Hôn Trộm Làn Gió

Chương 53-2




Sau khi Hướng Vãn Vãn về đến nhà, cô không bật đèn, cả người ngồi thụp xuống cửa, lấy điện thoại ra ấn vào Weibo.

Topic vừa mới đứng đầu #Hướng Vãn Vãn – cô gái thiên tài bida số một Trung Quốc# đã bị đẩy xuống bị trí thứ hai.

Topic được tìm kiếm nhiều nhất bây giờ là #Hướng Vãn Vãn thi đấu giả#

Lượng đọc và bình luận của topic này đã vượt 5 triệu.

Hướng Vãn Vãn run rẩy ngón tay ấn hai lần vào topic đầu tiên trên màn hình.

[#Hướng Vãn Vãn thi đấu giả# có lẽ nhiều người chưa biết về Hướng Vãn Vãn, cũng như chưa biết về trận chung kết năm 2017 từng gây chấn động ở nước Pháp.

Mặc dù bida là một môn thể thao được ít người quan tâm, nhưng từ nhỏ tôi đã có niềm yêu thích mãnh liệt với nó. Năm 2016, khi Jelena giành được chức vô địch ở Pháp, tôi đã hâm mộ cô gái này một cách điên cuồng. Trong mọi trận đấu của cô ấy, tôi đều có mặt ở sân thi đấu để cố cũ cho cô ấy. Nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của cô ấy trên sân, tôi rất tự hào vì là một người Trung Quốc, cô ấy là tín ngưỡng của tôi, tôi kiêu ngạo vì điều đó. Cho đến khi trận chung kết năm 2017 diễn ra, tất cả niềm tin, tín ngưỡng của tôi đều sụp đổ hoàn toàn.

Từ đó về sau tôi không còn chạm vào bida nữa, bao gồm nhóm người hâm mộ Jelena chúng tôi.

Bởi vì cô gái mà chúng tôi nghĩ là vô tội nhưng lại đang cố tình thua trận đấu đó. Việc tuyển thủ cố tình thua có ý nghĩa gì, tôi tin rằng mọi người đều biết, không có gì khác ngoài tiền.

Hôm nay khi xem hotsearch, tôi không khỏi tò mò ấn vào và nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, lúc đó tôi mới nhận ra cô ấy chính là Jelena.

Jelena, cô quay trở lại thi đấu rồi sao?

Nhưng cô có tư cách gì để quay trở lại đây?

Bởi vì cô, chúng tôi mất đi tất cả sự tín ngưỡng, niềm tin. Nhưng cô lại coi như không có gì xảy ra mà tiếp tục tham gia thi đấu sao?

Còn là tuyển thủ hạt giống số một đại diện cho nước ta tham gia cuộc thi thế giới.

Làm sao? Lại định đến cuộc thi thế giới đánh trận giả sao?Lại một lần nữa tạo cho người hâm mộ một sự “bất ngờ” nào khác chăng?]

Bài viết này đi kèm với một đoạn video ngắn, trong video đó, Hướng Vãn Vãn đang ở bàn thắng quyết định cuối cùng đã bất ngờ đổi hướng của cây cơ, cô không những không ghi được bàn thắng nào mà còn trực tiếp bị xử thua.

Hoàn toàn giả tạo, xem video này vừa nhìn là biết cố ý thua trận đấu.

Phần bình luận của bài viết này đang tràn ngập những bình luận mang theo một ý thống nhất: “Thi đấu giả không thể tha thứ! Hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi quốc tế của Hướng Vãn Vãn!”

Hướng Vãn Vãn không thể kiểm soát được sự run rẩy của mình, trượt tay, điện thoại của cô rơi xuống đất.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà không cử động.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Nhìn thấy người gọi đến là “Anh trai mặt than” trên màn hình, mắt cô đỏ hoe, vươn tay cúp máy rồi tắt máy.

Anh ….có lẽ cùng nhìn thấy rồi nhỉ?

Vì muốn đứng gần anh hơn, nên cô đã quay trở lại thi đấu, nhưng quên rằng dường như mình không có đủ tư cách đó.

Khoảng cách giữa hai người dường như….càng lớn hơn rồi.

Trong lòng Hướng Vãn Vãn cảm thấy có chút tuyệt vọng.

*

Cận Tập Ngôn không gọi được cho cô, may là lần trước sau khi cô chạy tới thành phố B, anh đã cài đặt định vị trên điện thoại cô, nhìn thấy vị trí của cô đang nhấp nháy cho thấy cô đang ở nhà, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Lâm Mộ gọi tới.

Lâm Mộ: “Tập Ngôn, cậu có biết mình điều tra được gì không?”

“Nói.”

“Năm 2017 ở Pháp, đêm trước trận chung kết, cha của em gái Vãn Vãn đã đánh bạc ở một câu lạc bộ ngầm lớn nhất ở đó và đã thua 5 triệu tệ. Ở câu lạc bộ lúc đó cũng đang diễn tra một trận cá cược, về em gái Vãn Vãn và đối thủ của cô ấy, tỷ lệ cược 16:1, hầu hết mọi người đều đặt cược cho em gái Vãn Vãn thắng. Quy tắc của các câu lạc bộ ngầm cậu cũng biết rồi đó, nếu thua 5 triệu tệ, chắc chắn sẽ không thể toàn thân thoát ra. Vì vậy Hướng Đại Vĩ đã lén lút nói cho ông chủ lúc đó tin tức em gái Vãn Vãn là con gái ông ta….Do vậy ông chủ sòng bạc đã đe dọa em ấy, nếu em ấy không thua trận đấu này, sẽ để em ấy và Hướng Đại Vĩ có đến mà không có về….”

“…..”

Khi nghe Lâm Mộ nói, ánh mắt Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào đèn chờ máy bay, áp suất quanh người ngày càng lạnh xuống, khiến một cô gái định đi tới xin số điện thoại cũng sợ hãi rời đi.

Lâm Mộ ở đầu bên kia lại nói: “Nghe nói em gái Vãn Vãn thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng sau khi nhìn thấy một ngón tay của Hướng Đại Vĩ bị chặt đứt…”

“Lâm Mộ.” Cận Tập Ngôn đột nhiên ngắt lời anh ta.

“Sao vậy?”

“Mình sắp phải lên máy bay rồi. Cậu tìm một nội gián bảo vệ an toàn cho nhân chứng. Mình sẽ bảo bộ phận truyền thông của Cận gia liên lạc với cậu, đem những hotsearch hiện tại toàn bộ gỡ xuống, công bố chân tướng sự thật.”

Lâm Mộ có chút do dự: “Cậu chắc chắn? Nếu công bố chân tướng sự thật xong, em gái Vãn Vãn có thể nhận được sự tha thứ của mọi người, nhưng cha của em ấy……”

“Chỉ cần cô ấy ổn là được.”

Chuyện gia đình của Hướng Vãn Vãn, anh đã nghe Mã Dao nói một chút, và anh cũng đã tự mình đi tìm hiểu.

Hướng Đại Vĩ là người không ai có thể cứu được, suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến cờ bạc, hoàn toàn vì thú vui của mình mà bỏ mặc hai mẹ con cô.

Thậm chí, còn nhiều lần đặt hai mẹ con cô vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng.

Ngay cả khi họ đã ly hôn, Mã Dao và Hướng Vãn Vãn cũng không thể thoát khỏi ông ta.

Ánh mắt Cận Tập Ngôn hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Nhân tiện, cậu điều tra mấy năm nay những việc làm phạm pháp của Hướng Đại Vĩ, thu thập lại toàn bộ, cứ theo trình tự mà tống người vào tù đi.”

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng anh không quan tâm cô gái nhỏ sau khi biết chuyện có trách móc anh hay không. Anh căn bản không thể chịu được người cha giống như quả bom hẹn giờ này cứ vậy nhởn nhơ bên cạnh cô nữa.

“…”

Sau khi Cận Tập Ngôn đến nhà của hai người ở thành phố B, anh mở cửa ra, cả căn phòng tối đen như mực.

Trong phòng thoang thoảng mùi rượu, anh cau mày bật đèn lên.

Nhìn xung quanh phòng, cô gái nhỏ đang dựa người vào ghế sofa, trên tay còn cầm chai rượu vang đỏ, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt còn đang ngấn nước.

Cận Tập Ngôn gọi một tiếng: “Vãn Vãn.”

Cô gái nhỏ hoàn toàn không phản ứng lại, thậm chí còn không động đậy.

Cận Tập Ngôn cau mày đi về phía trước, liếc nhìn hai chai rượu rỗng trên bàn, rồi đưa tay lấy chai rượu đỏ còn đang uống dở trong lòng Hướng Vãn Vãn.

Rượu trong tay bị lấy đi, cô gái nhỏ lập tức mở mắt ra.

Đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn thẳng vào Cận Tập Ngôn, nếu không phải mùi rượu nồng nặc chứng tỏ cô đã uống rất nhiều, thì nhìn vào còn tưởng cô đang rất tỉnh táo đấy.

Sau khi Cận Tập Ngôn đặt chai rượu lên bàn, anh đau lòng xoa đầu cô, chuyện trên mạng cũng không nhắc đến: “Sao em lại ngồi đây uống rượu?”

Cô gái nhỏ không trả lời anh, mà đột nhiên từ trên ghế sofa nhảy lên, gắt gao ôm lấy anh, cười ngốc nghếch: “Anh trai.”

Được cô ôm như vậy, tâm trạng lo lắng không yên suốt quãng đường đi của Cận Tập Ngôn cũng dần dễ chịu hơn, anh đưa tay đỡ lấy mông cô, ngồi lên ghế sofa.

Hai chân Hướng Vãn Vãn đang quấn quanh eo anh, theo trọng lực của hành động ngồi xuống, chân lại càng siết chặt hơn.

Cô thoải mái dụi cả người vào lòng anh.

Chỉ là mơ mơ hồ hồ không biết mình đang làm gì.

Cũng không biết mình đã đụng vào đâu, mà Cận Tập Ngôn đang thở phào nhẹ nhõm chợt cứng người lại, vươn tay bế Hướng Vãn Vãn lên và đặt sang bên cạnh, răn dạy: “Sau này không được uống nhiều rượu như vậy, em biết chưa?”

Hướng Vãn Vãn sụt sịt mũi nhìn anh, đột nhiên bị anh tách ra, cảm giác ấm ức lại càng nhiều hơn.

Đôi môi khẽ mím lại, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Anh trai, anh không cần em nữa rồi.”

Cô gái nhỏ nhắn nép mình trên sofa, trông thật yếu ớt, bất lực và đáng thương.

Cận Tập Ngôn đau lòng, không để ý đến phản ứng của cơ thể nữa, ôm cô vào lòng, an ủi nói: “Không có, làm gì có chuyện không cần em.”

“Anh chính là không cần em nữa rồi!” Hướng Vãn Vãn nói, hai hàng nước mắt từ đôi mắt long lanh của cô rơi xuống.

Trái tim Cận Tập Ngôn thắt lại, đau đớn: “Không có, anh thích em nhiều như vậy, sao có thể không cần em.”

Sau khi nghe lời anh nói, Hướng Vãn Vãn lập tức cố nén nước mắt, sắc mặt thay đổi: “Thật sao?”

Mặc dù đã say, nhưng điều đó không ngăn cản được tài năng diễn xuất vốn có của cô gái nhỏ.

Cận Tập Ngôn: “Ừm.”

Đôi môi của cô gái nhỏ bị cắn sưng khi cô khóc, bây giờ trông đỏ bừng, rất mê người.

Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào nó, yết hầu khẽ lăn, khàn giọng nói một câu: “Thích em nhất.”

Sau khi nhận được đáp án như mong muốn, Hướng Vãn Vãn hạnh phúc ôm lấy anh, dụi dụi vào lòng anh không ngừng.

Khuôn mặt của Cận Tập Ngôn bị cô cọ xát mà âm thầm đỏ bừng lên.

Hướng Vãn Vãn cắn lên môi anh: “Em cũng thích anh trai nhất!”

Thanh âm người đàn ông khàn khàn: “Thích bao nhiêu?”

Hướng Vãn Vãn giơ hai tay lên khua khua, cười rạng rỡ: “Thích anh nhất! Thích anh nhất! Thích anh nhiều từng này này!”

Lúc cô nói thích anh, ánh mắt sáng long lanh như vì sao, Cận Tập Ngôn cuối cùng cũng không kìm chế được, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Người đàn ông mãnh liệt hôn lên đôi môi vốn đã sưng đỏ, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.

Tư thế của hai người cũng thay đổi, từ dựa thành nằm thẳng trên sofa.

Ngoan ngoãn tiếp nhận sự xâm nhập của anh, Hướng Vãn Vãn ngồi trên người anh, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Không khí mập mờ trong phòng càng lúc càng nồng đậm, Cận Tập Ngôn vươn tay lướt từ sườn eo của cô thăm dò đi lên, nhẹ nhàng x0a nắn nơi tròn trịa phía trên, một lúc sau, anh như đã hạ quyết tâm, lướt tay đến sau lưng cô.

Đã trưởng thành rồi, đã đính hôn rồi, không vi phạm pháp luật nữa.

Trong đầu Cận Tập Ngôn tràn ngập những lời này, ánh mắt rơi vào đôi mắt ngấn nước của cô gái nhỏ, không tự chủ được mà khẽ động ngón trỏ, bộ phận vốn đang được bao bọc lại đột nhiên được nới lỏng ra.

Hướng Vãn Vãn thoải mái thở dài một hơi, hơi nhổm dậy, đôi mắt to vô tội nhìn anh chằm chằm.

Không có chút cảm giác nguy hiểm nào cả.

Trái tim Cận Tập Ngôn dưới cái nhìn của cô trở nên ngày càng rung động mãnh liệt hơn.

“Sao vậy?”

Giọng anh khàn khàn, có chút nghe không rõ ràng.

Hướng Vãn Vãn mím môi, vươn tay chỉ về phía chân anh, không vui lẩm bẩm: “Anh ơi, có cái gì đó cấn vào người em.”

Giọng điệu đầy sự ngây thơ.

Ánh mắt của người đàn ông vì lời nói của cô mà càng trở nên âm trầm hơn, thậm chí còn đỏ ngầu lên.

Sự thôi thúc không muốn làm người ngày càng trở nên không thể kiềm chế được.

Anh vươn tay nắm lấy bàn tay cô, ngăn lại động tác của cô: “Có sao?”

Hướng Vãn Vãn gật đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi vậy.

Cực kỳ đáng yêu.

Cận Tập Ngôn thấy vậy càng cảm thấy tội lỗi.

Anh dùng hai tay ôm chặt lấy cô, giọng điệu tràn đầy sự kìm nén: “Anh trai muốn làm người, không muốn làm cầm thú, em có thể đứng dậy trước không?”

“Không muốn đâu.”

Hướng Vãn Vãn lắc đầu từ chối, sau đó ôm chặt lấy người anh, động tác có chút thô bạo, cũng không biết đang cọ xát vào nơi nào nữa.

Vẻ mặt của người đàn ông thay đổi, anh đột nhiên lật người, đè cô xuống dưới thân.

Cô gái nhỏ dịu dàng nhìn anh, ánh mắt trong veo.

Cảm giác tội lỗi ngày càng lớn hơn.

Cận Tập Ngôn đưa tay ra che mắt cô, như thể tự an ủi mình cảm giác tội lỗi đó sẽ biến mất.

Sau khi hôn lên môi cô, anh lăn người sang một bên, ngã xuống mặt sàn.

Khuôn mặt tràn đầy sự túng quẫn.

Rời khỏi vòng tay ấm áp, cô gái nhỏ ngồi trên ghế sofa phát ra tiếng nức nở, mín môi: “Anh ơi?”

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, thanh âm mang theo d*c vọng mãnh liệt và có chút hung dữ: “Đi ngủ. Nếu không ngủ liền ăn em.”

Không biết có phải bị dọa sợ hay không mà cô gái nhỏ thật sự không nói gì nữa.

Bầu không khí trong phòng khách dần im lặng.

Cận Tập Ngôn nằm trên sàn một lúc lâu mới kiềm chế được cảm xúc của mình, khi đứng dậy định bế người trên sofa vào phòng ngủ. 

Nhưng đã bị cảnh tượng trước mặt đâm vào mắt.

Cô gái nhỏ cắn chặt môi, đôi mắt to tròn ngập nước.

Cận Tập Ngôn đau lòng, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng dỗ dành: “Em đừng khóc, anh không có hung dữ với em.”

Không an ủi thì không sao, anh vừa cất tiếng dỗ dành, nước mắt đong đầy trong đôi mắt to tròn kia từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cận Tập Ngôn nhìn đến mức lúng túng tay chân, anh còn tưởng vừa rồi mình nói quá hung dữ, đang định nhận lỗi thì cô bé mếu máo ngồi dậy, ôm lấy anh xin lỗi: “Anh ơi, em không phải, em không có.”

Tình thế thay đổi đột ngột, Cận Tập Ngôn còn không hiểu ra ý cô muốn nói là gì.

Hướng Vãn Vãn vùi mặt vào cổ anh, khóc cùng lúc càng lớn: “Em không cố ý thua đâu, bọn họ nói nếu em không thua, cha em sẽ không còn đường sống nữa…..”