Hôn Trộm

Chương 7




“Cô quyết định.” Nguyễn Huỳnh dùng hai tay chống cằm ngồi bên cửa sổ, trong miệng nói thầm: “Cậu nói xem ý trong lời này của anh ấy là, tớ nói không phải thì không phải, hay là đang trả lời câu nói trước đó của tớ, tớ nói tớ là nửa bệnh nhân của anh thì chính là nửa bệnh nhân. Lời nói ra giống như bát nước đổ đi, khó hốt lại được.”

Trong một vài thời khắc, Nguyễn Huỳnh không thể không vì nghệ thuật ngôn ngữ uyên thâm của văn hóa Trung Hoa mà bày tỏ sự bội phục.

“...”

Tư Niệm ngồi đối diện cô nghe cô từ sau khi vào quán cà phê thì vẫn lặp lại hai câu này, cô ấy bình tĩnh uống một ngụm cà phê rồi tiến hành bình luận: “Vị bác sĩ Lục này nói chuyện có chút thú vị.”

Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô ấy một cái, công nhận mà gật đầu.

Mặc dù Lục Ngộ An không nói nhiều nhưng cô có thể cảm nhận được, người này cũng rất có ý tứ.

Tư Niệm nhìn dáng vẻ khổ não của cô, cười một cái: “Cậu thật sự muốn biết thì gọi điện thoại hỏi anh ta là được rồi à? Cậu không có phương thức liên lạc của anh ta sao?”

“Thôi.” Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Không thích hợp.”

“Sao lại không thích hợp?” Tư Niệm nhìn cô: “Hay là nói anh ta có bạn gái rồi, không thể nhận điện thoại của nửa bệnh nhân?”

Nguyễn Huỳnh nghe sự trêu chọc trong lời nói của cô ấy, không nhịn được mà cười một cái: “Bạn gái thì hẳn là không có, nhưng tớ gọi điện truy hỏi, chẳng lẽ Lục Ngộ An sẽ không nghi ngờ tâm tư của tớ à?”

Nghe thế, Tư Niệm suy nghĩ, hình như cũng có lý.

Cô ấy suy tính, sự chú ý chếch đi: “Sao cậu biết anh ta không có bạn gái, tớ nhớ hôm xuất viện cậu đã đề cập với tớ, vị bác sĩ Lục này không chỉ có giọng nói êm tai, dáng dấp cũng rất đẹp trai.”

Nguyễn Huỳnh giải thích: “Trước đó tớ đã nghe người nhà bệnh nhân nghe ngóng tình hình của anh ấy.”

Đó là buổi tối, Nguyễn Huỳnh không ngủ được nên đi ra ngoài hóng gió giải sầu. Đúng lúc bắt gặp có người nhà hỏi thăm y tá, hỏi bóng gió xem Lục NGộ An có bạn gái chưa, thích kiểu con gái thế nào, nói rằng mình có đứa cháu gái với điều kiện các mặt đều rất tốt, rất xứng đôi với Lục Ngộ An.

Y tá không nói rõ là Lục Ngộ An thích kiểu con gái gì, nhưng anh chưa từng nói là anh có bạn gái, thời gian nghỉ thì cũng ở bệnh viện là đa số.

Nghe Nguyễn Huỳnh nói như vậy, Tư Niệm nói: “Đây không phải ‘chắc là’ không có, là chắc chắn không có.”

Nguyễn Huỳnh rửa tai lắng nghe: “Nói thế nào?”

Tư Niệm phân tích: “Thời gian ngày nghỉ đều ở bệnh viện, công việc bình thường của bác sĩ đã rất bận. Nếu như nghỉ, anh ta có bạn gái mà cũng không ở bên cạnh cô ấy, cho dù anh ta có đẹp trai hơn nữa, giọng nói có dễ nghe hơn nữa thì bạn gái cũng bỏ chạy từ lâu rồi chứ?”

Ai lại muốn yêu đương với một người bận rộn muốn chết, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết ba trăm sáu mươi ngày đều làm việc chứ.

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, vốn định tán thành với lời nói này của cô ấy. Trước mắt lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt với mắt mũi đều ưu việt của Lục Ngộ An. Nói tỉ mỉ hơn, tướng mạo của Lục Ngộ An thật ra không đơn giản chỉ có thể dùng từ đẹp trai để hình dung. Dáng vẻ của anh so với đại minh tinh dựa vào mặt để kiếm cơm thì còn có thể “kiếm được nhiều”.

Nghĩ đến đây, cô phản bác: “Vậy thì cũng không chắc lỡ như có người thích thì sao?”

Tư Niệm im lặng, chớp mắt nói: “Vậy tớ chỉ có thể nói, đối phương có khả năng chỉ thích đàn ông dáng dấp đẹp trai còn không về nhà.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

-

Mấy ngày sau đó, Nguyễn Huỳnh đều ở nhà lồng tiếng cho kịch truyền thanh mà Tư Niệm mới nhận.

Lồng tiếng xong gửi cho Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn của mẹ cô, bà Lý gửi tới, hỏi cô có bận không.

Nguyễn Huỳnh nhấn mở lịch để xem, hôm nay là thứ bảy, bà Lý không cần đi dạy.

Cô không do dự nhiều, gọi một cuộc điện thoại cho bà Lý.

“Alo —” Bên tai vang lên giọng nói vô cùng có tinh thần của bà Lý: “Huỳnh Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh cong môi, kéo dài giọng điệu: “Mẹ, không soạn giáo án à?”

Bà Lý kiêu ngạo: “Mẹ đang soạn giáo án thì sẽ không bắt máy đâu, mẹ rất tập trung.”

Nguyễn Huỳnh bật cười: “Vâng vâng vâng, bà Lý của chúng ta là giáo viên nhân dân chuyên nghiệp lại tập trung, năm nay bình chọn giáo viên ưu tú có lẽ lại là mẹ nhỉ?”

Mẹ của Nguyễn Huỳnh là giáo viên môn lịch sử của trường cấp 3, vì thường ngày khá là rảnh rỗi nên mấy năm gần đây bà còn kiêm cả chủ nhiệm lớp.

“Lại nữa.” Miệng bà Lý thì nói lời ghét bỏ, nhưng ý cười ẩn chứa trong giọng điệu thì lại không che giấu được.

Hai mẹ con nói chuyện, bà Lý quan tâm đến cuộc sống của Nguyễn Huỳnh, biết cô mọi chuyện đều lấy công việc làm đầu, dặn dò cô có bận rộn thì cũng phải có chừng mực, đặt cuộc sống lên hàng đầu.

Bà chưa từng yêu cầu Nguyễn Huỳnh phải có tiền đồ lớn tới mức nào, vui vẻ là được.

Nguyễn Huỳnh đồng ý từng điều một: “Con biết rồi mẹ.” Cô làm nũng với bà Lý: “Mẹ thì sao, gần đây trong lớp có học sinh nghịch ngợm không, có thì mẹ ghi tên lại, chờ con về nhà giúp mẹ dạy dỗ thật tốt.”

Bà Lý hứ với cô: “Nói linh tinh gì đấy, học trò của mẹ đều rất ngoan.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Vậy thì tốt, nếu như chúng nó nghịch ngợm chọc giận mẹ, mẹ cứ nói cho chúng nó biết, con gái của mẹ cực kỳ hung dữ, về nhà sẽ tìm chúng nó tính sổ.”

“Biết rồi biết rồi.” Bà Lý bị cô nói làm cho tức cười: “Hôm nay làm gì vậy? Không ra ngoài chơi với bạn bè à?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Không dễ gì mới nghỉ, muốn ở nhà nhiều hơn.”

Nhận ra bà Lý muốn nói lại thôi, Nguyễn Huỳnh hỏi: “Sao vậy ạ, có chuyện gì sao?”

Bà Lý thở dài: “Mẹ vừa nghĩ, hôm nay là sinh nhật chú Thôi của con.” Bà dừng lại một chút: “Con có thời gian thì đi thăm chú Thôi của con một chút?”

Nguyễn Huỳnh khẽ run, im lặng không nói một lúc rồi mới lên tiếng: “Con biết rồi, lát nữa con liên lạc với chú Thôi.”

Bà Lý: “Được, chú ấy bận rộn công việc, ăn uống đều là đối phó, con có thời gian rảnh thì ăn với chú ấy bữa cơm.”

“Vâng.” Nguyễn Huỳnh đồng ý với bà.

Hai mẹ con nói chuyện vài câu rồi cúp máy.

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đi trong chốc lát rồi mới lần nữa nhấn mở, gửi tin nhắn cho Thôi Trị.

Chú Thôi tên đầy đủ là Thôi Trị, là đồng chí kề vai chiến đấu của bố Nguyễn Huỳnh khi còn sống.

Mấy năm trước, sau khi bố của Nguyễn Huỳnh qua đời, may mà còn có ông chăm sóc cho Nguyễn Huỳnh và bà Lý.

Nguyễn Huỳnh không phải là người địa phương ở Bắc Thành, nhưng đã ở đây rất nhiều năm. Sau đó bố của cô qua đời, cô mới cùng bà Lý về Giang Thành.

Lên đại học thì cô mới quay lại nơi này. Mấy năm sau đó, Thôi Trị chăm nom cô rất nhiều.

Sau khi bố qua đời, Thôi Trị đối với Nguyễn Huỳnh được xem như là một nửa người thân của cô.

Mãi đến mấy tháng trước, hai người vì chuyện con gái của Thôi Trị mà ầm ĩ một trận. Sau đó bọn họ không hay liên lạc nữa.

Sau khi xác định hôm nay Thôi Trị cũng đi làm, Nguyễn Huỳnh thay quần áo khác, thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.

Mắt của cô cũng tốt hơn rồi, thứ hai sau khi kiểm tra lại thì chuẩn bị đi làm. Bây giờ không đeo kính râm đi ra ngoài, không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được dấu vết ở khóe mắt.

Sau khi ra ngoài, Nguyễn Huỳnh đi đến tiệm quen trước để mua bánh kem, sau đó chuyển sang đi trung tâm thương mại chọn quà rồi mới canh giờ đi tới cục cảnh sát.

Thôi Trị là một cảnh sát nhân dân, chưa lui về tuyến thứ hai, vẫn luôn làm việc ở cục cảnh sát.

-

Bóng tối mờ mịt, cuối thu vừa đến, buổi tối lạnh hơn bình thường một chút.

Lục Ngộ An vừa rời khỏi bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của em họ Trần Tịnh Dương xin giúp đỡ, bảo anh đi đến cục cảnh sát ký tên bảo lãnh cậu ta.

Lục Ngộ An không hề thấy kinh ngạc: “Không rảnh.”

Trần Tịnh Dương: “Anh! Anh là anh trai ruột của em, hôm nay cuối tuần chắc chắn anh rảnh.”

Cậu ta tủi thân nói: “Lần này thật sự không phải em chủ động gây chuyện, là đám người đó khinh người quá đáng, mấy tên đàn ông ở quán bar gây khó dễ cho hai cô gái, em không nhìn được mới chen miệng vào.”

Lục Ngộ An để cậu ta nói xong thì giọng nói lạnh đi: “Sau đó thì bị cảnh sát bắt?”

“...” Trần Tịnh Dương sờ lên chóp mũi, chột dạ không thôi: “Cái này thì ai mà nghĩ tới bọn họ còn ra tay chứ, em dù sao cũng không thể đứng chịu đòn được, phải đánh trả lại đúng không, nếu không sẽ rất mất thể diện của người nhà họ Trần chúng ta.”

Lục Ngộ An: “...”

Biết anh muốn từ chối, Trần Tịnh Dương vội vàng nói: “Anh, hôm qua cô gọi điện cho em, bảo em đến nhà ăn cơm.”

Bà Trần là đòn sát thủ mà Trần Tịnh Dương dùng để đối phó với Lục Ngộ An.

Đối với thằng cháu trai Trần Tịnh Dương này, bà Trần yêu thương có thừa. Cộng thêm Trần Tịnh Dương ăn ngon nói ngọt trước mặt người lớn, quả thật rất được người khác yêu thích.

Trước đó không lâu, Lục Ngộ An vì không để ý đến Trần Tịnh Dương, bà Trần bị Trần Tịnh Dương ở bên tai tẩy não rồi sắp xếp cho anh mấy đối tượng xem mắt.

Nhận thấy Lục Ngộ An có chút lơi lỏng, Trần Tịnh Dương châm thêm cây đuối: “Anh, nếu anh không thể tới thì em cũng chỉ có thể tìm cô đến cục cảnh sát bảo lãnh em thôi.”

Lục Ngộ An đang muốn lên tiếng, nghe thấy bên chỗ Trần Tịnh Dương truyền đến giọng nói: “Trần Tịnh Dương, vẫn chưa gọi điện xong à? Tới đây làm ghi chép thêm lần nữa.”

Trần Tịnh Dương quay đầu, vừa đáp lời vừa nói thầm: “Mẹ nó, cục cảnh sát từ khi nào mà có mỹ nhân thế này vậy.” Dứt lời, cậu ta sốt ruột hỏi: “Anh, rốt cuộc anh có thể đến không, cảnh sát giục em cúp máy rồi!”

Lục Ngộ An nhíu mày lại: “Địa chỉ.”

“...”

-

Thứ bảy không được tính là thời điểm bận rộn nhất của cục cảnh sát, nhưng sự cố phải xử lý thì quả thật cũng khá là nhiều.

Khi Nguyễn Huỳnh đến cục cảnh sát, Thôi Trị đúng lúc mang theo đồ đệ và nhân viên cảnh sát khác đi làm nhiệm vụ, không xác định được là mấy giờ có thể về.

Có điều cô không nghĩ tới, cô sẽ nhìn thấy Lục Ngộ An ở cục cảnh sát.

Bóng cây loang lổ, ánh đèn sáng ngời trong sân chiếu vào, trên mặt đất có cái bóng.

Gió lạnh thổi qua, cành lá ma sát vang xào xạc.

Trong cục cảnh sát là tiếng hò hét ầm ĩ, Nguyễn Huỳnh ở bên trong đợi một lúc rồi đi đến sân cho thoáng.

Cô ngồi dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn qua cành lá xanh tươi nghe tiếng xào xạc mà nghĩ ngợi, cái cây này được trồng lúc nào vậy, khi trồng hình như cô cũng có mặt.

Còn chưa nghĩ ra được thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến tai trước.

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy người đi vào từ dưới bóng đêm.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Lục Ngộ An như mang theo ánh trăng mà đến. Đèn trong sân chiếu ánh sáng lên người anh, làm nổi bật dáng vẻ phóng khoáng lạnh lùng, sáng trong như ánh trăng.

Ánh mắt hai người giao nhau từ xa,

Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Ngộ An đã cau mày: “Sao lại ở đây?”

Giọng nói anh thấp mà khàn, mang theo hơi thở dốc ngắn ngủi.

Nguyễn Huỳnh rõ ràng bị giọng nói này của anh hút mất chút suy tư. Lấy lại tinh thần rồi cô mới mở miệng: “Đến thăm một người.”

Nghe vậy, Lục Ngộ An gật đầu hiểu ra.

“Anh thì sao?” Nguyễn Huỳnh nhìn anh, đôi mắt trong trẻo: “Có chuyện gì sao?”

Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt đặt trên người cô: “Tới đón người.”

Một phút sau, Nguyễn Huỳnh phá được án rồi.

Cô hoàn toàn không ngờ tới, chàng trai kêu gào cãi nhau với người ta ở cục cảnh sát là em trai của Lục Ngộ An.

Tính cách của hai người này tương phản hơi lớn.

Xử lý xong, ký tên xong, Lục Ngộ An liếc mắt nhìn Trần Tịnh Dương bên cạnh rồi nói với Nguyễn Huỳnh: “Đi trước đây.”

Nguyễn Huỳnh đáp lời.

Trần Tịnh Dương ở bên cạnh bỗng nhiên bắt được sóng, đôi mắt lóe sáng nhìn Nguyễn Huỳnh: “Anh, anh biết chị gái mỹ nhân kia à?”

Lục Ngộ An không để ý tới cậu ta.

Trần Tịnh Dương cười hì hì nói: “Chị gái, chị và anh của em có quan hệ thế nào vậy? Là bạn bè hay là —”

Nguyễn Huỳnh vốn muốn nói mình là bệnh nhân của Lục Ngộ An, nhưng sau khi nghĩ tới câu nói “Cô quyết định” hôm đầu tuần của anh mà mình vẫn chưa giải mã được, cô đá “quả bóng da” lại: “Em hỏi anh trai em ấy.”

Lục Ngộ An bất ngờ mà nhìn Nguyễn Huỳnh.

Nghe thấy lời này, Trần Tịnh Dương trợn to hai mắt, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người rồi ngầm hiểu nói: “Em biết rồi.”

Nguyễn Huỳnh mờ mịt, cậu ta biết cái gì rồi chứ. Không phải là Lục Ngộ An chưa nói câu nào sao.

Đang nghĩ ngợi thì Trần Tịnh Dương vươn tay về phía cô, làm như rất thân quen: “Nếu như chị là bạn của anh trai em thì chính là bạn của em, chúng ta làm quen đi, em tên là —”

“Chị biết.” Nguyễn Huỳnh bắt tay cậu ta: “Trần Tịnh Dương.”

Trần Tịnh Dương vâng một tiếng, vô tư tự nhiên: “Đúng, em tên là Trần Tịnh Dương, em họ của Lục Ngộ An.”

Nguyễn Huỳnh cười một cái, nói cho cậu ta biết tên mình.

“Chị ơi chị là cảnh sát ở đây hả?” Từ khi vào cục cảnh sát là Trần Tịnh Dương đã chú ý tới cô rồi.

Nguyễn Huỳnh: “Không phải.”

Trần Tịnh Dương ồ một tiếng, còn muốn hỏi lại thì chợt nghe giọng nói lạnh như băng của Lục Ngộ An: “Trần Tịnh Dương, em có còn muốn đi nữa không?”

Theo bản năng, Trần Tịnh Dương ngậm miệng lại.

Lục Ngộ An quét mắt nhìn người đã im lặng rồi chuyển ánh mắt sang Nguyễn Huỳnh: “Không cần để ý đến nó.”

Anh dừng lại một chút, nhớ ra rồi hỏi: “Thứ hai kiểm tra lại à?”

Nguyễn Huỳnh bất ngờ vì anh nhớ rõ, cô gật đầu, thuận miệng nói: “Hôm đó anh có đi làm không?”

Lục Ngộ An rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô một lúc: “Có.”



Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lục: Cô ấy quan tâm tới lịch trình của mình, hôm đó nhất định phải đi làm!!!