Ngay khi vừa bước vào phòng bao, Cận Tập Ngôn đã có thể cảm nhận được tâm trạng không mấy vui vẻ của Hướng Vãn Vãn.
Tưởng cô sợ hãi, anh xoa đầu an ủi cô: “Đừng sợ.”
Cận Tập Ngôn đi đến trước mặt Thẩm Tùng Văn, lấy ra một tấm séc và đặt nó lên bàn bida, trầm giọng cảnh báo: “Sau này đừng tới tìm cô ấy nữa, có chuyện gì tới tìm tôi.”
Hướng Vãn Vãn lặng lẽ nhìn tấm séc 200 vạn tệ trên bàn.
Trên mặt người đàn ông không có chút do dự nào, như là số tiền này đối với anh ấy chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Hai người đàn ông nhìn nhau, bầu không khí dần trở nên nghiêm túc hơn.
Một vệ sĩ thậm chí còn đứng giữa hai người, sợ trường hợp hai người có lao vào đánh nhau.
Thẩm Tùng Văn đẩy người vệ sĩ ra, nụ cười trên môi càng đậm hơn, nhưng không hề có ý định cầm tấm séc này.
“Anh đã hẹn với em ấy rồi, kỹ năng chơi bida của em ấy rất tốt, cứ vậy mà trừ nợ thôi.”
Nói xong, anh ta chớp mắt nhìn sang Hướng Vãn Vãn: “Em gái, tôi đồng ý với em, sau này nghỉ hè đến đây làm thêm, em thấy thế nào?”
Cận Tập Ngôn cau mày nhìn hành động của anh ta, anh bước lên đứng trước mặt Hướng Vãn Vãn: “Tiền đã trả cho anh, đừng làm phiền cô ấy.”
Lạnh lùng nói xong, anh nắm tay Hướng Vãn Vãn định kéo cô đi ra ngoài.
Hướng Vãn Vãn dùng bàn tay còn lại bám vào góc bàn bida, dường như không muốn rời đi.
Cận Tập Ngôn không kéo cô nữa, quay người lại nhìn cô.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô, trái tim anh run lên, đau nhói.
Anh đi tới trước mặt cô, cho rằng cô không thoải mái, có chút lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Lúc này, Hướng Vãn Vãn mới ngẩng đầu lên: “Anh trai…. để em tự trả nợ đi.”
Trong giọng nói của cô có chút run rẩy, nói xong liền cầm tấm séc trên bàn đưa lại cho Cận Tập Ngôn.
Anh dường như cảm thấy cô gái nhỏ muốn vạch ra một đường ranh giới với anh. Trái tim đau đớn như bị ai đó túm lấy dày xéo.
Cận Tập Ngôn: “Em vẫn còn nhỏ, chưa đủ tuổi để làm thêm, lấy cái gì để trả?”
Hướng Vãn Vãn điều chỉnh cảm xúc đang bên bờ sụp đổ của mình, cô chỉ vào Thẩm Tùng Văn: “Em đã thắng anh ta, anh ta nói chỉ c ần sau này nghỉ hè em đến đây làm part-time là được rồi.”
Đối với thái động không muốn dựa dẫm vào anh hiện tại của Hướng Vãn Vãn, Cận Tập Ngôn trở nên cáu kỉnh.
Nhưng một chớp mắt nào đó, nhìn thấy bàn tay trắng nõn và non nớt của cô gái nhỏ đang túm lấy bàn bida khẽ run lên.
Ánh mắt anh ngày càng âm trầm.
Không thể chống cự được sự kiên trì của cô, Cận Tập Ngôn cầm lấy tấm séc, bước tới đập thẳng vào mặt Thẩm Tùng Văn, sau đó quay về bế Hướng Vãn Vãn lên, dưới ánh mắt của mọi người, trực tiếp đá cửa phòng bao đi mất.
Vệ sĩ nhìn hành động của Cận Tập Ngôn, tiến lên hỏi Thẩm Tùng Văn: “Thiếu gia, có cần đi chặn lại không?”
Thẩm Tùng Văn lắc đầu, dùng ngón tay xé nát tấm séc, giọng điệu tràn đầy sự giễu cợt: “Không nhìn thấy Cận thiếu gia đang tức giận sao?”
Vệ sĩ: “…..”
Thẩm Tùng Văn: “Khó khăn lắm cây vạn tuế mới nở hoa, ngươi mà đi chặn lại, chút nữa không có đường mà về đâu.”
*
Cận Tập Ngôn bế Hướng Vãn Vãn đến bãi gửi xe.
Bãi gửi xe của câu lạc bộ Tinh Diệu là bên ngoài trời. Vừa ra khỏi câu lạc bộ, trời đã bắt đầu mưa.
Quần áo của hai người đều bị ướt rất nhiều, cả quãng đường đi đều không nói với nhau câu nào.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Lúc đang tìm xe, Cận Tập Ngôn cố ý ôm chặt cô vào lòng để che mưa cho cô. Sau khi tìm thấy xe, anh mở khóa, trực tiếp mở cửa ghế lái phụ, đặt Hướng Vãn Vãn vào trong.
“Trong ngăn kéo có khăn, em lấy ra lau đi.”
Cận Tập Ngôn đứng ở cửa ghế lái phụ nhìn cô, vẻ mặt như không hề có ý định rời đi nếu cô không lau nước trên người.
Cơn mưa nặng hạt rơi xuống người anh ướt đẫm.
Lúc này, Hướng Vãn Vãn mới động tay, mở ngăn kéo và lấy một chiếc khăn từ bên trong ra.
Thấy vậy, Cận Tập Ngôn đóng cửa xe lại, khi anh vòng qua đầu xe để ngồi vào ghế lái, thì Hướng Vãn Vãn người lúc này đang ngoan ngoãn ngồi trong ghế lái phụ lại mở cửa ra, chạy nhanh khỏi xe.
Cận Tập Ngôn sực tỉnh, lập tức đuổi theo: “Hướng Vãn Vãn, đứng lại.”
Ngay từ đầu anh đã cảm thấy cảm xúc của cô gái nhỏ gì đó không đúng rồi, Cận Tập Ngôn luôn cho rằng đây là lần đầu tiên cô trải qua sự việc này nên có chút sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ liều mạng chạy như vậy, trong lòng chợt có linh cảm rằng mình sẽ mất đi cô.
Đã quen với cuộc sống có cô, Cận Tập Ngôn thậm chí không thể tưởng tượng ra cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có cô.
Lúc ra ngoài anh chưa kịp ăn gì, lúc này lại có dấu hiệu của việc hạ đường huyết, đầu óc mơ hồ, toàn thân vô lực.
Cận Tập Ngôn kiềm chế sự khó chịu và đuổi kịp Hướng Vãn Vãn.
Cô gái nhỏ toàn thân ướt sũng, không còn nhanh nhẹn như thường ngày.
Nước trên mặt cũng không biết là nước mưa hay nước mắt nữa.
Cận Tập Ngôn: “Em chạy loạn cái gì!”
Hướng Vãn Vãn cắn môi, không nói gì.
Cận Tập Ngôn kéo cô đến dưới mái hiên để trú mưa, lấy tay áo lau nước trên mặt cô.
Nhìn khuôn mặt non nớt trắng bệch của cô gái nhỏ bị mưa làm ướt đẫm. Anh đau lòng đến mức ôm cô vào lòng: “Vì sao không gọi điện thoại cho tôi.”
Thẩm Tùng Văn là anh trai của Thẩm Ngọc, hai người biết nhau từ nhỏ. Mặc dù anh ta trên thương trường là một người cứng rắn quyết liệt, nhưng lại có niềm yêu thích với một số môn thể thao.
Cận Tập Ngôn cảm thấy có chút may mắn, may mà tài năng bida này của cô gái nhỏ có thể thu hút được sự chú ý của Thẩm Tùng Văn.
Nếu không phải như vậy, việc thu nợ của Thẩm Tùng Văn trước giờ luôn được xử lý bởi những tên côn đồ chuyên nghiệp. Những người đó vì đạt được mục đích thì căn bản sẽ không nể nang đến mặt mũi của ai.
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong đời Cận Tập Ngôn cảm thấy sợ hãi.
Anh nhéo cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh: “Nếu hôm nay người em gặp không phải là Thẩm Tùng Văn, mà là những người vì đạt được mục đích thì mà không từ chút thủ đoạn nào, lúc đó phải làm sao đây?”
Phải làm sao đây……
Hướng Vãn Vãn cũng tự hỏi mình câu hỏi này vô số lần.
Cho dù cô cố gắng thế nào, khoảng cách giữa hai người cũng không thể rút ngắn lại, thậm chí ngày càng lớn hơn.
Nhưng gặp phải những chuyện như vậy đều không phải là ý muốn của cô, bản thân cô từ trước đến nay cũng không làm gì để mà gặp phải như vậy.
Tận mắt nhìn thấy khoảng cách của hai người ngày càng lớn, Hướng Vãn Vãn rất buồn nhưng cũng có chút không can tâm.
Cho dùng không can tâm thì sao…. cô dường như cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.
“Anh trai…em cũng không muốn gặp những người đó.” Nước mắt cô rơi xuống từng giọt từng giọt, Hướng Vãn Vãn đưa tay lên che mắt mình, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
Giọng điệu của cô mang theo chút ấm ức nức nở: “Anh trai, em không làm gì cả. Vậy vì sao những chuyện này lại xảy ra với em.”
Giọng nói tủi thân của cô làm trái tim anh đau nhói, Cận Tập Ngôn ôm cô, đau lòng vỗ vỗ lưng cô: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Khuôn mặt Hướng Vãn Vãn bị ép dán chặt vào lồ ng ngực anh. Ngửi được mùi nước xả vải nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông, nước mắt càng không thể khống chế được rơi xuống nhiều hơn.
Điều không muốn nhất lúc này chính là bị anh nhìn thấy. Sự bối rối của cô, và khoảng cách quá lớn giữa hai người. Cảm giác thích anh ngày càng trở nên hèn mọn hơn.
Bây giờ cô chỉ muốn tránh xa anh ra, dường như chỉ có như vậy mới có thể không cảm thấy hèn mọn, thấp kém.
Hướng Vãn Vãn lau khóe mắt, lạnh lùng đẩy anh ra: “Anh không cần quản em.”
Nói xong, liền chạy vào trong mưa.
Cận Tập Ngôn lại kéo cô trở lại, hai tay ôm chặt eo cô: “Tôi không quản em, ai quản em.”
Giọng điệu của anh như thể đó là điều hiển nhiên, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu của Hướng Vãn Vãn ngay lập tức không thể khống chế được nữa.
Cô bật khóc nức nở, như muốn trút bỏ hết những ấm ức tủi thân trong lòng.
Cận Tập Ngôn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi cô.
Thật lâu sau, mưa cũng dần tạnh. Tiếng khóc của cô gái nhỏ cũng dần nhỏ xuống, chỉ còn lại những tiếng nức nở.
Cận Tập Ngôn cúi đầu xuống, lau đôi mắt vì khóc mà sưng húp lên của cô: “Chúng ta về nhà.”
Hướng Vãn Vãn không nói gì.
Sau khi trút giận xong, những gì cô sẽ phải đối mặt vẫn là hiện thực tàn khốc.
Cô rất miễn cưỡng quay về nhà họ Cận.
Điều này sẽ luôn nhắc nhở cô rằng, cô là người ăn nhờ ở đậu nhà anh, điều đó cũng cảnh tỉnh cô rằng hai người không thuộc cùng một thế giới.
Nhưng bây giờ, trừ nhà họ Cận, cô vốn không còn nơi nào khác để đi.
Hiện thực thật trớ trêu.
“Vâng ạ.”
Hướng Vãn Vãn giơ tay áo lên lau nước mắt, như thể vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Cô ngẩng đầu lên và kéo khóe miệng nở một nụ cười.
Cũng ngay lúc này, ánh mắt cô nhìn lên mặt Cận Tập Ngôn. Sắc mặt của anh tái nhợt hơn bình thường rất nhiều, trên môi thậm chí còn không có chút sắc máu nào.
Nhìn thấy anh như vậy, Hướng Vãn Vãn cuối cùng cũng nhận ra rằng anh đã cùng mình dầm mưa rất lâu. Mà vốn dĩ sức khỏe của anh đã không tốt rồi.
Hướng Vãn Vãn đưa tay lên sờ trán anh, khi chạm vào hơi nóng như thiêu như đốt, cô vô thức rút tay về.
Quá nóng.
Hướng Vãn Vãn có chút hoảng hốt, giọng nói của cô lại như sắp khóc:”Anh trai, có phải anh cảm thấy khó chịu không?”
Cận Tập Ngôn cúi xuống, đem cằm đặt trên đầu cô, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô kéo về lòng mình, áp lên trái tim: “Thấy em khóc, chỗ này rất khó chịu.”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, Hướng Vãn Vãn lo lắng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Cuối cùng cùng bằng lòng cùng tôi về nhà rồi?”
Cận Tập Ngôn mím môi cười, nhưng vừa nói xong, cánh tay đang ôm cô liền vô lực rơi xuống. Trọng lượng của cả người anh cơ bản đều đè lên cơ thể nhỏ bé của Hướng Vãn Vãn.
May mắn là cô dựa lưng vào tường nên cả hai mới đều không bị ngã.
Hướng Vãn Vãn vất vả đỡ lấy anh, lo lắng vươn tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh trai! Anh trai….”
Nhưng mặc cho cô gọi thế nào, người đàn ông vẫn không động đậy, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt dọa người, thì dường như anh chỉ đang ngủ say thôi.
Hướng Vãn Vãn bối rối gấp gáp gọi điện cho mẹ, xe của Cận gia rất nhanh đã đến đón hai người trở về.
Nghe thấy tin Cận Tập Ngôn bị ngất, mẹ của anh bà Trần Mỹ Tâm, anh trai Cận Kha cùng các dì trong nhà luôn túc trực bên giường bệnh của anh.
Trước đây phòng ngủ trông có chút lạnh lùng, cô quạnh, hiện tại đột nhiên lại có chút náo nhiệt, chật chội.
Hướng Vãn Vãn yên lặng đứng phía sau mọi người, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt Cận Tập Ngôn đang bất tỉnh nằm trên giường.
Sau khi Mã Dao kiểm tra xong cho Cận Tập Ngôn, bà lại truyền thêm một chai nước nữa, mới quay lại nói với mọi người: “Không có gì nghiêm trọng. Ngấm mưa nên có chút cảm lạnh, lại thêm bị hạ đường huyết nên ngất xỉu thôi.”
Trần Mỹ Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bác sĩ Mã.”
“Điều nên làm thôi mà.” Mã Dao quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới Hướng Vãn Vãn đang đứng sau mọi người, toàn thân cũng ướt sũng.
Bà bước đến trước mặt cô, vén tóc mái của Hướng Vãn Vãn ra sau tai, cau mày nói: “Vãn Vãn, sao con lại ướt sũng thế này?”
Hướng Vãn Vãn cúi đầu không nói gì.
“Thằng nhóc này bình thường rất quan tâm tới sức khỏe của mình, hai đứa hôm nay chắc gặp chuyện gì ngoài ý muốn nên mới mắc mưa thôi.” Trần Mỹ Tâm tiến lên, vỗ vai Hướng Vãn Vãn: “Người cháu ướt hết rồi, nhanh đi tắm nước nóng rồi thay quần áo đi.”
“Vâng ạ.”
Nhờ sự giải vây của Trần Mỹ Tâm, lại nhìn về người đang nằm trên giường, cô quay người chuẩn bị trở về phòng.
“Con tắm xong thì nấu chút canh gừng uống nhé.”
Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của cô, Mã Dao luôn cảm thấy dường như đã có chuyện gì xảy ra, định gọi cô lại nói mấy câu, nhưng vì ở đây có quá nhiều người nên bà cũng không tiện hỏi thêm nữa,
“Vâng, mẹ.”
Sau khi Hướng Vãn Vãn rời đi, Mã Dao thu dọn dụng cụ và đặt chúng vào hộp thuốc.
“Có thể chuẩn bị một chút cháo cho Tập Ngôn, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
“Được.” Trần Mỹ Tâm gật đầu, sau đó nháy mắt với Cận Kha. Cận Kha nhận được tín hiệu, quay người lại mang theo các dì giúp việc đi xuống dưới tầng.