Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 20




CHƯƠNG 20

Lòng không bực hắn, nhưng lại có thêm một nỗi buồn sợ bị mất đi bao trùm lý trí.

Trong đầu không thể suy nghĩ gì cả, chỉ là muốn ôm chặt lấy hắn, hôn hắn, tựa hồ như vậy là có thể cảm thấy hắn còn sống trên đời này rõ ràng hơn.

Môi Hàm Quang rất lạnh, giống như nhiệt độ hiện giờ trên người hắn. Ta dùng sức gậm cắn môi hắn như điên rồi, đầu lưỡi trong nháy mắt duỗi vào khoang miệng ấm áp, trái tim đều đang run rẩy.

Hắn có một đoạn thời gian dài không có phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn ta, ánh sáng loé ra từ đáy mắt như sao, nhưng mà ta lại dần dần từ trong màn kịch một vai cảm thấy khí lực mất hết, cuối cùng tỉnh táo lại, rời khỏi một chút.

“Bạch Hàn…”

Hàm Quang thấp giọng gọi, âm thanh oa oa.

Ta rủ đầu không nhìn tới vẻ mặt của hắn, khớp hàm cắn quá chặt chẽ, rất sợ nhịn không được một người liền ra tay đánh hắn.

Hàm Quang là một tên vô liêm sĩ, ta đã biết từ trước! Mặc kệ là quyết đấu với giao long, cứu ta trong Mê Vụ Lâm Sâm, thậm chí vào giờ khắc này, hắn cũng đang mạo hiểm sinh mệnh!

Ta giận hắn ba trăm năm, nhưng một khắc chưa bao giờ muốn hắn chết, nhưng mà lần này tới lần khắc hắn không quý trọng chính mình như vậy, lẽ nào số phận của kẻ khác so với bản thân hắn còn quan trọng hơn?

Hắn duỗi tay kéo ta, ta vô thức phất tay hắn.

‘Ba’ một tiếng, vang đến ánh nến cũng hơi hoảng động.

Hàm Quang dường như ngẩng người, ta đánh mắt thoáng nhìn lên mu bàn tay hắn phiếm hồng một mảnh, cũng có chút hối hận. Bên ngoài tiếng ca ngọt ngào phiêu tán vào đây, trong lúc đó bọn ta lại càng có vẻ trầm mặc.

“Ta phải về…”

Ta vừa muốn đứng lên, Hàm Quang bất thình lình dùng sức ôm ta. Hai người chúng ta cùng giãy dụa ngã xuống đất, lão nhà đò nghe tiếng, hoang mang vội vàng vén rèm muốn vào.

Hàm Quang lạnh lùng nói:”Không được vào!”

Ta nhìn thấy bóng đen trên liêm trướng dần dần nhạt đi, trong lòng cuống lên, cũng ngoảnh mặt không từ thể diện, muốn mở miệng gọi hắn, vậy mà mới phát ra nửa âm tiết, bời môi lạnh lẽo của Hàm Quang liền bắt đầu đè ép.

Hắn xâm nhập vào giữa chân ta, sử dụng lực nhanh nhẹn ép ta đến không thể động đậy.

Thật là muốn đánh bay hắn, với khí lực của ta cũng không phải là không có khả năng, nhưng hiện tại thân thể suy yếu của hắn nhất định sẽ thụ thương. Ta không đành lòng, trong lòng mới mềm yếu nhượng bộ một bước, hắn giống như cảm thấy được, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, đầu lưỡi cuộn xoắn, hôn lại càng sâu.

Hô hấp bỗng nặng nề, hắn bất thình lình lui ra, trên cao nhìn xuống ta.

Ta nghĩ dáng vẻ ta bây giờ nhất định là cực kỳ chật vật, nhưng mà cũng không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt hắn, không khỏi trừng lớn mắt nhìn thẳng hắn, Hàm Quang hốt nhiên cười khẽ một tiếng, cúi đầu. Ta cho rằng hắn lại muốn hôn lên, vậy mà hắn chỉ hôn trán ta, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ với chóp mũi của ta, ôn nhu đến cực điểm.

“Bạch Hàn…”

Đáy lòng bị hắn gọi đến run lên, Hàm Quang nói:”Ta đã đợi nụ hôn này của ngươi bao lâu, ngươi biết không?”

“…. Vậy ban nãy một chút phản ứng ngươi cũng không có!” Rống xong câu này, chống lại đôi mắt mang theo ý cười của hắn, mặt ta trong nháy mắt liền đỏ lên oán hận nói thêm:”Ngươi nên sớm chết sớm siêu sinh, đừng có mỗi lần muốn đi chết là kéo ta theo! Nói cho ngươi, ta một cái quan tài cũng sẽ không chuẩn bị cho ngươi…”

Dừng một lúc, hắn lại thấp giọng nói:”Bạch Hàn, ta sẽ không chết, mặc dù Chức Tú phu nhân không muốn thiếu chủ ra khỏi thành, nhưng mà dù cũng cũng là mẫu thân thân sinh của hắn, sẽ không muốn hắn chết. Hồ yêu lại là có quan hệ từ nhỏ giúp chủ lớn lên, thật đâu cam lòng làm khó dễ hắn?”

“Ngươi thích Nam Phong?”

Hàm Quang nhíu nhíu mày:”Ngươi nghĩ đến đâu rồi? Ta với hắn là bằng hữu, giúp hắn là…”

“Xuất phát từ tình bằng hữu.”

“Ừ.”

“Vậy hắn thích ngươi?”

Hàm Quang cười rộ lên, đầu ngón tay thon dài khều mái tóc ta rủ xuống bên tai, thờ ơ nói:”Cái này…. Ngươi đi mà hỏi hắn…”

Nhìn cái kiểu đắc ý của hắn kìa!

Ta hừ lạnh một tiếng:”Thỉnh tiên quân đi xuống khỏi người ta, hôm nay trò hay như thế phát sinh, đã mệt chết đi rồi, không muốn ở cùng một nơi với ngươi nữa!”

“Nói quái gở” Hàm Quang cười nói:”Ngươi đang ghen?”

“…”

“Nói đi! Đường đường Bạch Hổ đại nhân, lẽ nào đến một việc nhỏ như thế cũng không chịu thừa nhận?”

Ta trừng hắn, hắn nhìn ta.

Nửa người dưới kề gần nhau quá gắt gao, không bao lâu ta đã có thể nhận ra biến hoá rất nhỏ của hắn, mắt không khỏi mở lớn hơn nữa, ta run giọng, nổi giận đan xen:”Ngươi, ngươi tên cầm thú!”

“Hử, nói có lý.” Hàm Quang gật đầu, âm thanh hắn rất dài.

“…” Ta không nói gì mà chống đỡ, đây không phải là tự mua dây buộc mình sao?

“Ngươi tránh ra! Nơi quỷ quái này ta một khắc cũng không muốn đợi thêm nữa, nếu thân thể của ngươi tốt đến mức có thể quản việc đâu đâu của người khác, bây giờ lên đường trở lại thiên đình cũng không thành vấn đề đi?”

Hàm Quang nói:”Ngươi hôn ta một chút nữa.”

Thuyền đại khái tới giữa hồ, lão chèn thuyền không chèo nữa, chỉ là để thả nó theo hồ nước dập dờn nhẹ nhàng. Ánh sáng màu vỏ quýt trong đáy mắt hắn toát ra ngọn lửa động nhân, ánh mắt này hình như có nhiệt độ, làm ta nóng một chút, luống cuống không lựa đường hạ mắt.

“Hàm Quang…”

“Hử?” Hắn lẳng lặng chờ, dường như cực kỳ có kiên trì.

“Sau này ngươi có làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, trước tiên phải nói cho ta biết!”

“Được.”

“Đừng tưởng ngươi là thần tiên thì có nhiều mạng, con người cũng không tiếc mạng như ngươi!”

“Được.”

Trong lòng thoáng chốc mềm xuống, ta đánh mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:”…Không được dùng thân thể cản tên cho ta, ta phạm sai lầm, ta nguyện ý tự mình gánh chịu, cho dù chết cũng được, cũng không muốn ngươi vì ta mà chết.”



Hàm Quang nhợt nhạt cười:”Nghe ngươi nói vậy, tuy rằng rất vui, nhưng mà ta không làm được.”

Mấy năm nay hắn nói chuyện, chỉ cần có một chút mịt mờ, ta nghe hiếm khi có thể hiểu được, nhưng mà lúc này ta lại dường như là hiểu ra gì đó, trái tim bị trướng đến ấm áp, làm cho khoé mắt cũng chua chát khó che đậy.



“…Ngươi đến đây chút!” Ta hàm hồ nói.

“Cái gì?”

“Ta nói ngươi cúi đầu xuống chút!” Có chút không được tự nhiên gào hết câu này, ta kéo hắn xuống chút, môi có chút hấp tấp mà thô lỗ đánh lên, cắc môi hắn.

Hàm Quang cười nhẹ một tiếng, nhu thuận hé miệng, để ta vói vào.

Trong lòng ta vui vẻ, thập phần hưởng thụ đầu lưỡi giao triền mút vào cùng hắn, nụ hôn này không ngọt bằng nữ tử, nhưng mà hơi thở sạch sẽ của hắn lại vượt qua tất cả. Ta thích hắn, ta đương nhiên là thích hắn! Sợ hắn theo ta mất mạng như thế, ghen tị hắn đối xử tốt với người khác như thế…

Nương tử! Hắn là nương tử nhà ta đó! Đương chỉ có thể một người là ta! Nhị hoá Nam Phong kia nếu đến quấy rối hắn, xem ta chẳng đánh gã đến răng rơi đầy đất!

Ta đang mừng khắp khởi nghĩ, không biết hắn đoạt lại quyền làm chủ khi nào, trong khoang miệng quấy rối đầu lưỡi ta, ríu rít có tiết, cái lỗ tai nghe được dường như cũng nóng muốn rớt ra.

“Đừng ưm…”

Ta đùn đẩy hắn, biểu ý kháng nghị.

“Nương tử? Hưm?” Hơi thở nóng hổi xẹt qua vành tai, cùng lúc đó, bàn tay hơi lạnh của hắn dò xét tiến vào, tinh tế vuốt phẳng dọc theo đường thắt lưng, kích thích đến cả người ta run lên.

…Hỏng bét, không xong! Lỡ miệng nói lúc nào?

Ta nghiêng đầu thở dốc, cái môi nóng ướt dọc theo khoé miệng một đường lan xuống phía dưới, nơi Hàm Quang chạm vào cũng dường như thiêu đốt, đến hô hấp cũng nóng hổi đến không tưởng nổi.

Sau cùng bắt được một tia trấn tĩnh, ta một người xoay người ngăn chặn hắn, động tác quá lớn, hai bên thân thuỳ lay động. Hàm Quang đưa tay giúp ta vén tóc rủ xuống vai, trong đôi mắt hàm chứa nụ cười, nhưng ôn nhu đến sắp chảy ra nước.

Bộ dáng dấp này của hắn, như là nuông chiều tất cả tuỳ hứng của ta.

“..Ngươi đừng động, ta đến!”