Edit: Tiểu Điềm Điềm
Sau khi học sinh cẩu thả bị ngã liên hoàn vài chục lần, tâm tính đã rơi vào trạng thái sụp đổ, thì cậu ta nhìn thấy Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ.
Học sinh cẩu thả nhìn thấy thần tượng thì vui vẻ, bất quá cái người treo trên người thần tượng kia lại vô cùng chướng mắt.
Mạc Cổn Cổn hí ha hí hửng đưa trái cây qua, lòng tràn đầy chờ mong và vui vẻ.
Lục Kiêu Kỳ vui vẻ nhận lấy, cầm quả đó nhìn xem hồi lâu.
Mạc Cổn Cổn liền ở bên cạnh giảng giải liên miên về quá trình hái quả, trong đó còn bày tỏ “Tặng anh quả to nhất đỏ nhất” vô cùng nhuần nhuyễn.
Lục Kiêu Kỳ thích tiểu dáng vẻ đắc ý này của cậu, lắng nghe trong sự kiên nhẫn lại sung sướng.
Chờ đến khi nói xong, hôn lên trán cậu một cái coi như cổ vũ.
Mạc Cổn Cổn bụm trán trong sự vui sướng hài lòng.
Cậu ngẩng đầu, nói đặc biệt mong đợi: “Mau nếm thử, xem ăn ngon không.”
Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Ăn ngon.”
Mạc Cổn Cổn chu môi, trực tiếp vạch trần: “Anh còn chưa ăn đâu, mau nếm thử.”
Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng, mở miệng ăn một miếng.
Một hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, Lục Kiêu Kỳ: “Rất ngon.”
Mạc Cổn Cổn hít hít mũi: “Đúng hé, hì hì.”
Nói rồi, cậu giơ túi vải lên như muốn khoe khoang: “Tôi đã hái rất nhiều rất nhiều á.”
Lục Kiêu Kỳ khích lệ không chút nào keo kiệt.
Mạc Cổn Cổn mỹ tư tư, cậu hoàn toàn ném học sinh cậu thả đang đi theo sau ra sau đầu, ngửi mùi thơm ngát, liền nhịn không được chảy nước bọt, đôi mắt nhỏ nhắn chiếu sáng lập lòe đầy khát vọng.
Lục Kiêu Kỳ thấy cảnh này, cực kỳ buồn cười, anh vỗ vỗ đầu nhóc con, đưa phần quả còn sót lại cho cậu.
Lục Kiêu Kỳ: “Tôi ăn không hết rồi, em ăn giúp tôi được chứ?”
Mạc Cổn Cổn tự nhiên sinh ra tâm tình vui sướng, cậu liền đơn giản tin, nhận lấy trái cây, còn chưa ăn đã kịp phản ứng lại: “Không được, đây là của tôi cho Đại Quái Vật, chỉ có thể để Đại Quái Vật ăn, tôi không ăn đâu.”
Nói rồi, cậu dứt khoát trả trái cây lại cho Lục Kiêu Kỳ.
Lục Kiêu Kỳ thấy vậy bèn nói: “Vậy tôi ăn hết nha.”
Mạc Cổn Cổn xoắn xuýt một lát, đề nghị nho nhỏ: “Kỳ thực chúng ta có thể ăn cùng nhau cũng được á. Tôi chỉ ăn một miếng thôi.”
Cậu nói mềm mềm mại mại, cứ như bởi vì nghĩ đến chuyện cực kỳ chính xác mà nhảy nhót vậy.
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, liền đưa phần đỏ nhất cho cậu.
Thoáng cái con ngươi đen lúng liếng của Mạc Cổn Cổn sáng lên, con mắt liếc rồi lại liếc, mặt mày lại khổ sở mím môi.
Lục Kiêu Kỳ bật cười: “Ăn đi.”
Con ngươi Mạc Cổn Cổn chuyển một cái, liền vui vẻ tiếp nhận, cậu mở miệng thận trọng cắn một miếng nhỏ.
Hai người liền đạt thành chung nhận thức với cái quả này.
Học sinh cẩu thả thở hồng hộc, một màn chói mù mắt người này gần như làm cho cậu ta cảm thấy mình dư thừa.
Học sinh cẩu thả hít sâu một hơi: “Lục Tướng… Khụ khụ, Lục Nguyên soái.”
Lục Kiêu Kỳ đảo mắt qua, khóe mắt thấy Gấu Trúc Đoàn Nhi nhà mình hiếm khi bĩu bĩu môi, có chút kinh ngạc híp mắt lại.
Bảo Bảo nhà anh bình dị gần gũi, được vô số người yêu thích. Đối với người khác cũng vô cùng lễ phép, đây vẫn là lần đầu Lục Kiêu Kỳ thấy nhà mình Gấu Trúc Đoàn Nhi lộ ra tâm tình “Không thích” rõ ràng như vậy, anh âm thầm quan sát học sinh cẩu thả, con ngươi trở nên sâu thẳm.
Trừ Mạc Cổn Cổn ra đối với mọi người bên ngoài Lục Kiêu Kỳ có thể nói lạnh lùng, đối với người Mạc Cổn Cổn ghét mặt anh lại càng không biến sắc.
Học sinh cẩu thả câu nệ, lại nghĩa chánh ngôn từ: “Bạn của tôi ở bệnh viện. Lục Nguyên soái ngài xem khi nào thì chúng ta đi thăm cậu ấy?”
Lục Kiêu Kỳ nhíu mày.
Lần thứ hai trộm bĩu bĩu môi sau lưng học sinh cẩu thả, Mạc Cổn Cổn nghiêm nghiêm túc túc nghiên cứu túi nhỏ của mình.
Trên suốt đường đi, Mạc Cổn Cổn chưa từng nhìn tới cậu ta lần nào.
Đại khái là vô cùng không chào đón học sinh cẩu thả.
Ai mà không phải là Bảo Bảo, tiểu tính tình của Mạc Cổn Cổn dâng lên, mới không để ý tới học sinh cẩu thả đâu nha.
Cậu ngoan như vậy, học sinh cẩu thả mở miệng câu nào là hoài nghi câu nấy, thương tổn tới lòng tự tôn của Gấu Trúc Đoàn Nhi, cho nên Mạc Cổn Cổn biểu thị chán ghét cậu ta.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Em thấy thế nào?”
Đặc biệt đến đây, Lục Kiêu Kỳ lại hỏi Mạc Cổn Cổn đầu tiên, tình huống này hoàn toàn vượt qua dự liệu của học sinh cẩu thả.
Sắc mặt học sinh cẩu thả có vài phần không tốt, lúc này anh ta còn hỏi đầu sỏ này làm gì chứ.
Bạn mình đang trong tình trạng nguy cấp, lại còn muốn trưng cầu ý kiến của thú dữ, làm như vậy có khác nào trò đùa đâu.
Học sinh cẩu thả nghĩ, nét mặt lại mang theo vài phần bất mãn.
Lục Kiêu Kỳ nhìn qua một cách lạnh lùng.
Lục Kiêu Kỳ: “Xem ra, cậu có ý kiến à.”
Học sinh cẩu thả mím mím môi, rốt cuộc nói: “Không dám, ngài là Nguyên soái, tôi chỉ là một học sinh chỉ có thể nghe ngài.”
Tuy rằng nói như vậy, trên mặt cậu ta lại là hơi vẻ không cam lòng.
Nguyên bản Mạc Cổn Cổn không muốn để ý cái người này, nhưng thần kinh nhạy cảm của cậu lại bắt được, người này dám hung dữ với Đại Quái Vật!! Cổn Cổn chợt quay đầu: “Người như cậu thật đáng ghét.”
Con ngươi học sinh cẩu thả hơi co lại.
Mạc Cổn Cổn rầm rì một tiếng: “Nếu không có ý kiến cũng đừng nói, giọng nói lại không dễ nghe.”
Sắc mặt học sinh cẩu thả hơi thay đổi, cậu ta nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ, hi vọng anh có thể làm gì đó, nhưng mà cậu ta phải thất vọng rồi. Về việc cưng chiều Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ làm cực kỳ thông thuận, cho dù con gấu kia bị bảo bối nhà mình làm bị thương, anh cũng sẽ giải quyết, huống chi căn bản là Bảo Bảo nhà anh chưa từng gặp con gấu kia, mà lại có người muốn khi dễ Gấu Trúc Đoàn Nhi của anh?
Học sinh cẩu thả: “Lục Nguyên soái!”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, ủy ủy khuất khuất nắm lấy tay của Đại Quái Vật: “Ban nãy cậu ta hoài nghi tôi, còn nhất định muốn theo dõi tôi nữa.”
Đừng nhìn Mạc Cổn Cổn mềm yếu yếu, một đợt cáo trạng này lại rất có trọng lượng.
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ hơi đen.
Anh liếc nhìn đầy lạnh lùng, a, đây là bảo bối nhà anh bị người khi dễ à! Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chuyện này được.
Học sinh cẩu thả muốn nhích về phía trước một chút, lại không biết tại sao, vừa bước chân ra lại bị ngán lại, té ngã xuống đất, té thành thật. Mặt vốn đã bị thương lần này lại bị đập mạnh một cái, học sinh cẩu thả che mũi, gần như cảm thấy cả người cũng không tốt.
Này mẹ nó là trúng tà thật rồi á.
Cậu hoàn toàn nghĩ không ra mình cứ té ngã trên con đường bằng phẳng, tà môn nhất là, là mẹ nó mặt đau lắm á.
Bởi vì cái gọi là đánh người không đánh mặt, các lệ quỷ nhìn nhau một cái, biểu thị học sinh cẩu thả như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Có tâm tư suy nghĩ những thứ vô dụng kia, còn không bằng cảm nhận cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Chân mày Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu, nhìn bốn phía ý vị thâm trường.
Tiểu Ôn: “Hì hì, yên tâm đi, chúng ta vẫn sẽ hỗ trợ cậu ta, Tướng quân.”
Lục Kiêu Kỳ không nói lời nào, coi như là cam chịu.
Ngang nhiên vi phạm quy tắc Tướng quân vì Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ sớm đã không còn là Lục Kiêu Kỳ của quá khứ nữa rồi.
Trong lòng của anh, cho dù là Cổn Cổn sai, cũng trở thành đúng.
Đây là một chỗ dựa vững chắc ủng hộ tin tưởng Cổn Cổn vô điều kiện, Lục Kiêu Kỳ vẫn đang cố gắng vì vị trí này đây.
Học sinh cẩu thả thật vất vả đứng lên, Lục Kiêu Kỳ: “Không sao (chết) chứ.”
Thái độ của Lục Kiêu Kỳ rất lạnh nhạt.
Trong lòng học sinh cẩu thả vừa 囧 vừa tức, sau khi sắc mặt thay đổi vài lần, lắc đầu đầy ngượng ngùng: “Tôi không sao.”
Lục Kiêu Kỳ: “Vậy đi thôi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như ban nãy học sinh cẩu thả cảm thấy mình nghe được là “Không chết chứ”, cậu ta ngẩn người liền bị hối đuổi kịp.
Tiểu Ôn che miệng: “Kỳ thực Tướng quân đang tiếc nuối đó.”
Tôn Tiểu Tuyền cười nhạo: “Tôi nhìn người này không vừa mắt, quyết định mấy ngày gần đây sẽ không trở về, tôi muốn dẫn quỷ nhỏ đi chơi một lát Dù sao có rất ít thứ dùng để tiêu khiển, đồ chơi tự nhiên phải biểu hiện giá trị của mình chứ.”
Tiểu Ôn ghé mắt: “Cậu đừng chơi chết nhá.”
Tôn Tiểu Tuyền hơi khó xử.
Tiểu Ôn: “Trừ phi cậu không muốn nghe bài bốn.”
Tôn Tiểu Tuyền lập tức kiên định lập trường, không giết liền không giết, cùng lắm thì về sau làm cho tên này bị vận rủi quấn thân thôi.
Như hiện tại đi đường bị vấp té, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, cũng vô cùng tốt rồi.
Ba người lên xe bay trực tiếp đi đến bệnh viện.
Trên đường, học sinh cẩu thả đặc biệt câu nệ, cậu ta ngồi trong xe không dám nhúc nhích, nhưng hai mắt lại nhịn không được vẻ khao khát với xe bay.
Đây là xe riêng dành cho Thượng tướng, không biết khi nào mình mới có trở thành Tướng quân đây.
Trong lúc mặc sức tưởng tượng tương lai, học sinh cẩu thả nghe Lục Kiêu Kỳ nói.
Lục Kiêu Kỳ: “Đây là bánh ngọt chú Ngụy đưa cho em, ăn trước một ít, hôm nay tôi đi sớm, có đặt một phòng ăn, sẽ dẫn em đi ăn.”
Con ngươi Mạc Cổn Cổn chợt sáng, cậu mỉm cười đầy vui vẻ, ôm hộp nhỏ vào trong lòng.
Học sinh cẩu thả đứng đằng sau nhìn chăm chú một màn này, cảm thấy run sợ.
Cậu ta xụ mặt, tâm tư mong đợi ban đầu hạ xuống, Tướng quân cũng không còn là anh hùng trong lòng mình nữa.
Học sinh cẩu thả nhớ tới bạn tốt đang trong lúc nguy hiểm, thậm chí trong lòng sinh ra một chút oán giận.
Đã là lúc nào rồi, thế mà còn ăn! Loại người này, căn bản không xứng trở thành Tướng quân của bọn họ, trở thành một đời Nguyên soái mới!
Lúc này, sắc mặt của Gấu đang ở trong bệnh viện tái nhợt, lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn đầy quỷ dị.
Cậu ta vươn tay, đưa lên trời ngoắc.
Gấu: “Anh biết em sẽ đến thăm anh mà, anh cũng rất nhớ em.”
Cậu ta rút tay về, say mê nhắm mắt lại, tựa như đang ôm gì đó.
Sau một khắc, cậu ta thở hổn hển ngã xuống giường, dùng sức xé rách quần áo của mình, vừa hôn vừa cọ khoảng không.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Gấu còn đang đắm chìm trong thế giới mộng ảo, cửa bị gõ vẫn không làm cậu ta quay về trạng thái bình thường, ngược lại còn có chút bất mãn. Cậu ta vẫn đang xé quần áo, cũng ném ống tiêm trên người qua một bên, trên tay tràn ra một chút máu.
Nghiêng tai lắng nghe, cậu ta lắc đầu với khoảng không, “Anh không đau, vi em đều đáng giá cả…”
Nói rồi cái mông trần của cậu ta ủi ủi về phía trước.
Vào ngay lúc này, cửa mở.
Ba người Lục Kiêu Kỳ liền nhìn thấy một màn khó coi, “… …”
“Ừm, Cổn Cổn ngoan…” Gấu còn trầm mê trong ảo cảnh không thể tự kiềm chế, trong miệng phát ra tings thở hổn hển, nhưng một giây kế tiếp cậu ta liền cảm thấymình cưỡi mây đạp gió bay trên không trung, sau khi mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt đen thui của Tướng quân, và học sinh cẩu thả đứng ở đằng sau với vẻ mặt xoắn xuýt.
Còn có một Mạc Cổn Cổn đang ở bên ngoài tình huống.
Mạc Cổn Cổn nghi ngờ nghiêng đầu. Cậu ta mới vừa gọi mình sao?
Mặt học sinh cẩu thả nhíu chặt vào nhau, có loại cảm giác đau đớn khi bị người khác hung hăng vả cho 10 cái, quẫn bách đến mức thậm chí lúc Tướng quân đá người xuống giường cũng không phản ứng kịp. Tưởng tượng rồi âm thầm quay tay cũng đỡ, đằng nay bị người yêu thiệt của người ta phát hiện, hiểu lầm này có hơi lớn rồi.
Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, ban nãy anh không chỉ đá Gấu xuống giường, còn đá cả tồn tại anh cảm giác được xuống chung luôn.
Một cước kia cũng không nhẹ.
Cũng không biết là bởi vì phẫn nộ hay là những nguyên nhân khác, diễm quỷ bị đá văng lại bị đá gãy hai chân.
Diễm quỷ là một nam sinh, lớn lên môi hồng răng trắng rất là mị hoặc.
Quần áo trên người diễm quỷ xộc xệch, mới nãy còn đang hấp thụ dương khí của Gấu, toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trong vui sung sướng và thỏa mãn không thể tự kiềm chế. Cho nên khi hắn nhận ra nguy hiểm đã không kịp chạy.
Bị một nhân loại đạp bay đau muốn chết, một giây kế tiếp liền bị vô số lệ quỷ kinh khủng vây quanh.
Diễm quỷ sợ đến sắp điên.
Tuy rằng giới hạn trong quỷ quái không nghiêm khắc như vậy, nhưng diễm quỷ chính là tiểu pháo hôi vô cùng trơ trẽn trong giới quỷ quái, so với mấy lệ quỷ mắt đỏ này, hầu như đến cả tư cách làm tiểu đệ cũng không có. Nếu như bọn họ xui xẻo nhìn thấy lệ quỷ, chính là một bữa ăn trong miệng người ta, không chừng còn bị ghét bỏ nữa kìa.
Thế là bị lệ quỷ hung ác vây quanh, thoáng cái diễm quỷ bị dọa tè ra quần.
Diễm quỷ run run rẩy rẩy quỳ dưới đất: “Các, các vị đại nhân, ngài có gì phân phó?”
Hai chân hắn đã gãy, nhưng đến cùng là linh thể, chỉ cần vận dụng năng lượng liền có thể khôi phục bình thường, nhưng chỉ suy yếu hơn trước một chút thôi.
Diễm quỷ rơi vào khủng hoảng, trong lòng còn đang tức giận chửi mình thời vận không đủ, gặp trúng đại nhân.
Tiểu Ôn hung ác lộ ra răng nanh, trực tiếp túm diễm quỷ lên như nắm một con gà, ở trong tay của Tiểu Ôn, diễm quỷ có bộ dạng xuất chúng cực ngoan. Tiểu Ôn túm hắn đến trước mặt Lục Kiêu Kỳ: “Tướng quân.”
Lục Kiêu Kỳ không biết rốt cuộc diễm quỷ mượn Gấu Trúc Đoàn Nhi nhà anh dùng bao lâu, làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nhưng nghĩ tới có người sẽ kiên định Cổn Đoàn Nhi của mình đã phát sinh quan hệ với người khác… Gần như tức đến nổi điển.
Gấu quỳ rạp dưới đất rầm rì.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, chuyển sang Gấu trần trùi trụi, chán ghét lóe lên rồi biến mất.
Mạc Cổn Cổn nhìn nam nhân, kinh ngạc không thôi. Cậu âm thầm vuốt ve mặt dây chuyền, “Đại gia gia, sao Đại Quái Vật lại nổi giận vậy nha.”
Không nói còn tốt, nói xong hai đốm sáng gấu trúc liền hiện ra.
Sau khi bọn họ xuất hiện, các lệ quỷ liền dời lực chú ý qua, trong tầm mắt có hơi mộng bức.
Ai vậy?
Quỷ ở đâu nhô ra, một đám lệ quỷ bị người đột phá phòng tuyến?
Hai đốm sáng hóa thành gấu trúc to lớn, trực tiếp xông lên, đè diễm quỷ xuống đất, xoay tròn cánh tay liền là đánh một trận.
Cổn Cổn ngây thơ rực rỡ, là một tiểu ngu ngốc không thông suốt, cậu không hiểu là bình thường. Nhưng mà Võ Đại Võ Nhị rất rõ ràng, cơn tức của bọn họ không ít hơn Lục Kiêu Kỳ, ra tay tàn bạo gần như muốn đánh chết diễm quỷ.
Diễm quỷ vốn đang phẫn nộ, nhưng sau khi phản kháng lại phát hiện căn bản là mình đánh không lại hai con dã thú, liền co ro khóc hụ hụ.
Diễm quỷ: “Các người… Ô, đau quá, đừng, đánh, vì sao lại muốn… A, đánh ta a!”
Vì sao?!
Còn dám hỏi vì sao!!!
Võ Nhị nghe vậy, gần như muốn tức tới bốc hơi, nắm đấm sắt của ông rất nặng, đấm xuống một cái, mặt diễm quỷ liền lệch sang một bên.
Chờ đến khi diễm quỷ thật vất vả khôi phục khuôn mặt, thân hình của hắn đã hư nhược mờ ảo.
Diễm quỷ: “Ta biết sai, ta sai, đừng đánh… Đừng đánh… Ta.”
Khi lệ quỷ nhìn thấy hai gấu trúc dạng quỷ, con ngươi ngoan lệ liền thu lại, ngoan ngoãn đứng ở một bên làm quần chúng ăn dưa. Thấy diễm quỷ bị đánh gần như bán thân bất toại rút gân tè ra quần, các lệ quỷ hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ra một tia kiêng kỵ.
Lệ quỷ nhìn phía Mạc Cổn Cổn.
Mạc Cổn Cổn: “Đại gia gia, Nhị gia gia?”
Lệ quỷ giây hiểu, khi nhìn về phía hai gấu trúc tổ tiên liền hiền lành hơn nhiều, Tiểu Ôn bụm miệng.
Chu choa, là tổ tiên của Cổn Đoàn Nhi lão đại ó!!
Chờ tâm tình của Lục Kiêu Kỳ và hai đốm sáng gấu trúc bình tĩnh lại, Gấu và diễm quỷ cầu hòa đã muốn xỉu.
Gấu đã triệt để thanh tỉnh, cậu ta ngơ ngác nhìn chằm chằm Mạc Cổn Cổn đang ăn mặc chỉnh tề, còn có diễm quỷ bị đánh đến biến hình, “Xảy, xảy ra chuyện gì?”
Học sinh cẩru thả nghe cậu ta nói chuyện, liền đi qua đỡ cậu ta dậy nâng lên giường.
Tuy rằng học sinh cẩu thả phẫn nộ Tướng quân đạp bạn minh xuống, nhưng nếu mà là mình, không chừng sẽ trực tiếp đánh người một trận luôn đó.
Gấu nhìn học sinh cẩu thả, sắc mặt chợt biến, cậu ta túm lấy quần áo của mình: “Cậu làm gì với Cổn Cổn rồi?!”
Khóe miệng học sinh cẩu thả giật giật, nhìn trộm Tướng quân đang có sắc mặt trắng xanh.
Mình có thể làm gì Mạc Cổn Cổn chứ, chỉ nhìn sắc mặt Tướng quân bây giờ, nếu mà làm cái gì thật Tướng quân sẽ làm chết mình mất.
Gấu nhìn phía Mạc Cổn Cổn, vươn tay đầy ôn nhu: “Cổn Cổn, yên tâm anh không sao.”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Ừm. Chúc cậu sớm khỏe.”
Trong lòng Gấu dâng lên kỳ vọng mãnh liệt: “Được, nhất định anh sẽ mau khỏi bệnh! Nhất định anh sẽ không phụ em.”
Mặt Lục Kiêu Kỳ đen như đáy nồi.
Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, nghi ngờ nhìn phía Lục Kiêu Kỳ, Đại Quái Vật phụ em là cái gì nha.
Hai gấu trúc nghe Gấu nói lời này, cực kỳ phức tạp.
Nguyên bản bọn họ nhìn trúng Gấu, nhưng nó lại dễ dàng bị vật kỳ quái hấp dẫn như vậy, căn bản không xứng với Cổn Cổn của bọn họ.
Bây giờ còn muốn không phụ Cổn Cổn của bọn họ, nghĩ đẹp ha!
Tiểu Ôn rùng mình một cái, cùng lệ quỷ bo bo giữ mình lùi ra sau đến khoảng cách an toàn, lúc này bọn họ đối nhân loại này tràn ngập kính nể.
Kính cậu ta là một hán tử.
Mười tám năm sau cũng là một hán tử.
Diễm quỷ sau khi được lệ quỷ dẫn theo Mạc Cổn Cổn, sắc mặt có hơi biến hóa, nhưng còn đang cố gắng nghĩ đối sách, thân là diễm quỷ hắn dùng tướng mạo của người khác là không đúng lắm, nếu như vận dụng thỏa đáng, không chừng có thể trở thành tiểu đệ của mấy lệ quỷ nữa nha.
Sau này liền có cánh rừng vô cùng lớn cho hắn đi thải bổ!
Thân là diễm quỷ, hắn còn có thể lấy phần mình thải bổ được đưa cho các lệ quỷ, các đại lão ra vẻ đạo mạo cũng sẽ không cự tuyệt đâu hả.
Học sinh cẩu thả đang định nói chuyện, Lục Kiêu Kỳ ra hiệu mời cậu ta đi ra.
Học sinh cẩu thả nhìn Gấu, chần chừ chỉ một lát rốt cuộc đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa, cậu ta nói: “Lục Nguyên soái, người có mị lực có thể được nhiều người theo đuổi. Ở phương diện này, mỗi người đều bình đẳng.”
Lục Kiêu Kỳ liếc mắt đầy lạnh lùng, khóa cửa lại.
Gấu bắt đầu sợ hãi, bạn mình nói vậy là có ý gì?
Lẽ nào Cổn Cổn bị Tướng quân uy hiếp?! Não động mở rộng Gấu nhìn Tướng quân có thêm một tia một cái đề phòng.
Lục Kiêu Kỳ không để ý tới cậu ta.
Tiểu Ôn tiến lên đúng lúc: “Tướng quân, làm gì với vật này đây?”
Lục Kiêu Kỳ túm lấy diễm quỷ, trực tiếp ném lên trên người Gấu: “Nhìn thử vật đã triền miên cùng với cậu nhiều ngày qua này.”
Diễm quỷ té vào người Gấu, khóc sướt mướt. Hắn đang tỏ ra yếu kém.
Gấu lại sững sờ, cậu ta ngửi ngửi thử, đúng là mùi hương ngọt ngấy quen thuộc.
Cái này…
Gấu vẫn không hiểu rõ, cái gì mà triền miên với vật gì, mình chỉ toàn tâm toàn ý với Cổn Cổn, bất quá cũng đã được em ấy chấp nhận rồi.
Đẩy diễm quỷ sang một bên để tránh bị hiề nghi, Gấu nhìn Lục Kiêu Kỳ vô cùng kiên định: “Tướng quân, tôi thật lòng thích Cổn Cổn. Mà Cổn Cổn cũng…”
Bị nhắc tới, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn cậu ta không chớp mắt.
Gấu: “Cổn Cổn cũng đã chấp nhận tôi, hi vọng anh…”
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc “Hử” một tiếng, cậu chỉ vào mình: “Tôi chấp nhận cậu? Khi nào? Chấp nhận cái gì nha.”
Gấu ngẩn ra.
Sắc mặt Gấu biến đổi, cậu ta chỉ vào mình: “Mấy ngày trước, em nói kỳ thực em thích anh, cho nên chúng ta, chúng ta đã có quan hệ thực chất…” Bỗng nhiên cậu ta nhớ tới cái gì, nói đầy kiên định: “Cổn Cổn em đừng sợ, tình yêu chân thật không có lỗi, cho dù có là Thượng tướng cũng không thể chia rẽ chúng ta. Tuy rằng hiện tại anh không có biện pháp mang đến cho em một cuộc sống như anh ta, nhưng mà anh sẽ cố gắng, em có nguyện ý rời đi cùng anh, chờ anh không?”
Mạc Cổn Cổn đã kinh ngạc đến ngây người.
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ đã đen nay càng đen hơn.
Mạc Cổn Cổn nắm lấy góc áo của Lục Kiêu Kỳ, trốn ra sau lưng anh: “Tôi chưa từng nói gì nha, Đại Quái Vật, anh làm chứng cho tôi đi.”
Lục Kiêu Kỳ quay đầu, vỗ nhẹ Mạc Cổn Cổn.
Lục Kiêu Kỳ chỉ vào diễm quỷ, “Là vật này thề non hẹn biển với cậu, Cổn Cổn đã sớm không có bất cứ quan hệ gì vói cậu rồi, em ấy đã cự tuyệt cậu rồi, bởi vì không cam lòng nên cậu đã bị thứ dơ bẩn quấn lấy, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tại sao thân thể mình lại trở nên suy yếu sao?”
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lạnh thấu xương: “Trầm mê dục vọng, không phân rõ hiện thực, hừ.”
Gấu bị hù sửng sốt một chút, cậu ta ngẩn người nhìn Mạc Cổn Cổn, lại chậm rãi quay đầu nhìn về phía diễm quỷ lê hoa đái vũ, trầm mặc hồi lâu.
Ba phút sau, sắc mặt cậu ta chợt biến, gương mặt vốn đã tái nhợt gần như nhìn không thấy máu, môi run run: “Mấy, mấy ngày nay hoàn toàn là giả? Là bởi vì hắn? Hắn là thứ dơ bẩn? Cổn Cổn chưa từng hứa hẹn với tôi, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì với tôi…”
Lục Kiêu Kỳ đen mặt: “Không có.”
Mạc Cổn Cổn trốn ở sau lưng anh, gật đầu đặc biệt kiên định.
Mạc Cổn Cổn nói vói giọng giòn tan: “Tôi rất vui vì Gấu thích tôi, nhưng mà tôi thích Đại Quái Vật nhất, tôi muốn ở bên cạnh Đại Quái Vật.”
Cậu mới không có ở chung với Gấu, hứa hẹn cái gì nha.
Gấu chợt quay sang diễm quỷ: “Là mi, gạt ta? Mi là cái gì…”
Nói đến câu cuối, Gấu đã tin tưởng.
Con ngươi diễm quỷ xoay tròn, bỗng nhiên bị Gấu bóp cổ: “Tại sao mi lại làm như vậy.”
Gấu suy sụp tinh thần ngã xuống, “Xin lỗi.”
Cũng không biết cậu ta nói lời này với ai, nhưng Lục Kiêu Kỳ đã dẫn Mạc Cổn Cổn rời đi.
Thấy Lục Kiêu Kỳ dẫn người đi, học sinh cẩu thả một mực đứng ở bên ngoài chà xát tay vội vội vàng vàng tiến vào phòng bệnh, thấy bạn thân vạn niệm câu diệt: “Gấu!”
Học sinh cẩu thả: “Cậu sao rồi?”
Diễm quỷ thấy vậy, hắn che lại sự may mắn nơi đáy mắt, xoay người định chạy lại bị một nữ quỷ đang nổi nóng cười híp mắt túm lấy.
Trương Lan cười nói: “Đi nào, chúng ta cùng đi chơi một lát.”