Hôn Trộm

Chương 9




Trong khoang xe yên tĩnh lại trong nháy mắt, ý thức được tâm tình của Lục Ngộ An vô cùng bình thường, Trần Tịnh Dương không dám lỗ mãng.

Nhưng cậu ta suy nghĩ, bản thân mình ngoại trừ bảo anh đến cục cảnh sát ký tên cho mình ra thì cũng không làm chuyện gì quá đáng nhỉ. Anh không phải lần đầu đến cục cảnh sát đón mình, không thể nào vì chuyện này mà tâm tình không tốt được.

Suy nghĩ hồi lâu, Trần Tịnh Dương nghĩ đến nguyên nhân.

“Anh.” Cậu quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Không phải là anh đang ghen chứ?”

Xe chạy vào bãi đậu xe dưới đất, ánh sáng từ mờ tối đến sáng ngời quá mức.

Nghe thấy lời của Trần Tịnh Dương, trên mặt Lục Ngộ An không có chút thay đổi nào, thậm chí còn không nhìn cậu ta lấy một cái.

Trần Tịnh Dương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, sinh ra chút nghi ngờ đối với trực giác của mình.

Cậu đoán sai rồi à?

Không phải chứ, trực giác của cậu về phương diện này rất ít khi sai.

Xe được đậu xong, Lục Ngộ An mới ngước mắt nhìn cậu: “Xuống xe.”

Trần Tịnh Dương: “... Ồ.”

Đi theo Lục Ngộ An vào nhà, Trần Tịnh Dương không kìm nén được, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh không ghen thì anh bảo em ngậm miệng làm gì?”

Lục Ngộ An không để ý tới cậu, quay người đi vào phòng bếp.

Trần Tịnh Dương đi vào theo, miệng nói không ngừng: “Hay là nói anh ghét chị Nguyễn Huỳnh?” Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng, cậu lại nói một mình: “Điều này thì càng không đúng, nếu như anh ghét một người thì ngay cả ánh mắt cũng sẽ không cho người ta, làm sao còn có thể cùng chị ấy ăn khuya chứ.”

Nhiều năm như vậy, Trần Tịnh Dương tự nhận là xem như hiểu rõ người anh họ này của cậu.

Cậu nhỏ hơn Lục Ngộ An chín tuổi, bởi vì công việc làm ăn của bố mẹ bận rộn, phần lớn thời gian khi học tiểu học và cấp 2, cậu đều ở nhà Lục Ngộ An.

Trước khi lên cấp 3 Lục Ngộ An có được con gái chào đón hay không thì Trần Tịnh Dương không biết, lúc đó cậu còn quá nhỏ. Nhưng sau khi anh lên cấp 3, cậu thường xuyên có thể tình cờ nhìn thấy con gái tỏ tình, tặng quà, mời anh ăn cơm ở tiểu khu hay ở trường của Lục Ngộ An.

Trong trí nhớ của cậu, Lục Ngộ An hình như luôn từ chối.

Tuy bề ngoài của anh đẹp nhưng lại tuyệt duyên với người khác giới.

Vì thế, cô của Trần Tịnh Dương đã đau đầu rất nhiều lần. Bà thường xuyên nhắc đến với Trần Tịnh Dương, lo lắng cả đời này của Lục Ngộ An không có ai thèm.

Trần Tịnh Dương nghĩ thế, chú ý tới Lục Ngộ An đang uống nước.

Cậu miệng đắng lưỡi khô, nhanh tay lẹ mắt cướp lấy ly nước mà anh rót, uống ừng ực hết ly.

“...”

Lục Ngộ An không so đo với cậu, một lần nữa cầm cái ly.

Lúc này Trần Tịnh Dương không dám cướp nữa.

Chờ Lục Ngộ An uống nước xong, cậu mới lần nữa lên tiếng: “Anh, anh nói một câu đi chứ.”

“Nói gì?” Lục Ngộ An biết rõ còn cố hỏi.

Trần Tịnh Dương cạn lời: “Vì sao vừa rồi anh bảo em im lặng.”

“Em quá ồn.” Lục Ngộ An ăn ngay nói thật.

Câu trả lời này khiến Trần Tịnh Dương không có sức phản bác.

Cậu lặng lẽ: “Ngoại trừ nguyên nhân này thì không có cái khác à?”

Lục Ngộ An liếc cậu: “Em còn muốn cái gì khác?”

“Có phải anh —” Nói được một nửa thì Trần Tịnh Dương dừng lại, cậu cảm thấy nếu như mình hỏi có phải Lục Ngộ An có ý với Nguyễn Huỳnh hay không, chắc chắn anh sẽ không nói, thậm chí còn không để ý đến cậu. Nghĩ đến đây, cậu đổi câu hỏi: “Có phải chị Nguyễn Huỳnh có ý với anh không?”

Buổi tối lúc ở quán đồ nướng, mặc dù cậu không cảm nhận được hai người có ý quá rõ ràng với đối phương nhưng khi ở cạnh nhau nói chuyện, cậu cảm thấy khí chất của hai người họ phù hợp quá mức.

Khiến cậu không thể không nghĩ nhiều.

Nghe được lời này của Trần Tịnh Dương, Lục Ngộ An im lặng một lúc: “Trần Tịnh Dương.”

Trần Tịnh Dương mạnh mẽ đáp một tiếng, chờ mong câu trả lời của anh.

LỤc Ngộ An nhấc chân đi ra ngoài, bước đến cửa phòng sách, anh nghiêng đầu nhìn cậu: “Còn ồn ào nữa thì đêm nay về nhà em ngủ đi.”

“?”

Trần Tịnh Dương sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Lục Ngộ An đã đóng cửa, ngăn cách cậu ở bên ngoài.

Đối diện với cánh cửa đã đóng một hồi lâu, Trần Tịnh Dương cân nhắc giữa việc lấy được đáp án và bị đuổi ra ngoài trong chốc lát, sau đó lựa chọn vế sau.

Cậu biết rõ, Lục Ngộ An là người nói được làm được.

-

Bên kia, sau khi Nguyễn Huỳnh về đến nhà không lâu thì nhận được cuộc gọi của Thôi Trị.

Ông vừa làm xong nhiệm vụ quay về cục, nhìn thấy bánh kem và tờ giấy mà Nguyễn Huỳnh để lại cho mình. Nếu không phải Nguyễn Huỳnh mang bánh kem đến thì ông cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.

Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Chú Thôi, sinh nhật vui vẻ, chú để ý đến thân thể một chút.”

Thôi Trị cười: “Được, hôm nay bận quá. Chờ mấy ngày nữa chú Thôi nghỉ, cháu cũng có thời gian rảnh, chú Thôi mời cháu ăn cơm.”

Nguyễn Huỳnh nói được.

Thôi Trị lại dặn dò cô vài câu, bảo cô cũng chú ý thân thể, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ông, đến cục cảnh sát tìm ông cũng được.

Đa số thời gian ông đều ở trong cục.

Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh ngồi yên trên ghế sô pha hồi lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng.

Không biết có phải là do cuộc gọi của Thôi Trị hay không mà đêm nay Nguyễn Huỳnh mơ rất nhiều. Hỗn loạn lộn xộn, khiến cô cả đêm ngủ không ngon.

-

Buổi sáng thứ hai, Nguyễn Huỳnh xuất hiện ở bệnh viện từ sớm.

Không khác với dự đoán của cô quá nhiều, bệnh viện vào thứ hai có thêm rất nhiều người so với mấy ngày hành chính khác.

Sau khi kết thúc kiểm tra, Nguyễn Huỳnh đi đến cổng bệnh viện dạo một vòng, mua ít đồ rồi mới quay về khu nội trú thăm Kỳ Kỳ.

Ngày mai là cô quay về đài phát thanh làm việc, muốn nhân ngày nghỉ cuối cùng mà ở bên cô bé nhiều hơn.

Không khác lắm với bên khu khám bệnh, khu nội trú vào ngày hành chính cũng bận rộn nhiều việc.

NHìn thấy cô xuất hiện, mấy y tá quen thuộc lên tiếng chào hỏi cô, nói cho cô biết là Kỳ Kỳ đang ở trong phòng rồi vô cùng bận rộn rời đi.

Khi Nguyễn Huỳnh tới thì Kỳ Kỳ đang truyền nước.

Cô còn chưa lên tiếng thì cô bé đã ngạc nhiên ngẩng đầu, chuẩn xác không sai mà hướng về phía cô đang đứng: “Chị Nguyễn, là chị đến sao?”

Nguyễn Huỳnh kinh ngạc không thôi: “Sao em biết là chị?”

Hôm nay cô tới không có nói trước với Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ cười nhe răng, chờ sau khi cô ngồi xuống rồi mới nói: “Trên người chị có mùi hương dễ chịu, em phân biệt được.”

Nguyễn Huỳnh bật cười: “Sao mũi của Kỳ Kỳ nhà chúng ta lại thính thế.”

Được cô khen, Kỳ Kỳ còn có chút xíu kiêu ngạo: “Anh Lục cũng nói mũi em thính, mỗi lần anh ấy vào phòng bệnh là em biết ngay là anh ấy.”

Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Vậy em có thể nói với chị xem điểm khác nhau ở mùi hương trên người anh chị không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, nghiêng đầu suy tư một hồi lâu: “Trên người anh Lục là mùi bánh kẹo, chua chua ngọt ngọt.”

Nguyễn Huỳnh bị lời hình dung của cô bé chọc cười, đại khái đã hiểu được cô bé hình dung mùi hương trên người cô và Lục Ngộ An là căn cứ vào đâu.

“Vậy chị thì sao?” Cô hỏi.

Kỳ Kỳ im lặng hồi lâu, quay mặt về phía Nguyễn Huỳnh nói: “Là mùi ấm áp, hơi giống với mùi trên người mẹ em lúc trước.”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt.

Cô vốn cho rằng, Kỳ Kỳ sẽ hình dùng cô giống như Lục Ngộ An, dùng bánh kem cô từng mua, hoặc là socola lần trước cô đưa tới cho cô bé để miêu tả.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, cô bé sẽ tặng cho mình từ ấm áp mang theo sự yêu thương này.

Nhận ra được sự im lặng của Nguyễn Huỳnh, Kỳ Kỳ có chút sốt ruột: “Chị Nguyễn, sao chị không nói chuyện? Có phải Kỳ Kỳ nói sai rồi không?”

“... Không phải.” Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, cầm bàn tay không ghim kim của cô bé: “Chị chỉ là có chút bất ngờ, Kỳ Kỳ hình dung anh chị quá giỏi rồi, mấy ngày này có phải là cố gắng nghe sách không?”

Lần trước cô đã biết là Lục Ngộ An tặng một cái máy đọc sách cho cô bé, trong đó có rất nhiều sách dành cho trẻ con ở độ tuổi của cô bé nghe, rất thú vị.

Kỳ Kỳ gật đầu: “Có, hôm trước anh Lục còn đọc truyện cho em nữa.”

Nghe vậy, trong đầu Nguyễn Huỳnh hiện ra hình ảnh.

Hình ảnh Lục Ngộ An mặc áo khoác trắng, ngồi thẳng lưng bên cạnh giường bệnh, cầm một quyển truyện với màu sắc phong phú kể cho Kỳ Kỳ nghe.

Giọng nói âm điệu lúc bình thường của anh đã rất êm tai rồi, khi kể chuyện thì thêm cả tình cảm vào, có lẽ càng càng đặc biệt, càng có hương vị.

Trong lúc nhất thời, Nguyễn Huỳnh có chút hâm mộ Kỳ Kỳ.

Cô cũng muốn nghe Lục Ngộ An kể chuyện, muốn nghe giọng nói của anh. Không biết lần sau khi anh kể chuyện cho Kỳ Kỳ, cô có thể tới “nghe ké” được không.

Nói chuyện với Kỳ Kỳ một lúc, Nguyễn Huỳnh cũng mô phỏng theo, lật ra cuốn truyện mà Lục Ngộ An đã đọc, kể cho cô bé nghe một câu chuyện cổ tích khác.

Ở bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, Nguyễn Huỳnh cũng không thấy Lục Ngộ An đâu.

Cô đoán Lục Ngộ An có lẽ đang ở trong phòng phẫu thuật.

Đang định rời đi thì Nguyễn Huỳnh chạm mặt Vu Tích Ngọc đang lấy hơi nghỉ ngơi: “Y tá Vu.”

Vu Tích Ngọc nhìn cô, dáng vẻ cười dịu dàng: “Cô Nguyễn, phải đi rồi sao?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu rồi chợt nhớ tới: “Y tá Vu, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”

Y tá Vu: “Cô nói đi.”

Khi Nguyễn Huỳnh xuất viện thì Vu Tích Ngọc không trong giờ làm việc. Cô đưa hương xông cho y tá khác, sau khi nhờ đối phương giúp cô trả lại cho cô ấy thì vẫn quên hỏi cô ấy xem mua hương xông ở đâu.

Hôm nay trùng hợp, Nguyễn Huỳnh hỏi thẳng: “Lần trước tôi mất ngủ, hương xông an thần trợ ngủ mà cô cho tôi mượn ấy, mua ở đâu vậy? Có tiện cho tôi link mua hoặc là địa chỉ không?”

Vu Tích Ngọc sửng sốt: “Hương xông gì cơ?”

Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Chính là một cái bình sứ nhỏ rất đẹp, cô đưa cho tôi vào buổi tối một ngày trước khi tôi xuất viện.”

Vu Tích Ngọc nhớ lại: “Ngày mà bác sĩ Lục về hả?”

Nguyễn Huỳnh: “Đúng.”

“Đó không phải của tôi.” Vu Tích Ngọc ngượng ngùng cười, giải thích với Nguyễn Huỳnh: “Đó là của bác sĩ Lục.”

Cô ấy nói cho Nguyễn Huỳnh biết, ngày đó sau khi đưa cô về phòng bệnh, Lục Ngộ An đã tìm hiểu tình hình của Nguyễn Huỳnh từ Vu Tích Ngọc.

Sau khi biết cô luôn mất ngủ thì lấy chai hương xông kia ra từ trong văn phòng, bảo cô ấy đặt ở đầu giường của Nguyễn Huỳnh, giúp cô an thần vào giấc.

Nói xong, Vu Tích Ngọc nhìn cô: “Nếu như cô cần thì có thể hỏi bác sĩ Lục xem.”

Nguyễn Huỳnh chậm chạp chớp mắt, xác nhận với cô ấy: “Chai hương xông đó là bác sĩ Lục bảo cô đưa cho tôi à?”

Vu Tích Ngọc: “Đúng thế.”

Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, cong môi cười với Vu Tích Ngọc đang lộ ra ánh mắt nghi hoặc: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô nhé y tá Vu.”

Vu Tích Ngọc mỉm cười: “Cô Nguyễn khách sáo rồi.”

Hàn huyên với Vu Tích Ngọc hai câu, Nguyễn Huỳnh rời khỏi bệnh viện.

-

Thứ hai sắp xếp phẫu thuật khá là nhiều, có một ca tương đối phức tạp.

Chờ đến khi Lục Ngộ An làm xong, có thời gian rảnh lót dạ một chút thì Tất Khải Hoàn đến gần.

“Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An nhìn anh ấy: “Tối nay trực ca thay cậu à?”

“Không phải.” Tất Khải Hoàn nghẹn lời: “Tôi là loại người này sao?”

Lục Ngộ An nhướng mày, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Tất Khải Hoàn ngượng ngùng, tự giác nói: “Trong thời gian ngắn, có lẽ là tôi không cần cậu trực ca giúp tôi nữa.”

Lời này quen quá, Lục Ngộ An lạnh nhạt nói: “Lại thất tình à?”

Chỗ khéo léo của chữ lại này nằm ở chỗ, nó là “lại”.

Tất Khải Hoàn là bậc thầy yêu đương của khoa mắt, bạn gái không có mười thì cũng có tám. Đáng tiếc mỗi một người đều là tiệc vui chóng tàn.

Có điều anh ấy cũng không vì thất tình quá nhiều lần mà nhụt chí, trên con đường tình yêu này, Tất Khải Hoàn ôm một loại tin tưởng giống như tên của anh ấy vậy, chờ mong “chiến thắng trở về”.

Yên tĩnh một lúc, Tất Khải Hoàn lẩm bẩm: “Cậu nói xem trái tim phụ nữ là kim dưới đáy biển đúng không? Vào lúc cô ấy khen kỹ thuật cắt tỉa của đầu bếp nhà hàng có bình quân tiêu dùng trên đầu người là ba ngàn tệ[1] kia, tôi chỉ nói kỹ thuật dùng dao của tôi còn tốt hơn đầu bếp đó, cô ấy mắng tôi ghê tởm, nói tôi đang ăn cơm nói đến chuyện khiến cô ấy buồn nôn.”

[1] 3000 nhân dân tệ = 10.170.623,09 Việt Nam đồng.

Anh ấy rất không hiểu: “Kỹ thuật dao của tôi tốt, sao lại là chuyện khiến cô ấy buồn nôn chứ?”

Lục Ngộ An: “...”

Tất Khải Hoàn nheo mắt nhìn anh: “Sao cậu không nói chuyện?”

Lục Ngộ An: “Không có lời nào để nói.”

Tất Khải Hoàn liếc xéo anh: “Thôi, dù sao tôi cũng nói cho cậu biết là tôi lại thất tình rồi, gần đây cậu có trực ca thì có thể giao cho tôi.”

Chốc lát, Lục Ngộ An ăn cũng no rồi: “Có phải hôm nay cậu có bệnh nhân đến kiểm tra lại không?”

“Có đó.” Tất Khải Hoàn nói: “Sao vậy?”

Lục Ngộ An: “Cô ấy khôi phục thế nào rồi?”

Tất Khải Hoàn đang muốn trả lời thì bỗng nhiên đảo mắt một vòng, cố ý hỏi: “Ai khôi phục thế nào? Hôm nay tôi có đến mấy bệnh nhân tới kiểm tra lại.”

Lục Ngộ An ngước mắt, vẻ mặt tự nhiên: “Tôi hỏi Nguyễn Huỳnh.”

Anh thẳng thắn như thế, Tất Khải Hoàn ngược lại không biết nói gì nữa. Anh ấy nghẹn lời rồi trình bày tình hình của Nguyễn Huỳnh: “Rất tốt, sau phẫu thuật còn chút dấu vết, tôi bảo cô ấy đi lấy thuốc mỡ, thoa xong thì có lẽ dấu vết có thể mất gần hết.”

Trong lúc nói chuyện, mắt anh ấy sáng quắc nhìn chăm chú vào Lục Ngộ An: “Cậu và cô ấy có quan hệ thế nào?”

Lục Ngộ An cơm nước xong xuôi, nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ấy: “Không có quan hệ gì.”

Tất Khải Hoàn: “... Không có quan hệ gì mà cậu còn cố ý hỏi tôi.” Anh ấy phản bác: “Tôi không tin đâu.”

Lục Ngộ An đứng dậy chuẩn bị về văn phòng, giọng điệu nhàn nhạt: “Không tin mà còn hỏi.”

Tất Khải Hoàn: “???”

Trở lại văn phòng, Lục Ngộ An chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, Tất Khải Hoàn kinh ngạc với giỏ trái cây bỗng dưng xuất hiện trên bàn anh: “Cái này của ai tặng cho cậu vậy, không sợ cậu bị bệnh viện bắt lỗi làm gương à?”

Lục Ngộ An ngước mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng thì Tất Khải Hoàn đã cầm lấy tấm thẻ đặt trên giỏ hoa quả rồi mở ra, nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

“Nguyễn Huỳnh?” Anh ấy kinh ngạc: “Vì sao Nguyễn Huỳnh lại tặng giỏ trái cây cho cậu?”

Tất Khải Hoàn mờ mịt: “Có phải cô ấy tặng nhầm rồi không, tôi là bác sĩ mổ chính của cô ấy, đáng lẽ nên tặng giỏ trái cây này cho tôi mới đúng.”

Đúng lúc Vu Tích Ngọc đi vào có việc, nghe vậy thì nói: “Không nhầm đâu, cô Nguyễn nói là tặng cho bác sĩ Lục.”

Tất Khải Hoàn nghẹn họng, ăn vạ nói: “Vậy thì tôi cũng mặc kệ, tôi phải ăn chung.”

“Được.” Lục Ngộ An rút tấm thẻ từ tay anh ấy, rũ mắt nhìn, chữ là do Nguyễn Huỳnh tự viết, vẫn xinh đẹp có lực, mềm mại thanh nhã.

Nhìn một lúc, Lục Ngộ An tìm lại số điện thoại gọi vào nửa tháng trước, một lần nữa bấm gọi.



Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Tất: Tôi giống như tên hề vậy.

Bác sĩ Lục: Không cần nghi ngờ, cậu chính là tên hề.