Hôn Trộm Ánh Trăng

Chương 13




Edit: Cam

Beta: Rine

Lúc này, thiếu niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, dưới ánh nắng mặt trời ngày hè cùng tiếng ve xì xào, ngước đầu nhìn Quý Dạng thuận tiện đưa tay ra véo gương mặt cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại mang theo ý cười: “Sao lại đứng ngốc ra đây rồi, không còn nhận ra anh nữa hả?”

Tống Dương thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như không có gì thay đổi.

Tóc anh  đã được cắt ngắn hơn trước, trông vô cùng gọn gàng. Từng đường nét trên gương mặt anh rất rõ ràng, bên tai vẫn còn lỗ xỏ nhưng anh không còn đeo khuyên nữa. Rõ ràng chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng bình thường của trường cấp 3 ở trấn Cửu Long, dường như hơi thở lạnh lùng chán chường trên người anh đã không thấy nữa, thay vào đó là một chút cảm giác của tuổi trẻ.

Quý Dạng chịu đựng cảm giác nhịp tim của mình đang đập loạn trong lồng ngực, lui về phía sau một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Không được véo mặt em”

Ngừng một chút, cô gái nhỏ nghiêm nghị nói: “Khuôn mặt sẽ trở nên to hơn đó.”

Tống Dương nhướng mày tiếp tục vươn tay nhéo nhéo mặt của cô: “Ai nói với em như vậy?”

Lúc này, Bàng Thời Gia nghe thấy âm thanh ở phía sau nên từ trên ghế sofa ngồi dậy đi ra xem thử, cười nói: “Ơ công chúa nhỏ trở về rồi à?”

Quý Dạng vuốt vuốt mặt mình, nhỏ giọng cùng Bàng Thời Gia chào hỏi.

Tống Dương đứng thẳng người lên, kéo khóe môi một cái: “Vừa về đến là chạy đi tìm anh?” Ngừng một chút, nhìn thoáng qua hai bím tóc của Quý Dạng, bước vào quầy: “Rất tốt, cũng còn có lương tâm, không quên người anh này.”

Ánh mắt Quý Dạng nhìn theo tống Dương

Bước chân cũng không tự chủ được đi theo anh.

Đi vào trước quầy, như là trở lại thời điểm mới gặp gỡ một năm trước.     

Chỉ có điều là lúc này, Quý Dạng đã cao hơn một chút so với khi trước, có thể hoàn toàn nhìn thấy đủ đồ vật được bày biện trên quầy mà không cần phải kiễng chân.

Cô nhìn Tống Dương làm đá bào, động tác vẫn rất khéo léo và thuần thục, cô bưng một bát đá bào sữa bò đậu đỏ yêu thích, chính là loại có thật nhiều đậu đỏ và sữa bò đặt lên quầy.

Quý Dạng nói: “Cảm ơn anh.”

Giọng nói của cô gái nhỏ còn mang theo thanh âm non nớt, thật ngoan.

Quý Dạng cầm lấy cái chén dứt khoát ngồi xuống chiếc bàn lớn bên cạnh

Bàng Thời Gia ở bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ, nhịn không được nói: “Anh ơi, anh cũng làm cho em một chén được không?”

Tống Dương đưa đôi mắt đen kịt liếc qua, trong mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng, cười: “Lăn”

Sau khi Quý Dạng ăn hết chén đá bào, lại lôi kéo Tống Dương đến nhà bà ngoại Viên Lan.

Thời điểm cùng nhau ra về, Quý Dạng vô thức nắm lấy tay Tống Dương dắt anh đi về phía trước, giống như trước đây vậy.

Cô kéo tay Tống Dương, vẫn là vóc dáng nhỏ bé đó, vừa đi vừa kể cho anh nghe về khoảng thời gian trở lại thành phố và những ngày tháng đến trường.

Tống Dương một tay cắm vào túi quần, tay còn lại tùy tiện để cô nắm lấy dắt đi, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng xem như trả lời lại. Mí mắt có chút rũ xuống, nhìn cái nón rơm trên đầu cô, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Cho đến hôm nay, Quý Dạng vẫn còn nhớ rõ.

Khi đó, cô vẫn có thể ỷ mình là con nít, vẫn có thể vô tư nắm lấy tay anh mà không sợ bị người khác phát hiện. Lòng bàn tay thiếu niên có một vết chai mỏng nhưng lại vô cùng ấm áp, độ ấm cũng theo đó truyền đến đáy lòng cô, có chút như bị bỏng.

Đến nhà của Viên Lan, lúc này, Quý Hàng Nam mới cùng hai ông bà Viên Lan và Trâu Bình chào tạm biệt, chính mình đi ra đến cổng, còn Chu Duy đi theo ở phía sau.

Tống Dương nhìn thấy Quý Hàng Nam, tay đang ở trong túi quần lấy ra cùng ông chào hỏi: “Chú khỏe ạ.”

Quý Hàng Nam gật đầu, cũng coi như nhận ra Tống Dương, vỗ vỗ vai anh: “Học cho tốt nhé”

Quý Dạng nhìn Quý Hàng Nam lên xe, cách cửa sổ hướng về phía ông mà vẫy vẫy tay: “Ba, hẹn gặp lại”

Chu Duy theo sát bên cạnh cũng nhỏ giọng chào: “Tạm biệt chú”

Quý Hàng Nam lái xe đi, Viên Lan cười nói: “Mấy đứa vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì?”

Quý Dạng lôi kéo Tống Dương tiến vào sân nhỏ.

Cô buông tay Tống Dương ra, chạy tới bên vali của mình, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt mua ở thành phố, ở trấn Cửu Long không có bán đồ ăn vặt, cô ôm tất cả mang đến cho Tống Dương như dâng bảo vật: “Anh ơi, đây là kem kẹo đường vô cùng ngon, đây là kẹo sữa bạc hà, còn đây là chén tinh cầu*…”

(*) Chén tinh cầu

Chu Duy ở bên cạnh y như một tiểu quỷ ham ăn, trộm liếc nhìn đống đồ ăn vặt mấy lần.

Tống Dương nhìn Quý Dạng ôm ôm ấp ấp đồ ăn vặt trong lòng mà cảm thấy buồn cười.

Thiếu niên cúi đầu, cố ý thản nhiên nói: “Ăn ít đồ ăn vặt một chút!” dừng một chút: “Coi chừng không cao lên được đấy.”

Tâm tình Quý Dạng lập tức rơi xuống đáy vực như đi tàu lượn siêu tốc.

Nếu mà không cao lên được thì thật đáng sợ.

Quý Dạng bĩu môi đem đồ ăn vặt bỏ qua một bên: “Em không ăn nữa.” rồi quay sang Chu Duy nói: “Cho em ăn hết đó!”

Chu Duy liền lập tức xé vỏ một cái kẹo sữa bạc hà bỏ vào miệng.

Quý Dạng lại chạy vào phòng tìm thứ gì đó.

Tống Dương nhìn Chu Duy phồng má nhai kẹo sữa bạc hà.

Anh ngồi xổm xuống hỏi: “Ở nhà em có bắt nạt chị gái không?”

Chu Duy mở to hai mắt, sửng sốt một lúc, kẹo sữa trong miệng cũng quên nhai, sau một lúc liền lắc đầu như trống bỏi: “Không có ạ.”

Tống Dương nhàn nhạt hỏi: “Vậy có bảo vệ chị gái em không?”

Chu Duy ngơ ngác lại lắc đầu: “Không có.”

Tống Dương khẽ cụp mắt nhìn xuống cậu: “Em là con trai, phải học cách bảo vệ chị gái của mình, đừng để cô ấy ở bên ngoài bị ức hiếp, biết không?”

Chu Duy cái hiểu cái không gật đầu.

Quý Dạng lúc này từ trong phòng chạy ra, còn cầm theo mấy tấm hình, chạy đến ngồi bên cạnh Tống Dương, đưa mấy tấm hình đến trước mặt anh: “Anh ơi, anh xem đi.”

Trong bức hình chính là Quý Dạng.

Vào mùa đông tuyết rơi trắng xóa, cô bé làm một người tuyết nhỏ đặt trong lòng bàn tay đang cười toe toét.

Quý Dạng ngẩng đầu: “Lúc này là sinh nhật em, ba đã làm người tuyết cho em.” Ngừng một chút, cô thì thầm: “Tặng quà sinh nhật cho anh đó.”

Lần đầu tiên anh thấy có người đem hình của mình đi làm quà sinh nhật.

Tống Dương nhìn bức ảnh.

Thiếu niên nhìn một hồi, sau đó cất bức ảnh vào túi: “Được rồi, anh sẽ giữ gìn thật kỹ.”



Vài ngày sau, Tống Dương mang Quý Dạng ra biển chơi, còn đưa cô lên sườn đồi thả diều.

Đi cùng còn có Chu Duy, Bàng Thời Gia và Bàng Thời Nhạc.

Mùa hè năm đó, ở thị trấn Cửu Long, vì nhu cầu thành lập một thị trấn văn hóa đặc sắc nên đã đặc biệt tổ chức một lễ hội văn hóa, so với hội làng thì cũng không khác lắm.

Lễ hội văn hóa được diễn ra vào buổi tối, mọi con đường ở thị trấn Cửu Long đồng loạt lên đèn, thắp sáng cả một con đường dài. Các hàng quán cũng vô cùng nhộn nhịp. Quý Dạng ngồi trên vai Tống Dương cảm thấy tầm nhìn rất cao, tất cả các cảnh vật xung quanh dường như đều được cô thu hết vào mắt.

Lễ hội văn hóa rất náo nhiệt và thú vị, còn có một số màn trình diễn mới lạ mà trước đây cô chưa từng được xem qua.

Quý Dạng còn được đốt pháo hoa và chơi gậy phát sáng.

Lúc lễ hội văn hóa sắp kết thúc, thị trấn nhỏ vốn đang êm đẹp đột nhiên từ đâu có một chiếc ô tô không khống chế được tay lái, lao thẳng vào một dãy hàng quán đã đóng cửa.

Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, mọi người ai cũng hốt hoảng bỏ chạy, Quý Dạng vẫn đang đứng trước một quầy hàng muốn mua hai bình nước có gas.

Bàng Thời Gia ở phía xa rống lên một tiếng: “Xe!”

Quý Dạng quay đầu lại, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng từ chiếc xe mạnh mẽ rọi thẳng vào mắt cô, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

Tống Dương đang đứng im một chỗ, một tay đút vào túi quần, tay còn lại đang nghịch chiếc bật lửa, cách chỗ cửa hàng Quý Dạng đứng mua nước không xa.

Anh bất ngờ nhìn thấy chiếc ô tô bị lạc tay lái đang lao thẳng tới, liền nhanh tay lẹ mắt ném cái bật lửa đi. Anh lao tới ôm lấy Quý Dạng hất sang một bên rồi dùng lưng mình làm đệm đỡ, sau một loạt hành động vô cùng nguy hiểm, góc xe ô tô cọ xát vào người Tống Dương, suýt chút nữa là tông phải anh.

Người tài xế lái xe trong tình trạng say xỉn, nhưng rất may là không có ai bị thương.

Nhưng chưa đến một tuần lễ, một vụ tai nạn xe hơi khác lại xảy ra trong thị trấn nhỏ.

Mà người gặp tai nạn chính là Quý Dạng.

Vì không có Tống Dương ở bên cạnh, chiếc xe kia cứ như vậy lao thẳng tới.

Kỳ thật lúc ấy Quý Dạng cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ lúc đó bản thân chạy đến một cửa hàng nhỏ trong trấn muốn một món quà tặng cho Tống Dương trước khi cô phải rời trấn Cửu Long trở về thành phố. Vừa đi ra, chính mình đã bị xe tông trúng. Lúc cô tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là những gương mặt lo lắng của Quý Hàng Nam, Viên Lan, Trâu Bình và Chu Duy.

Về sau Quý Dạng mới biết, lúc đó người cô bê bết toàn là máu, chật vật nằm trong một vũng máu đỏ tươi.

Nhưng mọi người xung quanh không ai dám bước tới, chỉ có thể gọi xe cứu thương trong thị trấn.

Khi Tống Dương nhận được tin tức, cả người như phát điên.

Thiếu niên đáy mắt đỏ ngầu tựa như La Sát, bộ dạng nhìn như muốn giết người. Anh leo lên xe máy, lao đi vun vút suốt cả một quãng đường. Lúc chạy đến hiện trường, Quý Dạng đã được đưa lên xe cứu thương.

Lúc đó, Quý Dạng đang cần truyền máu gấp, ngân hàng máu của bệnh viện thị trấn lại đang hết máu, thời điểm đó vô cùng gấp rút, bác sĩ đi ra liền hỏi ai là người nhà của Quý Dạng nhưng cũng chỉ có hai ông bà cụ và một đứa con nít. Tống Dương lại tình cờ có cùng nhóm máu với cô, không nói hai lời liền xắn ống tay áo truyền máu cho Quý Dạng.

Thị trấn Cửu Long nơi quanh năm không có một vụ tai nạn ô tô nào, đột nhiên xảy ra hai vụ tai nạn ô tô trong vỏn vẹn chỉ có một tuần, rõ ràng là một điều khác thường.

Về phần cảnh sát lập án điều tra, đều là để nói sau đi.

Nhưng từ lúc Quý Dạng tỉnh dậy, cô chưa lần nào gặp lại Tống Dương nữa. Có một lần Bàng Thời Nhạc trộm đến bệnh viện thăm cô, nói với cô điều gì đó, nói rất nhiều nhưng cô nghe không hiểu hết. Cậu nói cũng chẳng có đầu có đuôi, nhưng đại khái có thể lờ mờ hiểu được là anh Tống Dương không thể đến gặp cô được nữa, nên kêu Bàng Thời Nhạc đến nói cho cô biết, còn cái gì mà ba anh đã đến rồi lại có cả anh trai nữa.

Quý Dạng không biết cha ruột của Tống Dương là ai, cũng không biết thế nào đột nhiên anh lại có thêm một người anh trai.

Lúc đó, đầu Quý Dạng rất loạn, có thể là do chấn thương sau vụ tai nạn, còn có chút đau đớn. Nhưng trong lòng cô chỉ nghĩ đến một việc, chính là anh Tống Dương không đến được nữa rồi.

Về sau, khi thân thể Quý Dạng đã khôi phục lại một chút, liền bị Quý Hàng Nam đưa về thành phố.

Cũng không kịp nói lời chia tay với Tống Dương.

Thậm chí, Tống Dương có còn ở trấn Cửu Long nữa hay không cô cũng không biết.

Mà chuyện đáng sợ hơn nữa là, từ khi Quý Hàng Nam đưa cô về thành phố thì không cho Quý Dạng vể trấn Cửu Long thêm lần nào nữa. Ông còn không cho cô nhắc đến chuyện này, cũng kiên quyết không cho cô trở về.

Rất lâu sau, có một lần Quý Hàng Nam lỡ miệng mà nói ra là không phải ông không muốn cho cô quay về thị trấn Cửu Long, ông chỉ không muốn cho cô gặp một người.

Người đó chính là Tống Dương.

Bởi vì ông nghĩ người mang đến tất cả nguy hiểm cho cô, đều là do Tống Dương

Nhưng về sau, Quý Hàng Nam cũng để cho Quý Dạng trở về trấn Cửu Long một lần nữa.

Đó là mùa hè năm lớp 6, Quý Dạng đã lớn hơn rất nhiều và đã hai năm, cô chưa từng gặp lại Tống Dương.

Khi cô trở lại thị trấn Cửu Long mới biết được rằng, Tống Dương đã rời khỏi thị trấn Cửu Long từ hai năm trước.

Anh được người ta đến đón đi.

Tống Dương không phải là người ở trấn Cửu Long, điều này mọi người đều biết. Nhưng có một chuyện không ai ngờ đến, anh chính là con riêng của Tống tổng – Tập đoàn Tống thị của Tống gia. Tống Dương không được Tống gia công nhận, mẹ anh chỉ có thể một mình đưa Tống Dương đến thị trấn Cửu Long.

Ông nội của Tống Dương chính là ba của Tống tổng trước khi mất, nhất quyết không cho ông mang Tống Dương về Tống gia. Mà hai năm trước, ông nội qua đời, Tống tổng rốt cuộc cũng có thể đem Tống Dương trở về nhà họ Tống.

Buồn cười chính là, anh trai cùng cha khác mẹ của Tống Dương không muốn để anh trở về dòng tộc.

Nhưng anh ta không tìm được cơ hội để ra tay với Tống Dương. Trước đó đã phái đến một đám người, mười mấy tên cao to lực lưỡng, nhưng đã bị Tống Dương đánh cho chạy trối chết.

Anh trai của Tống Dương qua nhiều năm cũng thăm dò được mối quan hệ giữa Tống Dương và Quý Dạng, cũng biết được rằng Quý Dạng chính là điểm yếu lớn nhất của Tống Dương, anh chắc chắn sẽ không nỡ làm tổn thương em gái mình. Cho nên, anh ta muốn bắt đầu ra tay từ Quý Dạng trước, buộc Tống Dương phải rời khỏi trấn Cửu Long đi đến một nơi mà Tống gia vĩnh viễn không tìm thấy được, nếu không, em gái Quý Dạng của anh sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ có điều anh trai của Tống Dương không ngờ được rằng, trước khi Tống Dương tự mình rời đi, Tống tổng đã tự mình trực tiếp đến thị trấn Cửu Long để đưa Tống Dương về lại Tống gia.

HẾT CHƯƠNG 13