Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 41: Chuẩn bị dùng cháo rửa mặt sao?




Cố Mộ Nghiêm hài lòng thưởng thức cô giận mà không dám nói gì, bộ dáng uất ức lại bị đè nén, tâm tình lập tức vô cùng sung sướng, rút tay về, vỗ vỗ đầu của cô, thong thả nói: “Lần sau sẽ không phải chỉ một câu thật xin lỗi là có thể huề nhau, cho nên. . .”

Tần Tích gật đầu như bằm tỏi, “Nói chuyện phải suy nghĩ, tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt, người ta ẩn núp nhẫn nhịn năm mươi năm mới tiêu diệt quân địch, một chút uất ức này không tính là cái gì, người cũng không thể mạnh cả đời, hơn nữa quan trọng nhất là Cố Mộ Nghiêm mạnh hơn cô, nhanh hơn cô, chờ khi anh biến thành lão già, cô còn trẻ trung nhanh nhẹn, đến lúc đó, hừ. Sẽ cho anh đẹp mắt.

Làm sao Cố Mộ Nghiêm sẽ nhìn không ra tính toán nhỏ nhặt trong mắt của Tần Tích, cô nhóc này quá đơn thuần, toàn bộ tâm tư gì gì đó đều lộ ở trên mặt, chỉ chút bản lãnh đó còn dám dương dương đắc ý, giơ tay lên búng trán cô một cái, Tần Tích ôm đầu, bĩu môi nhìn anh, “Tại sao anh đánh tôi?”

Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu, buông cô ra, Tần Tích không thể tin anh cứ buông tha cho mình như vậy, trong lòng mừng rỡ, còn chưa cười xong, đột nhiên anh quay đầu lại, nụ cười của Tần Tích lập tức cương cứng ở trên mặt, vẻ mặt vô cùng tức cười, bỗng chốc liền nói lắp, “Làm, làm gì?”

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới hừ nhẹ, “Nhanh đi rửa mặt. Đầu tóc đều rối tung hết rồi.”

Tần Tích vội vàng chạy vào phòng tắm, lập tức đóng cửa lại, còn khóa lại, sau đó bên trong liền truyền đến tiếng chửi rủa hạ thấp của Tần Tích, “Cái rắm, tên đàn ông xấu xa, bóp chết anh. . .”

Cố Mộ Nghiêm nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, đầu đầy vạch đen, chẳng qua cũng không so đo với cô, dù gì anh cũng là một người đàn ông thành thục, như thế nào có thể tính toán chi li với một cô nhóc, chẳng qua. . . Anh rủ mắt nhìn xuống nhìn tay phải của mình, cảm giác đó thật đúng là không phải dễ chịu bình thường, mềm mại non nớt, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Anh không phải là một người trọng dục, nhưng tuổi cũng thế này, cũng sẽ có nhu cầu, chỉ có điều phần lớn anh đều dựa vào lực kiềm chế, nhưng vừa rồi chỉ đơn giản chạm vào cô một chút, thế nhưng anh lại có phản ứng, kỳ thật theo lý thuyết dựa vào quan hệ của hai người, không phải anh không thể trực tiếp muốn cô, nhưng anh biết Tần Tích cũng chưa chuẩn bị xong, chỉ sợ cô nhóc kia không có lúc nào là không hy vọng có thể trốn xa anh ra, nhưng Cố Mộ Nghiêm anh còn khinh thường hành động cưỡng bức một cô nhóc đến thỏa mãn dục vọng của mình, anh muốn cô cam tâm tình nguyện, muốn cô nhóc kia vui lòng phục tùng.

Chẳng qua sớm muộn gì anh cũng sẽ làm cô cam tâm tình nguyện, đối với bản thân, Cố Mộ Nghiêm vẫn rất có lòng tin.

Đi đến trước gương, quan sát mình một lần, ừ, hoàn hảo.

Trừ phi ánh mắt và đầu óc của cô đều có vấn đề, nếu không tuyệt đối sẽ trốn không thoát, vừa nghĩ tới điều này, tâm tình của Cố Mộ Nghiêm liền thoải mái, thu phục cô nhóc kia, thế nhưng còn có cảm giác thành tựu hơn khi anh thành công phụ trách quản lý một công ty.

Tối hôm qua hai người ở chung một phòng, buổi sáng lúc ăn cơm, toàn bộ mọi người đều là vẻ mặt ái muội nhìn bọn họ, khi ánh mắt của mọi người đang oanh tạc, Cố Mộ Nghiêm giống như người không có việc gì, ưu nhã không thôi, nhưng Tần Tích sẽ không có công lực đó, đầu cúi thấp hận không thể vùi vào trong chén.

Cố Mộ Nghiêm nhìn một cái, “Cô chuẩn bị dùng cháo rửa mặt sao?”

Gò má Tần Tích bạo hồng, vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt của Hàn Thu, cô lại cúi xuống, hận không thể lập tức đi khỏi bàn ăn.

Cố Mộ Nghiêm nhíu mày, quét mắt đến phía đối diện một cái, trong mắt chứa nét không vui, ý bảo bọn họ kiềm chế một chút, Hàn Thu lập tức nói với Cố Đình Dự, “Ông xã, con trai trừng em.”

“Cố Mộ Nghiêm, ai cho con trừng bà xã của ba, xin lỗi mau.” Cố Đình Dự lập tức dựng râu trừng mắt, ở trước mặt con dâu, luôn luôn muốn duy trì nét uy nghiêm của mình.

Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn lựa chọn không đếm xỉa đến, gắp món ăn vào trong chén của Tần Tích, “Ăn nhanh đi.”