Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 52: Cổn bước lên con đường võng hồng




Edit: Tiểu Điềm Điềm

Lục • lãnh địa là đất hoang • bé đáng thương ăn không đủ no • Kiêu Kỳ dở khóc dở cười.

Tiểu biểu tình lã chã chực khóc, không biết trong cái đầu nhỏ này lại não bổ gì nữa rồi, anh vươn tay: "Sao vậy, không vui hả?"

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, vô cùng lo lắng: "Nếu không, anh chờ tôi lớn mạnh một chút, tôi sẽ đi cướp một cái địa bàn tươi tốt hơn."

Lục Kiêu Kỳ triệt để không kềm được, anh cười trả lời: "Được."

Lão quản gia ở bên cạnh quên khóc, khiếp sợ nhìn chằm chằm Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn, không dám tin có hơi há hốc miệng.

Lão quản gia nuốt nước miếng, ngạc nhiên lại nhịn không được kích động: "Tướng quân?"

Lục Kiêu Kỳ híp híp mắt, liếc nhìn lão quản gia.

Trong chớp mắt liền ngầm hiểu, sự nghi hoặc của lão quản gia được thỏa mãn, thoáng cái ông liền thấy hưng phấn.

Mạc Cổn Cổn không hiểu sao lại bị lão quản gia dùng ánh mắt nồng nhiệt mà lại kỳ quái nhìn mình chằm chằm.

Có hơi sợ, Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt.

Lục Kiêu Kỳ trực tiếp dẫn người vào cửa tòa nhà, "Đi thôi, vào xem thử."

Mạc Cổn Cổn nhìn trộm lão quản gia, "Vị này... chụ Ngụy..." (bé Cổn nói sai nha)

Lục Kiêu Kỳ: "Là quản gia của phủ Thượng tướng, kêu chú Ngụy đi."

Mạc Cổn Cổn tiến vào phòng khách, nhìn trái ngó phải, cảm thấy vô cùng tò mò với mấy thứ được chạm trổ. Cái này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của một con gấu trúc, gấu trúc đầy đầu mờ mịt căn bản là không hiểu làm sao mà có thể làm ra mấy thứ này.

Tay len lén nắm lấy góc áo của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn nhắm mắt theo đuôi.

Bị bộ dáng thận trọng của gấu trúc chọc cười. Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ: "Thả lỏng một chút."

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu, trộm liếc nhìn quản gia.

Cậu vẫn không hiểu quản gia là gì, là người thân của Đại Quái Vật sao?

Lục Kiêu Kỳ vỗ vỗ đầu của Mạc Cổn Cổn, chỉ vào trang viên tiêu điều ngoài cửa sổ: "Trồng măng và cây ăn quả yêu thích ở chỗ này."

Đang nói, lão quản gia cất tiếng: "Tướng quân, nếu như phu nhân thích phong cảnh tự nhiên, tôi đề nghị ở đảo lơ lửng. Vào hôm qua, đảo lơ lửng đã thuộc về danh nghĩa của ngài."

Nét mặt Lục Kiêu Kỳ sựng lại, rũ mí mắt im lặng hồi lâu.

Khẽ gật đầu, Lục Kiêu Kỳ nói: "Sau này lại bàn."

Trong mắt lão quản gia có thêm một chút vui sướng phức tạp, "Vâng, Tướng quân."

Thừa Phong không có gì kiêng kỵ, "Đảo lơ lửng không tồi, dễ thủ khó công, canh phòng ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Ánh nắng đầy đủ, trái cây cũng cực kỳ thơm ngọt! Cổn Đoàn Nhi ở bên đó, ngày nào cũng có thể chơi công viên trò chơi."

Tên điên đi đến, cười nhạo một tiếng: "Người máy từng ăn trái cây à."

Thừa Phong nghẹn họng.

Lão quản gia chật vật dời tầm mắt khỏi người Mạc Cổn Cổn, nhìn về phía những người đi theo này.

Thừa Phong chỉ vào tên điên: "Kiếm cho ông ta một cái hố rồi chôn vào, cắm cái mộ bia. Mấy tên này liền tùy tiện sắp xếp cho ở bên ngoài là được."

Trùng si hoạt thi: "... ..."

Tên điên: "... ..." Bỗng nhiên không muốn chết.

Lão quản gia kinh ngạc đến ngây người.

Lão quản gia yên lặng nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ: "Có cần kêu đại sư người máy đến xem thử không?"

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ chợt co lại, khoát tay: "Không cần, Thừa Phong để con sửa là được."

Lão quản gia vui vẻ đáp lời: "Vâng, Tướng quân."

Thừa Phong lập tức xù lông: "Ê nè! Chú Ngụy có ý gì đây, con chính là đồng chí tốt đó, con không có bệnh! Chú muốn làm gì con vậy hả?"

Lão quản gia cười tủm tỉm: "Đi thôi, Thừa Phong. Trước tiên phải sắp xếp cho những người bạn này đã." Nếu là trở về cùng Tướng quân, trải qua tình huống như vậy, hẳn là những người này đã được Tướng quân tin tưởng, không thể làm cho người ta cảm thấy lạnh tâm, sắp xếp đàng hoàng cho những người phong trần mệt mỏi này mới phải.

Thừa Phong: "Chú Ngụy, con nói thật đó."

Lão quản gia cười ha ha đáp lời, căn bản chính là dỗ Thừa Phong chơi thôi.

Thẳng đến khi ông nghe được những điều đã trải qua trong vòng mấy ngày nay từ miệng Thừa Phong, lúc này lão quản gia mới che ngực tin tưởng, ông âm thầm quan sát hoạt thi, yên lặng thu hồi tầm mắt, nhìn những người rõ ràng còn rất hoạt bát này, không ngờ tới cũng đã là cái xác không hồn.

Dù cho đã già rồi, ông cũng không có cách nào khám phá hết câu đố của thế giới.

Dàn xếp những người bạn tốt này xong, nhưng làm sao để lại một cái ấn tượng tốt cho phu nhân lại là một chuyện không dễ dàng.

Lão quản gia quyết định tự mình ra tay chuẩn bị một căn phòng, nhưng lại bị Lục Kiêu Kỳ ngăn cản.

Lục Kiêu Kỳ: "Không cần, Cổn Cổn ngủ trong phòng chính với con."

Ánh mắt lão quản gia sáng ngời, vui vẻ biểu thị đã biết, từ đáy lòng cũng quyết định nên bồi bổ thân thể cho Tướng quân.

Sau khi bước vào phòng ngủ chính, Lục Kiêu Kỳ đứng ở bên cạnh Mạc Cổn Cổn, kiên nhẫn giảng giải tất cả công năng. Sau đó sờ sờ đầu của cậu: "Nếu mệt thì cứ ngủ một giấc trước, cũng có thể lấy máy tính lên mạng, hoặc là tìm Thừa Phong ra ngoài chơi cùng em một lát."

Nói rồi, Lục Kiêu Kỳ vỗ vỗ chăn, chỉ vào rất nhiều món ăn vặt được đặt trên tủ đầu giường.

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng lên.

Lục Kiêu Kỳ ấn vào mũi nhỏ của cậu: "Có thể ăn, nhưng phải đánh răng trước khi ngủ."

Mạc Cổn Cổn bĩu bĩu môi.

Lục Kiêu Kỳ thầm thấy buồn cười: "Buổi tối còn có thức ăn càng ngon hơn."

Chung quy Mạc Cổn Cổn vẫn là một tiểu cật hóa, rốt cuộc cũng bị thuyết phục, vội giơ nắm tay xin thề nhất định mình sẽ đánh răng, sẽ không trộm lười.

Lục Kiêu Kỳ để cậu ở lại, quét mắt nhìn Thừa Phong đang đứng sừng sững ngoài cửa.

Thừa Phong ngầm hiểu, mắt điện tử lấp lóe vài cái.

Lục Kiêu Kỳ dùng ánh mắt ra hiệu, quản gia chờ ở ngoài lập tức đuổi kịp, thoáng cái liền bước vào thư phòng bí mật.

Sau khi vào trong thư phòng, quản gia lại đỏ cả mắt.

Lục Kiêu Kỳ: "Tình huống như thế nào?"

Quản gia: "Tướng quân, hiện nay Lục thị 10 chỉ còn 1 – 2."

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ tối tăm, sự u lãnh lóe lên rồi biến mất.

Quản gia báo cáo chuyện đã xảy ra trong những ngày gần đây, biểu thị nếu không phải do ông kiên trì giữ lại, những người kia không có cách nào ra tay với phủ Thượng tướng của lão công thần, bằng không cũng không thể nào giữ lại điền trang này nữa. Cũng chính là hôm qua sau khi nhận được tin, một vài người có tướng ăn khó coi mới giật mình, sau khi suy nghĩ liền định vị đảo lơ lửng vi diệu cho Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ lộ ra một độ cong lạnh lẽo.

Bỗng nhiên quản gia toát ra ánh mắt oán hận: "Lý Văn Nhiễu! Tướng quân hắn..."

Lục Kiêu Kỳ khoát tay.

Quản gia ngẩn ra.

Lục Kiêu Kỳ: "Con biết, con đã trở về rồi."

Ánh mắt quản gia lấp lóe bất định, cuối cùng lộ ra ánh mắt hung ác muốn báo thù: "Vâng Tướng quân! Tôi hiểu rồi!"

Rõ ràng mới nãy vẫn là một gia gia già nua hiền lành, hiện tại ông chợt phấn chấn lên, mặt mày toả sáng, trẻ ra nhiều tuổi.

Mạc Cổn Cổn cẩn thận ngửi ngửi, ngửi thấy trong không khí có rất nhiều hơi thở của Đại Quái Vật, lúc này mới yên lòng.

Cậu nhảy lên giường, mở máy tính ảo ra.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, bình luận đã vượt qua một trăm triệu. Đây là một con số vô cùng kinh khủng, tổng số tỷ lệ ủng hộ xếp hạng hai còn chưa tới ba triệu, mà Mạc Cổn Cổn chỉ cần một khoảng thời gian ngắn đã đạt được trình độ siêu hot trở thành siêu sao tinh tế.

Sau đó chợt xuất hiện một văn bản nhỏ, Mạc Cổn Cổn cũng không biết nó từ đâu tới.

Văn bản hiện ra thông báo xác nhận, Mạc Cổn Cổn mơ màng chọn đồng ý.

Đây là thư mời đến từ 《 Ngôi sao ngày mai 》, chỉ cần gấu trúc có thể tiếp tục tham gia trận đấu, chủ nhân sẽ nhận được cát xê hậu hĩnh.

Cát xê? Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu.

Thí sinh số 230 lọt vào top 10, ngoại trừ năng lực của y rất không tồi, Mạc Cổn Cổn ấn like một cái đã đưa đến tác dụng mang tính quyết định. Cho nên lúc này, thí sinh số 230 biểu thị nguyện ý làm món ngọt cho nhóc nhỏ số 1.

Mạc Cổn Cổn vẫn đang xoắn xuýt.

Lệ quỷ Tiểu Ôn trôi trôi nổi nổi hiện ra: "Cổn Cổn lão đại bị làm sao vậy?"

Mạc Cổn Cổn liền nói sự nghi ngờ của mình ra, chỉ vào cát xê không rõ cho lắm.

Tiểu Ôn cười ha hả: "Cái này còn không phải là tiền sao. Cậu muốn mua món ngon đồ chơi, thậm chí là quà tặng người, đều cần đến tiền, tiền có thể mua được rất nhiều thứ thú vị đó."

Mạc Cổn Cổn sững sờ.

Bỗng nhiên cậu trừng lớn hai mắt: "Có thể đổi được rất nhiều rất nhiều đồ ăn?"

Tiểu Ôn gật đầu: "Đương nhiên, có thể ăn món xa xỉ nhất, cũng có thể hưởng thụ quá trình vui vẻ nhất."

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng trưng, "Còn có thể tặng quà cho Đại Quái Vật!"

Tiểu Ôn gật đầu.

Mạc Cổn Cổn nhớ tới lãnh địa hoang vu, dùng sức siết chặt hai nắm tay, giọng nói vô cùng kiên định: "Đại Quái Vật quá đáng thương, tôi muốn mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn, để cho hai chúng tôi đều có thể ăn no nê, còn có nước ngọt tác tác nữa!"

Tiểu Ôn: "... ..."

Tiểu Ôn cười đáp lời: "Đúng đúng đúng! Cổn Cổn lão đại nói đúng!"

Mấy lệ quỷ khác cũng tán thành.

Mạc Cổn Cổn triệt để vui vẻ, cậu muốn trở thành một con gấu trúc đặc biệt kiên cường đặc biệt lợi hại, còn có tiền muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu!

Dừng một chút, cậu chỉ vào màn hình: "Vậy tôi muốn tham gia, bất quá tôi không biết gì cả cũng không thành vấn đề sao?"

Tiểu Ôn cười lắc đầu: "Không sao, Cổn Cổn lão đại đáng yêu nhất xinh đẹp nhất, không có bất cứ vấn đề gì."

Tiểu Ôn sờ sờ trán, chí hướng của gấu trúc lão đại thực khiến người ta không fuck nói.

Bất quá, nam nhân nhân loại kia thiệt khiến cho người khác phải ghen tỵ, Tiểu Ôn yên lặng nghĩ, nói chung có thể làm cho Lục Kiêu Kỳ ngột ngạt, lệ quỷ liền vui lòng.

Mạc Cổn Cổn ngượng ngùng gãi gãi mặt.

Tiểu Ôn thấy bộ dáng thẹn thùng của Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhịn không được chột dạ. Cậu cũng đã lén xem Cổn Cổn biểu diễn, bởi vì lúc Cổn Cổn biểu diễn, sẽ đọc bài bốn, điều này làm cho vô số lệ quỷ cảm thấy rất thoải mái, lệ quỷ ước gì mỗi ngày cậu nhóc đều có thể lên TV đọc bài cho bọn họ nữa kìa.

Làm người đại biểu, Tiểu Ôn còn đang sầu lo không biết làm sao để Mạc Cổn Cổn đồng ý đọc thêm vài lần, không nghĩ tới quá trình lại nhẹ nhàng như vậy.

Khụ khụ, Tiểu Ôn cười: "Cổn Cổn lão đại, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!"

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.

Tiểu Ôn: "Nào, để tôi dạy cậu cách trả lời."

Mạc Cổn Cổn đặc biệt cảm kích.

Tiểu Ôn bị cặp mắt ướt sũng lại tin tưởng nhìn chằm chằm, càng chột dạ cũng càng bị manh chịu không nổi.

Tiểu Ôn chợt trở nên nghiêm túc: "Bất quá có một điểm, Cổn Cổn lão đại nhất định phải nhớ kỹ. Nếu lão đại xuất hiện với bộ dáng gấu trúc, như vậy tuyệt đối không thể biến thân giữa chừng, trong lúc này, nhất định phải duy trì trạng thái gấu trúc."

Mạc Cổn Cổn ngây ngốc gật đầu.

Tiểu Ôn: "Cho đến khi xác nhận đã che đậy tín hiệu máy tính, Cổn Cổn lão đại mới có thể biến thân, biết chưa hả? Bằng không quá nguy hiểm." Thân là lệ quỷ, bọn họ không sợ các loại chiêu số của con người, bất quá, lúc đối mặt với chuyện của ân nhân Cổn Cổn, theo bản năng bọn họ đều mang tâm tình của bà mẹ già.

Trong vòng loại, thí sinh số 1 không xuất hiện vẫn chưa mang đến ảnh hưởng quá ác liệt, nhưng khi bước vào vòng thăng cấp tổ đạo diễn liền bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Thí sinh số 1 vẫn không có tin tức.

Khi biết được thí sinh số 1 yên lặng xem lén ủng hộ thí sinh số 230, kỳ thực tổ đạo diễn có hơi ngạc nhiên. Ít nhất điều này nói rõ chủ nhân này có chú ý đến chương trình của bọn họ, chuyện con động vật nhỏ số 1 tiếp tục tham gia trận đấu cũng không phải là không có khả năng.

Có được hy vọng, bọn họ vội vội vàng vàng phác thảo hợp đồng, gởi qua địa chỉ.

Chờ đợi trong lo lắng, đạo diễn chuyển vài vòng, ông biết nếu như thí sinh số 1 tiếp tục xuất hiện, chương trình của bọn họ sẽ thành công đến mức độ nào.

Đạo diễn: "Vẫn chưa nhận được hồi âm sao?"

Nhân viên công tác: "Vẫn chưa."

Bỗng nhiên, nhân viên công tác hô lên một tiếng: "Trả lời rồi! Đạo diễn, vừa mới trả lời rồi!"

Đạo diễn vội vã tới gần: "Đồng ý sao?"

Nhân viên công tác: "Đồng ý!" Sau đó dừng một chút: "Bất quá, bọn họ yêu cầu thêm cát xê."

Đạo diễn híp mắt: "Thêm bao nhiêu?"

Nhân viên công tác chỉ vào một chuỗi số 0 thật dài, không có gì để nói.

Đạo diễn cũng cạn lời.

Đạo diễn có hơi uất ức cũng có chút nén giận: "Như này là đùa giỡn người à."

Ông đã thấy quá nhiều trong giới giải trí, nhiều khi, có rất nhiều cách làm cho người khác đi vào khuôn khổ, ông mới vừa nói xong, bỗng nhiên lại có một tấm ảnh được gởi đến, trong hình là ảnh chụp chung của đạo diễn với người nào đó. Không nhìn rõ người kia, đại khái là một người nữ, động tác có hơi thân mật.

Đạo diễn biến sắc, vội vã đẩy nhân viên công tác qua một bên, ông ngồi xuống, tự mình trao đổi.

Cuối cùng, đạo diễn đen mặt, đồng ý tiền tham gia diễn cực kỳ cao.

Ở bên kia, Tiểu Ôn và đám lệ quỷ vui vẻ.

Con mắt đỏ tươi của Tiểu Ôn xuất hiện một tia khinh miệt: "Dám đối nghịch với ta à!"

Lệ quỷ ở bên cạnh phụ họa: "Không biết tự lượng sức mình. Uy hiếp Cổn Cổn lão đại nhà chúng ta! Cũng không xem thử mình nặng bao nhiêu!"

Đạo diễn uất ức vì bị uy hiếp, đồng thời cũng coi như là giải quyết xong chuyện này, nhưng ông vừa khó chịu cũng vừa thấp thỏm. Sợ không biết khi nào thì mình bị lộ tẩy, nhân khí tích góp nhiều năm sẽ hóa thành hư không. Cho nên, đạo diễn nén giận biểu thị nguyên tắc giúp đỡ nhau hữu ái với thái độ tốt đẹp, tất cả mọi người đều là người trên một chiếc thuyền mà.

Lệ quỷ cũng không có tâm tư để đi quản lý mấy chuyện vô dụng. Trong lòng bọn họ chỉ có một việc, chính là Cổn Cổn lão đại phải vui vẻ, vui vẻ liền đọc bài bốn!

Tiểu Ôn xoa xoa bàn tay, "Cổn Cổn lão đại, ngài sắp trở thành người giàu có rồi, ngài xem xem có thể đọc đọc bài như mọi ngày được không?"

Mạc Cổn Cổn sửng sốt: "Hôm nay đã đọc xong rồi."

Tiểu Ôn: "Đọc tiếp đi, Cổn Cổn lão đại đọc nghe cực hay, đặc biệt là bài bốn đó!"

Mạc Cổn Cổn được khen đến hai má đỏ bừng.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, ngượng ngùng cười: "Vậy đọc một chút nha."

Đám lệ quỷ Tiểu Ôn vui vẻ.

Cốc cốc.

Lệ quỷ đều đang tường hòa, cửa bị người gõ, thoáng cái cặp mắt của bọn họ trở nên đỏ tươi chứa đầy sự hung ác.

Mạc Cổn Cổn vui vẻ mở cửa, thấy là Đại Quái Vật và quản gia, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trở nên dịu dàng. Ánh mắt của quản gia sau lưng anh sáng lên, tiểu phu nhân của bọn họ thực sự là cực kỳ đáng yêu!!

Mạc Cổn Cổn: "Bận xong rồi hả?"

Lục Kiêu Kỳ: "Còn kém không nhiều lắm." Anh nhận lấy mâm thức ăn của lão quản gia, sau khi vào phòng liền tiện tay đóng cửa lại.

Lão quản gia còn muốn ở cùng tiểu phu nhân thêm một lát đã bị nhốt ở ngoài cửa.

Lão quản gia: "... ..."

Lão quản gia không biết nói gì, ông có hơi dở khóc dở cười. Thật không ngờ đến khi Tướng quân nhà mình yêu đương, còn rất muốn chiếm làm của riêng.

Ai nha, lão già như ông sẽ không chọc cho người ta ghét bỏ, quản gia cười lắc đầu, xoay người đi làm việc khác.

Phủ Thượng tướng thiếu nhân thủ, bất quá ngược lại lại có rất nhiều thi thể, có thể giúp đỡ việc vặt.

Lão quản gia chuẩn bị mấy món điểm tâm ngọt nho nhỏ tinh xảo cho Mạc Cổn Cổn, còn chưa tới gần, Mạc Cổn Cổn liền ngửi thấy mùi hương thơm ngọt nồng nặc.

Mạc Cổn Cổn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào món điểm tâm ngọt: "Đây là cái gì?"

Lục Kiêu Kỳ tràn ra ý cười: "Nếm thử xem."

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, mở miệng, ngoan ngoãn đợi Đại Quái Vật đút.

Cắn một miếng nhỏ, mùi vị ngọt tư tư tựa như chui vào tận đáy lòng, Mạc Cổn Cổn vui sướng nheo cặp mắt lại, hạnh phúc chịu không nổi.

Lục Kiêu Kỳ cười: "Thích?"

Gật đầu thật mạnh, Mạc Cổn Cổn ca ngợi: "Thích! Ăn cực kỳ ngon!"

Lục Kiêu Kỳ: "Vậy sau này ngày nào cũng ăn."

Mạc Cổn Cổn ở trên giường lăn một cái, quần áo lăn qua lăn lại bị cuốn lên trên, để lộ ra vòng eo trắng nõn lại có đường cong duyên dáng cùng với rốn nhỏ tinh xảo.

Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ chợt đổi, thoáng cái trở nên tối tăm.

Con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm, hô hấp của Lục Thượng tướng có hơi nặng hơn một chút, anh giả bộ bình tĩnh nhắm mắt lại.

Mạc Cổn Cổn nhảy bật dậy, vui sướng hôn một cái lên mặt của Đại Quái Vật: "Cảm ơn Đại Quái Vật! Tôi rất vui."

Hai mắt mở ra với con ngươi hơi co lại, Lục Kiêu Kỳ mở miệng, tiếng nói có một tia khàn khàn: "Thích là tốt rồi."

Mạc Cổn Cổn nằm bẹp ở trên giường, chân lắc qua lắc lại, cậu đang xếp măng thành các loại hình dạng.

Nhanh chóng thu tầm mắt lại, Lục Kiêu Kỳ hỏi: "Cổn Cổn, muốn đến trường đi học không?"

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, quay đầu: "Đến trường?"

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi: "Sẽ có rất nhiều người cùng tuổi, có thể kết bạn, học được rất nhiều tri thức."

Cặp mắt ướt sũng của Mạc Cổn Cổn trừng lên tròn vo: "Bao gồm cả mấy thứ mà Đại Quái Vật đã cho tôi xem hôm nay sao?"

Lục Kiêu Kỳ: "Đúng vậy, chỉ cần Cổn Cổn thích."

Mạc Cổn Cổn nhảy cẫng lên, đặt một mụt măng đẹp mắt nhất vào trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật: "Tôi muốn đi học!"

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, bình tĩnh nhìn mỹ thiếu niên.

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, vô tội lại nghi ngờ nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Lục Kiêu Kỳ thu liễm hơi thở: "Được, vậy thì đi học. Bất quá trước đó, Cổn Cổn cần trước phải học một vài kiến thức cơ sở mới được."

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn nghe lời, biểu thị Đại Quái Vật nói cái gì cậu liền làm cái đó.

Võ Đại Võ Nhị đang rình coi lại nghẹn lòng, mới vừa nói xấu đồ xấu xí, hắn lại xoát một đợt hảo cảm, Võ Đại nhìn chằm chằm vào bánh ngọt kia có hơi xuất thần, ngược lại là Võ Nhị hùng hùng hổ hổ, nói Lục Kiêu Kỳ giảo hoạt tới mức nào. Không biết đã nếm thử bao nhiêu lần, Võ Đại Võ Nhị vẫn không thể thay thế Lục Kiêu Kỳ trở thành người quan trọng nhất trong lòng Cổn Cổn được.

Ăn một miếng bánh bích quy, Mạc Cổn Cổn hmm một tiếng, cực kỳ vui sướng.

Gấu Trúc Đoàn Nhi có bao giờ được nếm qua bánh bích quy, mùi sữa nồng nặc tràn ngập trong khoang miệng, làm cho Mạc Cổn Cổn gần như không muốn nuốt xuống.

Mạc Cổn Cổn trừng lớn cặp mắt đen lúng liếng: "Đây là cái gì nha, ăn quá ngon!"

Lục Kiêu Kỳ: "... ..."

Mỹ thiếu niên nhanh chóng nhai nuốt, một tay cầm bánh bích quy, luyến tiếc lại nhịn không được muốn chia sẻ thứ tốt.

Cậu ngẩng đầu, rốt cuộc vẫn duỗi tay qua: "Ăn nè!"

Thân thân mật mật hưởng thụ xong món điểm tâm ngọt, Lục Kiêu Kỳ liền mở máy tính ảo ra: "Cổn Cổn lại đây, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ học nhận mặt chữ."

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu.

Bỗng nhiên, một văn bản nhảy ra, Lục Kiêu Kỳ chợt sững sờ.

Chân mày dần nhíu chặt lại, vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ khó lường.

Lục Kiêu Kỳ: "Cổn Cổn, ban nãy đã làm chuyện gì?"

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, khóe mắt liếc qua Tiểu Ôn đã sớm chạy trốn ra ngoài cửa sổ vẫy tay: "Ban nãy tôi..."

Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt: "Hửm?"

Cậu chợt nhớ tới hình như mới nãy sau khi mở máy tính ảo lên mình đã làm sai điều gì, thoáng cái liền chột dạ rũ đầu.

Đôi mắt nhỏ của Mạc Cổn Cổn nhìn trái nhìn phải: "Mới nãy cũng không phải tôi cố ý, cũng không biết sao tôi liền..."

Nhóc nhỏ kia giải thích một cách gập ghềnh, mắt thấy nhóc con sợ hãi đến sắp bật khóc, Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ: "Được, tôi biết rồi."

Hít sâu một hơi, ngăn chặn suy nghĩ muốn xé nát lệ quỷ, Lục Kiêu Kỳ tận lực ôn nhu: "Tôi chỉ hỏi một vấn đề."

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, cặp mắt ướt nhẹp bình tĩnh nhìn Đại Quái Vật.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ dịu dàng: "Em thích chương trình này hả?"

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu: "Vậy cứ chơi đi."

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, cảm thấy kinh hỉ: "Đại Quái Vật không phản đối hả?"

Lục Kiêu Kỳ: "Không phản đối."

Gấu trúc của Lục Kiêu Kỳ, ai cũng không thể mơ ước.

Bất quá nhóc nhỏ kia rất dễ bị lừa, đương nhiên phải có anh ở bên cạnh nhìn chằm chằm mới được. Để cho nhóc nhỏ xuất hiện trên mạng với hình thú, đã là thỏa hiệp lớn nhất của Lục Kiêu Kỳ. Chỉ vì chuyện này sẽ làm cho nhóc con vui vẻ.

Lục Kiêu Kỳ nhéo nhéo mi tâm, thở dài một tiếng. Anh chưa bao giờ không có lập trường và nguyên tắc như vậy, nhìn thấy cặp mắt to ngân ngân nước chứa đầy mong đợi của nhóc con, anh liền nhịn không được gật đầu. Thấy thời gian được ghi trong văn bản, Lục Kiêu Kỳ đang chuẩn bị dẫn nhóc nhỏ kia ra ngoài ăn cơm liền thấy bức bối.

Chợt thấy hối hận.

Thời gian vừa đến, trên máy tính ảo liền có thêm một cái màn ảnh, hiện ra đồng hồ đếm ngược.

Tiểu Ôn ở bên ngoài hô: "Biến thân, Cổn Cổn lão đại mau biến thân."

Mạc Cổn Cổn đáp lời, cực kỳ nghiêm túc lập tức biến thành một con Gấu Trúc Đoàn Nhi, nghiêng đàu nhỏ nhìn chằm chằm màn hình.

Trên màn hình hiện ra dòng chữ "Đồng ý tiến vào trực tiếp không".

Nghiêng đầu nhỏ, Gấu Trúc Đoàn Nhi bình tĩnh nhìn, tiểu biểu tình vô tội lại hoang mang.

Một con gấu trúc không biết chữ làm sao có thể biết được cái này có nghĩa gì! Tiểu Ôn ở ngoài cửa sổ đấm ngực giậm chân, gần như muốn quỳ lại.

Tiểu Ôn: "Móng vuốt chạm một cái."

Mạc Cổn Cổn dựa theo lệ quỷ nói, móng vuốt bông xù xù nhấn lên một phím.

Khán giả đang chờ đợi, nhìn thấy màn hình được tách rời vẫn luôn mơ hồ chợt xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé đáng yêu lại vô cùng quen thuộc, lặng im hai giây, lập tức mọi người đều hoan hô.

"Trời ạ, là Tiểu Tiểu số một! Nhóc ta vậy mà xuất hiện rồi! Tui còn tưởng rằng phù dung sớm nở tối tàn, nhóc nhỏ kia sẽ không xuất hiện nữa chứ!"

"Ha ha ha, xem ra chủ nhân của nhóc con đã đồng ý để nhóc ta bước lên con đường nổi tiếng rồi, tôi đã đoán trước được, siêu sao tinh tế tương lai không phải thiếu nữ trời nắng khu vực Bill, cũng không là âm thanh mạc mạc của cá heo, mà là Tiểu Tiểu của chúng ta á, một cục bông đáng yêu lại có thân phận bí ẩn!"