Hôn Ước Gia Tộc

Chương 7: Thô bạo




Khiết Vũ ngủ thẳng cho đến giờ cơm bị em trai gọi mới thức dậy, người lớn trong nhà đều đã trở về.

Khiết Vũ không dám chậm trễ, vội vàng sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài. Ông bà nội đều đã ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy thằng cháu cả không khỏi khiến hai ông bà mỉm cười.

Khiết Vũ khó hiểu nhìn một vòng quanh phòng: "Nhị thiếu gia Hiên Viên đâu? Không phải là đã đến rồi sao?"

Khiết Kỳ nghĩ nghĩ, đáp: "Hiên viên thiếu gia không biết vì sao đến nhưng lại đi rồi, lúc đi một tiếng cũng không nói, có vẻ vội vàng, phỏng chừng anh ấy bận việc."

Khiết Vũ nhíu mày, nhưng nghĩ lại Hiên Viên Long vốn là một thiếu gia bốc đồng, thường hành động chẳng có phép tắc gì cả.

Khiết Hàm hừ lạnh nói: "Người ta thân phận cao quý, dĩ nhiên là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi rồi."

Hai ông bà trầm giọng: "Ăn cơm không được nói chuyện."

Đám con cháu lập tức ngậm miệng lại, im lặng ăn cơm.

Đối với việc vô lễ của Hiên Viên Long hai ông bà dường như không để ý, cơm nước xong mới nói chuyện với Khiết Vũ: "Con và nhị thiếu gia Hiên viên phải có gắng ở chung cho tốt, con lớn tuổi hơn cho nên con chịu khó nhường nhịn cậu ấy một chút. Hiên Viên thiếu gia tính cách có thể là tùy hứng ngỗ ngược, này cũng là bình thường thôi, con hiểu không?"

Khiết Vũ bình tĩnh gật đầu: "Con hiểu."

"Con đã nhập vào gia phả nhà Hiên Viên, sau này chính là người nhà Hiên Viên, mấy năm nay con đã vì Khiết gia cố gắng rất nhiều, mọi chuyện của công ty hầu hết đều do con quản lý, nhưng hôm nay đã là người nhà Hiên Viên, nếu con vẫn cứ như trước đây chăm chú vì Khiết gia là không nên, e là bên nhà Hiên Viên sẽ dị nghị, với lại con cứ mải lo làm việc thì lấy đâu ra thời gian ở cạnh nhị thiếu gia, chứ đừng nói chi đến bồi dưỡng tình cảm."

Cõi lòng Khiết Vũ run lên, hít một hơi thật sâu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Ý của ông nội con đã hiểu."

Bà nội cũng nói thêm vào: "Khiết Vũ, con là cháu đích tôn của Khiết gia, lúc trước vì hôn sự với đại thiếu gia Hiên Viên thật khiến cho mọi người sốt ruột, nhưng vấn đề là thuộc về nhà Hiên Viên. Bây giờ tốt xấu gì con cũng đã là người của nhị thiếu gia, mấy thứ khác đều không quan trọng, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là con và nhị thiếu gia phải cố gắng gia tăng tình cảm, mau chóng mang thai, vì nhị thiếu gia, vì Hiên Viên gia sinh ra đích tôn."

Khiết Vũ tiếp tục gật đầu: "Con biết."

"Ừ, con là người thông mình, trầm tính lại hiểu chuyện, cơ thể cũng khỏe mạnh, bây giờ chỉ còn chờ duyên con cái, có duyên đến thì sẽ có con ngay." Nói tới đây thì bà ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Đại thiếu gia Hiên Viên lúc trước bị cuốn hút bởi một thằng nhỏ vô tình gặp bên ngoài, tuy cậu ta cũng có thể chất đặc biệt giống nhà mình, với lại đại thiếu gia còn tuyên bố nếu không phải cậu ta thì nhất quyết không cưới, ồn ào liên lụy đến cả Khiết gia chúng ta, hơn nữa cũng làm thay đổi cả hôn sự của mấy đứa em con. Vấn đề là hai người đó lấy nhau ba năm rồi vẫn chưa có con, hừ, đừng nói là sinh trưởng tôn cho nhà Hiên Viên, ngay cả tin tức còn chẳng có nữa là. Theo bà thấy, cho dù có tiếp tục cũng chẳng có thai, bề trên nhà Hiên Viên cũng bắt đầu bất mãn, bên đó cho dù có cưng chìu đại thiếu gia thế nào cũng không lấy vấn đề con nối dõi ra mà đùa được."

Bà nội nói xong vấn đề này khóe mắt cũng cong lên, vui sướng khi người gặp họa. Còn Khiết Vũ vẫn im lặng, vẫn lễ phép nghe người lớn nói chuyện.

Ngay cả ông nội cũng gật đầu phụ họa: "Tiểu Vũ, ông biết con quan trọng công việc, nhưng vấn đề con nối dõi trăm triệu lần không thể xem thường, nếu con sinh trưởng tôn cho nhà Hiên Viên, cho dù là đứng thứ hai hay thứ ba cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần con sinh trước, con của con trong gia phả chính là trưởng tôn, tương lai thằng bé có thể được hưởng mọi quyền lợi của đại thiếu gia."

Khiết Vũ vẫn gật đầu.

Ông nội lại nhíu mày: "Theo ông thấy thì tính tình nhị thiếu gia vẫn còn ham chơi, con phải biết khoan dung, nhưng cũng đừng để cậu ấy tùy tiện, không được để tâm của cậu ấy ở bên ngoài, ít ra cũng phải sinh con xong đã, con đừng làm căng với cậu ấy."

"Con biết. Sinh nhật của đại thiếu gia Hiên Viên sắp đến, lúc đó nhất định sẽ tổ chức yến tiệc, ông dẫn các em theo để làm quen với mọi người đi ạ, tụi nó cũng không còn nhỏ nữa."

"Ừ, việc này ông đã tính toán rồi."

"Thời gian không còn sớm, con cũng về đi."

"Vâng."

Khiết Vũ cáo từ, em trai Khiết Kỳ đưa anh ra cổng, thở dài nói: "Anh hai, em thấy nhị thiếu gia lúc rời đi sắc mặt không tốt lắm, anh về nhớ để ý chút."

Khiết Vũ có hơi ngạc nhiên: "Biết rồi."

Một mình quay về nhà Hiên Viên xong mới biết được Hiên Viên Long còn chưa có trở lại.

Ngay cả ba nhỏ cũng ngạc nhiên: "Không phải nó và con cùng nhau về bên đó sao? Thế nào lại không thấy?"

"Thằng nhóc này... kết hôn rồi mà vẫn còn lông bông. Tiểu Vũ này, con ăn hoa quả rồi nghỉ ngơi trước đi, để ba cho người tìm nó về."

Khiết Vũ trở lại phòng của mình, đứng trên hành lang nhìn những đóa sen nở rộ, bên cạnh có bày một ít trái cây, mặt nước đang phản chiếu gương mặt anh, nhìn không ra biểu cảm, là lạnh lùng hay chết lặng.

Bao năm qua, anh luôn lấy công việc để chứng minh chính mình, rèn luyện bản thân, làm tê liệt bản thân, thế nhưng, ngay cả liều thuốc tinh thần cuối cùng cũng phải từ bỏ, chỉ có thể làm một công cụ, công cụ sinh con nối dõi tông đường cho người ta, cuộc đời anh phải chăng chẳng còn gì nữa? Trong ngôi nhà cổ này trải qua một đời, có hay chăng sẽ là lao tù dằn vặt.

Anh thực sự muốn biết, nếu không thoát khỏi đây vậy làm sao anh có thể sống vui vẻ được? Tại sao cũng là người Khiết gia nhưng ba nhỏ mỗi ngày đều có thể vui cười, mặc dù chỉ là chăm sóc chồng con vậy mà lại tràn ngập vui vẻ. Với loại cuộc sống như thế anh không hề muốn, nếu phải sống giống như ba nhỏ, anh sợ, sợ mình không thể kiên trì cả đời.

Trăng đã treo trên đầu ngọn cây, Khiết Vũ ngâm mình trong bồn tắm xa hoa, hương thơm tinh dầu lan tỏa khắp phòng tắm khiến toàn thân anh được thả lỏng. Nhưng đã tám giờ rưỡi tối mà Hiên Viên Long vẫn chưa về. Trong bữa tối ba nhỏ đã rất tức giận, tuy ông không nói ra nhưng Khiết Vũ biết, thằng nhóc kia lại ra ngoài chơi. Vốn là cậu ấm tự do tùy hứng làm sao có thể bị hôn nhân trói buộc được? Đối với anh, có lẽ cậu ta chỉ là bị cuốn hút bởi cảm giác mới mẻ, mà anh cũng không phải là người có sức hấp dẫn nhất trên thế giới này, ngoài kia còn có biết bao yêu tinh yêu thương nhung nhớ cậu ta.

Khiết Vũ không đồng ý việc Hiên Viên Long phong lưu mà cũng chẳng phản đối, bởi vì vốn không có tình cảm... không có tình cảm cho nên sẽ không có ý muốn chiếm hữu, sẽ không có ghen tuông, sẽ không có để ý... Cho nên trái tim này... vẫn còn được tự do.

Nhưng nếu thằng nhóc kia không về, không ôm chầm lấy anh, anh sẽ cảm thấy cơ thể mình tịch mịch, và quan trọng nhất là không thể có thai. Vấn đề con nối dõi quả thực rất quan trọng.

Khiết Vũ đứng trước gương sấy tóc, tuy anh đã hai mươi sáu tuổi, nhưng cơ thể anh đã được chăm sóc rất tốt, làn da trắng nõn săn chắc khỏe khoắn, cặp mông xinh xắn đẫy đà lại co dãn, sự hấp dẫn này của anh ít nhất cũng chứng minh được hiện tại anh không cần phải quan trọng hóa về vấn đề con nối dõi.

Có bản lĩnh, tên nhóc nhị thiếu gia này dám đi luôn không chịu về.

Liên tiếp ba ngày sau, Hiên Viên Long vẫn chưa chịu về nhà. Mỗi bữa cơm đều nghe thấy tiếng tức giận của ba nhỏ, Khiết Vũ chỉ biết im lặng, ăn cơm rồi đi làm, làm về ăn cơm rồi đi ngủ. Có điều anh đã bắt đầu nghỉ việc ở công ty, mọi công việc đang từ từ chuyển giao cho người khác. Vậy là trước khi đến sinh nhật của đại thiếu gia thì Khiết Vũ đã hoàn toàn trở thành một người rảnh rỗi.

Nhoáng cái, thời kỳ bận rộn của Khiết Vũ cũng qua đi, hiện tại anh càng lúc càng nhàn nhã, trước hôm sinh nhật Hiên Viên Hoàng thì anh đã không cần phải đến công ty nữa rồi. Chân không bước ra khỏi cửa, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với ba nhỏ hoạc cắt tỉa cây cỏ trong vườn.

"Tiểu Vũ, ngày mai là sinh nhật của thằng hai rồi, Tiểu Long đã đồng ý là tối nay sẽ về." Ba nhỏ kéo Khiết Vũ vào phòng thủ thỉ, rồi lấy một cái hộp đưa cho anh, có hơi nhíu mày mà nói: "Con không được chịu thua, phải hối thúc Tiểu Long đi chứ, nó ở ngoài làm bậy con cũng không nói một lời, con phải biết chủ động chứ, nghĩ cách nào đó để giữ nó lại, không giữ được tâm thì cũng phải giữ được người, có được đứa con đã. Aizzz! Có điều không thể đổ hết lỗi cho con được, thằng nhóc này từ nhỏ đã bị chiều hư, còn lớn lên ở nước ngoài nữa, tính tình thì bừa bãi, từ nhỏ đã thích phụ nhữ nở nang... Thiệt là, nhưng mà con cũng đừng có nản lòng, ba thấy lúc mới cưới nó thật sự rất thích con. Mặc kệ dùng cách nào, miễn làm sao cho nó thích con, chịu về nhà vì con là được. Nhớ thường xuyên chăm sóc cơ thể, biết không? Đây là phương pháp bí mật mà ba vẫn dùng, tư liệu vô cùng quý báu, con cứ dựa theo phương pháp này, mỗi ngày phải điều dưỡng cơ thể không được bỏ qua, nhớ đấy." Ba nhỏ hiếm khi nghiêm túc như vậy, lúc này Khiết Vũ mới thực sự thấy rõ, ba nhỏ bình thường tuy vui vẻ thoải mái nhưng vẫn không hổ là người họ Khiết, không ai mà không có chút tính toán? Khiết Vũ dám đánh cược, phương pháp bí mật này ba nhỏ chỉ đưa cho mình anh chứ không phải là Cố Mạt con dâu cả, ai bảo người ta không phải họ Khiết làm chi.

Tiễn ba nhỏ ra khỏi phòng, Khiết Vũ tò mò nghiên cứu cái hộp, đối với việc chăm sóc cơ thể thì anh không bài xích, ai lại không muốn có một cơ thể khỏe mạnh và hấp dẫn? Anh cũng không ngoại lệ, đừng nói là vì người khác, vì sự hấp dẫn của chính mình cũng không có gì đáng trách.

Chiếc hộp khá lớn, bên trong chứa một chiếc hộp nhỏ màu hồng trong suốt đựng một loại thuốc mỡ, bên trên hộp có viết hướng dẫn sử dụng: "Mỗi sáng uống một muỗng nhỏ. Mỗi khi làm tình, sau khi rửa sạch sẽ thì bôi một ít lên huyệt khẩu". Tác dụng ra sao thì không viết, chỉ viết đúng một câu "Tự mình thể nghiệm". Khiết Vũ nghĩ đến ba nhỏ đã từng này tuổi rồi, cũng đã trường sinh bất lão từ lâu nên vẫn giữ được sự trẻ trung, chính là không chỉ sự trẻ trung mà cơ thể ba nhỏ cũng rất tốt, vòng eo mảnh khảnh nhưng dẻo dai, bờ mông săn chắc, thậm chí từng ngón tay cũng rất xinh đẹp hoàn mỹ, từng câu nói cử chỉ đều như mê hoặc người khác, mà gia chủ của nhà Hiên Viên hiện nay đối với ba nhỏ luôn là không xa không rời, luôn luôn là một thái độ cưng chiều như bảo bối, làm người khác hâm mộ không thôi...

Bên trong hộp còn có một lọ tinh dầu không đề tên, nói là sử dụng khi ngâm bồn tắm, sẽ làm da khỏe mạnh, bóng mịn và đàn hồi, rất nhanh có tác dụng. Ngoài ra còn có một số dương v*t giả bằng ngọc to nhỏ khác nhau, màu đỏ trong suốt sáng lấp lánh trông thật đáng yêu, chuyên dụng để bảo dưỡng nơi riêng tư, sử dụng sau khi bôi thuốc mỡ thì hiệu quả càng cao, yêu cầu mỗi ngày đều phải sử dụng. Cuồi cùng là một quyển công pháp hướng dẫn chuyện phòng the, chỉ cần dựa theo khẩu quyết và trường kỳ tập luyện các động tác, bảo đảm sẽ không có người đàn ông nào có thể rời khỏi mình. Mà quyển công pháp này hóa ra có nguồn gốc từ tổ tiên Khiết gia, điều này làm Khiết Vũ ngạc nhiên không thôi, tuy nhiên sau khi được ba nhỏ giải thích anh mới biết, quyển sách này chỉ truyền cho con lớn chứ không truyền cho con nhỏ, và đứa con này phải được gả cho nhà Hiên Viên mới được.

Khiết Vũ thật sự kinh hãi, xem ra quyển công pháp vô cùng quý báu này không hề đơn giản. Chỉ đơn giản là hướng dẫn bảo dưởng cơ thể vậy mà truyền thừa cho người Khiết gia bao nhiêu năm qua. Hơn nữa ba nhỏ còn đặc biệt dặn dò là không được để cho người nhà Hiên Viên phát hiện.

Khiết Vũ cất kỹ cuốn công pháp, còn những thứ khác thì tùy tiện đặt lên bàn. Anh không ngại ngùng sử dụng những thứ này trước mặt Hiên Viên Long.

Nhìn thời gian, có lẽ Hiên Viên Long cũng đã trở về, Khiết Vũ cầm lấy lọ tinh dầu kia đem đi tắm. Ban đầu cả người có cảm giác như bị kim châm, nhưng từ từ hấp thu vào trong người thì lại khoan khoái dễ chịu, cuối cùng lại giống như người say rượu, toàn thân đều ửng hồng, người thì mềm nhũn, động tình không thôi. Khiết Vũ rất rất ngạc nhiên, chẳng lẽ tinh dầu này còn có tác dụng kích tình? Khiết Vũ nhẹ nhàng massage cơ thể mình, càng ấn càng thấy khó chịu, giữa hai chân đã ướt sũng, không biết là nước của bồn tắm hay là dâm dịch. Nhưng anh cảm nhận được cơ thể đang khao khát, nơi đó mấp máy như miệng cá không ngừng phun ra d*m thủy.

Khiết Vũ đang nhắm mắt hưởng thụ, chợt nghe bên ngoài có tiếng động, đoán chừng Hiên Viên Long đã trở về, anh nhẹ mỉm cười, khẽ khua chân tạo ra tiếng nước. Anh chậm rãi đứng lên, tường phòng tắm là một tấm kính mờ, người bên ngoài có thể thấp thoáng thấy người ở bên trong, nhìn tuy không rõ nhưng trong đầu lại rất rõ ràng, cứ như phóng đại vô số lần, ngay cả đường nét lông mi cũng rõ ràng.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Hiên Viên Long nhăn nhó bước vào, trừng trừng nhìn Khiết Vũ, không nói lấy một lời.

Khiết Vũ cảm thấy khó hiểu, anh lúc nào thì đắc tội với vị thiếu gia này chứ?

Khiết Vũ chậm chạp lau người, lau hết nước trên vòm ngực rồi tỉ mỉ lau khô vùng giữa hai chân, mắt cũng không hề liếc nhìn Hiên Viên Long lấy một lần.

Ngài Hiên Viên Long cởi quần áo, bước vào bồn tắm rồi ra lệnh: "Lại đây massage cho tôi."

Khiết Vũ lòng thầm khinh bỉ, bước qua xoa bóp vai cho cậu ta, nhẹ nhàng cười nói: "Cậu cứ vậy mà tắm à? Nước này tôi mới vừa tắm qua... Cậu không sợ bẩn à?"

Hiên Viên Long cười lạnh, nhưng không quay đầu lại: "Bẩn? Cũng đâu phải thiếu gia tôi chưa từng nếm qua, đây không phải là d*m thủy của anh sao? Không có thiếu gia tôi thỏa mãn, anh ngay cả tinh còn bắn không ra, không chảy nước thì còn có gì nữa? Mọc ra cái thứ của đàn ông thì dư thừa, lại chẳng có bộ ngực to như phụ nữ, nếu không phải mọi người bắt ép tôi lấy anh, cái loại giống như anh vậy có cho tôi cũng không thèm đụng tới."

Khiết Vũ không giận, khóe môi cong cong, vẫn tiếp tục massage cho Hiên Viên Long, ngón tay cố ý miết lên đầu v* của cậu: "Loại người giống như tôi? Đừng quên người sinh ra cậu cũng giống như tôi vậy."

Hiên Viên Long tức giận quay đầu lại, khinh thường anh: "Người như anh mà cũng có thể so sánh với ba nhỏ sao?"

Khiết Vũ không nói, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy vai Hiên Viên Long, tựa đầu lên vai cậu, lồng ngực anh dính chặt vào lưng cậu ma xát: "Tôi không cãi với cậu, ra ngoài nhiều ngày như vậy có nhớ tôi không?"

Khiết Vũ vốn tưởng rằng chỉ cần khiêu khích một chút là Hiên Viên Long sẽ dễ dàng mắc câu, giống như đêm động phòng ngày đó vậy, là nam hay nữ cũng không quan trọng. Bất thình lình Hiên Viên Long bắt lấy tay anh, thô bạo đẩy anh ra khỏi bồn tắm.

Khiết Vũ hoàn toàn không có phòng bị bị đẩy ngã ra ngoài, cơ thể trần truồng nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh ngắt, đau đến nỗi mất một lúc lâu vẫn chưa đứng lên được.