Lục Ngộ An nói lần đầu tiên anh theo đuổi người khác, Nguyễn Huỳnh tin.
Dù sao thì với tướng mạo của anh mà nói, người đồng giới hay khác giới tre già măng mọc muốn theo đuổi anh đều không phải số ít. Huống chi công việc và tính tình của anh đều không tệ, người muốn theo đuổi anh càng sẽ không ít.
Nhưng nếu nói anh lần đầu tiên thích người khác, Nguyễn Huỳnh nửa tin nửa ngờ.
Năm nay anh hai mươi chín tuổi, hơn hai mươi năm gần ba mươi năm không thích ai, có chút giống như lời tâm tình để dỗ dành thiếu nữ vô tri.
Lục Ngộ An chú ý đến biểu cảm Nguyễn Huỳnh thay đổi, anh có chút bất đắc dĩ.
Cô là một người sẽ viết hết suy nghĩ trong lòng lên mặt.
“Nguyễn Huỳnh.” Lục Ngộ An tập trung, nghiêm mặt nói: “Cần anh làm chút gì đó chứng minh không?”
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, đối diện với đôi mắt sâu sắc mà yên tĩnh của anh, cô chậm chạp lắc đầu: “Không cần.”
Thật ra bất kể Lục Ngộ An có hay không, cô đều không để ý đến thế. Quá khứ anh không thích ai đương nhiên là tốt, nhưng nếu như có, cô cũng sẽ không để ý quá mức.
Bọn họ đều là người trưởng thành chín chắn, có kinh nghiệm tình cảm cũng rất bình thường.
Mặc dù giao diện kinh nghiệm tình cảm của Nguyễn Huỳnh cũng có thể nói là trống không, nhưng tình huống của cô hơi đặc biệt. Hơn nữa nếu nghiên cứu kỹ hơn, ở giai đoạn cấp 3 thật ra cô có thầm mến một người.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: “Em có cần bẩm báo về kinh nghiệm tình cảm của em không?”
Lục Ngộ An: “Không cần.”
Nguyễn Huỳnh a một tiếng: “Nhưng anh nói của anh rồi mà.”
Mặc dù cô không tin tưởng hoàn toàn.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An cười rất khẽ, nhắc nhở cô: “Nguyễn Huỳnh, anh là người theo đuổi em, em là người được theo đuổi. Anh muốn theo đuổi em, không liên quan đến việc em có kinh nghiệm tình cảm hay không, chỉ cần bây giờ em không có, vậy thì anh theo đuổi.”
Suy nghĩ của anh và Nguyễn Huỳnh giống như nhau, quá khứ chính là quá khứ.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Có qua có lại mà.”
“Em có đặc quyền.” Lục Ngộ An cong môi: “Đặc quyền của việc được người ta theo đuổi, không cần nói.”
Nguyễn Huỳnh nghe vậy, không nhịn được cười: “Được thôi. Vậy sau này anh muốn biết thì có thể hỏi em.”
Lục Ngộ An nói được.
Trong nhà Nguyễn Huỳnh không có dép lê cho nam, cô mở cửa tủ giày nhìn rồi hướng về phía Lục Ngộ An: “Tạm chấp nhận một chút nhé?”
Lục Ngộ An nhìn cô lấy ra một đôi dép thỏ lông nhung màu trắng, anh khom lưng nhận lấy, mang vào: “Không chấp nhận.”
“...”
Lục Ngộ An liếc nhìn một vòng, căn nhà của Nguyễn Huỳnh không lớn, bố trí lại rất ấm áp. Có điều tấm thả trên ghế sô pha lại lộn xộn, có thể là vừa rồi cô vội vàng dọn dẹp, không cẩn thận kéo trúng.
Trên bàn trà bày một bó hoa, là hoa mao lương trắng và hoa violet kết hợp với nhau, trên bàn là vài cánh hoa và lá cây rơi xuống.
Lục Ngộ An không nhìn quá nhiều, chỉ liếc một cái rồi cùng Nguyễn Huỳnh đi vào phòng bếp.
Căn nhà Nguyễn Huỳnh thuê có gian bếp không lớn, thường ngày cô cũng không hay xuống bếp. Cũng chính vì như vậy mà phòng bếp sạch sẽ hơn rất nhiều so với Lục Ngộ An dự đoán.
Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An vào phòng bếp, sau khi nói cho anh biết những thứ cần thiết để nấu trà tỉnh rượu ở đâu, cô quay đầu nhìn về phía anh: “Vậy em ra ngoài đây?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Có khát không?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, liếm môi: “Hình như hơi khát.”
Lục Ngộ An rót một ly nước đưa cho cô.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, bưng cái ly quay lại ghế sô pha.
Từ ghế sô pha bên này đúng lúc có thể nhìn thấy từng hành động cử chỉ trong phòng bếp.
Ánh đèn phòng bếp màu trắng, cực kỳ sáng sủa. Ánh sáng ngời chiếu vào người Lục Ngộ An, làm nổi bật anh của giờ phút này, có chút giống với ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời đêm, lạnh lùng mà hiu quạnh.
Nhưng việc anh làm lại không phải thứ mà ánh trăng sáng đó sẽ làm. Anh rũ mi, đang chăm chú với trà tỉnh rượu trong nồi.
Không phải Nguyễn Huỳnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ người khác bận rộn trong phòng bếp, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút bối rối.
Cho dù anh lần đầu tiên đến nhà mình, lần đầu tiên đi vào phòng bếp của cô, anh vẫn tự tại giống như đã tới mấy trăm lần, đã nấu trà tỉnh rượu cho cô mấy trăm lần.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt quá nóng bỏng, khiến cho người trong phòng bếp ngước mắt nhìn về phía cô.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Nguyễn Huỳnh, rũ mắt cười nhạt: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng, đứng dậy đến gần: “Sao vậy?”
Cô cho rằng Lục Ngộ An cần cô lấy gì đó.
Lục Ngộ An: “Hương xông còn tác dụng không?”
“...” Nguyễn Huỳnh sửng sốt, không nghĩ tới anh lại hỏi mình việc này, cô ngẫm nghĩ một lúc, cho Lục Ngộ An một đáp án không xác định: “Hai ngày nay em ngủ tạm được.”
Lục Ngộ An tính toán thời gian: “Tuần trước thì sao?”
“Tuần trước thì không nhớ rõ lắm.” Nguyễn Huỳnh nói.
Lục Ngộ An hiểu ra: “Tuần sau anh đổi cho em cái khác.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Trả lời xong, Nguyễn Huỳnh cũng không vội rời đi.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, cùng Lục Ngộ An hít thở không khí của một mảnh trời đất nhỏ bé ở cự ly gần hơn, ngửi mùi hương mát lạnh khiến cô an tâm trên người đối phương.
Cái bóng của hai người thỉnh thoảng giao nhau, đan xen.
Nhìn từ góc độ này của Nguyễn Huỳnh, khi Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, bờ vai hai người chạm vào nhau, giống như đang ôm ấp.
-
Trà tỉnh rượu ngon hơn Nguyễn Huỳnh tự nấu, Lục Ngộ An còn bỏ vào một quả táo.
Nguyễn Huỳnh uống vào, không có cảm giác khó uống như trước kia.
Cô uống xong, đôi mắt lóe sáng nhìn người trước mặt: “Sao anh lại nghĩ đến việc bỏ táo vào?”
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt phát sáng của cô, luôn có thể nhìn thấy cảm xúc chân thật nhất của cô từ đó: “Táo tốt cho dạ dày.”
Anh thấp giọng hỏi: “Ngon không?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, bưng cái ly trống không: “Bây giờ em có chút tin tưởng lời Trần Tịnh Dương nói rồi.”
“Nó nói gì?” Lục Ngộ An đứng bên cạnh cô, cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo.
Thân hình anh cao thẳng, lúc đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh, cái bóng của anh bao trùm lấy cô, đặt cả người cô vào vòng vây an toàn.
Rất bất chợt, Nguyễn Huỳnh sinh ra suy nghĩ như vậy.
Chú ý tới ánh mắt cô thay đổi, Lục Ngộ An gọi cô: “Nguyễn Huỳnh.”
“...” Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, chậm rãi nói: “Cậu ấy nói tài nấu nướng của anh rất tốt.”
Lục Ngộ An nhướng mày: “Lần sau được nghỉ sẽ làm cho em.”
Nguyễn Huỳnh: “... Ồ.”
Cô cong mắt, đè nén khóe môi vểnh lên: “Nhưng em… không biết nấu ăn.”
Lục Ngộ An cong môi: “Anh biết.”
Nguyễn Huỳnh lúng túng.
Lục Ngộ An rũ mắt, hơi thở ấm áp rơi trên gò má cô, anh nói không nhanh không chậm: “Biết ăn là được.”
“...”
Lục Ngộ An không ở nhà Nguyễn Huỳnh lâu, nấu trà tỉnh rượu cho cô xong, sau khi xác định cô vẫn rất tỉnh táo, anh bèn rời đi.
Anh sợ nếu như mình không đi thì sẽ càng không muốn đi.
Ra khỏi thang máy, Lục Ngộ An ở dưới lầu hóng gió mát một lúc mới áp chế được sự khô nóng trong cơ thể.
Nghĩ đến dáng vẻ Nguyễn Huỳnh dựa vào khung cửa ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói êm ái chúc anh ngủ ngon, Lục Ngộ An bèn không kìm nén được mà chuyển động yết hầu.
Cô thật sự rất biết cách quyến rũ anh một cách vô thức.
Nghĩ vậy, Lục Ngộ An ở trong lòng thầm mắng mình không có tiến bộ.
Gần ba mươi tuổi rồi, lại giống như thiếu niên ngây thơ mới biết yêu không có năng lực tự khống chế. Nhưng vừa nghĩ đến người đó là Nguyễn Huỳnh, anh lại cảm thấy mình như vậy cũng có thể thông cảm được.
Đứng lại chỗ một lúc, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn về phía căn nhà vẫn sáng đèn ở trên lầu, cong khóe môi rời đi.
Đêm càng lúc càng khuya.
-
Cuối tuần buông thả qua đi, buổi sáng thứ hai, hơn mười giờ Nguyễn Huỳnh đã thức dậy rồi.
Điện thoại nhận được mấy tin nhắn, có của Lục Ngộ An, cũng có của mấy người Tư Niệm.
Nguyễn Huỳnh trả lời từng người một, hỏi Khương Thanh Thời bay đâu rồi trong nhóm của cô và Tư Niệm cùng với Khương Thanh Thời.
Vừa gửi đi, Khương Thanh Thời đã trả lời cô ngay: “Chuyến bay bị trễ, chắc là phải ba giờ mới đáp đất.”
Tư Niệm: “Vậy thì Huỳnh Huỳnh đi làm đi, tớ đến sân bay đón cậu ấy.”
Nguyễn Huỳnh: “Được, vậy buổi tối chúng ta gặp nhé?”
Khương Thanh Thời: “Ừm.”
Ba người hàn huyên một lúc, Nguyễn Huỳnh rời giường sửa soạn đi làm.
Đến vị trí làm việc ngồi xuống chưa được nửa phút, Nguyễn Huỳnh đi đến văn phòng của Lâm Du Anh.
“SUy nghĩ xong rồi à?”
Tuần trước Lâm Du Anh tìm Nguyễn Huỳnh, nói chuyện với cô về việc chủ trì của một chương trình.
Đó là chương trình kênh thiếu nhi, người chủ trì mang thai rồi. Bởi vì tình hình đặc biệt nên không có cách nào đợi đến ngày dự sinh rồi mới nghỉ. Trước mắt trong đài có ứng cử viên làm chủ trì, nhưng Lâm Du Anh vẫn cảm thấy Nguyễn Huỳnh thích hợp nhất. Chị ấy muốn Nguyễn Huỳnh thử làm MC trước sân khấu.
Chương trình được ghi hình trước, đối với Nguyễn Huỳnh mà nói độ khó cũng không lớn.
Có điều Lâm Du Anh vẫn là người quyết định lớn nhất, để Nguyễn Huỳnh tự quyết định. Chị ấy chỉ cho cô lời đề nghị, hy vọng cô làm.
Nguyễn Huỳnh đi đến cái ghế đối diện chị ấy rồi ngồi xuống: “Suy nghĩ xong rồi.”
Lâm Du Anh nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Nếu không làm chậm trễ chương trình của em thì em có thể tạm thời đến thay thế một khoảng thời gian.”
“...”
Nhìn dáng vẻ sửng sốt của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh đưa tay huơ huơ trước mặt chị ấy: “Chị Du.”
“Ôi.” Lâm Du Anh kéo suy nghĩ về, ăn ngay nói thật: “Nói thật, chị đã chuẩn bị mấy lý do để thuyết phục em rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “... Chị không nghĩ tới em sẽ đồng ý à?”
“Em không thích xuất hiện trước ống kính.” Lâm Du Anh nói.
Đây là việc chị ấy đã biết khi Nguyễn Huỳnh đến đài phát thanh thực tập.
Người khác cố hết sức muốn tranh cơ hội lộ diện, mà Nguyễn Huỳnh, khi cô đến phỏng vấn đã nói lên lời yêu cầu duy nhất chính là, cố hết mức không ra trước sân khấu, cô chỉ muốn ở phía sau màn, dùng giọng nói giao lưu với thính giả.
Nghe chị ấy nói như vậy, Nguyễn Huỳnh giải thích: “Cũng không phải là không thích, chỉ cảm thấy dùng giọng nói giao lưu với mọi người cũng rất tốt.”
Lâm Du ANh hiểu ra: “Vậy cứ quyết định như vậy nhé?”
Chị ấy nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: “Thứ bảy tuần này sẽ có buổi ghi hình hai tập chương trình, MC đã định ra từ trước vẫn sẽ có mặt, em đi qua đó làm quen trước nhé?”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.
Đi ra từ văn phòng của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh mới nhớ ra, thứ bảy tuần này hình như là Giáng sinh.
Vừa nghĩ đến việc này, Tư Niệm đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô cuối tuần có muốn đi tắm suối nước nóng hay không.
Mùa đông hàng năm, hai người bọn họ đều có các loại hình hoạt động như trượt tuyết, tắm suối nước nóng.
Nguyễn Huỳnh: “Tuần này không được.”
Tư Niệm: “... Sao bác sĩ Lục ra tay nhanh vậy.”
Nguyễn Huỳnh: “Không phải anh ấy ra tay nhanh, là công việc nhanh.”
Tư Niệm: “Phải tăng ca à?”
Nguyễn Huỳnh: “Đúng.”
Tư Niệm: “.”
Hai người nhìn điện thoại không nói gì một lúc, Nguyễn Huỳnh nhìn thời gian rồi cười hỏi: “Đến sân bay rồi hả?”
Tư Niệm: “Ừ ừ, nhưng chuyến bay vẫn chưa tới.”
Nguyễn Huỳnh rũ mắt cười: “Đón được rồi thì nói với tớ, nếu cậu ấy không cần điều chỉnh múi giờ thì buổi tối tới gần đài phát thanh ăn cơm nha?”
Tư Niệm: “Đợi lát nữa hỏi cậu ấy.”
Nguyễn Huỳnh đang muốn trả lời được, bản thân đi làm trước thì đã nghe thấy giọng nói của Đàm Tuyết Nhi: “Chị Huỳnh Huỳnh.”
Cô ấy tới đài vào đúng sát giờ, trong tay còn cầm một bó hoa mao lương màu trắng.
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì đã có đồng nghiệp cười nói: “Sao hôm nay Tuyết Nhi lại ôm hoa đi làm, tâm tình tốt như vậy?”
Đàm Tuyết Nhi ra vẻ thần bí: “Cái này không phải của tôi.”
Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Là có người tặng cho chị Nguyễn Huỳnh của tôi.”
“Hả?”
“Ai vậy?”
Nguyễn Huỳnh cũng sửng sốt.
Đàm Tuyết Nhi đến gần, nhét hoa vào trong tay cô nói: “Đúng lúc gặp anh trai tặng hoa ở dưới lầu, em bèn thuận tiện cầm lên cho chị.”
Nguyễn Huỳnh rũ mắt, ngẩn ngơ nhìn bó hoa mao lương trong tay.
Các đồng nghiệp lập tức hóng hớt: “Huỳnh Huỳnh, ai tặng vậy?”
“Người theo đuổi hả.” Có người nói chen vào.
“Vậy thì chắc chắn là người theo đuổi rồi, Huỳnh Huỳnh của chúng ta xưa nay không thiếu người theo đuổi mà.”
“Đây là lời nói thật, nói thật nếu tôi là nam, tôi cũng muốn theo đuổi Huỳnh Huỳnh.”
“...”
Nguyễn Huỳnh nghe các đồng nghiệp trêu chọc, hơi mỉm cười đáp lại.
Cô nhìn chằm chằm hoa trong tay hồi lâu, trong đầu hiện ra một hình ảnh, trong lòng có đáp án.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi cho người tặng hoa không để lại tên.
Vào giờ này, cô đoán Lục Ngộ An đang bận.
Gửi xong, Nguyễn Huỳnh đặt điện thoại xuống, hùa theo sự trêu chọc của đồng nghiệp.
Nói hai câu, cô điều chỉnh cảm xúc xong, tâm tình vui vẻ mở email.
Vừa mở ra, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy tài liệu quá trình của chương trình thiếu nhi mà Lâm Du Anh gửi cho mình.
Cô hít sâu một hơi, chống cằm ngẩng đầu, lên tinh thần mà xem sơ qua.
-
Bên kia, khi Lục Ngộ An ra khỏi phòng phẫu thuật xem được tin nhắn của Nguyễn Huỳnh thì đã là hai giờ chiều.
Dạ dày của anh có chút không thoải mái, sắc mặt không tốt lắm.
“Bác sĩ Lục.”
Tiết Cảnh Thắng đi theo sau lưng anh nhìn thấy, lo lắng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”
Lục Ngộ An thấp giọng đáp một tiếng, trả lời tin nhắn cho Nguyễn Huỳnh trước.
Nói cho cô biết là mình vừa kết thúc phẫu thuật, hỏi cô hoa thế nào.
Trả lời xong, anh nhìn về phía Tiết Cảnh Thắng: “Không sao.”
Tiết Cảnh Thắng lo lắng: “Thật sự không sao chứ? Có phải là đói quá không, đi ăn cơm trước đi?”
“Không cần.” Lục Ngộ An từ chối, nhấc chân đi về phía văn phòng: “Tôi uống chút nước làm dịu một chút.”
Tiết Cảnh Thắng đi theo bên cạnh anh, tận tình khuyên bảo: “Hay là em gọi hai phần cháo nhé?”
Thấy cậu ta tích cực như vậy, Lục Ngộ An không tiện từ chối nữa.
Anh khẽ gật đầu: “Được, gọi đi. Tôi đi nghỉ ngơi một lúc.”
Tiết Cảnh Thắng vâng một tiếng.
Tất Khải Hoàn nghỉ ngơi nửa tiếng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lục Ngộ An.
Anh ấy nhướng mày, thuần thục móc ra một hộp thuốc cho anh: “Uống đi, trong ly còn nước không?”
Lục Ngộ An nhận lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Tất Khải Hoàn hừ hừ một tiếng, nói thật nhỏ: “Có phải dạ dày của cậu đã bị được một khoảng thời gian rồi không?”
“Vấn đề nhỏ thôi.” Lục Ngộ An nói.
Lúc trước anh đã kiểm tra, đơn giản là do ba bữa không có thời gian cố định, không có vấn đề lớn, chỉ thỉnh thoảng có chút không thoải mái.
Cái nghề này của bọn họ, chuyện thế này là bình thường.
Bác sĩ không tự trị bệnh được cho mình, phần lớn chính là nói về tình huống này.
Uống thuốc xong, Lục Ngộ An nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Thong thả lại sức, anh đi vệ sinh một chuyến. Từ nhà vệ sinh đi ra, cần phải đi qua trạm y tá.
Lúc đi ngang qua, anh đúng lúc thấy Tiết Cảnh Thắng và y tá đang nói chuyện.
“Bác sĩ Tiết, đây là đồ ăn anh gọi à?” Y tá thực tập nhìn tên: “Sao anh không viết tên mình ra.”
Tiết Cảnh Thắng nghe vậy thì vui vẻ nói: “Tôi có bao giờ viết đâu, sao vậy?”
Y tá thực tập có ý tốt nhắc nhở: “Nếu như anh không viết thì rất dễ bị hiểu lầm là đồ ăn do người lạ đưa tới.”
Tiết Cảnh Thắng hiểu ra: “Được, vậy lần sau tôi gọi đồ ăn sẽ sửa tên lại.”
“Vâng vâng.” Y tá gật đầu: “Anh không biết đâu, bây giờ nửa đêm còn có người lạ gọi thức ăn đưa đến bệnh viện cho bác sĩ Lục đấy.”
“...”
Khi Lục Ngộ An đi ngang qua thì đúng lúc nghe được một câu như vậy.
Lời nói thoáng qua tai, anh không để ý lắm. Đi về phía trước hai bước, Lục Ngộ An mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh hơi dừng bước chân lại, ngước mắt nhìn về phía hai người còn đang nói chuyện ở trạm y tá, cau mày đến gần: “Cô vừa mới nói nửa đêm có người gọi đồ ăn cho tôi, lúc nào vậy?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An, y tá giật mình: “Bác… bác sĩ Lục.”
Cô ấy nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Ngộ An, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt.
Lục Ngộ An gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, anh hỏi lại: “Lúc nào vậy?”
“Tối… tối thứ bảy.”
Tối thứ bảy, Lục Ngộ An bắt được trọng điểm: “Đồ ăn đâu?”
“Vứt… vứt rồi.” Nhìn vẻ mặt sầm lại của Lục Ngộ An, y tá trả lời lắp bắp.
“Vứt đi?” Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng, Tiết Cảnh Thắng đã lên cao giọng trước, khiếp sợ không thôi: “Sao cô lại vứt thẳng đi? Cô hỏi bác sĩ Lục chưa?”
Sắc mặt y tá trắng nhợt, cô ấy giải thích đứt quãng: “Bác sĩ Đào nói không thể nhận đồ ăn không rõ nguồn gốc… cho nên…”
Cô ấy vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lục Ngộ An, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“...”
Buổi sáng Đào Giai Nghiên không có phẫu thuật, nghỉ trưa dậy thì quay lại văn phòng, cô ta cảm nhận được rõ ràng không khí văn phòng không đúng lắm, toàn bộ yên tĩnh im ắng.
Cô ta khó hiểu đảo mắt một vòng, không nhìn thấy Lục Ngộ An đâu.
“Bác sĩ Lục vẫn chưa kết thúc phẫu thuật à?” Cô ta hỏi Tất Khải Hoàn.
Tất Khải Hoàn mở máy tính, trong tay cầm một cây bút, vẻ mặt không tập trung mà xoay nó.
Nghe thấy lời của Đào Giai Nghiên, anh ấy nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Cậu ấy đi ra ngoài rồi.”
Đào Giai Nghiên hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Khoảng mười phút nữa là vào làm rồi, anh ấy đi đâu vậy?”
Buổi chiều hai người bọn họ còn có một cuộc phẫu thuật kết hợp, cô ta lại có thể cùng Lục Ngộ An vào phòng phẫu thuật rồi.
Nghe vậy, Tất Khải Hoàn nhìn về phía cô ta: “Bác sĩ Đào.”
Đào Giai Nghiên: “Cái gì?”
Tất Khải Hoàn dừng lại một chút, nói với ý tứ sâu xa khác: “Tính tình của Ngộ An thật ra không tốt lắm đâu.”
Người ngoài nhìn Lục Ngộ An thì luôn cảm thấy anh hiền hòa, rất dễ nói chuyện, không có tính cáu kỉnh. Thật ra không phải vậy, khi Lục Ngộ An thật sự tức giận thì đó là sự tồn tại đáng sợ nhất mà bạn bè bên cạnh công nhận.
Anh sẽ không nổi giận, cũng sẽ không mắng chửi ai, nhưng bạn sẽ cảm nhận được cảm giác áp bách và ngạt thở liên tục không ngừng mà anh mang tới.
Đào Giai Nghiên nghe vậy thì nhíu mày nhìn về phía Tất Khải Hoàn, vẻ mặt mờ mịt: “Anh đang nói gì vậy? Không hiểu gì cả.”
Tất Khải Hoàn không rõ ý tứ mà giật môi dưới: “Cô tự suy nghĩ cho kỹ, cô có đầy đủ năng lực chuyên môn, không cần phải làm ra chuyện tự hủy hoại tương lai.”
Mặc dù Tất Khải Hoàn và Đào Giai Nghiên không thân, nhưng dù nói thế nào thì cũng đã làm việc một khoa trong khoảng thời gian rất dài. Anh ấy cũng không hy vọng cô ta bỏ ra nhiều thời gian như vậy đi đến ngày hôm nay, lại phải vì cảm xúc ghen ghét xúc động mà chặt đứt con đường ở chỗ làm việc của mình.
Tuy Lục Ngộ An không làm ra việc khoa trương như vậy, nhưng một khi chuyện cô ta làm bị truyền ra, đồng nghiệp đều sẽ nhìn cô ta với ánh mắt khác thường.
Hai người đang nói chuyện thì Lục Ngộ An trở lại.
Nhìn thấy anh xuất hiện, ánh mắt Đào Giai Nghiên sáng lên: “Bác sĩ Lục, anh vừa đi đâu vậy?”
Cô ta mừng rỡ nói: “Có phải chúng ta nên đi đến phòng phẫu thuật trước không?”
Ánh mắt Lục Ngộ an lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh: “Bác sĩ Đào, tối thứ sáu có phải cô bảo y tá thực tập vứt phần thức ăn đưa cho tôi không?”
Dứt lời, sắc mặt Đào Giai Nghiên bỗng nhiên trắng bệch: “Tôi…”
Cô ta mấp máy môi, không nói ra được một câu.
Mà mấy người trong văn phòng cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ đều không nghĩ tới, Lục Ngộ An sẽ hỏi thẳng ở văn phòng.
Đào Giai Nghiên không ngờ tới Lục Ngộ An sẽ biết việc này, cô ta ổn định tinh thần, cắn chặt môi, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, nói lắp bắp: “Bác sĩ Lục… tôi bảo y tá thực tập vứt phần đồ ăn đó là bởi vì trên đó không viết tên ai cả, tôi cho rằng là… tôi cho rằng là trò đùa dai.” Cô ta lấy cớ vụng về: “Dù sao trước đó bệnh viện của chúng ta cũng từng nhận đồ ăn ác ý.”
Câu cuối cùng là sự thật.
Nói xong, Lục Ngộ An không lên tiếng nữa.
Đào Giai Nghiên quan sát thấy vẻ mặt không hề lay động của anh, mím môi giải thích: “Tôi không cố ý bảo y tá vứt đi, chủ yếu là do tôi lo lắng, đồ ăn đưa tới vào đêm hôm khuya khoắt không an toàn.”
Hồi lâu, Đào Giai Nghiên mới nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An: “Sự lo lắng của bác sĩ Đào quả thật không phải không có lý.”
Nghe anh nói như vậy, Đào Giai Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, tôi thật sự không phải cố —”
Cô ta còn chưa nói hết lời, Lục Ngộ An đã hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Có điều —” Anh liếc mắt nhìn Đào Giai Nghiên một cách nhẹ như mây gió: “Nếu như bác sĩ Đào hỏi thêm một câu thì cũng không đến nỗi lãng phí một phần đồ ăn.”
Khuôn mặt Đào Giai Nghiên vàng như đất: “Bác sĩ Lục…”
Lục Ngộ An không nhìn cô ta nữa, anh thuận tay cầm tài liệu trên bàn lên, nhấc chân đi ra khỏi văn phòng.
Đào Giai Nghiên nhìn bóng lưng anh rời đi, theo bản năng nhìn đồng nghiệp xung quanh, cố gắng biện giải cho mình: “Lúc ấy tôi thật sự không nghĩ…”
Còn chưa nói hết lời, các đồng nghiệp cũng đã rối rít nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng bàn luận, sau này gọi đồ ăn nhất định phải ghi chú toàn bộ tên của mình, nếu không sẽ bị hiểu lầm rồi vứt đi thì không đáng.
Lòng Đào Giai Nghiên như tro nguội.
-
Nguyễn Huỳnh biết việc này là khi tối thứ bảy đến bệnh viện chờ Lục Ngộ An, Vu Tích Ngọc nói với cô.
Mấy ngày nay bởi vì Khương Thanh Thời về nước, lại tạm thời có thêm nhiệm vụ của một chương trình, cô và Lục Ngộ An đều bận rộn.
Mặc dù hai người không đến mức cắt đứt liên lạc, Lục Ngộ An cũng tặng hoa cho cô mỗi ngày nhưng từ đầu đến cuối anh đều không nói với cô việc này.
Nguyễn Huỳnh không xác định được anh sợ mình biết rồi sẽ buồn hay là thế nào.
Nói tóm lại, anh không nói cho cô biết.
Nguyễn Huỳnh nghe Vu Tích Ngọc nói thì ngẩn ra: “Anh ấy giận à?”
“Cũng không thể tính là tức giận được.” Vu Tích Ngọc suy nghĩ một chút: “Anh ấy chỉ là hỏi ngay trước mặt bác sĩ Đào, sau đó bác sĩ Đào nói không phải cố ý. Bác sĩ Lục nói cảm ơn cô ấy nhắc nhở các thứ.”
Nói một lúc, Vu Tích Ngọc nhỏ giọng nhiều chuyện với Nguyễn Huỳnh: “Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm nằm ở phía sau đó.”
Nguyễn Huỳnh: “Còn sau đó nữa à?”
Vu Tích Ngọc ừm một tiếng: “Buổi chiều hôm đó bác sĩ Lục và bác sĩ Đào đúng lúc có cuộc phẫu thuật kết hợp, sau đó trong quá trình phẫu thuật, có thể bởi vì chuyện đồ ăn mà bác sĩ Đào căng thẳng, phạm chút sai lầm.”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Bệnh nhân không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Vu Tích Ngọc thấy cô lo cho bệnh nhân trước thì vội nói: “Là bác sĩ Lục muốn cô ấy lấy đồ mà cô ấy lấy nhầm, cũng may bác sĩ Lục phát hiện kịp thời nên mới không tạo thành sai lầm lớn.”
Nguyễn Huỳnh yên tâm hơn: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau khi đi ra ngoài, hai người đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm.” Vu Tích Ngọc nói: “Mấy ngày nay bác sĩ Lục không hợp tác với bác sĩ Đào nữa.”
Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: “Nghe nói là bác sĩ Lục đề nghị.”
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ Lục Ngộ An làm vậy là vì bảo vệ mình.
Nhưng nếu là như vậy, Nguyễn Huỳnh lo lắng ở bệnh viện cũng sẽ có những lời đồn đại không tốt về anh.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Nguyễn Huỳnh, Vu Tích Ngọc an ủi cô: “Cô Nguyễn, có phải cô đang lo cho bác sĩ Lục không?”
“Có chút.” Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Thật ra nói rõ ràng, xin lỗi à được, dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp mà.”
“Haiz.” Vu Tích Ngọc cũng thấy tiếc: “Chủ yếu vẫn là do bác sĩ Đào quá đáng.”
Nguyễn Huỳnh bắt được trọng điểm: “Còn có chuyện khác nữa à?”
Vu Tích Ngọc gật đầu: “Sau khi bọn họ ra khỏi văn phòng chủ nghiệm quay về văn phòng lớn thì đã làm ầm ĩ một trận.”
Nguyên nhân cãi nhau là, Đào Giai Nghiên cảm thấy Lục Ngộ An chuyện bé xé ra to.
Cô ta chỉ ném đi đồ ăn mà người khác đưa cho anh, ở trong phòng phẫu thuật mất tập trung lấy nhầm đồ, nhưng không hề tạo thành sai lầm lớn. Cô ta tức hổn hển chất vấn Lục Ngộ An, nếu như thật sự để ý đến phần đồ ăn đó như vậy, cô ta có thể đặt lại cho anh.
Cô ta vừa nói ra lời này, các đồng nghiệp vốn dĩ cảm thấy lần này Lục Ngộ An có chút công chính nghiêm minh quá lại dồn dập quay xe.
Đây không chỉ là chuyện ném đồ ăn đi, mà là Đào Giai Nghiên giở trò tâm cơ, lại không biết tự kiểm điểm suy ngẫm vấn đề của bản thân. Bọn họ là bác sĩ, bỏ qua chuyện khác không nói, chỉ nói đến việc mất tập trung trong phòng phẫu thuật mà vẫn không cảm thấy bản thân phạm lỗi lớn thì đã đủ cho cô ta nghỉ làm viết kiểm điểm, thậm chí là tạm thời cách chức.
…
-
Lục Ngộ An tạm thời giúp Tất Khải Hoàn làm một cuộc phẫu thuật, lúc đi ra thì đã gần mười hai giờ.
Anh sải bước đi xuống lầu, liếc mắt nhìn thấy người đứng trong hành lang hóng gió.
Nghe thấy động tĩnh, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn về phía anh: “Kết thúc phẫu thuật rồi à?”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn thấy khuôn mặt bị lạnh đỏ lên của cô, trong cái nhìn chăm chú của Nguyễn Huỳnh, anh khẽ lướt ngón tay qua gò má cô: “Đứng bên ngoài làm gì? Không lạnh à?”
Chưa kịp cảm nhận xúc cảm ấm áp thì nó đã biến mất, Nguyễn Huỳnh mất hồn, phản ứng chậm chạp: “Hình như hơi lạnh.”
Lục Ngộ An thuận thế nắm tay cô đi về phía văn phòng.
Lúc sắp bước vào lối thoát hiểm, Nguyễn Huỳnh dừng bước lại nhìn anh: “Hay là em ở đây đợi anh nhé?”
Ban đêm Lục Ngộ An không cần trực ca, khi anh tan làm thì Tất Khải Hoàn đã nhận một cuộc phẫu thuật nên mới có thể chậm trễ đến bây giờ. Hai mươi tư tiếng sau phẫu thuật cũng đã có Tất Khải Hoàn ở bệnh viện trông coi.
Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn gương mặt cô.
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh trong sáng, ánh mắt thản nhiên, cảm xúc không khác trước đó quá nhiều.
Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Huỳnh mím môi, ra vẻ bình tĩnh: “Bác sĩ Lục, nhìn gì vậy? Có phải mấy ngày không gặp em, anh cảm thấy em trở nên đẹp hơn rồi không?”
Lục Ngộ An dừng lại, ánh mắt khẽ động, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Em vẫn luôn rất xinh đẹp.”
“...”
Tai Nguyễn Huỳnh hơi nóng lên, không phải lần đầu tiên nghe Lục Ngộ An khen mình như thế, nhưng mỗi lần nghe, cô đều không thể không chế được mà tim đập nhanh hơn.
“Ồ —” Nguyễn Huỳnh cong mắt: “Ánh mắt của bác sĩ Lục thật là tốt.
Lục Ngộ An tự biết đứng đây hỏi thì sẽ không hỏi ra được gì.
Anh ổn định tinh thần, thấp giọng nói: “Anh sẽ ra nhanh thôi.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Đợi ở hành lang chưa đến hai phút thì Lục Ngộ An đã quay lại.
Hai người sóng vai rời khỏi bệnh viện.
Lên xe, Nguyễn Huỳnh tự giác cài dây an toàn.
Cài xong, cô liếc nhìn người bên cạnh: “Không về à?”
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cô: “Vừa rồi ở hành lang em nghĩ gì vậy?”
“...” Nguyễn Huỳnh kinh ngạc vì trực giác của anh nhạy cảm như thế, ánh mắt cô lơ lửng: “Không nghĩ gì cả.”
Lục Ngộ An nhìn bàn tay đặt trên túi xách của cô, im lặng một lúc rồi nói: “Anh có chuyện nói cho em biết.”
Nguyễn Huỳnh: “Gì vậy?”
Lục Ngộ An: “Thứ bảy tuần trước có phải em gọi đồ ăn cho anh không?”
“... Ừm.” Nguyễn Huỳnh thấy anh chủ động nhắc tới thì cũng không che giấu nữa: “Có phải anh có chút tàn nhẫn với bác sĩ Đào kia rồi không?”
Lục Ngộ An nhướng mày: “Em sợ à?”
“Em sợ gì chứ?” Nguyễn Huỳnh buồn cười hỏi: “Anh cũng sẽ không làm như vậy với em.”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An đưa tay búng trán cô, giọng nói chứa ý cười: “Không sợ là được.”
Nguyễn Huỳnh cạn lời, nghiêm túc giải thích: “Em chỉ lo lắng những đồng nghiệp khác cảm thấy anh quá tuyệt tình, sinh ra ấn tượng không tốt với anh.”
Nghe vậy, Lục Ngộ An cười một cái rất khẽ: “Em không có là được.”
Nguyễn Huỳnh: “Anh không sợ đồng nghiệp à?”
“Không sợ.” Lục Ngộ An rũ mắt, bỗng nhiên nhéo ngón tay cô đang đặt trên túi xách, giọng nói trầm thấp: “Anh lại chẳng theo đuổi bọn họ.”
“...”
Lời này hơi không có cách nào nói tiếp được.
Nguyễn Huỳnh nhẫn nhịn rồi vẫn không nhịn được cười. Cô đưa tay chọc vào bả vai Lục Ngộ An, mang tai nóng lên: “Bác sĩ Lục, chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh, anh có thể đứng đắn một chút không?”
Lục Ngộ An tự kiểm điểm hai giây: “Vừa rồi anh không đứng đắn à?”
“Có chút.” Nguyễn Huỳnh dừng lại một chút rồi một lần nữa nhắc đến chuyện đồ ăn: “Phần đồ ăn đó ném cũng ném rồi, em ngoại trừ tiếc vì lãng phí thì cũng không khó chịu nhiều lắm. Sau này lúc gọi cho anh em ghi chú là được, thật ra đây không phải là việc lớn gì, anh không nên ầm ĩ quá căng thẳng với đồng nghiệp.”
Lục Ngộ An lặng lẽ nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Không tức giận à?”
“Vừa rồi khi y tá Vu nói cho em biết, thật ra rất tức giận.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên cho biết: “Nhưng anh đã giúp em lấy lại công đạo rồi mà không phải sao?”
Lục Ngộ An im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Quan hệ của em và y tá Vu thật là không tệ.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Cô không hiểu lắm về câu mà Lục Ngộ An đột nhiên nói ra.
Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn bàn tay cô còn đang chọc bả vai mình, ngón tay của Nguyễn Huỳnh rất xinh đẹp, mấy ngày trước khi gặp mặt Khương Thanh Thời, ba người đã cùng đi spa, cũng đã làm móng tay.
Sơn móng tay là kiểu Giáng sinh, màu đỏ, làm nổi bật lên làn da cô trắng hơn, non mềm hơn.
Bình tĩnh nhìn một lúc, Lục Ngộ An mở miệng: “Có phải cô ấy đã nói với em lời anh nói với Đào Giai Nghiên ở văn phòng sau khi phẫu thuật không?”
Nguyễn Huỳnh đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, chậm rãi gật đầu.
Khi Đào Giai Nghiên đề nghị đặt lại một phần đồ ăn giống như đúc trước đó cho Lục Ngộ An, Lục Ngộ An đã nói một câu không cần với cô ta.
Đồng thời nói cho Đào Giai Nghiên biết, phần đồ ăn đó là do người anh thích tặng, thứ cô ta ném đi không đơn thuần chỉ là một phần đồ ăn.
Lúc Vu Tích Ngọc nói lời này với Nguyễn Huỳnh, trong ánh mắt cô ấy lóe ra ánh sáng hóng hớt, còn lặng lẽ hỏi cô, người Lục Ngộ An nói thích là cô đúng không.
Lục Ngộ An không hề bất ngờ: “Cô ấy nói thế nào?”
Nguyễn Huỳnh nhìn lại anh, nhanh trí nói: “... Anh nói với bác sĩ Đào thế nào thì cô ấy nói với em thế ấy.”
“Anh cười cái gì?” Chú ý tới nụ cười trên mặt Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh truy hỏi.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt cô xích lại gần, khóe miệng anh khẽ cười: “Có phải cô ấy còn hỏi em, người anh nói đến có phải là em hay không?”
Nguyễn Huỳnh trợn tròn mắt nhìn anh, kinh ngạc không thôi: “Sao anh biết?”
Lục Ngộ An cười cười, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Em trả lời cô ấy thế nào?”
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, Nguyễn Huỳnh có chút căng thẳng.
Cô suy nghĩ mấy giây, ném vấn đề cho anh: “Anh cảm thấy em trả lời thế nào?”
Lục Ngộ An: “Em muốn trả lời thế nào cũng được.”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, cố ý nói: “Em nói không phải cũng được à?”
“Vậy thì không được.” Lục Ngộ An trả lời.
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời.
Lục Ngộ An nhìn biểu cảm cạn lời của cô, cảm thấy thú vị.
Anh rũ mắt, cúi đầu tới gần ngón tay đang đặt trên bả vai mình của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngoại trừ các đáp án phủ định, những cái khác thì tùy em.”
Hơi thở ấm áp tới gần, lướt qua da thịt trên ngón tay.
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh ngây ngốc nhìn Lục Ngộ An tới gần, phản ứng chậm chạp hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì —” Lục Ngộ An ngước mắt nhìn cô chằm chằm, hơi được voi đòi tiên khẽ cắn đầu ngón tay cô.
Vào khoảnh khắc cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Nguyễn Huỳnh nghe thấy giọng nói trầm khàn của Lục Ngộ An: “Em không thể nghi ngờ chuyện anh thích em được.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Y tá Vu: Chắc là tôi cũng có thể chiếm được một slot trợ công nhỉ.
Trần Tịnh Dương: Cái gì, có người cướp vị trí với tôi à?