay, làm Dư An đau, cậu muốn phản kháng nên đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, "Anh làm gì vậy?"
"Em đoán xem bây giờ Thừa Nhiên nó đang làm gì?" Bùi Diệu giữ chặt lấy Omega, bỗng nhiên hỏi cậu.
Nhịp tim Dư An hơi nhanh, cơ thể kề sát chặt chẽ với Alpha, trong lúc thất thố có hơi hoảng loạn, "Sao tôi biết được."
Khuôn mặt Bùi Diệu ẩn trong bóng tối, sơn căn cao thẳng cực kỳ sắc bén, "Nó thích Mễ Nam suốt bảy năm."
Dư An khựng lại, cảm thấy ngạc nhiên với sự thật đằng sau đoạn liên hôn thương nghiệp này.
Nếu đã như vậy thì lúc này họ đang làm gì là chuyện quá rõ ràng, ban ngày cậu Mễ cười hạnh phúc đến thế mà.
Bùi Diệu lợi dụng lúc Dư An thất thần mà sáp lại gần cậu, đợi đến khi Dư An phản ứng lại thì hơi thở của hai người đã đan xen vào nhau.
Họ dựa vào nhau quá gần, ánh nhìn của Dư An không thể tập trung được, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo.
Có lẽ Bùi Diệu thật sự say rồi, anh không còn sự cẩn trọng của ngày thường, nói ra những câu mơ hồ mà anh của lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ nói.
"Hai đứa nó vừa kết hôn đã động phòng hoa chúc rồi." Giọng nói của Alpha vương men say, vừa trầm vừa thấp, môi gần như chạm vào Dư An, "Bùi phu nhân, còn anh thì đến lúc nào mới có được một nụ hôn đây?"