Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 44: Quà của Thượng tướng lại bại bởi Thừa Phong




Edit: Tiểu Điềm Điềm

Phàm Tử vui mừng kêu vang: “Lão đại, đại nhân! Đã đến tinh vực màu xám Mil rồi, chúng ta đáp xuống chứ hả?”

Đã lâu rồi bọn họ chưa được tiến vào thế giới loài người.

Lần này cũng là cơ duyên trùng hợp.

Lục Kiêu Kỳ cũng không chuẩn bị dẫn mấy người này về Celta, ở lại đây tiếp tục phát triển, làm chút chuẩn bị về sau cho nhóc con. Rốt cuộc đầu lĩnh băng cướp cũng có chút khả năng, ở trên đường sớm đã sắp xếp thân phận công việc cho mọi người, tuy rằng những thân phận này không quá sáng rọi, nhưng ở tinh vực màu xám cũng đủ xài rồi.

Về phần chứng minh thân phận của Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ chuẩn bị sau khi tiến vào tinh cầu, lựa chọn một khu không người, để Thừa Phong kết nối mạng cục bộ.

Sở dĩ lựa chọn tinh vực màu xám, là bởi vì chỗ này ngư long hỗn tạp, tín hiệu khó bị bắt được.

Lục Kiêu Kỳ vẫn ôm nhóc con, chỉ là bé con mặc đồ gấu trúc đã nẩy nở một chút, vóc dáng biến thành dài cỡ một cánh tay, nhìn qua như em bé 2 tuổi mới tập tễnh học bước đi, mặc quần áo bông xù đáng yêu, bề ngoài tinh xảo khiến mắt người khác sáng rực.

Hoàn toàn là cục cưng nhà người ta.

Tinh vực màu xám hỗn loạn chịu không nổi, nhưng cảm nhận về cái đẹp lại giống nhau.

Một đứa bé linh động như vậy thực sự đáng chú ý.

Mạc Cổn Cổn cảm thấy hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, đây là thế giới nhóc chưa từng tiếp xúc, một cánh cửa lớn mới tinh được mở ra.

Nhóc nắm chặt góc áo của Đại Quái Vật, cẩn thận nhìn nhìn chung quanh, con ngươi đen lúng liếng lấp lánh.

Hai gò má Mạc Cổn Cổn đỏ bừng, tràn ngập ham muốn nghiên cứu đối với tất cả người giống Đại Quái Vật.

Thấy một người tóc dài có hai cục phồng lên ngay ngực, Mạc Cổn Cổn có hơi ngốc ra: Lại có người lớn lên xấu hơn nữa kìa.

Mạc Cổn Cổn nhìn trộm đầy thương hại, trùng hợp bị mỹ nhân môi đỏ bắt gặp, cô kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên: “Trời ạ, y như một tiểu thiên sứ. Thực đáng yêu! Tiên sinh, đây là con của ngài sao? Ngài thật là có phúc khí. Bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Mạc Cổn Cổn được khen, có hơi ngượng ngùng, nhóc cẩn thận lộ ra một nụ cười.

Mỹ nhân môi đỏ: “Ai nha, bé cười với tôi kìa.”

Lá gan của Mạc Cổn Cổn không lớn, cũng sợ người lạ. Phát hiện mỹ nhân môi đỏ muốn chạm vào nhóc, nhóc liền nhịn không được lùi vào trong lòng của Đại Quái Vật.

Mỹ nhân môi đỏ cười ha ha: “Còn xấu hổ nữa nha, bé con thật thú vị!”

Hai gò má ửng đỏ, Mạc Cổn Cổn liếc trộm quái vật càng xấu xí này, thấy cô ta mở miệng to như chậu máu, nhóc co lại thành một cục không dám nhìn.

Thật đáng sợ á, Đại Quái Vật, cái đồ xấu xí kia muốn ăn nhóc kìa.

Nhóc con bị dọa hỏng.

Lúc mỹ nhân môi đỏ duỗi tay ra Lục Kiêu Kỳ liền lùi về phía sau hai bước, thoáng cái ánh mắt liền trở nên sắc bén.

Mỹ nhân môi đỏ bị kinh sợ, kiêng kỵ rút tay về, ngẩng đầu cười duyên nói: “Vị tiên sinh này, không cần phải đề phòng như vậy chứ. Tôi không định làm gì cả.”

Phàm Tử đẩy xe qua, hừ cười: “Nhóc con, cô mà làm cái gì, đại nhân của chúng tôi đã sớm bóp gãy cánh tay của cô rồi.”

Nhóc con?! Mỹ nhân môi đỏ kinh ngạc đến ngây người.

Thường ngày đã quen được gọi là mỹ nhân, dù cho là mỹ nhân rắn rết cũng được, kêu cô là nhóc con thì người đàn ông ngồi xe này vẫn là người đầu tiên đó.

Ánh mắt của mỹ nhân môi đỏ lóe lên, cô ta nở một nụ cười đầy mê hoặc: “Chà, mấy vị lạ mặt. Nếu không đi ngồi một chút?” Tuy rằng cô đối diện với mọi người, nhưng ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ tuy đã bôi đen, lại mơ hồ có thể nhìn ra đường nét tuấn mỹ. Nữ nhân không quên triển lộ đường cong thân thể duyên dáng của mình.

Thuận tiện ưỡn ngực, cười nhìn Phàm Tử: Nhóc con, ai nhỏ?

Tùng tùng tùng.

Xa xa truyền đến tiếng trống nho nhỏ, Mạc Cổn Cổn nghe tiếng nhìn sang, là một cái trống bỏi màu đỏ, đang lắc qua lắc lại.

Thoáng cái cặp mắt to tròn của Mạc Cổn Cổn sáng lên.

Nhóc kéo kéo góc áo của Đại Quái Vật: “Đó là cái gì nha?”

Lục Kiêu Kỳ cười khẽ: “Thích không?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Thích.”

Lục Kiêu Kỳ đi lên trước, liền mua ngay cái đó, đưa cho Mạc Cổn Cổn: “Là trống, chơi đi.”

Thân là một con gấu trúc, từ trước đến nay nhóc chưa được thấy qua thứ gì khoa học kỹ thuật cao như vậy, nhóc lắc lắc trống nhỏ, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật, anh đối với tôi thực tốt!”

Nhóc nhỏ kia cười chân thành, Lục Kiêu Kỳ bị manh ra một mặt máu, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn thịt phúng phính: “Ừm.”

Lục Kiêu Kỳ: “Vẫn còn rất nhiều món đồ chơi thú vị.”

Con ngươi Mạc Cổn Cổn sáng rực: “Tôi có thể xem thử sao?”

Lục Kiêu Kỳ cười: “Có thể, nhóc còn có thể chơi thử nữa kìa.”

Mua một đống đồ chơi cho nhóc con, ném mấy thứ còn sót lại cho đám Phàm Tử, chỉ để cho nhóc con ôm một quả bóng cao su sọc trắng đen mà nhóc yêu thích nhất. Lục Kiêu Kỳ ý vị thâm trường đảo mắt qua đám Phàm Tử, khoác một áo choàng nhỏ màu đen cho nhóc con, sau đó anh liền xoay người lẫn vào trong đám người, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Phàm Tử đảo mắt, nhìn người núp trong góc, cười nhạt một tiếng, phất phất tay.

Thuyền viên sau lưng hắn cũng cười theo, ánh mắt có thêm vài phần xem thường: “Trình độ như vậy mà cũng đi theo dõi à. Anh em lên chơi chơi chút nào!”

Tiếp đó, tại một ngõ nhỏ nào đó xuất hiện chuyện cực kỳ kinh khủng đến khó tin.

Rốt cuộc đám Phàm Tử cũng là xác sống, chỉ cần không để lộ hai mắt, liền vừa có trí tuệ của nhân loại, cũng có năng lực không sợ chết và quỷ mị của thi thể. Cô gái kia có dáng người rất đẹp, nếu là đàn ông bình thường, sẽ động lòng ngay lập tức. Nhưng mà thuật yêu mị của cô ta đối với mấy thi thể sống lại không có bao nhiêu ảnh hưởng cả.

So với sự mê hoặc kém chất lượng của cô ta, yêu thuật của bọn Phàm Tử mới là thuật pháp ăn người.

Người phụ nữ kia nắm bắt tin tức thật nhanh, chỉ mới một lát đã biết được cấp dưới của mình đã biến mất, sau khi tìm được người, lại phát hiện mấy tên đó đã sợ đến hồn phi phách tán, hai người triệt để điên mất, còn có một người sợ hãi không dám nhúc nhích.

Người phụ nữ nheo cặp mắt lại, “Xem ra, là đám khó xơi.”

Lục Kiêu Kỳ chạy thật nhanh trong rừng rậm, toàn bộ người theo dõi đã bị đám Phàm Tử giải quyết sạch.

Đi tới bìa rừng, Thừa Phong đã đợi ở đó từ lâu.

Lục Kiêu Kỳ nhảy lên người máy: “Chuẩn bị xong chưa? Tiến vào rừng sâu.”

Thừa Phong tuân lệnh: “Dạ, Tướng quân.”

Người máy đi vào thật nhanh, lúc này Thừa Phong mới có công phu nhìn nhóc con: “Cổn Đoàn Nhi, tôi mua cho nhóc một món quà nhỏ nè.”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn trừng tròn vo.

Thừa Phong: “Trong ô vuông nhỏ ở phía bên trái, tự nhóc tìm đi nha.”

Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu, nhóc ngọa nguậy cẩn thận trượt xuống khỏi lồng ngực của Đại Quái Vật, tay ngắn chụp không tới, thoáng cái đã té ngã.

Lục Kiêu Kỳ đảo mắt, liền để mặc nhóc nhỏ kia lăn qua lăn lại. Bên trong người máy, trừ nút bấm, mấy bộ phận khác cũng không nguy hiểm.

Mạc Cổn Cổn tìm được ô vuông nhỏ, há hốc mồm.

Cầm một cái kẹo que thật to, Mạc Cổn Cổn hít hít mũi: “Đây là cái gì dạ?”

Kẹo que to cỡ mặt của nhóc, nhóc mở miệng nhỏ phấn nộn nộn, ngậm thử ở trong miệng.

Hương thơm tràn ngập trong miệng, ngọt tư tư, ăn còn ngon hơn cả mật nữa!

Mạc Cổn Cổn mím môi nheo mắt lại, “Ăn ngon quá!”

Đến mục tiêu, đó là một căn nhà gỗ nhỏ được giấu trong rừng sâu, chung quanh tràn đầy sương mờ ảo.

Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con mút kẹo que, khoanh chân nhỏ, đội một cái nón gấu trúc, bộ dạng thực sự chọc cười.

Thừa Phong: “Tiểu Cổn Đoàn Nhi a, con thích kẹo que nhất, hay là thích bóng cao su nhỏ của con nhất nè?”

Mạc Cổn Cổn nghe xong quấn quýt một lát, sau đó dùng sức mút một ngụm: “Kẹo que.”

Thừa Phong cười hề hề: “Tốt, lần sau ba ba sẽ mua cho con nữa nha.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi, ôm lấy nhóc con nhảy xuống người máy, chỉ vào Thừa Phong đang định đuổi theo: “Đứng yên chờ lệnh.”

Mắt điện tử của Thừa Phong lóe lóe: “Dạ, Tướng quân.”

Chờ đến khi người vào nhà gỗ nhỏ, Thừa Phong mới thầm thì: “Cha ghẻ lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét làm cho con người hoàn toàn thay đổi!”

Tới gần nhà gỗ, Mạc Cổn Cổn liền nhịn không được trừng lớn hai mắt, nhóc thấy không ngừng có đường gợn sóng màu xanh lam bay ra từ nhà gỗ.

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, nhóc chỉ từng thấy đường gợn sóng xanh từ trên người của Thừa Phong thôi.

Chờ đến khi vào nhà gỗ, Mạc Cổn Cổn liền nhìn chằm chằm một món đồ cũ kỹ, chính là cái vật này đang không ngừng bốc lên những đường gợn sóng xanh.

Lục Kiêu Kỳ nheo mắt lại, ấn phím.

Vang lên tiếng tít tít tít, Mạc Cổn Cổn không hiểu, nhóc ngồi trên bàn nhỏ nhìn chăm chú.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu.

Đại Quái Vật đang làm gì vậy ta.

Bỗng nhiên, màu xanh dần dần ngưng tụ, ngày càng dày đặc, trong chốc lát liền xuất hiện một màn hình xanh.

Mạc Cổn Cổn đã kinh ngạc đến ngây người.

Màn hình xanh nhấp nháy vài cái, sau đó xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Âm thanh truyền đến trước tiên.

“Vị nào?” Giọng nói kia có hơi gấp, thậm chí có thể nói là gấp gáp, Xavier nói xong, bóng người đã gần trong gang tấc, chỉ có một cái đầu.

Mạc Cổn Cổn lui về phía sau hai bước, mút kẹo que.

Lục Kiêu Kỳ nheo mắt.

Âm thanh kia trở nên run run: “Là, là Tướng quân sao?”

Lục Kiêu Kỳ: “Nanh Sói.”

Bên kia dừng một chút, bỗng nhiên lại gào to một tiếng: “Tướng quân!!!”

Lục Kiêu Kỳ: “Là tôi.”

Nanh Sói không dám tin tưởng: “Tướng quân, ngài còn sống!! Tôi liền biết ngài không thể chết! Quá tốt!”

Lục Kiêu Kỳ: “Ừm, hiện tại tôi đang ở thông đạo MMQ, thời gian không thể quá lâu, nói ngắn gọn, bên kia tình huống thế nào?”

Nanh Sói đang khóc nức nở hít mũi một cái, “Tướng quân, bên này tình huống không quá tốt.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi trầm xuống.

Nanh Sói: “Quân đoàn 6 chỉ còn lại danh nghĩa, mà tên khốn kiếp kia hắn, hắn…”

Lục Kiêu Kỳ: “Hắn dùng chiến công của tôi, xây dựng binh đoàn.”

Nanh Sói: “Hắn là tên cướp! Những cái đó thuộc về Tướng quân! Hắn chỉ là một kẻ phản bội! Tướng quân, hiện tại Quân đoàn 4 vẫn chưa tỏ thái độ, Quân đoàn 3, 5 đã biểu đạt hứa hẹn. Quân đoàn 1, 2 biểu thị phản đối. Quân đoàn 6 lại bị vây trong chiến đấu…”

Mạc Cổn Cổn nghe không hiểu báo cáo, nhóc chỉ nhìn chằm chằm vào Nanh Sói.

Nanh Sói: “Còn có, trung tâm nghiên cứu của Triệu gia nắm được kỹ thuật mới, gen người biến dị có thể sẽ có biến hóa.”

Hình như do Nanh Sói có hai cái lỗ tai màu đen, Mạc Cổn Cổn rất có hảo cảm với anh ta, liền nhịn không được lại kề sát vào một chút. Tai dễ nhìn, tuy rằng lớn lên xấu, cũng không có đuôi rồng giống Đại Quái Vật.

Vốn dĩ hình ảnh chỉ có một mình Tướng quân, bỗng nhiên phía trước lại có thêm nửa cái đầu nhỏ.

Một cặp mắt to long lanh nhìn sang bên này.

Nanh Sói nói ngày càng chậm rãi, cuối cùng cũng không nói tiếp được nữa, “… Tướng quân…”

Mới vài ngày không gặp, lẽ nào Tướng quân đã sinh cả con luôn rồi sao?!

Mạc Cổn Cổn thấy Nanh Sói run run hai cái tai tròn màu đen, còn lộ ra tay gấu, hai mắt sáng ngời, “Là một con gấu!!”

Nanh Sói: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Hình như anh có vô số kẻ dịch.

Mạc Cổn Cổn quay đầu lại, “Đại Quái Vật, anh ta là…”

Lục Kiêu Kỳ: “Không cần để ý.”

Nanh Sói: “… …” Tướng quân, nói như vậy, ngài sẽ mất đi tui đó.

Mạc Cổn Cổn gật đầu: “À.”

Mạc Cổn Cổn quay đầu: “Chào gấu gấu, tôi tên Cổn Cổn.”

Gấu gấu?? Khóe miệng Nanh Sói giật giật: “Tướng quân, con ngài thực đáng yêu.”

Lục Kiêu Kỳ trực tiếp không nhìn: “Chuẩn bị một thân phận cho nhóc con, tôi nhớ là Công tước Evres có bà con xa.”

Nanh Sói ngẩn ra, hết cả hồn: “Tướng quân!” Công tước Evres là con một, bà con xa ở đâu ra?!

Lục Kiêu Kỳ nheo mắt: “Chip DNA, đều chuẩn bị, tuổi… Khoan hãy điền.”

Anh cúi đầu nhìn nhóc con lại lớn thêm chút nữa. Gần đây nhóc nhỏ nhà anh không ngừng lớn lên, đây là một nhân tố bất định.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu: “Đại Quái Vật?”

Lục Kiêu Kỳ ôn hòa: “Ngoan.”

Nanh Sói: “… …” Mới nãy Tướng quân bị gọi là gì đó? Đại, Đại Quái Vật?!

Ha ha, Tướng quân và bé con nhà ngài ấy có khẩu vị thiệt là nặng.

Nanh Sói len lén liếc nhìn Mạc Cổn Cổn, thấy nhóc mặc một bộ đồ gấu trúc, nhịn không được oán thầm Tướng quân, nhìn nghiêm khắc kỳ thực còn rất muộn tao.

Lục Kiêu Kỳ liếc nhìn một cách lạnh lẽo: “Ảnh chụp, lát nữa sẽ gởi qua cho cậu. Quy củ cũ.”

Nanh Sói lập tức đoan chính thái độ: “Dạ, Tướng quân!” Nói rồi, anh ta bắt đầu ho sặc sụa, bộ dạng cứ như muốn ho cả phổi ra luôn vậy.

Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn trừng lớn mắt: “Đại Quái Vật, sâu đỏ!!”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lạnh lẽo. Nhìn vào hai mắt của nhóc con, anh thấy sau lưng Nanh Sói bị sương mù màu đỏ có hình sâu thật lớn.

Con sâu đang hung ác quơ quơ càng, mỗi lần quặp xuống, Nanh Sói liền nhịn không được ho khan đầy đau đớn.

Lục Kiêu Kỳ: “Nanh Sói, cậu đã chiến đấu với tộc Hồng Côn?”

Nanh Sói gật đầu: “Khụ khụ, đúng vậy, Tướng quân, khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ…”

Lục Kiêu Kỳ trầm ngâm chốc lát: “Cổn Cổn, đọc đọc bài đi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, “Được.”

Mạc Cổn Cổn mở miệng nhỏ, bắt đầu đọc lên, tiếng ho khan của Nanh Sói dần biến mà, nhưng mà do cách màn hình, uy lực cũng trở nên nhỏ hơn, cho nên Nanh Sói chỉ cảm thấy một trận nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không triệt được tận gốc. Nhưng mặc dù như vậy, anh cũng đã rất kinh hỉ rồi.

Cái loại cảm giác quấy rối bị anh đè nén này đã biến mất thật nhiều, Nanh Sói che ngực: “Tướng quân làm vậy là đang cầu phúc cho tôi hả? Không biết tại sao, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.” Anh cũng không biết con sâu đỏ sau lưng đã trở nên mờ nhạt, chỉ coi như là mình bị ảo giác.

Anh hít sâu một hơi: “Giọng của nhóc nhỏ kia thật dễ nghe, đọc kinh thoải mái hơn mấy hòa thượng kia nhiều. Hồi đó nghe đến mức đầu tôi đều lớn. Cũng không biết gần đây ông già nghĩ gì, thế mà lại mời một đống áo vàng áo đỏ tới xem cho tôi, tôi đang bị di chứng, có thể là cái gì được chứ.”

Nói rồi, anh lộ ra một nụ cười khổ sở: “Chỉ là sau này, chỉ có thể làm hậu cần thôi. Haiz, ngược lại là ông già liền vui rồi.”