Trên chiếc giường rộng rãi mà hỗn độn, nằm một nam một nữ, nữ ngủ say sưa, cả người ghé vào trong ngực người đàn ông, xem ra cực kì hài hòa, nhưng khi mọi người ở đây cho rằng một màn này có bao nhiêu nồng tình mật ý, cô gái không để ý xoay người, đá trúng người đàn ông bên cạnh.
Giờ phút ngã xuống kia, mắt người đàn ông cũng không mở, bằng vào bản năng phản ứng nhạy cảm, tay giữ lấy mắt cá chân của cô gái, sau đó hai người cùng nhau nằm úp trên mặt đất.
Mà giờ phút này, một đám người đứng ở trong phòng, nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, cầm máy ảnh trong tay cũng quên chụp ảnh.
"Uhm. . ." Có Cố Mộ Nghiêm làm đệm lưng, Tần Tích ngã nằm trên người Cố Mộ Nghiêm, chỉ là ngực của anh cứng quá, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, đầu óc còn vài phần chưa tỉnh táo, nhưng mới vừa mở một con mắt, liền đối diện với từng đôi mắt tò mò, Tần Tích sửng sốt một giây, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng lắc lắc mạnh đầu một cái, lại mở to mắt, mấy người trước mắt vẫn không biến mất, một giây sau, một tiếng thét chói tai “Kinh thiên địa khiếp” xuất hiện.
"Aaaaaaa…."
Tối hôm qua Cố Mộ Nghiêm bị Tần Tích làm tức giận không nhẹ, thiếu chút nữa đã muốn từ trên cửa sổ trực tiếp ném cô xuống, may mắn kiềm chế đúng lúc, nhưng mà thấy cô công khai chiếm lấy giường của anh, tức giận bừng bừng, nhưng mặc kệ anh nhéo mặt cô như thế nào, cô cũng không phản ứng, ngáy còn lớn hơn cả thiên lôi, sau cùng tức giận đến nổi Cố Mộ Nghiêm uống sạch một bình rượu mới bò lên giường ngủ, dự tính chờ cô gái này tỉnh ngủ sẽ giáo huấn lại thật tốt, chỉ là trước khi nằm xuống, dĩ nhiên phải một cước đá cô xuống giường, nhưng mà lúc sau không biết cô lại bò lên khi nào.
Mà giờ phút này, hiển nhiên người đàn ông còn chưa tỉnh ngủ hẳn, tức giận còn chưa tiêu tan, lại nghe thấy tiếng thét chói tai như heo bị giết, có thể nghĩ loại tâm tình này, đương nhiên là hận không thể nghiền xương người đó thành tro.
"Ầm ĩ cái gì." Giọng nói của Cố Mộ Nghiêm không kiên nhẫn, mắt cũng không mở, giữ chặt cánh tay của Tần Tích, chỉ một cái xoay người liền đè cô ở phía dưới, đừng tưởng rằng Cố Mộ Nghiêm có tâm tư gì xấu, thuần túy chỉ cảm thấy như vậy có vẻ mềm mại, làm cái đệm thật thích.
Mà động tác này, cũng để cho lưng Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn bày ra trước tầm mắt mọi người, da thịt màu mật ong, thân hình rắn chắc, cùng với thắt lưng lực lưỡng, không chỗ nào không làm phụ nữ ở đây phải nuốt một ngụm nước miếng, hận không thể đoạt lấy vị trí của Tần Tích, mà những người đàn ông còn lại là ghen tị vạn phần, dáng người này cho dù tập quanh năm trong phòng thể thao, cũng chưa chắc có thể rèn luyện thành như vậy, có thể nói là vô cùng kích thích, mà đầu người đàn ông tựa vào vai của cô gái, khuôn mặt tinh xảo, mà lại không có một tia tục khí, nhếch môi mỏng, làm cho người ta muốn kính dâng môi đỏ mọng của mình lên, chỉ cần đụng vào một cái thì có chết cũng không uổng cuộc đời này.
Bị một đám người vây xem, nếu như Tần Tích còn có thể tiếp tục ngủ, vậy cô thật sự là một người quá trâu bò, đẩy đẩy người đàn ông nằm ở trên người, "Này, nhanh tỉnh lại."
Cố Mộ Nghiêm phiền ầm ĩ, giơ tay lên che miệng Tần Tích, tiếp tục ngủ.
"Ưm ưm ưm. . . . . . Hỗn đản. . . . . ." Tần Tích mở to hai mắt nhìn, há mồm muốn cắn, nhưng tay không biết làm sao, vẫn như cũ là dùng hai cái răng cửa.
Cố Mộ Nghiêm không đau, ngược lại cảm thấy tê tê, giống như có dòng điện chạy qua toàn thân anh, rốt cục không chịu nổi quấy nhiễu, anh mở mắt chống lại đôi mắt tròn xoe của Tần Tích, mọi người phục hồi tinh thần lại, tiếp theo đó là tiếng chụp ảnh tách tách tách.
Bị đèn flash tập kích, Tần Tích vội vàng rút vào trong lòng Cố Mộ Nghiêm, tuy nói trên người còn có quần áo, nhưng tới cùng thì quần áo cũng không chỉnh tề, bị chụp đều luôn luôn không tốt.
Cố Mộ Nghiêm ôm chặt Tần Tích, ngẩng đầu nhìn một đám người xuất hiện trong phòng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lại càng thêm không có phản ứng, lập tức không nhanh không chậm kéo chăn bao Tần Tích lại, chỉ lộ ra một cái đầu, trong nháy mắt Tần Tích biến thành đứa bé to xác, mà anh mặc quần tứ giác, chậm rãi đứng dậy, nhặt quần trên mặt đất lên tùy ý mặc vào, rộng lùng thùng, tao nhã lại tăng thêm vài phần dụ hoặc, nữa người trên để trần, cũng không để ý người trong phòng, đi đến bàn rót một chén nước, ngửa đầu uống vài ngụm.
Mọi người choáng váng, trong đó có Tần Tích, phản ứng của anh có thể quá kỳ quái hay không, không cần kinh hoảng khi bị chụp, tốt xấu gì cũng hỏi một câu ‘Mọi người tới chỗ này để làm gì?’ chứ, nhưng mà anh coi như không có, triệt để coi như không có. Giống như mọi người đều là không khí.