Cập Tận Ngôn ngẩng đầu: “Đưa điện thoại cho anh.”
Câu nói của anh kéo cô trở lại hiện thực.
Rất rõ ràng, người đàn ông này là muốn truy cứu trách nhiệm đây mà.
Khi cô rời đi, vì ngăn bản thân không có việc gì làm thì lại xem điện thoại, nhớ anh, không nhịn được gửi tin nhắn cho anh. Thì cô dứt khoát kéo Wechat và số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Anh biết là một chuyện, nhưng nếu lúc này đưa điện thoại cho anh, tận mắt anh nhìn thấy thì lại là một chuyện khác.
Bị anh đè chặt xuống giường, Hướng Vãn Vãn cảm thấy giờ phút này với cô hoàn toàn bất lợi.
Nhanh chóng chuyển đề tài: “Anh trai, anh vẫn chưa ăn sáng đúng không? Em gọi lễ tân mang lên cho anh, được không?”
Cập Tận Ngôn không bị cô rời đi sự chú ý, bàn tay vòng qua cổ để cô gối đầu lên tay mình, ngón trỏ và ngón dí sát ở cổ cô.
Anh lạnh lùng nói: “Điện thoại.”
Hướng Vãn Vãn luôn có suy nghĩ rằng nếu mình làm anh tức giận, anh có bóp cổ c.h.ế.t cô không.
Đầu tiên phải tìm được cơ hội đứng lên trước đã. Rồi nhất định sẽ có cơ hội chạy trốn.
Hướng Vãn Vãn vẻ mặt lo lắng nói: “Anh à, sắc mặt anh nhìn rất trắng, dậy trước đã rồi mình ăn sáng nhé? Ăn xong rồi mình lại nói chuyện.”
Trong khi cô đang nói, đôi mắt đen lấp lánh của cô khẽ chớp chớp.
Ở chung với nhau lâu như vậy, Cập Tận Ngôn biết rõ như lòng bàn tay cô đang tính toán gì.
Nhìn một cái liền biết cô gái nhỏ đang muốn là chuyện xấu.
Anh hơi đứng dậy, túm hai tay của cô lại với nhau, một tay giữ cô lại, dùng sức đè lên eo và chân cô. Tay còn lại thò vào túi cô.
Hướng Vãn Vãn cố gắng vùng vẫy: “Anh trai, tùy tiện lấy đồ của người khác là không đúng.”
Cả người cô đang bị anh áp xuống, người đàn ông trông ốm yếu, nhưng sức lực của anh lại không hề yếu chút nào.
Cập Tận Ngôn phớt lờ cô, tiếp tục tìm trong túi áo.
Nếu anh tìm được điện thoại, Hướng Vãn Vãn cảm giác nhất định sẽ có một cơn bão táp ập đến.
Cô ngừng giãy dụa, nắm chặt tay, nhắm mắt giả c.h.ế.t.
Cập Tận Ngôn siết chặt eo cô.
Hướng Vãn Vãn sợ nhột, vừa bị anh chạm tới eo liền mềm nhũn người ra.
Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy ngón tay đang thả lỏng của cô, khéo léo mở mật khẩu bằng vân tay cô.
“…..”
Toang rồi.
Lúc này, Hướng Vãn Vãn nhắm tịt hai mắt, vô cùng lo lắng giống như một tù nhân đang chờ đợi bị kết án.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Qua vài phút vẫn không thấy Cập Tận Ngôn nói gì.
Đợi không được phản ứng của anh, tim cô đập nhanh đến mức không chịu nổi, Hướng Vãn Vãn chỉ dám mở một mắt ra, lén lút nhìn anh.
Cái nhìn này khiến trái tim cô run rẩy dữ dội…..
Cập Tận Ngôn cầm điện thoại trong tay, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người cô.
Nhìn ngón tay trắng bệch của anh, Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu không phải điện thoại cô chất lượng cao, thì nhất định đã bị anh bóp nát từ lâu rồi.
Cô nuốt nước bọt giải thích: “Anh trai, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thật sao.”
Giọng điệu và thái độ của người đàn ông tràn đầy sự nghi ngờ.
Hướng Vãn Vãn lại nhắm mắt lại, vẻ mặt không chịu thừa nhận: “Em cái gì cũng không biết.”
Cập Tận Ngôn yên lặng nhìn cô, cũng không biết bao lâu, mới thở dài một hơi, nằm vật xuống giường.
“Vãn Vãn, em thật nhẫn tâm.”
Dứt lời, anh lại vươn tay ôm cô vào lòng.
Chỉ là lần này, anh nằm xuống, Hướng Vãn Vãn nằm đè lên người anh.
Lực tay trên eo cô vẫn còn rất mạnh, Hướng Vãn Vãn cũng không thể rút nó ra được.
Cảm thấy chột dạ nên không dám nhìn anh, nhấn mạnh: “Đây là ngoài ý muốn thôi.”
“Ngoài ý muốn?” Cập Tận Ngôn cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Điện thoại tự động kéo toàn bộ thông tin liên lạc của anh vào danh sách đen, đây là ngoài ý muốn?”
Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Đúng vậy, điện thoại tự làm đó, em không biết gì hết.”
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len croptop, vì tư thế nằm của hai người mà eo lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Cập Tận Ngôn hơn nhướng mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt trên eo cô, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự tự giễu: “Vậy nên do vận khí của anh tốt mới tìm được em sao?”
Cảm giác mềm mại tê dại ở eo khiến cô không thể nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, Hướng Vãn Vãn cắn môi, không biết nên trả lời thế nào, đành im lặng.
“Nói chuyện.”
“….”
Cập Tận Ngôn một tay đưa ra sau đầu cô, kéo lại trước mặt mình, tự nhiên cắn một cái lên môi cô, khàn giọng nói: “Vì sao hôn anh rồi đột nhiên biến mất?”
Giọng điệu đầy sự lên án.
Hướng Vãn Vãn thậm chí có cảm giác rằng mình là người phụ nữ đê tiện đã đùa giỡn anh rồi chạy mất.
Sau khi Cập Tận Ngôn cắn môi cô hai lần, anh dễ dàng cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng xâm chiếm môi cô.
Cảm giác tê dại ngày càng mãnh liệt, sự đụng chạm ở eo cũng không giảm bớt, hai tầng công kích không thể bỏ qua đan xen lẫn nhau, ngón chân của Hướng Vãn Vãn không tự chủ được cong lên.
Nhiệt độ giữa hai người ngày càng cao.
Phòng tuyến trong lòng cô không dễ gì mới xây lên được, liền dễ dàng bị đánh gục bởi sự dịu dàng của anh.
Nhưng sự tồn tại của bản thân sẽ làm liên lụy đến anh.
Cảm giác được cô đang lơ đãng.
Cập Tận Ngôn ôm cô và lật người lại, đổi vị trí hai người với nhau.
“Tập trung.”
Dứt lời, anh lại hôn lên môi cô, ngón tay lưu luyến xoa xoa sau tai cô.
Bị anh hôn đến mềm nhũn, cô dùng sự lý trí cuối cùng nắm lấy cổ tay anh đẩy ra.
Cập Tận Ngôn dừng lại, cúi xuống nhìn cô.
“Biết sai chưa?”
Hô hấp của anh dồn dập, mắt khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt đen sâu thẳm.
Cổ họng nghẹn lại, Hướng Vãn Vãn không nói được lời nào, chỉ biết nhìn anh như vậy.
Đôi môi vốn đã ửng hồng, vì hai người vừa mới hôn nhau nên lấp lánh ánh nước, trông vô cùng quyến rũ.
Cập Tận Ngôn vô thức miệng đắng lưỡi khô, yếu hầu khẽ lăn.
“Vẫn cảm thấy mình không sai?”
Anh nói xong, ánh mặt có chút tối lại, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này còn sâu và triền miên dây dưa hơn nụ hôn vừa rồi.
Chân tay của Hướng Vãn Vãn tê dại, toàn thân mềm nhũn, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh.
Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cũng không biết là ai.
Cảm thấy bản thân ngày càng mất kiểm soát, Hướng Vãn Vãn lấy lại chút ý thức duy nhất còn sót lại, mếu máo nói giữa hai làn môi.
Giọng nói mang theo sự nức nở khi bắt nạt: “Em….sai….rồi….”
Bàn tay đang vòng qua eo cô của Cập Tận Ngôn đột nhiên dừng lại.
Anh lùi lại một chút để tạo khoảng cách giữa hai người
Nhìn dáng vẻ rưng rưng nước mắt của cô gái nhỏ, lòng anh nhũn ra.
Chỉ muốn gắt gao bắt nạt cô một cách triệt để.
Anh xoay người, lăn xuống khỏi người cô gái nhỏ, nhắm mắt lại để che giấu sự rung động mãnh liệt.
Anh vòng tay qua cổ Hướng Vãn Vãn, kéo cô tựa đầu lên vai anh.
Giọng điệu mang theo vẻ cảnh cáo: “Nếu như còn có lần sau, anh nhất định sẽ không dừng lại.”
Hướng Vãn Vãn sống sót sau “đại nạn” ngây người để mặc anh ôm, mặc dù trong lòng có lời muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không dám nói ra.
Người đàn ông này cho cô một cảm giác giống như nếu cô nói câu nào trái ý anh, anh nhất định sẽ mất khống chế mà thật sự bắt nạt cô.