Hướng Vãn Vãn biến mất.
Bởi vì nghĩ Mã Dao muốn đích thân đưa cô đi thi, nên ngày thi hôm đó Cận Tập Ngôn không đi học, cả buổi sáng đều ngồi ở quầy bar đọc báo.
Kỳ thi bắt đầu lúc 9 giờ, mà 7 giờ đã thấy anh ngồi ở đó rồi.
Ngay bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn có chút bất an không yên, giống như phải gặp được cô gái nhỏ mới có thể bình tĩnh được.
Trên tay thì vẫn đang cầm tờ báo, nhưng đọc thế nào cũng không vào, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem giờ.
8 giờ cũng không thấy Hướng Vãn Vãn ra khỏi cửa.
Bình thường cô gái nhỏ dậy rất muộn, vừa đi vừa đọc sách, nhưng hôm nay là ngày thi đại học mà cũng như vậy sao.
Cận Tập Ngôn đi đến gõ cửa phòng Hướng Vãn Vãn, nó yên tĩnh đến mức như không có ai ở bên trong.
Mặc dù trước 7 giờ anh vẫn ở trong phòng, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa.
Chính vì không nghe thấy gì nên anh mới đợi ở quầy bar, chỉ sợ rằng sẽ vô tình bỏ lỡ lúc cô gái nhỏ đi thi.
Trong lòng rất nghi ngờ, Cận Tập Ngôn nhanh chóng đi xuống tầng 1, muốn tìm người hỏi một chút.
Mã Dao đang phối thuốc Trung Y, vừa nhìn thấy anh đi xuống, liền đưa cho anh một lọ thuốc nhỏ.
“Tập Ngôn, thuốc của sáng nay.”
Cận Tập Ngôn nhận lọ thuốc, khoảnh khắc nhìn thấy Mã Dao, anh rất ngạc nhiên, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Hôm nay là ngày thi đại học, bác sĩ Mã không đưa Vãn Vãn đi sao?”
“Nó à? Nó không cần bác đưa đi.” Mã Dao cười nói.
“Hơn nữa, nó đã đăng ký vào đội quản lý kỳ thi đại học do trường tổ chức, trong hai ngày thi này, giáo viên sẽ trực tiếp quản lý toàn bộ quá trình, ăn ở đều tại trường, tối hôm qua nó đã đi đến trường học rồi.”
Bàn tay đang cầm thuốc của Cận Tập Ngôn khẽ buông lỏng, chiếc lọ nhỏ lăn từ tay anh xuống đất phát ra một âm thanh lớn.
Rất may là lọ nhựa nên không bị vỡ.
Nhìn cái lọ lăn tới chân ghế sofa, anh cúi xuống nhặt lên, ngói tay cầm lấy lọ thuốc tái nhợt, thân lọ thậm chí còn biến dạng.
“Tối hôm qua em ấy đã đi rồi?”
Mã Dao gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ồ”
Cận Tập Ngôn cầm lọ thuốc rời đi, nhưng khi vừa quay người lại, vẻ mặt đã không còn lạnh lùng như thường ngày mà nhiều hơn là sự mất mát.
Mấy ngày nay cô gái nhỏ cố ý tránh mặt anh, anh mơ hồ cảm nhận được, nhưng bản thân lại không quá muốn tin điều này.
Vốn dĩ ban đầu đã cảm thấy bất an, nhưng sau khi nghe Mã Dao nói xong, sự bất an càng trở lên mạnh mẽ hơn.
Cô gái nhỏ trước đây tuy nghịch ngợm nhưng ánh mắt lúc nào cũng vây quanh anh, chuyện gì xảy ra cũng sẽ kể cho anh nghe đầu tiên.
Đột nhiên thế này….chắc là do quá căng thẳng trước kỳ thi nên quên thôi.
Cận Tập Ngôn tự an ủi bản thân mình rằng như vậy.
*
Kỳ thi đại học diễn ra trong hai ngày, đối với Cận Tập Ngôn mà nói, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác một ngày trôi qua dài như cả năm vậy.
Giống như người mẹ đợi con đi thi về, làm bất cứ điều gì cũng không có hứng thú. Cả ngày nếu không phải lái xe quanh địa điểm thi thì cũng là ngồi nhìn chằm chằm vào dụng cụ làm đồ tráng miệng của cô gái nhỏ trên quầy bar.
Lúc thi môn tổng hợp cuối cùng, anh tưởng Mã Dao sẽ đi đến trường thi đón cô, để bản thân không làm ra những hành vi xúc động, Cận Tập Ngôn dự định đến lúc đó sẽ lái xe đi theo sau bà.
Dường như chỉ cần nhìn cô gái nhỏ từ xa, thì nỗi bất an trong lòng anh mới có thể tan biến.
Khi chỉ còn 30 phút nữa là đến lúc kỳ thi kết thúc, Mã Dao vẫn nhàn nhã làm việc của mình, dường như không hề có ý định đi đón Hướng Vãn Vãn.
Cận Tập Ngôn trực tiếp lái xe đến cổng trường thi.
Khi anh vừa đến, vẫn còn khoảng 10 phút nữa mới kết thúc.
Xung quanh bốn bề yên tĩnh.
Anh đi bộ đến gần cổng trường, tìm một nơi có thể nhìn thấy tất cả các học sinh khi đi ra và lặng lẽ chờ đợi.
Bên cạnh anh, hai người phụ nữ mang thẻ công tác phóng viên đang xì xào bàn tán.
“Cô bé này thật lợi hại, thi môn tổng hợp mà có thể nộp bài sớm như vậy.”
“Cũng có thể là không biết làm nên đã nộp trước.”
“Làm sao có thể, cô bé ấy khi nhận phỏng vấn, nhìn là đã biết là học sinh giỏi. Mà học sinh của trường A làm gì có chuyện không làm được bài mà nộp đề sớm.”
“Cũng đúng, cô bé vừa xinh đẹp, học tập lại còn giỏi như vậy, thật là đáng ngưỡng mộ nha….”
Vô tình nghe được lời nói của bọn họ, không biết vì sao, Cận Tập Ngôn có cảm giác bọn họ đang nói về Hướng Vãn Vãn.
Anh cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi vô lý, nhưng Cận Tập Ngôn im lặng một lúc rồi đi đến trước mặt hai vị phóng viên.
“Tôi có xem một chút về bạn học sinh mà cô vừa phỏng vấn được không?”
Hai phóng viên đang cúi đầu nói chuyện, nghe thấy âm thanh, ánh mắt đều rơi vào khuôn mặt Cận Tập Ngôn. Cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc, thậm chỉ không có phản ứng lại.
Bị bọn họ nhìn chăm chú, Cận Tập Ngôn cau mày lặp lại: “Có thể không?”
“Có, có thể.” Người phụ nữ cầm máy ảnh sửng sốt, lập tức ấn mấy lần vào máy ảnh, sau đó mới đưa ra cho anh.
Cận Tập Ngôn cầm lấy máy ảnh.
Cô gái trong ảnh mặc một chiếc áo len có mũ màu xanh lá, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẫn kiêu ngạo như vậy.
Nhìn thoáng qua liền biết là làm bài thi rất tốt, hơn nữa tâm trạng cũng tốt như vậy.
Đây không phải cô gái nhỏ nhà anh thì còn có thể là ai.
Mấy ngày nay bản thân mình suy nghĩ lung tung bất an, nhưng cô gái nhỏ thoạt nhìn hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, mặt Cận Tập Ngôn tối sầm xuống.
Nữ phóng viên nuốt nước bọt sợ hãi trước sự lạnh lùng của anh.
Một người đẹp trai hiếm thấy, làm người ta rung động, nhưng…nhìn một cái như muốn ném luôn cái máy ảnh đi vậy…..
Nữ phóng viên thận trọng nói: “Anh chàng đẹp trai này, anh cũng tới đón thí sinh sao?”
Cận Tập Ngôn không trả lời câu hỏi mà trả lại máy ảnh trong tay cho cô ta, quay người rời đi.
Sau khi trở về nhà, Cận Tập Ngôn ngồi ở phòng khách ở tầng 1 của tòa Tây.
Bình thường anh sẽ không ngồi ở đây, nhưng hai ngày gần đây tần suất xuất hiện ở đây của anh có chút cao.
Khang Phương Bội đi qua phòng khách hai lần, nhìn thấy anh vẫn ngồi đó đọc báo, bà tò mò hỏi: “Tập Ngôn, hai ngày nay cháu không có tiết à?”
“Ừm.”
“Là vì kỳ thi đại học sao? Rất nhiều trường đại học đều không có tiết, không ngờ đại học A các cháu cũng không có nha.”
“Không phải.”
“Không phải sao? Dì còn tưởng vì kỳ thi đại học nên mới nghỉ đó.” Khang Phương Bội lại nói.
“Chắc hẳn Vãn Vãn đã thi xong rồi, không biết con bé thi thế nào.”
Nghĩ đến nụ cười trong video phỏng vấn của cô gái nhỏ, Cận Tập Ngôn cười lạnh: “Ai mà biết được.”
“Nhưng chắc là thi rất tốt.” Khang Phương Bội nói tiếp: “Nếu không cũng không có tâm trạng để mà đi du lịch tốt nghiệp.”
Cận Tập Ngôn: “Du lịch tốt nghiệp?”
Khang Phương Bội: “Dì vừa nghe bác sĩ Mã gọi điện thoại với con bé, Vãn Vãn hình như lên máy bay rồi.”
Cận Tập Ngôn không thể tin được: “Lên máy bay rồi?”
“Đúng vậy, hình như con bé với mấy bạn cùng lớp cùng nhau tổ chức đi chơi, bác sĩ Mã nghe xong cũng thấy yên tâm hơn.” Khang Phương Bội nói.
“Cũng không có gì cần phải lo lắng, con bé rất độc lập, mà hình như còn có một phụ huynh đi cùng nữa.”
“….”
Thời khắc này, Cận Tập Ngôn có cảm giác mình bị cô gái nhỏ nhẫn tâm bỏ rơi.
Cô hoàn toàn không nói với anh về việc đăng ký quản lý kỳ thi, và cũng không nhắc gì đến việc sẽ đi du lịch khi tốt nghiệp….
Sắc mặt Cận Tập Ngôn có chút khó coi.
Khang Phương Bội lo lắng: “Tập Ngôn, cháu không thoải mái sao?”
“Không có.”
*
Sau khi Cận Tập Ngôn đi lên tầng hai, liền trực tiếp đi đến cửa phòng của Hướng Vãn Vãn.
Sau khi lạnh mặt đứng trước cửa một lúc lâu, Cận Tập Ngôn mới hạ quyết tâm tìm chìa khóa dự phòng.
Anh mở cửa bước vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trên mặt anh hiện lên một tia hoảng sợ.
Khi Hướng Vãn Vãn đến Cận gia, cô hầu như không mang quá nhiều đồ đạc, nhưng lúc này, những thứ thuộc về cô gần như đã biết mất hoàn hoàn.
Toàn bộ căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những dấu vết về cuộc sống của cô đều đã bị xóa sạch.
Thứ duy nhất không thuộc về căn phòng này, là những xấp tiền đang đặt trên bàn học.
5 xấp 100 tệ mới tinh, một xấp gần 1 vạn tệ.
Tổng là 5 vạn, là số tiền anh đã chuyển cho Hướng Vãn Vãn.
Cận Tập Ngôn lấy điện thoại ra và nhấn số của Hướng Vãn Vãn.
Một giọng nữ máy móc phát ra từ điện thoại: “Người dùng bạn gọi hiện không thể nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Anh lại mở Wechat, nhấn vào tin nhắn của cô gái nhỏ anh ghim ở trên cùng, gửi một tin nhắn: “Em đang ở đâu?”
Tuy nhiên, tin nhắn vừa gửi đi liền hiển thị dấu chấm than màu đỏ*.
*Bị block.
Ngoài ra còn có một câu bên dưới – tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.
Cận Tập Ngôn bất lực đứng đó, cảm thấy càng lúc càng hoang mang.
Hướng Vãn Vãn biến mất rồi.
Điều tồi tệ nhất là anh thậm chí không biết cô đang ở đâu và làm thế nào để tìm được cô.
*
Trần Mỹ Tâm nhận thấy gần đây cậu con trai út của mình có chút kỳ quái.
Từ ngày anh chuyển sang tòa Tây, không đến thời gian dùng bữa thì tuyệt đối không thể nhìn thấy sự xuất hiện của anh ở tòa Đông. Nhưng những ngày gần đây, anh đều ngồi trong phòng khách của tòa Đông.
Mặc dù vẫn như bình thường không nói câu nào, nhưng đối với hành vi này của anh, Trần Mỹ Tâm và Cận Vinh đều cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”.
Hôm đó Trần Mỹ Tâm ngủ đến 10 giờ sáng, khi bà thức dậy, ngáp một cái rồi chuẩn bị ăn sáng, thì vẫn thấy Cận Tập Ngôn đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
Mặc dù là đọc sách, nhưng Trần Mỹ Tâm phát hiện cuốn sách trên tay anh hình như là cuốn ngày hôm qua, thậm chí trang sách đang đọc cũng giống hệt trang của hôm qua.
Phải biết rằng năng lực học tập của thằng nhóc này rất mạnh, đọc sách rất nhanh, nhưng hai ngày nay đều đọc một quyển sách mà không có tiến triển gì, thì chỉ có thể là không hề đọc vào đầu.
Loại tình huống này rất hiếm thấy, Trần Mỹ Tâm ngồi bên cạnh tò mò: “Con trai, dạo này con làm sao vậy?”
Cận Tập Ngôn không nhìn bà, cũng không trả lời.
Đã quen với việc bị anh phớt lờ, Trần Mỹ Tâm không để trong lòng, bà nhìn thấy vẻ mặt phiền não của anh, như nghĩ đến điều gì đó: “Mấy hôm nay mẹ không có gặp Vãn Vãn, con bé thi xong rồi nhỉ?”
Lúc này sắc mặt Cận Tập Ngôn mới có chút thay đổi.
Trần Mỹ Tâm cảm thấy có lẽ bà biết con trai đang không ổn ở đâu rồi.
Chắc chắn là vấn đề tình cảm.
Hiếm khi thấy con trai như vậy, Trần Mỹ Tâm cực kỳ vui vẻ, nói đùa: “Con “kim ốc tàng kiều” ở tòa Tây bình thường không thấy mặt, gần đây làm sao à? Con cũng thường xuyên xuất hiện ở đây, con cứ như vậy làm mẹ rất lo lắng nha.”
Cận Tập Ngôn lạnh lùng nhìn bà.
Tuy rằng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự trăn trở khó nói.
Con trai nhà mình có đức hạnh gì, trong lòng Trần Mỹ Tâm vẫn luôn hiểu rõ.
Chẳng qua là gặp chuyện không giải quyết được, sau đó mới nhớ tới còn có một người mẹ là bà.
Chỉ là thằng nhóc này thật khó chiều, rõ ràng đến hỏi bà để giải quyết vấn đề, nhưng lại phải để chính bà cầu xin nó để hỏi ra là vấn đề gì!!!!!
Dù sao cũng là một miếng thịt rơi ra từ trên người mình, Trần Mỹ Tâm đè nén sự tức giận trong lòng, liền hỏi tiếp: “Vãn Vãn không có ở nhà?”
Người nào đó trưng ra vẻ mặt lạnh lùng mấy ngày nay, cuối cùng cũng gật đầu.
Trần Mỹ Tâm: “….”
Thật là….
Sinh ra được đứa con có tính cách lạnh lùng như cái hũ nút này, cần bà phải hỏi đúng mục đích mới chịu nói ra cơ đấy.