Hôn Trộm Làn Gió

Chương 32-2




(Thiên Thiên: Mình không biết quá nhiều về chuyên môn Bida nên miêu tả còn nhiều thiếu sót, mong mn đánh giá nhẹ tay nhé~)

Khi Hướng Vãn Vãn đi theo Trần Trình đến bàn bida, Lưu Hình là người đầu tiên phát hiện ra hai người. Lưu Hình nhìn về phía hai người nhiều lần, cũng nhìn ngó xung nhưng không thấy ai giống với nhân vật sẽ đấu tập với họ hôm nay.

Anh ta nói đùa: “Lão Trần, người đấu tập đâu? Sao thầy ra ngoài một chuyến lại đưa được em gái nào về thế này? Không phải thầy không sinh được con gái sao?”

Hai người còn lại đều quay lại khi nghe lời nói của anh ta.

Đối mặt với những lời đoán mò của bọn họ, Hướng Vãn Vãn không có nói gì, chỉ nhìn bọn họ với vẻ mặt lạnh lùng.

Trần Trình bước tới, vỗ vào đầu Lưu Hình một cái: “Lăn đi, cái gì mà không sinh được con gái? Em mới không sinh được con gái. Cô gái nhỏ này là Hướng Vãn Vãn, chính là người đấu tập với các em hôm nay.”

“Cái gì!!!”

Lưu Hình và Du Bân không thể tin được nhìn Hướng Vãn Vãn, ngay cả Trương Hạo đang buồn ngủ cũng phải bừng tỉnh mở to mắt nhìn cô.

Du Bân là người đầu tiên phá vỡ không khí, giọng nói có chút hoang mang: “Huấn luyện viên Trần, em gái này là người mà thầy bảo sẽ cho chúng em mở rộng tầm mắt sao?”

“Có sợ em gái này thua rồi sẽ khóc không?” Lưu Hình nói.

“Em không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con đâu nhé.”

Nghe họ nói vậy, Hướng Vãn Vãn nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì. Còn Trần Trình thì mỉm cười đầy ẩn ý.

“Đừng có mạnh miệng sớm, đến lúc thua người ta rồi lúc đấy mới xấu hổ thì đừng trách thầy không nhắc các em trước.”

Lưu Hình méo mặt nói: “Nhưng em không có kinh nghiệm bắt nạt trẻ con nha. Nhất là em gái xinh đẹp như này, sao em nỡ.”

Trần Trình đưa tay gõ xuống bàn bida: “Vậy chúng ta đánh cược đi. Các em lần lượt thi đấu với em ấy, người nào thắng em ấy, thầy tự lấy tiền túi ra thưởng người ấy 2 ngàn tệ, còn nếu thua người ta….”

Trần Trình còn chưa nói xong, Du Bân đã cắt lời, ngữ khí có chút kiêu ngạo nói: “Nếu thua thì thưởng cho em ấy 4 ngàn tệ, như thế sẽ không nói chúng ta bắt nạt em ấy nữa.”

Trần Trình cười nói: “Mỗi người đều đưa 4 ngàn?”

Du Bân nhìn hai người còn lại: “Nếu em thua thì sẽ đưa em ấy 4 ngàn, hai người kia em không biết. Dù sao, lão Trần à, thầy chuẩn bị đưa em 2 ngàn đi.”

Lưu Hình cũng nhanh nhảu nói: “Em nữa.”

Nói xong, quay sang vỗ vai Trương Hạo: “Thêm cả cậu ta nữa.”

“Không…” Trương Hạo chưa nói xong, Lưu Hình đã kéo lại.

“Làm sao, trong 3 chúng ta thì mày là người có kỹ năng chơi bida giỏi nhất. Nếu mày không đồng ý, thì thế này đi, tao tài trợ tiền cho mày, nếu mày thắng thì 2 ngàn cho tao, còn mày thua thì tao đưa em ấy 4 ngàn.”

Trương Hạo cau mày, không nói gì.

Hướng Vãn Vãn nhìn Lưu Hình có chút thuận mắt hơn. Cô âm thầm nhắc mình rằng người sẽ đưa mình 8 ngàn đây rồi.

Trần Trình nhìn ba người một cái: “Được rồi, nếu không có ai phản đối, chúng ta bắt đầu?”

Du Bân: “Bắt đầu thôi ạ! Em không có ý kiến!”

“Hahaha! Tốt!” Trần Trình cười rạng rỡ, vỗ vai Hướng Vãn Vãn: “Cô bé, cháu cũng nghe rồi đấy. Ba người bọn họ, cháu thắng một đứa là được thêm 4 ngàn, còn số tiền chú hứa với cháu thì nhất định không nuốt lời. Thế nào? Hôm nay theo chú đến đây quả là không thiệt đúng không? Coi như mấy tụi nó tặng cháu quà gặp mặt đi.”

“Quà gặp mặt anh đây xin nhận trước nhé.” Du Bân không để ý tới lời Trần Trình nói, tự tin cầm lấy gậy cơ: “Lão Trần, không dễ dàng gì thầy mới tiết kiệm được chút tiền, sao hôm nay lại hào phóng thế? Tối về đừng có trùm chăn khóc đấy nhé.”

Nụ cười trên mặt Hướng Vãn Vãn càng tươi hơn.

Ba cái 4 ngàn là 1 vạn 2 rồi, thêm số tiền 1 vạn mà Trần Trình hứa nữa là 2 vạn 2.

Cô lớn như này rồi còn chưa chạm được vào số tiền lớn như vậy đâu.

Cô cảm thấy mình sắp trở thành một phú bà rồi, Hướng Vãn Vãn tâm trạng rất tốt nhìn bọn họ, ngây thơ nói: “Vậy mong các anh chỉ bảo nhiều hơn.”

“Phải là được chỉ bảo nhiều hơn mới đúng.” Trần Trình đứng bên cạnh cười đầy hàm ý. Ông nhìn về phía Du Bân: “Người đầu tiên, lên đi Du Bân.”

Nói xong, ông nhìn Trương Hạo nói: “Tiểu Hạo, em đi lấy một bịch khăn giấy lại đây, nếu không chút nữa có người khóc tu tu ch ảy nước mũi thì sẽ xấu mặt lắm đấy.”

*

Trương Hạo vào phòng để đồ lấy một bịch khăn giấy, khi cậu vừa quay lại liền thấy Du Bân ngồi uể oải trên chiếc ghế bên cạnh.

Còn Hướng Vãn Vãn thì đang dùng ngón cái và ngón trỏ lau lau cây gậy cơ với khuôn mặt rạng rỡ.

Lưu Hình – người đang đứng đối diện cách cô một sải tay, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, nhiều thêm chút lo lắng.

Trương Hạo đưa khăn giấy cho Du Bân, giọng lười biếng nói: “Thua rồi?”

“Em gái…. em gái này không phải người.”

Du Bân nắm lấy cánh tay cậu, vẻ mặt như sắp khóc: “Mày tốt nhất nên chuẩn bị tốt tâm lý, tránh cho việc bị đả kích như tao.”

Trương Hạo nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, đôi mắt cụp xuống như đang nghĩ gì đó.

Lúc này, Hướng Vãn Vãn lại ghi thêm một điểm nữa, dường như những quả bóng trên bàn không thể làm khó được cô.

Ánh mắt sắc bén của cô gái nhỏ khi chơi cực kỳ quen thuộc, Trương Hạo dừng một chút, nói: “Nhìn em ấy rất quen mắt.”

Du Bân: “Mày cả ngày không ra khỏi phòng, cho dù có ra thì cũng không thèm quan tâm tới người khác, vậy mà mày lại nói với tao em ấy quen mắt.”

“Ừm..”

“Thế quen mắt chỗ nào?”

“Năm 2016, cuộc thi Tư Lạp Khắc dành cho thiếu niên được tổ chức tại Pháp, tao có đi tới đó xem.”

Du Bân sửng sốt một chút, không thể nào tưởng tượng được cô gái nhỏ trước mặt này có thể xuất hiện ở một cuộc thi tầm cỡ quốc tế như vậy, âm thanh có chút không ổn định nói: “Lúc xem trận đấu thì gặp em ấy?”

Trương Hạo bình tĩnh thả một quả bom: “Em ấy là tuyển thủ năm ấy đã giành được giải quán quân.”

Du Bân: “…”

Vậy…sao lúc nãy mày không nói trước cho chúng tao, để bàn xong chuyện rồi mới nói, có tác dụng gì????

Không lâu sau, Lưu Hình và Trương Hạo cũng lần lượt thua trên bàn đấu.

Trần Trình – người trước đó cố gắng bình tĩnh, thì bây giờ cũng đỏ bừng mặt vì phấn khích. Ngày hôm đó ở câu lạc bộ, ông chỉ nhìn thấy cô đánh hai 2 gậy, chưa hoàn toàn hiểu được thực lực của cô. Nhưng hôm nay, xem cô chơi 3 trận, ông thậm chí không thể tin được một cô bé ở độ tuổi này lại có thể chơi bida giỏi đến như vậy,

Một khoảng thời gian, không ai nói chuyện với ai, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Hướng Vãn Vãn lặng lẽ lấy điện thoại ra.

“Wechat hay Alipay?”*

*Wechat/Alipay: là hai hình thức thanh toán, chuyển/nhận tiền phổ biến ở TQ.

“We……wechat.” Du Bân phản ứng lại, quét mã QR và chuyển tiền không chút chớp mắt. Người khác cũng theo anh ta lần lượt quét mã.

Nhìn thấy số dư một chữ số ban đầu của mình đột nhiên biến thành năm con số, Hướng Vãn Vãn vui vẻ cất điện thoại đi, cảm thấy việc dậy sớm và chuyến đi hôm nay quá xứng đáng.

“Cảm ơn sự hào phóng của chú và các anh nha! Mọi người còn muốn đấu tập nữa không? Nếu không thì em về nhà nhé?”

Người bình thường thích ngủ gật như Trương Hạo bây giờ lại đi đến bên cạnh bàn, cầm gậy cơ lên: “Tôi muốn.”

“Được, vậy chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.”

Người vừa mạnh miệng là Du Bân và Lưu Hình đang đứng bên cạnh kinh hãi nhìn hai người, lỗ tai đỏ lên, nói không ra lời.

Trần Trình mang tâm trạng như nhặt được bảo bối, bước đến gần, mời lần nữa: “Cô gái nhỏ, vào đội bida thành phố chúng ta đi.”

Sau khi Hướng Vãn Vãn đánh xong một quả bóng, ngước lên nhìn: “Không.”

“Sao lại không? Tiểu Hạo đã nói cháu từng tham gia cuộc thi quốc tế ở nước ngoài. Tôi còn nghĩ so với độ tuổi và kỹ năng của cháu, nếu từng thi đấu ở trong nước thì nhất định sẽ có nhiều người trong giới biết tới cháu.”

Trần Trình có chút kích động nói: “Cô gái nhỏ, hay cháu suy nghĩ lại đi? Ở độ tuổi này của cháu, đây là lần đầu tiên chú gặp được một người tài năng như vậy. Nếu cháu tham gia đội bida của chú, trải qua huấn luyện chuyên sâu, chú tin nhất định tương lai cháu sẽ đạt được nhiều thành tựu hơn nữa.”

Cảm nhận được cảm xúc dâng trào của Trần Trình, lần này Hướng Vãn Vãn trực tiếp lắc đầu.

“Tại sao?”

“Cháu muốn tập trung học tập.”

“….” Trần Trình sững sờ.

“Chú nhờ lần trước ở câu lạc bộ nhìn thấy cháu mặc đồng phục của trường cấp ba A, cháu lớp mấy rồi?”

“Lớp 12.”

“…”

Lớp 12 còn đề nghị người ta đi thi đấu chuyên nghiệp, mà còn là học sinh trường tốt nhất thành phố, bị từ chối cũng là điều dễ hiểu thôi.

Trần Trình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chú đợi cháu thi xong tốt nghiệp?”

“Không cần đâu chú, bida chỉ là sở thích của cháu, cháu không có ý định phát triển nó thành sự nghiệp sau này.”

Trần Trình: “…”

Ba người luân phiên đấu với Hướng Vãn Vãn, mà cô thắng nhiều thua ít, đều đã dạy cho ba người kia không ít những bài học nhớ đời.

Đánh đến 4 giờ chiều, vì cầm gậy trong thời gian dài nên cánh tay của cô bị tê mỏi, trạng thái của cô cũng dần dần xấu đi, lúc này Trần Trình mới để cô về nhà.

**

Sau khi Hướng Vãn Vãn rời khỏi nhà thi đấu, cô đang định gọi xe về Cận gia.

Nhưng ngay khi vừa ra khỏi cổng, cô đã đụng phải Hướng Đại Vĩ đang đứng cùng 2 người đàn ông cao to, dường như ông ta đang gặp khó khăn.

Hướng Đại Vĩ nhìn thấy cô, ông ta vui mừng khôn xiết: “Con gái ngoan, đã lâu không gặp. Sao con lại ở đây?”

Hướng Vãn Vãn vẫn còn để bụng hành vi mặc kệ, không chăm sóc cho hai mẹ con cô của ông ta, nên cô phớt lờ ông ta, ngay khi cô định xoay người đi sang hướng khác, Hướng Đại Vĩ đã tóm lấy Hướng Vãn Vãn. Ông ta nói với hai người xung quanh:

“Đây là con gái tôi, từ bé tôi đã tốn nhiều tiền để bồi dưỡng nó chơi bida. Nó thậm chí còn giành được giải quán quân của cuộc thi Tư Lạp Khắc năm 2016. Kỹ năng chơi bida của nó người thường không ai đấu lại đâu.”

“Ô?” Một người đàn ông to lớn nhìn Hướng Vãn Vãn từ trên xuống: “Nhà vô địch cuộc thi Tư Lạp Khắc?”

Hướng Vãn Vãn khó chịu khi bị anh ta nhìn chằm chằm từ trên xuống như đang tính toán xem một món đồ đáng giá bao nhiêu tiền vậy. Đúng lúc bên cạnh có một chiếc taxi dừng ở ngay lối vào nhà thi đấu để trả khách, Hướng Vãn Vãn hất tay Hướng Đại Vĩ và trực tiếp lên xe. 

Chuyện này Hướng Vãn Vãn không hề để trong lòng.

*

Có một chiếc Mercedes đang đỗ ở trước cổng lớn Cận gia, phía mui xe có gắn một thiên thần nhỏ đang lắc lư.

Màu chiếc xe quá sặc sỡ, Hướng Vãn Vãn xuống taxi còn phải liếc nhìn lần nữa, cảm thấy có chút tò mò. Cô còn chưa kịp thắc mắc là ai lại trang trí chiếc xe kiểu thần tiên như này, thì cửa xe đột nhiên mở ra.

Cận Mộng Kỳ đang mặc một chiếc váy công chúa màu hồng bước xuống, chạy nhanh về phía cô.

“Dì Vãn Vãn ~ Cháu nhớ dì lắm.”

“…”

Từ chị thành dì, chỉ cách có mấy ngày thôi. Không biết đứa trẻ này đã chịu đả kích gì mà có thể nhẫn tâm gọi một tiếng “dì”.

Hướng Vãn Vãn đỡ lấy cô bé rồi ôm lên tay.

“Tiểu quỷ, em gọi chị là dì?”

“Baba nói vai vế không thể lẫn lộn, chú nhỏ là chú nhỏ, nên chị Vãn Vãn chỉ có thể thành dì Vãn Vãn.” Cận Mộng Kỳ vừa nói vừa dụi dụi vào Hướng Vãn Vãn với vẻ mặt hạnh phúc.

Mặc dù bản thân cũng có ý với Cận Tập Ngôn, nhưng chỉ mới mười mấy tuổi lại bị đứa trẻ mấy tuổi gọi là dì, nội tâm Hướng Vãn Vãn không thể nào chấp nhận được.

Ngay khi cô đang định sửa lại câu nói của Cận Mộng Kỳ, thì một người đàn ông bước xuống xe. Người đàn ông mặc vest, đi giày da và đeo kính gọng vàng.

Khuôn mặt có phần giống Cận Tập Ngôn nên cũng không khó có thể đoán được thân phận của anh.

Cô đã sống trong Cận gia lâu như vậy, nhưng vì mỗi tòa nhà ở đây đều cách nhau khá xa, đây là lần đầu tiên Hướng Vãn Vãn nhìn thấy người trong gia đình của Cận Tập Ngôn gần như vậy, ngoại trừ Cận Mộng Kỳ.

Cô có chút căng thẳng nên ôm chặt Cận Mộng Kỳ.

Cận Kha đi tới bên cạnh hai người, đánh giá nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra một tia hài lòng: “Hướng Vãn Vãn?”

Cố áp chế sự căng thẳng, Hướng Vãn Vãn giả vờ bình tĩnh: “Chào anh ạ.”

“Ừm.” Cận Kha:“Mấy tuổi rồi?”

“Sắp 18 rồi ạ.”

“Rất tốt.” Trên mặt Cận Kha lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Sắp lên đại học rồi đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Định thi vào trường nào?”

“Đại học A ạ.”

“Đại học A rất tốt.” Cận Kha gật đầu, ngay khi anh đang định hỏi thêm một câu nữa, thì cổng lớn Cận gia được mở ra từ bên trong, Cận Tập Ngôn bước ra.

Có vẻ như anh đến đây để đón Cận Mộng Kỳ. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim Hướng Vãn Vãn nghẽn lại. Ngay khi cô không biết phải nói gì, thì Cận Mộng Kỳ đang cắn ngón tay “Wow” lên một tiếng.

“Chú nhỏ em cũng học ở đại học A nha, chị Vãn Vãn là vì chú nhỏ ở đấy nên mới quyết định thi vào đó sao?”

Nụ cười trên mặt Cận Kha ngày càng đậm.

Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm Hướng Vãn Vãn với ánh mắt “tôi biết sẽ là như vậy mà”, trong ánh mắt còn toát ra chút tự mãn.