Hôn Trộm Làn Gió

Chương 29




Đối với cách dạy học không mấy tích cực hôm nay của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn cực kỳ không hài lòng, cô giận dỗi nói: “Anh trai, em đã làm 3 tờ đề rồi, anh không xem em có làm đúng hay không, mà lại bắt em làm thêm một đề nữa.”

“Đã làm 3 tờ rồi?”

“Đúng vậy! Em không muốn làm nữa.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn đứng dậy đi tới ngồi đối diện cô, lạnh lùng nói: “Vậy thì không cần làm nữa.”

“…”

Hướng Vãn Vãn cam chịu số phận, cầm bút lên tiếp tục làm bài.

Sau khi thấy cô bắt đầu viết, Cận Tập Ngôn lại lấy điện thoại ra, vẻ mặt nghiêm túc mở tab trình duyệt.

Chỉ nhìn thấy một vài từ được viết trong mục tìm kiếm của Baidu – “Làm thế nào để không cố ý nói cho người khác sinh nhật của mình”

Ngón tay của Cận Tập Ngôn lướt qua lướt lại ở trang chủ của Baidu, một lúc sau, liếc thấy cô sắp làm xong đề, anh mới hạ quyết tâm ấn vào chữ “Tìm kiếm”.

Ngay lập tức, rất nhiều thông tin xuất hiện trên trang web, anh ngẫu nhiên nhấp vào một trang.

—- Câu hỏi: “Làm thế nào để không cố ý nói cho người khác sinh nhật của mình”

—- Câu trả lời hay nhất: “Bạn hỏi sinh nhật của đối phương trước, sau khi đối phương nói ra, bạn mới nói muốn tặng quà cho đối phương. 99% trong trường hợp này, đối phương theo phản xạ sẽ hỏi lại sinh nhật bạn. Tin tôi đi, kinh nghiệm đánh đâu trúng đấy.”

Sau khi đọc xong câu trả lời này trên trang web, Cận Tập Ngôn càng cau mày chặt hơn.

Lúc này, Hướng Vãn Vãn lại làm xong: “Anh trai, em làm xong rồi.”

“Ồ”

Cận Tập Ngôn cất điện thoại vào túi, cầm những tờ đề cô đã làm xong ra và bắt đầu kiểm tra.

Anh nhanh chóng kiểm tra các đề một lượt, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hướng Vãn Vãn, nghĩ tới câu trả lời vừa xem trên Baidu, thuận miệng hỏi: “Khi nào sinh nhật em?”

Hướng Vãn Vãn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài của anh đang chấm bài tập, nhìn đến vui tai vui mắt, thì bất ngờ anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cô.

Bị bắt quả tang là đang nhìn trộm người ta, nhưng cô không hề xấu hổ, nhìn anh một cách vô tư nói: “Ngày 12 tháng 12 ạ.”

“Ừm, sắp đến rồi.” Cận Tập Ngôn gật đầu.

“Tôi….”

Vốn dĩ anh định nói “Nhân dịp sinh nhật của em, tôi có món quà muốn tặng em”, nhưng lông mày nhíu chặt lại, nói không ra lời.

Nhìn thấy gương mặt bối rối, muốn nói lại không muốn nói của anh, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Anh làm sao?”

Cận Tập Ngôn: “…”

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mãi vẫn không thấy nói gì.

Bởi vì vẻ mặt của người đàn ông quá khó coi, Hướng Vãn Vãn kiên nhẫn hỏi lại: “Ừm? Anh trai, anh muốn nói gì?”

Người đàn ông cau mặt, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, xoay người bước về phòng. Ngay lúc Hướng Vãn Vãn đang nghĩ người đàn ông này có phải đến ngày hay không, thì nhìn thấy anh bước ra với một chiếc hộp trong tay.

Cận Tập Ngôn đưa chiếc hộp cho Hướng Vãn Vãn: “Cho em, quà sinh nhật.”

Hành vi này có chút kỳ lạ.

Hướng Vãn Vãn không nhận, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh: “Nhưng mà anh trai, bây giờ cách sinh nhật của em vẫn còn rất sớm mà.”

“Không sớm đâu.” Cận Tập Ngôn đặt chiếc hộp trước mặt cô, vẻ mặt “em bắt buộc phải nhận nó”.

Cảm nhận được mong muốn cô mở qua một cách mãnh liệt của anh, Hướng Vãn Vãn nghi ngờ mở hộp quà: “Cái gì đây ạ?”

Cận Tập Ngôn không trả lời câu hỏi của cô.

Hướng Vãn Vãn trực tiếp mở nắp hộp ra, khi nhìn vào đồ vật ở bên trong, mắt cô sáng rực lên.

Đó là một hộp kẹo lớn vị dâu tây mà cô cực kỳ yêu thích.

Khác với sự miễn cưỡng vừa rồi, Hướng Vãn Vãn vui mừng ôm lấy chiếc hộp: “Anh trai, anh mua nó ở đâu vậy?”

“Nhìn thấy thì thuận tay mua thôi.”

Loại kẹo này là của một thương hiệu nhỏ ở nước ngoài, nó hầu như không được bán ở trong nước nên không dễ dàng gì để mua được nó. Cận Tập Ngôn nói như vậy rõ ràng là lừa cô mà.

Dù sao có ăn là tốt lắm rồi, cô cũng không quan tâm nó được mua ở đâu.

Sau khi lấy một viên kẹo trong hộp, cô bóc ra nhét vào miệng, sau đó đóng nắp lại, ôm chiếc hộp đặt lên ghế sofa bên cạnh.

Thấy cô sau khi nhận được quà lại còn ăn nhiều kẹo như vậy, nhưng vẫn không giống như những gì được viết trên mạng, hỏi lại về sinh nhật của anh.

Cận Tập Ngôn ngừng sửa bài tập lại.

“Sao em không hỏi tôi?”

“Hỏi anh gì ạ?”

Cận Tập Ngôn sắc mặt lạnh lùng: “Tôi đã hỏi khi nào sinh nhật em, sao em không hỏi lại tôi?

Hướng Vãn Vãn: “Tại sao em phải hỏi lại anh?”

“…” 

Bị cô hỏi lại, anh nghẹn lời. Cận Tập Ngôn đột nhiên cảm thấy cái gọi là “kinh nghiệm” trên mạng cái gì đó tất cả chỉ là lừa gạt người.

Anh giật giật mí mắt, ngữ khí không được tốt lắm: “Môn Toán của em có tiến bộ rất lớn.”

Hướng Vãn Vãn gật đầu đồng ý, tự hào nói: “Vâng ạ.”

“Sinh nhật tôi vào mùng 1 tháng sau.”

Hướng Vãn Vãn giả vờ như không biết: “Wow anh trai, anh lại già thêm một tuổi rồi!”

Tự động bỏ qua chữ “già”, người đàn ông siết chặt tay, đến tờ đề cũng bị nhàu một góc.

“Câu này tôi đã giảng cho em rồi, sao vẫn còn làm sai?”

Hướng Vãn Vãn nhoài người về phía trước, ngẩng đầu nhìn câu hỏi bị gạch đỏ: “Hình như em quên rồi.”

Cận Tập Ngôn: “Giảng đi giảng lại rất mệt.”

Cô tưởng rằng anh mất kiên nhẫn, Hướng Vãn Vãn liền giơ tay cam đoan: “Vâng ạ, lần sau em nhất định sẽ không phạm sai lầm này nữa.”

“Ừm.” Cận Tập Ngôn chuyển lực chú ý về đề bài, tùy ý nói: “Môn Toán của em tiến bộ rất lớn, là vì tôi.”

“Đúng vậy, cảm ơn anh trai.” Nghe anh nói như vậy, Hướng Vãn Vãn lấy từ trong hộp ra một viên kẹo, đặt trước mặt anh, “mượn hoa hiến phật”: “Anh trai, anh vất vả rồi.”

Cận Tập Ngôn cũng không từ chối như trước, liền bóc vỏ kẹo ra bỏ vào miệng.

Hương vị dâu ngọt ngào từ từ tràn ngập trong khoang miệng, như gương mặt cô gái nhỏ nhìn anh lúc này vậy.

Cận Tập Ngôn nheo nheo mắt, thản nhiên nói: “Vậy em suy nghĩ thật kỹ nên tặng quà sinh nhật thế nào cho tôi đi.”

“Anh trai, việc tặng quà này cũng phải do tự nguyện chứ.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn đặt cây bút đỏ trong tay xuống.

“Môn Toán của em đạt tiêu chuẩn rồi. Không cần phải học thêm nữa.”

Hướng Vãn Vãn lập tức cầm cây bút lên, nhét lại vào tay anh, rất hào hứng nói: “Anh trai, sắp đến sinh nhật anh rồi! Em nhất định sẽ tặng quà sinh nhật cho anh!”

“Ừm.”

Cận Tập Ngôn miễn cưỡng gật đầu, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng mấy giây trước đe dọa cô đòi quà sinh nhật đâu.

Hướng Vãn Vãn âm thầm trợn mắt: “Vậy, anh trai, anh muốn quà sinh nhật gì?”

Cận Tập Ngôn nghiêm túc nói: “Em đã thấy ai có lòng muốn tặng quà sinh nhật, lại đi hỏi người sinh nhật muốn quà tặng gì chưa?”

Hướng Vãn Vãn: “Chưa ạ.”

Cận Tập Ngôn: “Em cứ xem mà làm đi.”

“…”

Khó thỏa mãn nhất là những cụm từ “tùy em”, “em cứ xem mà làm đi”.

*

Sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, các học sinh trong lớp chạy ùa ra canteen.

Hướng Vãn Vãn nằm bò trên bàn, không hề có ý định đi canteen. Tần Thư kéo tay cô: “Đi thôi, ăn cơm.”

Hướng Vãn Vãn nhìn cô một cái: “Ra ngoài ăn cơm đi, tý nữa mình muốn mua đồ.”

“Mua cái gì?”

Nghĩ đến Cận Tập Ngôn dường như chả thiếu gì cả, Hướng Vãn Vãn có chút đau đầu: “Muốn đi xem quà sinh nhật.”

“Đến sinh nhật mình mà cậu còn không tặng quà. Sinh nhật của dì Mã nhất định là phải tặng rồi, nhưng vẫn chưa đến ngày mà.” Tần Thư có chút ghen tị nói.

“Là sinh nhật của ai đây? Để cậu phải đích thân đi chọn quà.”

Hướng Vãn Vãn “hừ” một tiếng: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Chẳng lẽ là sinh nhật anh chàng đẹp trai nhà cậu?” Tần Thư không khách khí nói.

“Mình nói này Hướng Vãn Vãn, mình đây chơi với cậu hơn mười năm rồi, đến một cục tẩy cũng không thấy cậu tặng mình đâu.”

“Ồ” Hướng Vãn Vãn mở hộp bút ra, lấy một cục tẩy đã dùng được 2/3 ra, ném tới trước mặt Tần Thư: “Nè, tặng cậu.”

Tần Thư vỗ vào trán cô: “Cái cục tẩy này là cậu lấy của mình đấy.”

“…”

Sau khi những học sinh trong hành lang đi gần hết, cả hai cùng nhau rời khỏi trường. Sau khi ăn trưa ở gần trường, hai người lại cùng nhau đến trung tâm thương mại mua sắm. Chỉ đi lang thang từ tầng 1 lên tầng 4, Hướng Vãn Vãn không thèm nhìn đến bất cứ thứ gì.

Bước chân đi có chút vô định.

Tần Thư nhịn không được hỏi cô: “Cậu muốn mua cái gì?”

Hướng Vãn Vãn lắc đầu: “Mình không biết.”

Hai người dạo trong trung tâm mua sắm gần một tiếng đồng hồ, người muốn mua quà lại không biết mua gì, vẻ mặt Tần Thư trở nên nghiêm túc.

“Ví tiền? Quần áo? Bật lửa? Cà vạt?…..?”

Nghe thấy những gợi ý của Tần Thư, Hướng Vãn Vãn nghĩ đến quần áo thường ngày của Cận Tập Ngôn. Mặc dù cô không biết tới quá nhiều thương hiệu xa xỉ, nhưng cô cảm thấy những gì Cận Tập Ngôn mặc lên người thực sự rất đẹp, rất vừa vặn, như được đặt làm riêng vậy.

Trung tâm mua sắm gần trường học chỉ là loại phổ thông, giá cả những đồ được bán trong đó về cơ bản là chấp nhận được, ngay cả với học sinh, sinh viên cũng có thể thoải mái lựa chọn.

Bất kể Hướng Vãn Vãn nhìn cái nào, cũng cảm thấy hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.

Nếu cô muốn mua món đồ phù hợp với anh, thì Hướng Vãn Vãn lại cảm thấy mình không có tiền.

Có chút chán nản.

“Về thôi.”

Tần Thư: “Cậu đi dạo lâu như vậy cuối cùng vẫn không quyết định mua gì à?”

Hướng Vãn Vãn: “Không phù hợp lắm.”

Tần Thư nghĩ lại, gật đầu nói: “Cậu nói như vậy, thì quần áo, đồ dùng của anh chàng đẹp trai nhà cậu dường như rất đắt tiền.”

Hướng Vãn Vãn nhún vai: “Thôi đi, dù sao anh ấy cái gì cũng không thiếu, mình không tặng nữa.”

Khi hai người đang nói chuyện, có một cô gái đi ngang qua, trên chiếc cặp sách của cô bé có treo một con búp bê thủ công rất dễ thương.

Tần Thư nhìn chằm chằm vào con búp bê, suy nghĩ một chút: “Hay là…..”

Hướng Vãn Vãn: “Hửm?”

“Sâm Hải Na gần đây cho ra mắt và phát hành một con búp bê DIY rất ý nghĩa, cậu có muốn suy nghĩ một chút?”

“Búp bê?” Hướng Vãn Vãn ngạc nhiên lặp lại.

Cô cảm thấy nếu mua một con búp bê cho Cận Tập Ngôn làm quà sinh nhật, thì có hơi giống mua một cái máy nghe nhạc disco cho bà ngoại vậy, cực kỳ không thích hợp.

“Dựa vào ảnh của người mà cậu muốn làm DIY, cửa hàng sẽ nhanh chóng chuẩn bị tài liệu hướng dẫn, sau đó cậu có thể mang về nhà tự làm.” Tần Thư chạm nhẹ vào má cô, thần bí nói.

“Mà thương hiệu này vốn dĩ là đi theo phong cách yêu đương nồng cháy cho các cặp đôi. Mình đã thấy mấy cặp đôi đã mua và đeo nó rồi đấy. Có thể nói là cực kỳ độc đáo và có ý nghĩa nữa, cậu mua tặng anh ấy là cực kỳ phù hợp.”

“Cặp đôi?” Hướng Vãn Vãn lơ đãng nói, có chút sợ hãi nhìn Tần Thư: “Tặng cái này có phải là quá lộ liễu không?”

“Lộ liễu chỗ nào?” Tần Thư nói.

“Cậu xem, anh chàng đẹp trai nhà cậu trông như lão cán bộ vậy. Cả ngày đều không có gì làm liền xem báo, đọc sách, uống trà. Làm sao có thể lướt mạng 4G được để mà biết. Nếu cậu làm tặng anh ấy con búp bê này, mình nghĩ đến lúc anh ấy 70 80 tuổi có nhìn lại cũng không thể hiểu được ý nghĩa của nó đâu.”

“…”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hình như đúng là như vậy.

Hướng Vãn Vãn: “Mình nghĩ cậu nói có lý đấy.”

———————–

Tác giả có lời muốn nói: 

Quang Quang: Con trai, con có biết lướt mạng 4G không? Nếu không biết, ngay lập tức lên Baidu tìm kiếm, rất đáng tin cậy đó, oke?

Cận Tập Ngôn: ……