Hôn Trộm

Chương 75




Sau khi tuần trăng mật kết thúc, cuộc sống của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An quay lại như bình thường.

Trước khi cưới hai người họ đã đến nhà tân hôn ở, bởi vậy, cuộc sống trước mắt ngoại trừ nhà cửa hơi rộng thì không khác trước đó quá nhiều.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An bận rộn công việc, giống như trước khi cưới.

Có thời gian rảnh thì hai người sẽ ra ngoài hẹn hò, hoặc về nhà ăn cơm. Chỉ cần nghỉ trong thời gian dài thì hai người sẽ về Giang Thành với bà Lý.

Có đôi khi bà Lý cảm thấy hai người hơi phiền.

Mỗi lần nghe bà nói như vậy thì Nguyễn Huỳnh đều biết, bà lại đang mạnh miệng. Cô và Lục Ngộ An về nhà, bà rõ ràng rất là vui vẻ.

Năm mới này, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về Giang Thành đón năm mới.

Ban đầu, thật ra Nguyễn Huỳnh không muốn mình và Lục Ngộ An về Giang Thành ăn Tết. Năm đầu tiên cô và Lục Ngộ An kết hôn thì nên đón năm mới ở nhà họ Lục.

Nhưng Nguyễn Huỳnh không yên tâm về bà Lý cho lắm, cô cảm thấy bà Lý quá cô đơn.

Lúc Tết Dương lịch, Lục Ngộ An trực ca ở bệnh viện, bởi vậy mà một mình Nguyễn Huỳnh đi đến nhà họ Lục cùng bà Trần xem tiệc tối đón năm mới.

Ngày hôm sau, bà Trần cố ý gọi cô, hỏi cô và Lục Ngộ An có sắp xếp gì trong Tết Âm lịch không, có muốn cùng bọn họ đi du lịch hay không.

Nguyễn Huỳnh ngẩn người: “Mẹ, mẹ và bố không ở nhà đón Tết à?”

Bà Trần gật đầu: “Mẹ nghĩ thế này, năm mới mỗi năm bạn bè người thân tới nhà quá nhiều quá ồn, mẹ và bố con thấy phiền, năm này muốn lười một chút, ra ngoài đón Tết.”

Bà cười nhẹ nhàng nhìn qua Nguyễn Huỳnh: “Năm nay chắc là Lục Ngộ An có thể nghỉ, có muốn đi cùng bố mẹ không?”

Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ một lúc, nhìn về phía bà Trần: “Mẹ, thật ra con đang xoắn xuýt.”

Bà Trần: “Xoắn xuýt cái gì?”

Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Con vốn định hỏi mẹ con xem có muốn đến đây ăn Tết với tụi con không, nếu như mẹ và bố ra ngoài du lịch đón Tết, vậy con và Lục Ngộ An sẽ về Giang Thành đón Tết, mẹ thấy thế nào?”

Bà Trần không hề nghĩ ngợi, đồng ý ngay: “Đương nhiên là được, hai đưa về nhà với cô giáo Lý, bình thường bà ấy hầu như cũng chỉ có một mình, cô đơn lắm, sang năm chúng ta ở nhà ăn Tết, các con lại bà cô ấy tới.”

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh cười: “Được, cảm ơn mẹ.”

Bà Trần liếc cô: “Cảm ơn cái gì? Người một nhà không cần khách sáo như vậy.”

Nguyễn Huỳnh cong môi, kéo cánh tay bà nói: “Con biết rồi.”

“...”

Sau đó Nguyễn Huỳnh nói đến việc này với Lục Ngộ An, Lục Ngộ An cũng không có ý kiến.

Nguyễn Huỳnh gọi điện thoại nói cho bà Lý biết, bà Lý nói với Nguyễn Huỳnh, bố mẹ Lục Ngộ An cũng không phải thật sự thấy phiền bạn bè người thân mà muốn trốn đi đâu, bọn họ sợ gây áp lực cho Nguyễn Huỳnh thôi. Bọn họ biết Nguyễn Huỳnh muốn về Giang Thành với bà Lý, nhưng bà ấy lại cảm thấy năm đầu tiên sau khi cưới mà đã không ăn Tết ở nhà họ Lục thì sẽ có người nói xấu, cũng sợ các trưởng bối không vui, cho nên mới suy nghĩ ra một phương pháp chu toàn lại không khiến Nguyễn Huỳnh xoắn xuýt và có áp lực.

Sau khi nghe xong, Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, chậm chạp kịp phản ứng lại.

Đối với việc này, phản ứng của cô đúng là quá trì trệ.

Sau đó hỏi Lục Ngộ An, Lục Ngộ An cười nói cho cô biết, bố mẹ anh đã quyết định rồi thì chính là thật sự không để ý đến. Tư tưởng của hai người già bọn họ vốn tiến bộ, một mình mẹ Nguyễn Huỳnh ăn Tết ở nhà thì quá lạnh lẽo buồn tẻ, hai người bọn họ thật sự nên về nhà với bà ấy.

Sau đó khi Nguyễn Huỳnh nhắc đến việc này với mấy người Tư Niệm, bọn họ đều nói, người giống như bố mẹ của Lục Ngộ An thật sự quá ít. Cô rất may mắn khi có thể gặp được bọn họ, được bọn họ bao dung, thậm chí là nuông chiều.

-

Năm mới ở nhà bốn ngày, bởi vì công việc của Lục Ngộ An, nên vào mùng bốn, Nguyễn Huỳnh và anh đã quay về Bắc Thành.

Bà Trần và Lục Hồng Quang cũng về nhà vào hôm đó, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dứt khoát về nhà họ Lục, cùng bọn họ trôi qua mấy ngày nghỉ cuối cùng. Đương nhiên, mấy ngày nghỉ cuối cùng này là của Nguyễn Huỳnh, đầu năm Lục Ngộ An đã phải về bệnh viện trực ca rồi.

Thời gian hai người ở bên cạnh trưởng bối có hạn, chỉ cần vất vả một chút là có thể bầu bạn thêm một chút, hai người đều cực kỳ sẵn lòng.

Chơi mấy ngày, Nguyễn Huỳnh cũng quay về vị trí làm việc bình thường.

Bà Trần nói đùa, hai người họ ở nhà hò hét ầm ĩ, bảo hai người về nhà mình nghỉ ngơi.

Trên thực tế, Nguyễn Huỳnh biết là bà đau lòng cho bọn họ đi làm đường xá xa xôi, quá cực khổ.

Người lớn vốn mạnh miệng như vậy.

Thời gian trôi qua từng ngày, cuộc sống của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An rất có hương vị.

Thỉnh thoảng, buổi tối cuối tuần, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An sẽ đi đến quán bar gặp mặt mấy người Tư Niệm, hẹn nhau uống rượu. Nguyễn Huỳnh vẫn thích uống rượu như trước, mà Lục Ngộ An vẫn là nhân vật chăm sóc cô.

Vốn dĩ, Nguyễn Huỳnh cho rằng tốc độ của cô và Lục Ngộ An rất nhanh, dù sao cũng được xem là cặp đôi kết hôn rất nhanh chóng.

Nhưng trong phương diện con cái, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lại thua rồi.

Đối với chuyện con cái, Nguyễn Huỳnh vẫn luôn có suy nghĩ muốn có con rất kiên định. Chỉ là hiện tại mà nói, cô vẫn có chút cảm giác sợ hãi làm mẹ, cô sợ mình không làm được một người mẹ tốt, cũng muốn cùng Lục Ngộ An hưởng thụ thế giới hai người thêm một khoảng thời gian nữa.

Mùa đông năm nay, đám người bọn họ vẫn hẹn nhau đi sơn trang nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng.

Hôm xuất phát, bỗng dưng không gọi điện được cho Úc Đình Quân và Vân Sơ, cũng không ai tìm được họ. Một đám người nhìn nhau, không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không. Lúc đoàn người sốt ruột vội vã hoảng loạn đi đến nhà Úc ĐÌnh Quân và Vân Sơ thì Úc Đình Quân gọi điện tới.

Người anh ấy gọi là Lục Ngộ An, Lục Ngộ An trực tiếp nhấn mở loa ngoài. Bởi vậy, Úc Đình Quân kích động, nói cho mọi người tin tức tốt rằng anh ấy sắp làm bố, phải báo cho tất cả bạn tốt biết đầu tiên.

Vân Sơ mang thai rồi.

Kế hoạch nghỉ phép hủy bỏ, đám người với quy mô lớn chạy tới bệnh viện, Vân Sơ đã kiểm tra sơ bộ xong, sau này chỉ cần dựa theo thời gian đến bệnh viện xem sự phát triển của em bé là được.

Đón Vân Sơ về nhà, lại tập hợp với nhau ăn xong bữa trưa, sau khi sắp xếp lại kiến thức về thời kỳ mang thai, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nhà.

Về đến nhà, hai người ngồi trên ghế sô pha.

Yên tĩnh hồi lâu, Nguyễn Huỳnh mới giật mình lấy lại tinh thần: “Sao Vân Sơ lại mang thai.”

Vân Sơ và Úc Đình Quân kết hôn vào mùa xuân, tốc độ này thật sự cũng hơi nhanh rồi.

Lục Ngộ An: “Úc Đình Quân đã khoe khoang với chúng ta cả ngày rồi.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời.

Cô không nói, Úc Đình Quân cũng khoe khoang trước mặt cô. Cô vốn cho rằng, Úc Đình Quân hẳn là một ông chủ rất điềm tĩnh, nhưng không ngờ, anh ấy ngây thơ như vậy. Hôm nay anh ấy đã nói ít nhất hai mươi lần trước mặt mọi người rằng anh ấy sắp làm bố.

Cuối cùng vẫn là Vân Sơ nghe đến phát phiền, ra lệnh cưỡng chế anh ấy không thể nói chuyện này nữa, nếu không thì đêm nay tới công ty ngủ thì anh ấy mới nhịn được.

Yên tĩnh hồi lâu, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An rũ mắt: “Muốn nói gì?”

Nguyễn Huỳnh tính toán thời gian: “Anh nhỏ hơn Tổng giám đốc Úc một tuổi hay hai tuổi?”

“...” Lục Ngộ An dừng lại, thấp giọng nói: “Gần hai tuổi.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Về tuổi tác, có lẽ anh có thể làm bố sớm hơn Tổng giám đốc Úc một chút.”

Lục Ngộ An bị lời cô nói làm sặc: “Về tuổi tác?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Nguyễn Huỳnh thành thật: “Sang năm anh cũng nhỏ hơn Tổng giám đốc Úc của hiện tại, vậy sang năm chúng ta có con thì thế nào?”

Lục Ngộ An dừng lại, ôm Nguyễn Huỳnh vào trong ngực, ấm giọng nói: “Anh quả thật muốn có con, nhưng mà không vội.”

Nguyễn Huỳnh trợn tròn mắt: “Sao lại không vội?”

Lục Ngộ An bật cười: “Em còn nhỏ, chơi thêm mấy năm nữa rồi chúng ta có sau.”

“Nhưng anh không nhỏ nữa.” Nguyễn Huỳnh nói lời đâm vào tim.

Lục Ngộ An: “...”

Thoáng cái anh không biết nói tiếp lời này như thế nào.

Không nói gì hồi lâu, anh nhịn một chút, không thể nhịn được nữa mà cắn cánh môi Nguyễn Huỳnh, giọng nói chứa ý cười: “Nói gì vậy, em đang nói anh già à?”

Nguyễn Huỳnh bị đau, vô tội chớp mắt nhìn anh: “Em đâu có ý này.”

Lục Ngộ An thấy cô chính là có ý này.

Hai người ôm một lúc, Lục Ngộ An thân mật cọ vào mặt Nguyễn Huỳnh, hiếm khi nghiêm mặt nói: “Mười tháng mang thai, người cực khổ là người làm mẹ. Anh biết em muốn thỏa mãn nguyện vọng có con của anh, nhưng anh hy vọng em chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc thật sự muốn có con thì chúng ta sẽ có sau.”

Chuyện có con này không thể xúc động được.

Lục Ngộ An rất thích trẻ con, anh biết Nguyễn Huỳnh cũng thích. Nhưng mà đứa trẻ là sinh mệnh, sinh mệnh từ thai nghén, người cần tiếp nhận rất nhiều trọng lượng, rất nhiều áp lực chính là người phụ nữ, là Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh biết sự lo lắng của Lục Ngộ An, cũng biết anh đang cân nhắc mọi chuyện vì mình.

Cô im lặng một lúc, nhìn anh nói: “Nhưng mà, em đã chuẩn bị xong rồi.”

Nếu như nói trước kia Nguyễn Huỳnh chưa quyết định được, đang do dự xem mình có thể làm một người mẹ tốt hay không. Vậy thì hôm nay khi Vân Sơ mang thai, đám người bọn họ vùi mình trong phòng khách xem sách thời kỳ thai nghén, xem sách về bé cưng, tra cứu tài liệu, lúc Nguyễn Huỳnh nhìn nụ cười trên mặt VÂn Sơ và mọi người thì cô đã chuẩn bị xong rồi.

Làm mẹ hình như không đáng sợ đến thế, mọi người đều là người mới, tại sao cô phải có áp lực lớn như thế chứ.

Hơn nữa, Vân Sơ đã nói với cô một câu.

Trước khi bé cưng đến, thật ra cô ấy cũng thấp thỏm. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy nó động đậy trong bụng mình, tất cả sự thấp thỏm của cô bỗng nhiên biến mất. Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý làm mẹ rồi.

Lục Ngộ An hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi khàn: “Thật à?”

Nguyễn Huỳnh: “Thật, hơn nữa em nói là sang năm mà. Em vẫn còn mấy tháng để cân nhắc đấy.”

Lục Ngộ An cười, bóp lòng bàn tay cô nói: “Đối với việc này, em có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”

Chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng.

Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái, dựa vào vai anh: “Em biết rồi.”

-

Ngày mùa hè năm sau, một ngày làm việc rất bình thường.

Nguyễn Huỳnh và Đàm Tuyết Nhi đến phòng ăn ăn cơm. Vừa tới cửa, Nguyễn Huỳnh liền cảm thấy không dễ chịu lắm, cô ngửi mùi bay ra từ nhà ăn, có chút buồn nôn.

Thấy cô như vậy, Đàm Tuyết Nhi vội vã luống cuống: “Chị Huỳnh Huỳnh, dạ dày chị không thoải mái à?”

Nguyễn Huỳnh nhíu mày, nhìn phòng ăn, lại cúi đầu nhìn bụng.

Ba tháng trước, cô và Lục Ngộ An không còn tránh thai nữa. Cô đã sớm chuẩn bị làm mẹ rồi, chỉ có điều bé cưng không đến vào tháng tiếp theo.

Lúc đó Nguyễn Huỳnh còn hỏi Lục Ngộ An, cơ thể hai người họ không có vấn đề gì, vậy thì vì sao.

Lục Ngộ An dở khóc dở cười, nói cho cô biết không ít, không phải cứ không tránh thai là em bé sẽ đến ngay, chuyện này phải xem duyên phận.

Bởi vậy, Nguyễn Huỳnh vẫn luôn chờ đợi duyên phận của cô và Lục Ngộ An.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Đàm Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, buổi chiều em xin nghỉ giúp chị nhé.”

Đàm Tuyết Nhi: “Hả?”

Nguyễn Huỳnh: “Chị có chút việc đột xuất, chị đi tìm Tư Niệm một chuyến.”

Đàm Tuyết Nhi như hiểu như không mà gật đầu: “Được, vậy em nói với chị Du một tiếng.”

“Ừm, cảm ơn em.”

Nói với Đàm Tuyết Nhi xong, Nguyễn Huỳnh nhắn tin cho Tư Niệm.

Hai người gặp nhau ở cửa bệnh viện, Tư Niệm đưa tay đỡ cô: “Cậu nói cho bác sĩ Lục biết chưa?”

Nguyễn Huỳnh: “Vẫn chưa.”

Tư Niệm nhìn cô: “Cậu muốn giấu anh ấy à?”

“Sao lại thế.” Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Nếu như là thật sự có thai rồi thì chắc chắn sẽ nói cho anh ấy biết, không phải lúc này vẫn chưa xác định sao?”

Cô nói đùa với Tư Niệm: “Cũng không phải là tớ trộm mang thai ở bên ngoài, sao có thể không nói cho anh ấy biết được.”

Tư Niệm bị cô làm sặc, chịu phục nói: “Cậu thật sự là nói lời giật gân đấy.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Cô chỉ nói sự thật thôi.

Có điều Nguyễn Huỳnh tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi tự mình kiểm tra xong, vừa được y tá trưởng thông báo mang thai thì Lục Ngộ An đến.

Nhìn dáng vẻ anh thở hồng hộc, Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ: “Sao anh biết em ở đây?”

Lục Ngộ An sải bước đến gần cô, rũ mắt nhìn cô: “Vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyễn Huỳnh ngu ngơ lắc đầu: “Không ạ.”

Tư Niệm nhìn hai người, tự giác rời đi.

Cô ấy không làm bóng đèn đâu.

Nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Sao anh lại tới đây? Chạy tới à?”

Lục Ngộ An: “... Ừm.”

Nguyễn Huỳnh: “Anh cũng biết rồi à?”

Lục Ngộ An cầm tờ đơn trong tay cô, nói cho cô biết: “Vừa rồi có đồng nghiệp ở đây đi đến khoa mắt, tụi anh chạm mặt nhau.”

Nguyễn Huỳnh đã hiểu: “Vị bác sĩ đó nhận ra em à? Sau đó nói với anh là em ở đây hả?”

Yết hầu Lục Ngộ An nhấp nhô, anh nhìn Nguyễn Huỳnh nói: “Anh ấy nói cho anh biết, anh sắp làm bố rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh đối diện ánh mắt anh.

Cô nhìn thấy tâm tình hưng phấn kích động của Lục Ngộ An từ trong mắt anh. Nguyễn Huỳnh cong môi, nói từng câu từng chữ: “Đúng đó, bác sĩ Lục anh sắp làm bố rồi.”



Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lục: Vui quá.

Tổng giám đốc Úc: Con tôi đều sắp ra đời rồi.

Bác sĩ Lục:.