Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 14




CHƯƠNG 14

Phía dưới hầu như không hao khí lực gì liền ngậm lấy ngón tay hắn. Ta nghe chính mình hừ một tiếng, thâm chí âm đuôi còn có run rẩy, ở trong căn phòng yên tỉnh có vẻ vô cùng cao vút.

Toàn thân đều giống như nóng lên, ta cau mày, cắn môi dưới, bản thân nhất định không bật ra nữa, ngay cả thân thể cũng không chưa hề mảy may cựa quậy. Không phải ta không muốn động, chỉ là tình cảnh quỷ dị trước mắt này, chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi, giãy dụa nữa khó tránh lại càng xấu hổ.

Dường như Hàm Quang cực kỳ hài lòng khi ta ngoan ngoãn như thế, tiếng cười trầm thấp ở bên tai ta tản ra:” Bạch Hổ đại nhân, mở chân ra chút nữa, đúng, đúng là như thế này…”

Ngón tay thon dài của hắn hơi cong lên, thậm chí hơi ác ý gãi gọt một chút. Ta thoáng cái thở dốc nặng nề, ngẩng đầu trừng hắn, cắn răng nói:” Hàm! Quang! Ngươi…”

“Ta làm sao?”

Hàm Quang rất là vô tội nháy mắt nhìn.

Cái kiểu bị hắn nửa ôn trong ngực này, tư thế bắp đùi mở ra khiến người khác thẹn đến cực điểm. Ta đỏ mặt muốn đẩy hắn ra, hắn lại không đồng ý buông tha kề sát càng gần hơn, bức ta tới mép dục dũng vững vàng vây hãm lấy.

Hơi gom mày lại, hắn ôn nhu hôn hôn cái trán ta, thấp giọng nói:” Được rồi, không đùa ngươi nữa. Đêm qua là ta không tốt, không hảo hảo khắc chế lại. Những thứở bên trong, không đi ra sẽ rất khó chịu. Không lẽ ngươi muốn giữ lại cả đời sao?”

Đây, đây là nói gì?

Mặt ta oanh một chút nổ tung, run giọng nói:” Vô liêm sỉ! Ngươi cút xéo đi!”

“Ta đi ra, ngươi sẽ tự mình rửa được sao?”

” Không cần ngươi phải quản!”

“Ta vẫn muốn quản, thứ còn lưu lại trong thân thể ngươi chính là dịch thể của ta,” Hàm Quang chống chống mày, từng bước một không đồng ý nói,” Bây giờ ta muốn lấy đồ của mình về, Bạch Hổ đại nhân dựa vào cái gì ngăn cản?”

” Ngươi, ngươi không được cường từ đoạt lý(1)!”

(1) Cường từ đoạt lý ( 强词夺理): Già mồm ác lẽ phải, mọi người cũng hiểu rồi he :> Dạo này ta lười Baike quáđuê =3=

Hàm Quang nhìn ta một lát, khẽ thở dài một cái, bất đắc dĩ nói:” Bạch Hàn, loại chuyện này làm cũng đã làm rồi. Đêm qua là ai vừa khóc vừa kêu, bây giờ còn có thể rất xấu hổ nữa hay không? Lại không phải là nữ tử, làm sao còn…?”

Mỗi lần hắn nói thêm một chữ, lòng ta liền đứt ra một khúc. Mặc dù biết rằng hắn nói có lý, nhưng vẫn là nhịn không được thẹn quá hóa giận quát:” Đó là do chúng ta uống say thôi! Sau khi uống rượu loạn tính! Bây giờ còn ai nhớ rõ đâu?”

“Ta nhớ kỹ…” Nhãn tình Hàm Quang nhìn vào ta thật sâu, thản nhiên nói:” Ngươi cũng nhớ kỹ…”

“Ta không nhớ kỹ! Ta uống say!”

“… Uống say sao?” Hàm Quang cong khóe miệng, cúi đầu dán ở bên tai ta, có phần trào phúng trầm thanh nói:” Tửu lượng Bạch Hổđại nhân kém được như vậy sao? Cũng chỉ uống hai ngụm rượu liền đủ say đến cả ta là ai cũng không biết?”

Nói đều là nói đến phần này, chột dạ nữa cũng không thể mất mặt được, ta phát lên đủ dũng khí trợn to mắt nhìn hắn, kiên định nói:”Ta thật sự đã uống say! Hơn nữa trước khi uống rượu ngươi mang tới, ta… ta còn uống một bình rất lớn!”

“Thật không?” Hắn kéo giọng nói cao lên, bên trong thoáng hiện ra tiếu ý:” Nếu như thế, ngược lại ta có chút hiếu kỳ, vì sao Bạch Hổ đại nhân uống một bình mật thủy(nước mật ong) lớn lại có thể say tí bỉ được?”

… Mật thủy?

Ta hiểu ra dịch thể thơm ngọt hôm qua đã uống kia, tạm thời có chút không rõ:” Ngươi nói cái gì?”

Hàm Quang thong thả cười:” Chứ Tú phu nhân phái người đem tặng rượu đúng là thật, nhưng mà bầu rượu kia trong phòng ngươi. Ta trước sợ là ngươi uống loạn hỏng việc, cho nên sáng sớm thì dùng mật thủy ta mang được từ Tiên Quân Phủ len lén thay rồi.”

Ngạnh vật chặn ở huyệt khẩu, thân thể ta co rụt lại.

Hàm Quang chỉ dùng tay nắm thắt lưng ta, ánh mắt hơn trầm xuống, trầm thanh nói:”Nếu không uống say, Bạch Hổ đại nhân, làm sao có thể thuyết phục ta tin ngươi không phải là cam tâm tình nguyện đây?”

“Đừng….”

Ta há miệng, định nói cãi lại thì bị hắn đâm một cái như thế, đâm đến từng chi bị nghiền nát.

Quanh quẩn bên tai là tiếng nước ba ba, xung quanh dục dũng đã ướt sũng một vùng. Trong cơ thể ta như là một nắm lửa đốt, ma sát kịch liệt va chạm làm hô hấp cũng nhu nát. Bàn tay Hàm Quang trở lại, mười ngón tay ở trong nước giữ chặt ta, khẽ cười nói:”… Cảm thấy thế nào? Thoải mái không?”

Ta hơi mở mí mắt lên nhìn hắn, rên rỉ nhỏ vụn không dừng lại được phát ra.

Được hồi lâu Hàm Quang không hé răng, nhưng bỗng nhiên môi tiếp cận đến nhẹ nhàng hôn hôn lên khóe mắt của ta, giọng khàn khàn:” Bạch Hàn, phục tùng dục vọng chẳng qua chỉ là bàn năng, ta thích dáng vẻ động tình của ngươi…”

Lời này hắn nói cực kỳ ôn nhu, ta mềm lòng rung động, nhịn không được tỉ mỉ nhìn biểu tình trên khuôn mặt hắn. Hàm Quang cười cười, đột nhiên đính vào không ngừng. Ta bất ngờ không kịp phòng ngự thét chói tai, hắn lại nhân cơ hội cúi đầu xuống hôn lấy môi ta.

Thân thể uể oải như vậy, nhưng vẫn hưng phấn mà run lên.

Ta nghĩ mình dần dần đắm chìm vào nụ hôn của hắn, ngay đến cả đầu lưỡi cũng tự động quấn đến, dây dưa với hắn không ngớt. Đến nỗi lúc tưởng hắn muốn rời đi, quyến luyến không muốn khe khẽ cắn.

Hàm Quang đang cười, tiếng cười thấp trầm, từ trong ***g ngực phát ra. Chỉ là nghe như thế, nhiệt độ trên mặt của ta liền nóng bỏng đến ngay cả bản thân ta cũng không dám sờ.

Nụ hôn này rất dài, dài đến cả hô hấp cũng gần trở nên mỏng manh, Hàm Quang mới rút ra.

Tinh thần ta còn đang bừng tỉnh, cánh cửa lại bang bang vang lên.

Âm thanh Nam Phong om sòm phát ra từ bên ngoài:” Bạch công tử! Bạch Hàn! Ta nghe tiếng! Biết ngươi ở bên trong! Mở cửa nhanh đi, nếu không thì ta xông vào đó!”

Nghe, nghe tiếng gì?

Ta kinh hoàng muốn đẩy Hàm Quang ra, đôi mắt đen nhánh của hắn lại thoáng hiện tiếu ý, phía dưới rất nhanh di duyển. Hơi thở ta rối loạn, liều mạng cắn chặt môi mới không để bản thân phát ra âm thanh kỳ quái.

Nước ào ào rơi xuống mặt đất, ta nhăn chặt mi đầu trừng hắn. Hàm Quang lại giống như xem kịch vui hướng ta cười cười, bên trong rất có ý tứ “Tự ngươi lo lấy, dù thế nào ta sẽ không dừng lại”.

Nam Phong không có kiên nhẫn, ở bên ngoài cửa tới tới lui lui đi hai vòng, một bên vừa gõ cửa một bên vừa lớn tiếng nói:” Này! Ta muốn vào!”

“… Cút!” Ta cả kinh cả giận nói.

Có lẽ là Nam Phong không ngờ ta đột nhiên hung dữ như thế, thoáng cái không có tiếng động.

Hàm Quang tựa đầu ở cổ ta, cười đến vai hơi run rẩy.

Nam Phong tức giận nói:” Tên họ Bạch kia! Ngươi hung hăng thế làm gì? Ta cũng không phải tới tìm ngươi! Nhân tiện ta hỏi một chút, Hàm Quang đang ở đâu?”

Nghe âm thanh này ngược lại có chút ủy khuất, cũng không biết là sáng sớm ai nhiễu nhân thanh mộng(2)!

(2) Nhiễu nhân thanh mộng ( 扰人清梦): quấy rối giấc ngủ của người khác.

Ta trở mình khinh bỉ, đang muốn giương giọng nói ra Hàm Quang ở đâu, cho tên vô liêm sỉ này khỏi chịu được gì, hắn lại cắn lỗ tai của ta, nhẹ giọng nói:” Bạch Hổ đại nhân chớ có quên, bây giờ để người khác thấy, mất mặt cũng không phải chỉ có mình ta…”

Ta nom dáng vẻ chật vật của bản thân, lại nhìn Hàm Quang thản nhiên tự đắc, vẻ mặt xuân quang đắc ý, dưới mặt ngập ngừng thoáng cái đỏ lên.

“Sao không trả lời? Thiếu chủ đang ở bên ngoài chờ đấy, hắn là người nôn nóng, nếu chờ không kịp…”

Lúc này động tác Hàm Quang cũng không có gì lớn, chẳng qua là bàn tay dọc theo phần eo ta đi xuống. Lúc đến cái mông kia, hắn liền dừng lại, khóe môi không có ý tốt nhếch lên hướng ta cười.

Sắc thỏ ! Đồ hỗn trướng!

Ta cuống quýt đẩy ta hắn ra, cắn răng nói:” Sáng sớm nàng đi ra ngoài rồi! Không biết là đi đâu, ngươi tự tìm đi, ta không biết gì hết!”

“Đi ra ngoài? Đi làm gì chứ? Rõ ràng hôm nay còn hẹn ta chơi cờ…”

“Đi phiêu kỹ!” Chơi chơi chơi chơi cái con cờ-him á! ( Nguyên văn a~ Nguyên văn a~ QAQ~~)

“…”

Bên ngoài yên lặng một hồi lâu, Nam Phong bỗng nhiên chợ cười ra tiếng, một bên nhắc tới hai chữ phiêu kỹ một bên cười lớn đi khỏi. Cũng không biết tên nhị hóa này cười cái gì, ta bĩu môi, ngẩng đầu chống lại bộ dáng tươi cười của Hàm Quang, lưng một trận lạnh cả người.

“Hưm, phiêu kỹ?” Hàm Quang nhàn nhạt cong khóe môi,”Vậy ra Bạch Hổ đại nhân cũng là đi ra ngoài bán *** rồi?”

“…”

Ta sợ hãi kẹp chặt đùi, giận mà không dám nói gì.