Hôn Trộm Làn Gió

Chương 40




Không biết qua bao lâu, Hướng Vãn Vãn cảm thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh dần ổn định lại, Hướng Vãn Vãn cẩn thận kéo tay anh ra. Ngay khi cô định đứng dậy, người mà cô tưởng đã ngủ liền vươn tay ra kéo cô vào lòng.

Trong giọng nói có chút buồn ngủ: “Muốn đi đâu?”

Ý định ban đầu của Hướng Vãn Vãn là chạy trốn, nhưng nghĩ đến lời cảnh báo vừa rồi của người đàn ông, không hề giống đùa giỡn chút nào.

Cô run rẩy nói: “Em…em gọi lễ tân báo họ mang đồ ăn lên, anh còn chưa ăn gì mà.”

“Không cần.” Cận Tập Ngôn vừa nói, lại kéo cô nằm lên người mình.

Bị anh ôm chặt chẽ như vậy, lại còn đang nằm trên giường, nhịp tim của cô không thể bình tĩnh lại được, Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu cô không ngồi dậy thì chút nữa cô sẽ lên cơn đau tim mất.

Cô lại nói: “Anh, anh ăn chút gì đó đi, sắc mặt anh không tốt, chắc lại hạ đường huyết rồi.”

Cận Tập Ngôn không nói gì, chỉ ấn mặt cô vào trong ngực mình, nói: “Nếu buông ra, em sẽ đi mất.”

Nghe thấy nhịp tim đập đều đều của anh, do quá buồn ngủ nhưng trong giọng nói vẫn không thể che giấu được sự bất an không yên.

Nhìn vào quầng thâm dưới mắt và làn da tái nhợt của anh.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy như có ai nhéo vào trái tim mình vậy, rất đau đớn.

“Anh à, em không đi, em chỉ đi gọi 1 cuộc điện thoại thôi.”

“…..”

“Gọi điện thoại xong em sẽ quay lại nghỉ ngơi với anh.”

“….”

Thấy anh vẫn không động đậy gì, hoàn toàn là bộ dạng không tin tưởng lời cô nói.

Hướng Vãn Vãn thành thật nói: “Giấy báo nhập học và vali của em, anh đều đưa cho vệ sĩ hết rồi, em còn có thể chạy đi đâu được nữa.”

Người đàn ông “hừ” một tiếng: “Có lý.”

Lúc này anh mới buông tay ra.

Sau khi Hướng Vãn Vãn gọi điện xong, lại bị Cận Tập Ngôn kéo lên giường làm gối ôm cho anh.

Người đàn ông ngủ không sâu, nhưng dù vậy vẫn cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi quen với cái ôm của anh, nhịp tim của Hướng Vãn Vãn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Cô không buồn ngủ chút nào, bị anh ôm chặt, đến tay dùng nghịch điện thoại cũng bất tiện.

Quá nhàm chán, ánh mắt cô liền rơi xuống khuôn mặt anh.

Là một người đàn ông, mà lông mi của anh vừa dài lại vừa cong.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy lông mi của mình thậm chí còn không dài bằng một nửa anh nữa.

Làn da trắng, mịn màng mà bao cô gái mơ ước.

Cũng không biết nhìn bao lâu.

Thấy anh không có ý định tỉnh lại, Hướng Vãn Vãn đưa tay lên nhéo mặt anh.

Người đàn ông chợt mở mắt. Tuy rằng trong mắt lộ ra vẻ buồn ngủ, nhưng cũng ẩn chứa một chút đắc ý.

“Sờ trộm anh?”

“…..”

Hướng Vãn Vãn lặng lẽ rút tay về, vừa sờ trộm đã bị bắt quả tang, quá mất mặt.

Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Không cần xấu hổ.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Cô cảm thấy mình không dám đối diện với nụ cười này.

“Em muốn sờ ở đâu cũng được.”

Nói xong, anh nắm tay cô chạm vào eo mình.

Rõ ràng cô chỉ nhéo mặt anh, hành động đơn giản như vậy lại bị anh hiểu là có sở thích 18+.

Hướng Vãn Vãn nhớ lại lúc hai người mới quen biết nhau, chỉ cần cô nhìn anh nhiều hơn một chút, liền bị anh chế giễu đến tức điên người.

Nhưng bây giờ lại có cảm giác “em tới sờ anh đi, chỗ nào trên người anh cũng là của em.”

Sự thay đổi quá lớn này khiến cô có chút không nói lên lời, nhưng cô cũng không biết phải nói gì.

May thay, chuông cửa phòng đúng lúc này vang lên, có lẽ là nhân viên khách sạn mang thức ăn lên.

Hướng Vãn Vãn rút tay lại: “Em ra mở cửa lấy đồ ăn.”

“Ừm.” Cận Tập Ngôn buông tay cô ra: “Nhanh rồi quay lại.”

“….”

Từ giường đến cửa phòng chỉ có vài mét thôi đấy.

Sau khi mang cháo và đồ ăn kèm vào bàn ăn, Hướng Vãn Vãn vẫy tay với Cận Tập Ngôn: “Anh ơi, đến ăn thôi.”

Cận Tập Ngôn nằm bất động trên giường: “Không có sức.”

Anh vốn có làn da trắng, khi mặt anh không lạnh lùng thì các đường nét trên khuôn mặt lại trở nên ấm áp và nữ tính, khiến người ta khó rời mắt.

Lúc này, dáng vẻ em gái Lâm xuất hiện rồi đấy.

“….”

Cũng không biết vừa nãy ôm chặt cô thì sức ở đâu ra. Cô còn đang cảm thấy eo âm ỉ đau sau khi bị anh ôm đây này.

“Ồ.”

Hướng Vãn Vãn thức thời không phản bác lại lời anh, ngoan ngoãn đi đến giường đỡ anh đứng dậy.

Tuy nhiên, Cận Tập Ngôn vẫn cứ nằm đó, một chút cũng không phối hợp. Hướng Vãn Vãn đã cố gắng mấy lần cũng không thể kéo được anh.

Rõ ràng người đàn ông này cố ý làm vậy.

Cố tình nằm im ở đó với vẻ mặt vân đạm phong kinh, sống chết mặc bay….

Hướng Vãn Vãn muốn nổi giận cũng không tìm được chỗ nào để phát ti3t.

Hướng Vãn Vãn: “Anh ơi….hay là anh dùng chút sức? Thân hình nhỏ bé của em không kéo anh lên được.”

Cận Tập Ngôn uể oải nói: “Anh hết sức rồi.”

Hướng Vãn Vãn nắm lấy tay anh và kéo lên, nhưng người đàn ông vẫn bất động.

“Vừa rồi anh rất có sức cơ mà.”

Cận Tập Ngôn giả vờ không hiểu: “Khi nào?”

“Chính là…..” Nghĩ đến vừa rồi hai người bọn bọn làm cái gì, Hướng Vãn Vãn đỏ bừng hai tai: “Chính là vừa rồi.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào tai cô, bình tĩnh nói: “Vừa rồi được sạc điện.”

Hướng Vãn Vãn: “Hả?”

“Hiện tại thì không.”

Hai giây sau Hướng Vãn Vãn mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, mặt cô càng đỏ hơn, buông tay anh ra: “Thích thì ăn, không thích thì thôi.”

Nói xong, cô đi đến bàn ăn, chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng.

Cận Tập Ngôn nắm lấy tay cô.

“Anh đói.”

Trong khi nói, anh nhìn chằm chằm vào môi cô, dùng ngón tay gõ nhẹ dọc theo cổ tay cô.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình thật không có định lực.

Vừa bị anh nhìn như vậy, trong lòng Hướng Vãn Vãn liền mềm nhũn.

Hình ảnh người đàn ông đè lên người cô, hôn sâu, cắn nhẹ lại hiện lên trong đầu.

Cô nuốt nước bọt quay đầu đi: “Đói thì đứng dậy ăn thôi.”

Cận Tập Ngôn lại nói: “Anh không có sức.”

Hướng Vãn Vãn vỗ nhẹ vào tay anh: “Không có sức mà còn nắm chặt như vậy.”

“Sợ em lại chạy mất.”

“…..”

Nói đến việc chạy mất, Hướng Vãn Vãn liền thấy chột dạ.

Sợ người nào đó không dễ gì mới bình tĩnh được sẽ lại nghĩ những điều không nên nghĩ, cô nhanh chóng kéo tay anh: “Anh, mau đứng dậy ăn thôi, lát nữa sẽ nguội mất.”

“Ừm” Cận Tập Ngôn đột ngột giật mạnh tay, Hướng Vãn Vãn mất cảnh giác liền bị anh kéo thẳng lên giường.

Anh ấn cô nằm trên giường, mím môi lại.

Ngay trước khi hôn cô còn trịnh trọng nói: “Anh sạc điện trước đã.”

*

Mười phút sau, Cận Tập Ngôn bế Hướng Vãn Vãn đến bàn ăn. Sau khi đặt cô ngồi xuống, tâm trạng anh phơi phới ngồi sang hướng đối diện.

Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn anh.

Đôi mắt to tròn, đỏ hoe và ngấn nước. Đáng thương thì đáng thương đấy, nhưng càng khiến người ta muốn bắt nạt nhiều hơn.

Cận Tập Ngôn dừng bàn tay đang cầm thìa, nhướng mi, ngữ khí cảnh cáo nói: “Đừng nhìn anh như vậy.”

Hướng Vãn Vãn: “…..”

Cận Tập Ngôn: “Nếu không anh sẽ muốn bắt nạt em.”

Hướng Vãn Vãn lập tức nhìn đi chỗ khác.

Trong phòng ăn ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng dao dĩa leng keng ra, cả hai người đều không nói gì.

Một lúc lâu sau, thấy Cận Tập Ngôn sắp ăn cơm xong, Hướng Vãn Vãn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã 11 giờ hơn rồi. Cũng không biết việc báo danh như thế nào rồi.

Ở thành phố B cô không có người thân, vì vậy nhất định phải ở ký túc xá của trường. Lúc này cô bình tĩnh lại mới nghĩ đến lúc Cận Tập Ngôn đưa cô đi đã nói với vệ sĩ là không cần ở ký túc xá.

Có chút tức giận.

Hướng Vãn Vãn dường như lấy được sự tự tin: “Anh, vì sao anh lại bảo vệ sĩ không làm thủ tục đăng ký cho em ở ký túc xá.”

Cận Tập Ngôn từ từ đặt thìa xuống, kéo khăn ăn lên lau môi.

“Em không thích hợp.”

Hướng Vãn Vãn: “Sao em lại không thích hợp!”

Cận Tập Ngôn cười: “Tật xấu nhiều như vậy mà em còn muốn ở cùng ký túc với người khác?”

“….”

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù tính cách của cô không phải đặc biệt tốt, nhưng vẫn luôn được bạn học yêu thích hoan nghênh.

Vậy nên Hướng Vãn Vãn cực kỳ không đồng ý đối với lời nói này của anh.

Cô buột miệng nói: “Em nhiều tật xấu bằng anh sao?”

Lời này vừa nói ra, lại nghĩ đến lời vừa nói, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, cô hỏi lại: “Tật xấu của em ở đâu?”

Cận Tập Ngôn đối diện với ánh mắt của cô, lạnh lùng đưa ra một ví dụ: “Khi ngủ thì phải yên lặng tuyệt đối, có một chút âm thanh thì sẽ tức giận ngay. Phòng ngủ quá tối thì sợ hãi không ngủ được, nên lúc ngủ nhất định phải có đèn xông tinh dầu. Quá nhõng nhẽo, giường cứng quá cũng không ngủ được…..”

Đôi mắt Hướng Vãn Vãn mở to.

Mặc dù luôn sống ở Cận gia, nhưng hai người không cùng ở một phòng, cô cảm thấy rất kinh hãi khi nghe anh liệt kê ra từng cái thói quen nhỏ của mình, đến cô còn không để ý.

Thậm chí cô còn thắc mắc liệu người này có lắp camera giám sát trong phòng mình hay không nữa.

Hoặc là có thói quen xấu nào đó chuyên rình mò người khác.

“Anh….làm sao anh biết.”

Đối mặt với vẻ mặt vô cảm của anh, Hướng Vãn Vãn bĩu môi: “Anh à, anh thế này em cảm thấy anh giống ké thích nhìn trộm đấy.”

“Hừ.”

Cận Tập Ngôn: “Để tâm thì sẽ biết thôi.”

“….”

Nhìn vào đôi mắt người đàn ông, Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình không nên hỏi “vì sao để tâm sẽ biết”.

Luôn cảm thấy trong hai tháng qua người đàn ông này đã được ai đó đả thông tư tưởng.

Tiếc là không được tận mắt nhìn thấy.

Hướng Vãn Vãn: “Nếu không ờ trường thì em ở đâu?”

Cận Tập Ngôn thở dài, như thể thất vọng khi thấy cô không hỏi “vì sao để tâm sẽ biết”.

“Để Trần Sâm mua một căn nhà bên ngoài trường.”

“….”

Trần Sâm là vệ sĩ vừa rồi đưa bọn họ từ đại học B đến khách sạn.

Lời nói nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Hướng Vãn Vãn cau mày: “Vậy, anh định bao dưỡng em?”

Cận Tập Ngôn trịnh trọng gật đầu.

Hướng Vãn Vãn: “Anh dựa vào đâu đòi bao dưỡng em. Em không muốn anh bao dưỡng.”

Cận Tập Ngôn híp mắt lộ vẻ nguy hiểm: “Vậy em muốn ai bao dưỡng?”

Thấy anh hiểu lầm lời nói của mình, Hướng Vãn Vãn giải thích: “Em không muốn bị ai bao dưỡng cả. Em muốn dựa vào sự cố gắng của chính mình mà sống một cuộc sống mình mong muốn.”

Sắc mặt Cận Tập Ngôn tốt hơn: “Vậy em muốn sống một cuộc sống như thế nào?”

Hướng Vãn Vãn nhìn anh, mím môi, không nói gì.

Cô chỉ thầm nghĩ trong lòng, cuộc sống mà có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, mà không cần quan tâm tới ánh mắt chế giễu của người khác.

Thấy cô không nói gì, Cận Tập Ngôn nhìn cô một cái, sau đó nhướng mày: “Chính là cảm thấy “danh bất chính, ngôn bất thuận”?”.

Hướng Vãn Vãn lắc đầu.

Cận Tập Ngôn không để tâm sự phủ nhận của cô, chống cằm suy nghĩ một chút: “Có thể lãnh chứng trước, như vậy liền danh chính ngôn thuận rồi.”

Nói xong, anh mang vẻ mặt như thể hai người họ vốn nên làm như vậy.

“…..”

Hướng Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn anh.

Không hiểu vì sao ý tứ từ chối trắng trợn của cô trong mắt anh lại bị hiểu thành không danh chính ngôn thuận.

“Nhưng mà hai tháng nữa em mới 19 tuổi……” Cận Tập Ngôn có chút khó chịu nói: “Vẫn chưa đến tuổi.”

Chưa đến tuổi ở đây rõ ràng là chưa đến tuổi để có thể đăng ký kết hôn.

Vẻ mặt người đàn ông như thể chỉ cần cô đến tuổi, ngay lập tức đi lãnh chứng cũng không thành vấn đề.

Không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì.

Tuy hai người hôn cũng hôn rồi, nhưng đã là năm 2020 rồi, làm gì có chuyện hôn nhau là phải kết hôn???

Lại còn nhảy qua bước yêu đương nữa.

Hướng Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy Cận Tập Ngôn như những cô gái trong tiểu thuyết, suốt ngày nghĩ đến tình yêu nhưng lại sợ bị người ta lừa dối tình cảm.

Ngay lúc cô đang âm thầm than thở trong lòng, đôi lông mày đang cau lại của người đã ông đột nhiên giãn ra, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười quyến rũ.

Vừa nhìn là biết tâm tình rất tốt.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, câu tiếp theo của người đàn ông chính là: “Đi cửa sau rồi sửa tuổi tác cũng được đấy.”

Nói xong, anh vui vẻ lấy di động ra: “Anh đi đặt vé, chút nữa chúng ta về lãnh chứng.”

“….”

Vậy nên, suy nghĩ nửa ngày mới kết luận được cái này???

Hướng Vãn Vãn lập tức túm lấy tay anh.

Cận Tập Ngôn: “Làm sao vậy?”

Không biết nên nói gì để phản bác lại anh, Hướng Vãn Vãn cân nhắc một lúc, chọn những từ ít gây tổn thương nhất: “Em vẫn còn nhỏ.”

“Mua nhà thì em cảm thấy không danh chính ngôn thuận,” Cận Tập Ngôn có chút bất đắc dĩ.

“Nhỏ thì nhỏ, anh cũng không ngại.”

Như một tên bi3n thái.

Thậm chí, còn bày ra vẻ mặt giục cưới.

Cận Tập Ngôn vừa nói vừa mở app đặt vé máy bay.

Hướng Vãn Vãn biết rõ anh, những chuyện mà người khác càng từ chối làm thì anh lại càng xung phong vào làm nó.

Giữa việc lãnh chứng và mua nhà, Hướng Vãn Vãn nhượng bộ.

“Em chọn mua nhà, anh trai, em chọn mua nhà.”

Cận Tập Ngôn trầm giọng: “Tự nguyện rồi?”

Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Anh đừng mua vé nữa.”

Người đàn ông cất điện thoại, nở một nụ cười. Hướng Vãn Vãn chợt nhận ra mình bị anh lừa rồi.

Cô cúi gằm đầu, cảm thấy chán nản.

Cận Tập Ngôn nhéo mặt cô, khen: “Ngoan.”

Việc này rõ ràng người được hưởng lợi là anh.

Làm cô nhớ tới những việc mình lợi dụng anh lúc trước.

Rõ ràng lý tưởng của bản thân là trở nên xuất sắc hơn để xứng với anh, mà lúc này dường như đã đi lệch hướng so với dự định ban đầu.

Hướng Vãn Vãn có chút bối rối.

“Anh, em sẽ đưa anh tiền thuê nhà.” Cô nắm chặt góc áo: “Em thành niên rồi, muốn sống dựa vào sự cố gắng của mình.”

Cận Tập Ngôn định từ chối.

Nhưng đột nhiên nghĩ tới lúc cô gái nhỏ rời đi có trả lại anh 5 vạn tệ, cũng không biết từ khi nào sự tự tin trong ánh mắt cô đã dần mất đi.

Dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Cận Tập Ngôn do dự gật đầu, lạnh lùng nói: “Tiền thuê nhà tất nhiên phải trả rồi, cũng không để em chiếm tiện nghi của anh được.”

Hướng Vãn Vãn thở phào một hơi: “Anh yên tâm đi, một xu của anh cũng không thiếu.”