Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 12




CHƯƠNG 12

Sáng sớm hôm sau, ta đang mơ mơ màng màng rửa mặt, chợt nghe thấy phòng bên cạnh líu ríu vô cùng náo nhiệt, đặc biệt âm thanh Nam Phong là lớn nhất. Gã lại tới làm gì?

Tinh thần động một cái, ta vội vàng mặc y phục, bước nhanh đi qua.

Nam Phong sai mấy nha hoàn bày đồ ăn tinh xảo ra xong, đối Hàm Quang cười mỉm nói:”Đến đây, mau ngồi vào, những thứ này đều là mỹ thực ( thức ăn ngon) khó gặp của Phụng Thiên Thành chúng ta. Ta cũng là mất một phen khí lực rất lớn mới tìm được sư phụ làm một bàn như thế.”

Hàm Quang cười nói:” Thiếu chủ phí sức rồi.”

Nam Phong bình tĩnh nhìn Hàm Quang chằm chằm, dáng điệu kia rõ ràng là nói tình sâu đậm bao nhiêu có bấy nhiêu. Hàm Quang cũng cười để gã quan sát, ánh mắt hai người dây dưa trong không trung, cũng sắp muốn lòe điện ra rồi!

Đôi cẩu nam nữ này! Sai! Cẩu nam nam! ( =))))))))))))))))))))))))~ *cười dài*)

Nam Phong tình ý nồng đậm nói:”Chuyện ta có thể làm vì ngươi còn rất nhiều rất nhiều, những thứ này không tính là gì.”

Ta bấu víu ở cửa phòng, móng tay khảm vào tấm ván gỗ, phát ra một tiếng vang chói tai.

Hàm Quang bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về ta, ánh mắt hơi hơi khiêu, thì sắc mặt bình tĩnh đũa cúi đầu bắt đầu ăn. Nam Phóng chóng đầu, đầu lệch ra nhìn ta, cười rộ lên:”Bạch công tử cũng dậy sơm như vậy sao? Đã ăn chưa? Muốn ăn cùng không?”

Nghe khẩu khí này tương đối có tồn tại cảm giác khoe khoang. Đổi lại bình thường ta chắc chắn cự tuyệt lời mời của gã, sau đó quay đầu đi ngay. Nhưng mà hôm nay, ta hiểu rõ một khắc ta đi, thì sẽ đúng như ý muốn của gã.

Hàm Quang không chịu tin ta, Nam Phong thì bụng dạ khó lường. Nếu như ta bỏ mặc, không phải là thấy chết mà không cứu sao?

Ta ho nhẹ một tiếng, bản thân miễn cưỡng cười đến thoải mái:”Thiếu chủ đã có tình tương yêu, tại hạ mà từ chối thì bất kính rồi.” Nói xong, ta bước vào trong đặt mông ngồi xuống. Nam Phong sửng sốt, sắc mặt có phần cứng lại.

“Làm phiền cô nương giúp tại hạ mang lên một đôi chén đũa!” Ta ngẩng đầu nói với nha hoàn.

Nha hoàn dè dặt nhìn Nam Phong một cái. Hắn uất ức gật đầu, ta nhìn một lát liền nở nụ cười (châm biếm =))))~ cướp chồng chụy)

Thức ăn này so với thức ăn được mang lên trong yến tịch hôm qua vẫn muốn ngon không ít. Nam Phong này quả thực là tốn một phen tâm tư rồi. Ta cố gắng nhai thức ăn, nhưng thực khó nuốt xuống.

Nào ngờ hai người bọn họ rõ ràng xem ta như người vô hình, nói nói cười cười hoàn toàn không cố kỵ.

Nam Phong ân cần giúp Hàm Quang cầm đũa gắp thức ăn, cười nói:”Ta muốn chút nữa dẫn ngươi ra ngoài đi ngao du nhé. Nơi này có nhiều phong cảnh ngươi cũng chưa từng nhìn thấy, thực sự là đáng tiếc!”

Hàm Quang không chút suy nghĩ liền gật đầu nói:”Vậy phải đi một chút nhỉ, đa tạ thiếu chủ.”

Lòng ta hoảng hốt, vội kéo Nam Phong nói:”Ngươi, thị vệ kia của ngươi đâu?” Nếu người nọ ở đây, nói không chừng còn có thể ngăn gã lại…

Nam Phong kỳ quái nói:”Thị vệ nào?”

“Chính là người tối hôm qua đến khiêng ngưởi trở về đó!” ( Chồng bợn Phong =”>)

Nam Phong đỏ mặt, lúng túng nói:”Hắn bị mẫu thân gọi đi thăm hỏi rồi, không rảnh đến quản ta.” Dừng một chút, gã lại nhanh chóng bổ sung nói:”Bản thiếu gia là chủ tử, hắn là nô tài. Ta đi đâu căn bản không cần báo cáo với hắn!”

Ta mệt mỏi cúi đầu. Bọn họ đứng lên, một trước một sau đi ra cửa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Suốt ngày ở lại đây cực kỳ buồn chán, ta ở trong phòng đi tới đi lui, vô luận làm gì tâm cũng không tĩnh lại. Thật vất vả chịu đựng đến tối, mà Hàm Quang lại còn chưa trở về.

Trong lòng ta nảy lên một cái, sợ hắn gặp chuyện không may, vô cùng lo lắng chạy ra cửa.

Có lẽ là thần sắc của ta rất lo lắng, quản gia cho rằng xảy ra đại sự gì, liền vộ vàng kéo ta lại hỏi. Ta nghĩ tự mình đi ra ngoài cũng không biết nên tìm như thế nào, liền đem sự tình từ đầu tới cuối kể một lần cho ông ta nghe. Quản gia sau khi nghe xong, cười tủm tỉm sờ sờ hai chòm râu của mình, thản nhiên nói:”Bạch công tử không cần lo lắng, thiếu chủ nhà chúng ta có chừng mực, tuyệt đối sẽ không thất lễ với tiểu thư nửa phần, người tạm thời yên tâm.”

Nói cái rắm! Người nhà các ngươi đương nhiên bênh vực gã!

Mặt ta nhăn nhíu, nói:”Quản gia cũng biết bọn họ đi đâu sao?”

“Việc này… Không rõ lắm…”

“Vậy ta tự ra ngoài tìm, đa tạ.”

Nói thì dễ, Phụng Thiên Thành lớn như vậy, ta quanh quẩn hơn nửa vòng chân tay như nhũn ra. Không có cách, ta lại chán nản trở về ở đình viện.

Hàm Quang vẫn không trở về, ta đấm chân ngồi ở trước bậc thang một lúc cũng có chút mơ màng.

Hắn đáng ghét thì đúng là có điểm đáng ghét, nhưng mà ta chưa bao giờ muốn hắn chết hoặc là bị thương, dù sao cũng là một hồi huynh đệ mà ( Thiệt hông??? =”> ). Tiêm Vân tiên tử không xuất hiện trước, hắn cũng đối xử rất tốt với ta.

Đang nghĩ đến say sưa, phía trước truyền đến tiếng bước chân lảo đảo. Ta vừa ngẩng đầu thì thấy Hàm Quang có lẽ say rượu như vậy mà đi vào, hơn nữa còn biến về dáng vẻ vốn có của hắn.

“Sao ngươi không cải trang thành nữ tử?” Ta kinh hãi, tiến lên đỡ hắn.” Đường đến đây chắc chắn bị rất nhiều người nhìn thấy ngươi phải không? Hay là nói… Nói Nam Phong đã làm gì ngươi?!”

Ta càng nghĩ là càng đúng có chuyện như vậy, hận không thể băm tiểu tử kia ra.

Hàm Quang liếc mắt lườm ta, bên mép kéo một nụ cười hơi châm chọc, sau đó đẩy ta ra. Bản thân lảo đảo lay lắc đi vào trong phòng. Sao vẫn còn tức giận a? Ta nói Nam Phong đoạn tụ, cũng chưa nói ngươi nha…

Chớp mắt ta đuổi đến trước lúc Hàm Quang muốn đóng cửa rồi đi vào. Hắn nhíu nhíu mày, lặng lẽ đối diện cùng ta một lát, buông tay, xoay người đi vào trong, không hề để ý ta.

Ta đóng cửa, lại lục lọi thắp nến, Hàm Quang nằm nghiêng ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Bình tĩnh đứng một lát, ta đi đến giúp hắn cởi vân ngoa ( giầy mây =_= mà để thế có mượt hông? Hông. Cho nên bần đạo để nguyên a~ X”D~~~ cơ mà chương này thấy Tiểu Hàn dễ thương na~~ rất là vợ thảo a~ =”>), sau đó khiêng cái chân kia hắn còn để trên mặc đất kia đặt trên giường, lại giúp hắn đắp chăn.

Ánh sáng chiếu nên màu vỏ quýt làm gương mặt của hắn đỏ bừng. Mặt mày diễm lệ vô song, mà diện mạo này trên mặt hắn lại không có một chút nữ khí, ngược lại cương nghị tuấn mỹ.

Ta một nửa ngồi trên giường đờ ra nhìn hắn, trong phút chốc sinh ra ý nghĩ vô lý “Trên thế gian này sẽ không có ai so được với kẻ lớn lên càng dễ nhìn như hắn.”

Lắc đầu, ta ra ngoài kêu người mang tới một chậu nước trong, dùng khăn bố tỉ mỉ lau lau mặt hắn. Lúc đầu động tác vẫn rất nhẹ nhàng, tới sau đó, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh khanh khanh ta ta ban sáng của hắn với Nam Phong, trong lòng lại có một cổ bực bội bắt đầu toán loạn, ra tay cũng mạnh hơn một chút.

Hàm Quang từ từ nhắm mắt, khó chịu phất phất tay.

Ta cười nghẹn, trong lòng vui vẻ gặp được dịp trả thù. Vứt khăn bố đi, ta quỳ sấp trên giường, nhân lúc hắn đang ngủ sâu, thò tay kéo mặt hắn về hai bên.

“Hàm Quang chết đi! Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì? Ngươi phải đối với ta như thế!” Ta căm giận lôi chuyện cũ ra,” Lúc làm huynh đệ ngươi đoạt nữ nhân của ta. Lúc thành người dưng ngươi còn muốn tranh thủ đồng cảm của ta, khiến ta đi cứu ngươi! Không có việc gì còn không để mặt mũi cho ta. Ta đâu có chọc tới ngươi, ngươi đây nói thẳng ra đi!”

Hai đầu lộng mày Hàm Quang nhăn đến hết mức, mặt bị kéo có chút vặn nẹo, thoạt nhìn rất là tức cười.

“Cái này quên đi…” Ta trừng hắn, có chút không được tự nhiên lúng túng nói,”Ngươi, ngươi hôn ta làm gì? Làm hại ta đến bây giờ còn đang suy nghĩ, quả thật là sắp bị ngươi lộng điên rồi!”

Ta chậm rãi buông tay ra, ngây ngốc nhìn hắn, cảm xúc chấn động, có chút hồi hợp, lại có chút phiền muộn. Ánh mắt rơi vào trên cái môi hơi mỏng, ta lại có giống như mất hồn đến gần tới, lén hôn một cái. (A~~~~~~~~~~~ X”D~~~ trả thù a~)

Cánh môi của hắn mềm mềm, còn mang theo hương rượu. Ta trợn to mắt, trong một lúc tim như trống nổi.

Hàm Quang giật giật, mi mắt khẽ run. Thoáng cái ta từ trong cục diện không khống chế được tỉnh táo lại, hoang mang rối loạn căng thẳng nhảy xuống giường. Có lẽ động tác quá mạnh, chậu nước đặt ở bên cạnh giường bị ta đụng phải, loảng xoảng làm một tiếng rơi xuống trên mặt đất!

Gương mặt nóng như là muốn bốc hơi, ta không dám nhìn tới Hàm Quang, thậm chí không dám ở chỗ này thêm một khắc, tâm trạng hỗn loạn vội vã mở rộng cửa chạy về phòng mình.

…. Ông trời ơi, ta vừa làm gì vậy?

Ta mân chặt môi, cắm đầu chui vào giữ chăn bằng gấm mềm mại. Tiểu Hồ, bây giờ thảm rồi, lẽ nào đại vương nhà ngươi cũng đoạn tụ giống như Nam Phong rồi? Đối với một nam nhân chắc chắc tâm ta cư nhiên lại động! ( X”D đã đoạn rồi chứ lẽ cái nối giề Hàn Hàn a~? )

Hơn nữa đối tượng chính là… Hàm Quang…

Mặc dù hắn cải trang thành phu nhân của ta, nhưng mà trên thực tế lại không phải nha. Ta rành rành rất minh mẫn, tại sao còn có thể sinh ra cảm giác như vậy đối với hắn? Lại nhịn không được đi hôn hắn? Đây chẳng lẽ là chơi giả làm thật….

Không phải! Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Ta nhảy dựng lên, bắt đầu ở trong phòng run rẩy toán loạn. Nhớ tới lúc trước Chức Tú phu nhân phái người mang hảo tửu tới, ta lục tung tìm ra, bật nắp nhắm mắt lại trút vào trong miệng.

Một bình uống hết, trong môi lưỡi tràn lan một mùi hương ngọt ngào, đầu óc lại vẫn thập phần thanh tỉnh.

Lúc nào tửu lượng ta lại tốt như vậy? Ta rầu rĩ đá cái bình văng ra. Lúc này cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, lưng Hàm Quang mang theo ánh sáng trăng dựa vào cửa mà dừng lại, trong tay mang theo một bầu rượu.