Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 28: Chân tướng diệt tộc của chủng tộc Cổn Cổn




Edit: Tiểu Điềm Điềm

Mạc Cổn Cổn có hơi hiếu kỳ về thẩm mỹ quan của chủng tộc Đại Quái Vật.

Sau khi nghe Đại Quái Vật nói, nhóc cảm thấy vô cùng khiếp sợ, ngốc lăng chỉ vào mình: “Bộ dáng này của tôi mà đẹp?”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”

Mạc Cổn Cổn có hơi không tưởng tượng nổi, không có lông cả người đều lạnh lẽo, có chỗ nào đẹp đâu chứ.

Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ với ánh mắt cực kỳ thương xót.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật cũng là một người rất, rất đẹp sao?”

Lục Kiêu Kỳ đối mặt với tầm mắt hoài nghi của nhóc con, anh không còn lời nào để nói.

Trải qua sự so sánh này, Mạc Cổn Cổn an ủi anh: “Đừng buồn, cho dù lớn lên không được hoàn mỹ, nhưng mà cái đuôi của anh đặc biệt xinh đẹp.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Trầm mặc một lúc lâu, Lục Kiêu Kỳ mới nói với giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”

Mạc Cổn Cổn lại xác nhận lần nữa: “Tôi không xấu thật hả?”

Lục Kiêu Kỳ: “Không xấu.”

Đâu chỉ không xấu thôi. Như vậy mà còn xấu, chắc là tinh tế sẽ không có người nào xinh đẹp nữa rồi.

Mạc Cổn Cổn không quá tin, nhưng quyết định biểu hiện ra vẻ mặt là mình rất tin, nhóc gật đầu hít sâu một hơi: “Ừm, vậy cảm ơn Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ đã từng tiếp xúc với quá nhiều chuyện dơ bẩn, làm gì không nhìn ra được nhóc nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo.

Khóe miệng giật giật, anh đành im lặng.

Bất quá, tới hôm nay Lục Kiêu Kỳ mới biết, thì ra Gấu Trúc Đoàn Nhi vẫn gọi anh là ‘Đại Quái Vật’. Anh âm thầm an ủi mình, ở trong mắt gấu trúc, đúng là loài người có hơi khác biệt.

Ăn no uống đủ, Mạc Cổn Cổn liền nhìn về phía Đại Quái Vật, “Đại Quái Vật, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lục Kiêu Kỳ: “Đi ra.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu, nhóc đặt hai tay xuống đất, như vậy nhóc có thể đứng vững hơn một chút.

Ít nhất sẽ không bị té.

Nhìn chằm chằm vào tiểu thiếu niên ngồi chồm hổm ở dưới đất đang ngẩng đầu lên nhìn anh. Khóe miệng Lục Kiêu Kỳ lại giật giật.

Mạc Cổn Cổn thì lại hít một hơi, lắc lắc tay.

Lục Kiêu Kỳ sửng sốt, vội kéo tay của thiếu niên lên xem, lúc này anh mới phát hiện trên cánh tay dính đầy bùn đất toàn là vết thương, sau khi cẩn thận kiểm tra, sắc mặt của Thượng tướng liền trở nên đen kịt. Anh thả người xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào.

Mạc Cổn Cổn bị dọa sợ.

Mạc Cổn Cổn thấp thỏm muốn rút tay về, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt không thể động đậy: “Đại Quái Vật…”

Lục Kiêu Kỳ nói với giọng trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”

Mạc Cổn Cổn thành thật, nhịn không được mở miệng: “Sao, sao vậy?”

Lục Kiêu Kỳ nhìn thật sâu vào gương mặt vẫn còn dính chút bùn đất của thiếu niên, nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng chà lau.

Xé quần, thấm nước lau nhè nhẹ lên vùng chung quanh vết thương. Con ngươi vốn đã đen thẳm của Lục Kiêu Kỳ gần như muốn xuất hiện gió lốc tới nơi.

Nhìn vết thương, Mạc Cổn Cổn bật thốt: “A, hết rồi.”

Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ hơi trầm xuống, thu thập toàn bộ đồ đạc của nhóc con rồi anh xoay người, ngồi chồm hổm xuống: “Lên đây.”

Mạc Cổn Cổn ngốc lăng.

Chờ nửa ngày, phát hiện thiếu niên gấu trúc vẫn đầy mặt mờ mịt, Lục Kiêu Kỳ thở dài một tiếng rồi nắm lấy hai cánh tay tinh tế khoát lên trên bả vai của mình. Dùng sức đứng dậy, anh liền cõng nhóc con ở trên lưng. Bên tai là tiếng hô nho nhỏ, mềm mềm của nhóc.

Lục Kiêu Kỳ cõng người, đi tìm lối ra.

Đường đi này tựa như mê cung, anh cũng đã phát hiện một chút đầu mối, bất quá mang theo nhóc nhỏ kia vẫn là quá nguy hiểm.

Phải đi ra ngoài trước đã.

Cằm của Mạc Cổn Cổn tựa trên bả vai dày rộng của nam nhân, nhóc nghiêng đầu nhìn anh.

Nhìn không chớp mắt, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự tin tưởng.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Năm phút qua đi, Mạc Cổn Cổn vẫn nhìn anh, hai mắt có hơi sáng.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Mười phút qua đi, Mạc Cổn Cổn vẫn còn nhìn anh, mắt lấp lánh ánh sao.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu: “Sao vậy?”

Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật đặc biệt lợi hại, nếu mà là tôi, căn bản sẽ không vác nổi Đại Quái Vật đâu.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Vác?

Mạc Cổn Cổn có trụ cột tinh thần, rốt cục cũng khôi phục được một chút tinh thần, liền không kìm chế được tiểu ồn ào trong nội tâm.

Bên tai Lục Kiêu Kỳ lại có thêm một âm thanh ríu ra ríu rít.

Thanh thúy dễ nghe, đã vậy còn mềm nhũn nhũn nữa.

Tốt hơn lúc là Gấu Trúc Đoàn Nhi nhiều, bởi vì anh có thể nghe hiểu. Nội tâm Lục Kiêu Kỳ có hơi kích động, vẻ mặt lại bình tĩnh đáp trả một tiếng.

Mạc Cổn Cổn đã quen với nhân thiết Đại Quái Vật trầm mặc ít nói, cũng không cảm thấy mình bị xem nhẹ.

Nhìn thấy giọt nước, Mạc Cổn Cổn nói: “Ban nãy phát hiện chỉ có một mình tôi, chung quanh còn có tiếng nước nhỏ xuống, đặc biệt đáng sợ.”

Lục Kiêu Kỳ bị đâm cho một đao, có hơi đau lòng.

Mạc Cổn Cổn vẫn không ngừng luyên thuyên: “Dây chuyền cũng không thấy, chung quanh tối om. Tôi nghĩ rằng mọi người đã không cần tôi nữa, mà tôi lại biến thành quái vật, sợ lắm. Thân thể này có chút khuyết điểm, bốn móng vuốt dài không bằng nhau, tôi đã té lăn vài vòng rồi.”

Biubiubiu.

Lục Kiêu Kỳ đã bị liên kích, đau lòng đến sắp hỏng luôn rồi. Nhớ tới vết máu ban nãy liền nói không ra lời.

Trong bóng tối, Mạc Cổn Cổn không phát hiện ra: “Bất quá tôi hồi phục cũng nhanh, lúc nãy vết thương trên cánh tay đặc biệt đau, nhưng mà tôi vừa mới phát hiện, nó đã biến mất rồi. Tôi…”

Cảm nhận được nam nhân đang cõng nhóc bỗng dừng lại, Mạc Cổn Cổn cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy?”

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi, anh thả người xuống, ôm lấy nhóc vào lòng: “Xin lỗi.”

“Hử??” Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt.

Lục Kiêu Kỳ cực kỳ tự trách. Trước khi anh tìm thấy nhóc con, nhóc đã bị thương còn nặng hơn so với lúc anh nhìn thấy nữa.

Ánh mắt của Mạc Cổn Cổn chuyển từ mặt nghiêng của Đại Quái Vật lên đầu, cuối cùng rơi vào cái đuôi đang rũ xuống, khoảng cách từ tay nhóc đến cái đuôi đen kia gần như vậy, cứ như có thể chạm vào được. Lúc trước căn bản là cái móng vuốt nho nhỏ ngắn củn của nhóc không có cách nào với tới.

Lục Kiêu Kỳ đang áy náy, chợt giật cả mình, suýt nữa đã hất văng thiếu niên.

Mạc Cổn Cổn bị bắt quả tang, ngốc lăng nhìn sắc mặt chợt thay đổi của Đại Quái Vật.

Mạc Cổn Cổn cẩn cẩn thận thận: “Đại Quái Vật?”

Cầm lấy cái tay nhỏ đang làm loạn, Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn thiếu niên một lát, rốt cuộc anh vẫn không nói nên lời.

Cái đuôi, đối với người biến dị mà nói là cực kỳ bảo bối, đặc biệt là phần chót đuôi.

Vừa là điểm trí mạng, cũng là điểm nhạy cảm. Mới vừa rồi, cả người Lục Kiêu Kỳ cứ như bị điện giật, bị điện lưu hung hăng tàn sát bừa bãi một phen, đơn giản là Mạc • bao nghịch ngợm • Cổn Cổn không rõ nên đã sờ vào nó.

Mạc Cổn Cổn vô tội: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Lục Kiêu Kỳ trầm ngâm hồi lâu: “Sẽ bị thương đấy.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Vậy tôi sờ nhẹ một chút được chứ.”

Đương nhiên là không được rồi. Lục Kiêu Kỳ muốn nói như thế, nhưng nhìn vào đôi mắt nhỏ bé chờ mong lại thấp thỏm của nhóc con, anh không nỡ cự tuyệt. Gân xanh trên trán đập thình thịch, Lục Kiêu Kỳ cứ mãi ấm ức, binh xảo quyệt nhất mình từng dẫn dắt cũng không khiến người đau đầu như hôm nay đâu. Quả thực chính là bất đắc dĩ đến bó tay.

Đại Quái Vật không nói lời nào, là đồng ý sao? Mạc Cổn Cổn yên lặng suy nghĩ, cuối cùng nói: “Đại Quái Vật, nhất định tôi sẽ không làm anh bị thương.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Không, là móng gấu trúc da mịn thịt non sẽ bị thương.

Đuôi của anh đánh ngã một cây đại thụ đều không thành vấn đề, làm gì có chuyện chỉ bị sờ sờ liền bị thương được.

“Để tôi thổi thổi cho.” Mạc Cổn Cổn đầy mặt thèm nhỏ dãi.

Rốt cuộc Lục Kiêu Kỳ cũng thỏa hiệp: “… Vậy được thôi.” Dừng một chút: “Không cần phải thổi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu đồng ý, nhịn không được lại vươn tay đi sờ sờ, bởi vì tay của nhóc trở nên dài hơn linh hoạt hơn, trong lòng nhóc nhỏ đã có hơi dễ chịu rồi.

Vừa mới có chút cảm giác với thân thể này, nhóc lại cảm thấy cơ thể nóng lên.

Thân thể liền trở nên nhỏ đi.

Nếu không nhờ Lục Kiêu Kỳ phản ứng nhanh chóng, xoay người đỡ được Cục Bông Nhỏ, Mạc Cổn Cổn đã trực tiếp té xuống đất rồi.

Rơi phịch xuống bàn tay ấm áp của Lục Kiêu Kỳ, Mạc Cổn Cổn có hơi ngây ngốc.

Mạc Cổn Cổn: “Ư ư ư?”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Mạc Cổn Cổn ngồi thẳng dậy, ngốc lăng nhìn tiểu móng vuốt rồi lại cúi đầu nhìn nhìn bụng nhỏ bông xù xù của mình, vươn móng móng chọt chọt tai, Gấu Trúc Đoàn Nhi hưng phấn kêu ư ư.

Xoay một vòng ngay tại chỗ, Mạc Cổn Cổn chống hai chân nhỏ ngắn ngủn lên: “Ư ư, ư ư ư ư!”

Đại Quái Vật tôi biến trở lại rồi!

Nhìn nè, tôi vẫn còn lông gấu trúc!

Mạc Cổn Cổn vui sướng đến mức chỉ cần nhìn vào vẻ mặt liền có thể hiểu được, Lục Kiêu Kỳ khẽ cong cong ngón tay: “Cổn Cổn rất đáng yêu.”

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, quầng mắt đen thui đã xuất hiện trở lại: “Ư ư.”

Lục Kiêu Kỳ: “Cẩn thận đừng lộn xộn.”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, gật đầu thật mạnh, kêu ư ư ư ư.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

A, lại khôi phục trạng thái nghe không hiểu, Lục Thượng tướng căng chặt mặt, bước đi có hơi cứng ngắc.

Lục Kiêu Kỳ giả bộ bày ra bộ dáng rất hiểu, “Ừm.”

Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật bộ dáng này của tôi có đẹp không?”

Lục Kiêu Kỳ: “Ừm.”

Mạc Cổn Cổn mỹ tư tư: “Vậy tôi như này thì sao?”

Lục Kiêu Kỳ: “Ừm.”

Mạc Cổn Cổn càng vui vẻ: “Đại Quái Vật, tuy rằng bộ dáng của anh không dễ nhìn, nhưng mà tôi thấy anh đặc biệt lợi hại.”

Lục Kiêu Kỳ: “Ừm.”

An ủi Đại Quái Vật, tìm lại được bộ lông của mình, Mạc Cổn Cổn vui vẻ cực, không ngừng ư ư ư.

Bầu không khí rất hài hòa, chỉ có ngữ khí của Lục Kiêu Kỳ có hơi không được tự nhiên.

Đi một đoạn, Mạc Cổn Cổn khịt khịt mũi: “Ư ư?” Đại Quái Vật, có mùi kỳ quái.

Có chút quen thuộc, lại có chút đáng ghét.

Gần như là cùng lúc đó, Lục Kiêu Kỳ liền dừng lại.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trở nên nghiêm nghị, nhéo nhè nhẹ vào cánh môi của nhóc con, anh khẽ nói: “Suỵt.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, vội bụm lấy cái miệng lông xù. Đảm bảo nhóc sẽ không phát ra một chút tiếng động nào đâu!

Hai người chậm rãi tới gần, Mạc Cổn Cổn liền mắt sắc phát hiện sương mù đen quen thuộc.

Võ Nhị đang ẩn núp trong mặt dây chuyền bỗng hiện ra, nhưng ông cũng đã quá suy yếu, căn bản là không có cách nào ra ngoài được.

Võ Nhị hô to: “Cổn Cổn! Rời khỏi chỗ này!”

Mạc Cổn Cổn ngẩn người.

Võ Nhị: “Mau lên!”

Mạc Cổn Cổn mở miệng, lúc này Đại Quái Vật đã đến ngã rẽ. Tại ngã rẽ, tuy rằng Mạc Cổn Cổn là Cục Bông nghe lời, nhưng nhóc vẫn nhịn không được thò đầu nhỏ ra nhìn thử, bụm kín miệng nhỏ, nhóc run rẩy đầy hoảng sợ.

Lục Kiêu Kỳ chỉ có thể dựa vào tiếng gió để nhận biết, đành phải nhìn bằng cách nhìn xuyên qua mắt của nhóc con.

Anh thấy hơn mười bộ xương khô đỏ đen.

Còn có hai người với động tác cứng ngắc, mặt mày trắng xanh.

Lục Kiêu Kỳ chợt rùng mình.

Bộ xương khô đỏ cao cấp hơn bộ xương khô đen một ít, nhưng trước mặt hai người này lại không dám thở mạnh một cái.

Hàm răng của kẻ mặc áo khoác trắng không ngừng đánh cầm cập, giọng nói khàn khàn như cái ống bễ, phát âm ra từng chữ một cách gian nan chậm chạp: “Ngươi, dám, chắc, không?”

Kẻ mặc áo khoác đen: “Chắc, chắn.”

Kẻ mặc áo khoác trắng: “Vậy, thì, tốt. Cả, một, tộc, đàn, cuối, cùng, cũng, có, một, con, hữu, dụng.”

Kẻ mặc áo khoác trắng tùy ý ngồi xuống, trên bàn trưng bày một bộ xương trắng, bên trên dính cái gì đó trắng trắng đen đên.

Mới ban đầu Mạc Cổn Cổn cũng không để ý, thẳng đến khi tên mặc áo khoác trắng nhấc một bộ xương lên, đột nhiên nhóc trừng lớn hai mắt, triệt để nổ tung.

Là…

Là đầu gấu trúc! ! !

Một bộ xương của tổ tiên! Thân thể thuộc về gấu trúc, vậy mà vậy mà…

Tổ tiên!

Võ Nhị đã thở hổn hển: “Nhanh rời khỏi đây!”

Hai tròng mắt Mạc Cổn Cổn đã biến thành màu đỏ, vừa thương tâm vừa phẫn nộ, thậm chí có thêm vài phần oán hận bộ xương khô.

Là tổ tiên của nhóc, là đồng tộc của nhóc! ! Thảo nào Võ Nhị gia gia muốn nhóc chạy mau.

Mạc Cổn Cổn muốn xông lên liều chết với đống xấu xí này, nhưng nghĩ đến linh hồn của tổ tiên lựa chọn hồn phi phách tán vì nhóc, nhóc chỉ có thể cắn móng vuốt của mình, tận lực không để cho mình khóc ra tiếng.

Che lại sát ý cuộn trào mãnh liệt nơi đáy mắt, Lục Kiêu Kỳ âm thầm lùi về sau, xoay người lặng lẽ rời đi.