Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 7




Lên xe? Còn lâu cô mới lên!

Anh bảo cô lên là cô sẽ lên chắc, nghĩ cô không cần mặt mũi chắc?

Đôi mắt hạnh xinh đẹp đang trợn lên dưới chiếc kính râm màu đen. 

Ngay khi Tạ Thanh Di đang định đi về phía trước, bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Khoan, dừng lại chừng hai giây.

Nếu bây giờ cô không lên xe, chẳng phải sẽ chứng minh là cô đang bận tâm sao?

Cô không nên bận tâm, thậm chí – cô phải cười đùa và trêu chọc anh mấy câu, như vậy mới phù hợp với thân phận em gái này.

Sau khi suy nghĩ một lát, cô đưa tay tháo kính râm xuống, đôi mắt đen láy liếc nhìn Tưởng Kiêu: “Anh không đưa cô Lương về sao? Em tự bắt taxi về là được.”

“Cô ta có tài xế đến đón.”

Ánh đèn vàng ấm áp từ đèn đường chiếu xuống, chiếu sáng một nửa gương mặt tuấn tú của Tưởng Kiêu, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, giọng điệu của anh dịu đi một chút: “Lên xe, anh đưa em về nhà.”

Tạ Thanh Di: “…”

Ồ, hóa ra cô Lương đó cũng không cần anh đưa về.

Cô dùng ngón tay trắng nõn đẩy lại chiếc kính râm, trầm giọng nói: “Em biết rồi, nếu không phải người khác không cần thì cũng chẳng đến lượt em.”

Tưởng Kiêu: “…”

Sau hai giây im lặng, không đợi anh kịp nói gì, cô gái nhỏ đã bước đến vị trí ghế phụ lái, mở cửa và ngồi vào đó.

Tưởng Kiêu: “…?”

Tài xế: “!?”

Tay cầm vô lăng của tài xế run lên, cẩn thận nhìn cô gái trẻ đang tỏa ra hơi thở không thân thiện bên cạnh: “Cô… Cô Tạ?”

Có phải cô ngồi nhầm chỗ rồi không?

Tạ Thanh Di chậm rãi cởi mũ và khẩu trang xuống, không quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, trầm giọng nói: “Cô Lương ngồi trên xe anh tới đây đúng không? Anh cũng biết, em rất kén mùi, không quen ngửi mùi nước hoa của người khác, cứ để em ngồi ở hàng ghế đầu là được.”

Ánh sáng trong khoang xe lờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của người đàn ông qua kính chiếu hậu, hoặc cũng có thể là biểu cảm của anh không hề thay đổi.

Tưởng Kiêu không nói gì nhưng tài xế bên cạnh cô đã toát hết cả mồ hôi lạnh.

Anh ta biết cô Tạ này là người không nói đạo lý, cho dù cô Lương từng ngồi ở ghế sau nhưng đã hai tiếng trôi qua rồi, mùi nước hoa đã tan từ lâu, cô lo lắng thừa rồi.

Trong lòng anh ta đang lẩm bẩm, chợt thấy Tổng giám đốc Tưởng ngồi ở ghế sau mở cửa xuống xe, tài xế: “…?”

Nghe thấy tiếng cửa sau xe đóng lại, Tạ Thanh Di cũng sửng sốt, tại sao anh lại xuống xe?

Chẳng lẽ anh đang tức giận vì cô quá đang ư, không đến mức đó chứ?

Khi cô đang sững sờ, đột nhiên thấy Tưởng Kiêu đi đến bên cửa chỗ ghế lái, ngón tay thon dài cong lại, gõ hai lần lên cửa sổ xe.

Tài xế vội vàng hạ cửa kính xuống: “Tổng giám đốc Tưởng?”

Tưởng Kiêu cụp mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Anh bắt taxi về đi, mai gửi hóa đơn tiền taxi cho tôi.”

Tài xế hơi sửng sốt, lập tức phản ứng: “Vâng, Tổng giám đốc Tưởng.”

Nói xong, anh ta vội vàng tháo dây an toàn, vội vã thoát khỏi bầu không khí khó xử trong xe.

Nửa phút sau, cùng với một tiếng “rầm”, cửa xe lại bị đóng lại.

Tạ Thanh Di ngơ ngác nhìn Tưởng Kiêu đang ngồi ở ghế lái, nhất thời không biết nên nói gì.

Tưởng Kiêu liếc cô một cái, không nói gì, chỉ chuyên tâm điều chỉnh ghế ngồi.

Anh rất cao lại có một đôi chân dài, phải dịch ghế lùi lại vài cm để điều chỉnh cho phù hợp.

Thấy anh chủ động lái xe, Tạ Thanh Di không tìm được lời gì để nói: “Hôm nay anh không uống rượu sao?”

Tưởng Kiêu: “Không.”

Tạ Thanh Di: “Ồ.”

Đi hẹn hò mà không uống rượu vang đỏ? Chẹp, không tình thú.

Nhưng điều này cô chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra, lén lút liếc anh một cái.

Thật trùng hợp, Tưởng Kiêu cũng đang nhìn cô.

Như một tên trộm bị bắt quả tang, Tạ Thanh Di vội quay mặt đi.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Dây an toàn.”

Tai Tạ Thanh Di đột nhiên nóng lên, cảm thấy mình thật ngu ngốc, vội vàng thắt dây an toàn.

Không biết là do dây an toàn ở ghế phụ đã lâu không sử dụng hay là do cô xui xẻo, kéo mấy lần mà dây an toàn bị kẹt không rút ra được.

“Cái xe cùi bắp gì vậy.” Cô ủ rũ lẩm bẩm, dùng sức hơn nhưng vẫn không kéo ra được.

Ngay khi cô chuẩn bị bùng nổ, một mùi hương khổ ngải thoang thoảng bất ngờ ập đến.

Động tác kéo dây an toàn khựng lại, Tạ Thanh Di quay đầu lại và thấy Tưởng Kiêu đang nghiêng người về phía cô.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người được kéo lại rất gần với nhau, hương thơm trầm tĩnh và hơi thở nóng bỏng lướt qua gò má cô, giống như gió xuân, khiến người ta hơi ngứa ngáy.

Tạ Thanh Di giống như bị điểm huyệt, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, chân tay cứng đờ, hô hấp cũng khựng lại, trái tim đập mạnh đến mức thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đang đập, thình thịch thình thịch.

“Anh…” Đang làm cái gì thế?”

Năm chữ phía sau như nghẹn ở cổ họng, cô nhìn thấy thân hình cao lớn của Tưởng Kiêu phóng to trước mặt mình, một tay anh đỡ ghế xe, tay kia lướt qua mặt cô, kéo dây an toàn.

“Cạch một tiếng, dây an toàn đã được thắt lại.

Rất nhanh, mùi hương khổ ngải tao nhã nhạt đi, anh ngồi trở lại ghế lại, đôi mắt màu xanh lục nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô cái, chậm rãi nói: “Dây an toàn càng dùng sức kéo thì càng không ra.”

Tạ Thanh Di: “…”

Hai má cô nóng lên vì xấu hổ, cô đưa tay lên môi, giả vờ không thèm để ý ho khan một tiếng: “Rõ ràng là xe của anh có vấn đề.”

Tưởng Kiêu không phản bác, ngón tay thon dài nắm lấy tay lái: “Về Ngự Cảnh Uyển à?”

“Vâng.”

Tạ Thanh Di quay đầu, hạ cửa kính xe xuống một chút, để gió bên ngoài thổi vào, làm tan đi hơi nóng trên mặt cô.

Có trời mới biết, lúc này khi anh nghiêng người về phía cô, cô còn tưởng rằng anh định hôn cô?

Xong rồi, xong rồi, nhất định là do cô quay phim ngôn lù nhiều, nên kế thừa bộ não tàn của nữ chính rồi.

Mấy bữa nữa cô phải đi tìm chị Gia, bảo chị ấy kiếm cho kịch bản nữ chính mạnh mẽ lấy sự nghiệp làm chủ để tẩy não mới được.

Xe nhanh chóng chuyển bánh.

Lúc đầu, cả hai người đều không nói tiếng nào, trong xe im lặng lên men, thời gian như chậm lại 0,5 lần, từng phút từng giây đều trở nên vô cùng giày vò.

Cuối cùng, Tạ Thanh Di không thể nhịn được nữa, nói: “Anh không thấy em không vui sao?”

Giọng điệu của cô ủ rũ, lộ ra chút hờn dỗi.

Người bên cạnh khẽ liếc cô một cái nhưng cái liếc này rất nhanh, giống như là ảo giác của cô vậy.

Sau ba giây, Tưởng Kiêu mới nói: “Thấy.”

Giọng điệu của Tạ Thanh Di trở nên oan ức hơn: “Hừ, anh đã nhìn ra em đang giận dỗi, thế mà không hỏi han em, cũng không dỗ em, quả nhiên anh có bạn gái cái là quên em gái luôn…”

Tưởng Kiêu: “…”

Tựa hồ đã quen với bộ dáng diễn kịch này của cô, vẻ mặt anh không có nhiều thay đổi, thản nhiên nói: “Anh đanh suy nghĩ, tại sao em lại không vui.”

Tạ Thanh Di nghẹn họng: “…”

Móng tay hồng nhạt không ngừng cào cào vỏ điện thoại, trong lòng cảm thấy buồn bực, đâu thể nói là bởi vì nhìn thấy anh và cô Lương ở bên nhau được, đúng không?

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một lý do, khí thế cũng quay trở lại, cô ngẩng mặt lên, đúng tình hợp lý nói: “Anh lừa em.”

Tưởng Kiêu khẽ nhíu mày: “Hử?”

Tạ Thanh Di khịt mũi nói: “Anh muốn hẹn hò với cô Lương thì cứ hẹn hò, muốn liên hôn thì liên hôn, đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, anh cứ nói thật với em, là em gái anh, chắc chắn em sẽ chúc phúc cho anh. Thế mà tại sao anh lại muốn lừa em, còn nói là tới thượng Hải bàn chuyện làm ăn…”

Tưởng Kiêu nhíu mày càng sâu, giống như nghe được chuyện gì đó cô cùng hoang đường: “Liên hôn?”

“Hôm qua A Cửu ăn dưa, nói rằng tin anh và cô Lương sắp liên hôn, cậu ấy thấy em với anh rất thân nhau cho nên bảo em đi xác thực tin này. Em đi hỏi anh, sau đó thề son thề sắt nói với cậu ấy là không có liên hôn, là dưa thối. Nhưng hôm nay--- Anh đi hẹn hò với cô Lương, còn bị bọn em bắt gặp!”

Đôi môi đỏ tươi của Tạ Thanh Di khẽ mím lại, hừ một tiếng, rất giống một cô em gái đang cáu kỉnh: “Ngày hôm qua em mới bác bỏ tin đồn, sang hôm nay đã bị chính chủ vả mặt, thật xấu hổ mà.”

Tưởng Kiêu híp mắt, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào: “Chỉ vì chuyện này sao?”

Tạ Thanh Di quay đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh trừng lớn: “Như vầy còn chưa đủ để em tức giận sao?”

Phong cảnh đường phố lướt qua, ánh sáng lập lòe bên ngoài chiếu vào nửa khuôn mặt người đàn ông, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở: “Không lừa em.”

Tạ Thanh Di: “…?”

Những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, Tưởng Kiêu bình tĩnh nói: “Nhà họ Lương có một dự an khai thác khoáng sản mới, đang trong giai đoạn tìm nhà đầu tư.”

“Khoáng sản, đầu tư? Nhà cô ta có một tập đoàn lớn như vậy, còn cần phải tìm vốn từ bên ngoài sao?”

“Tập đoàn Lương Thị miệng cọp gan thỏ, hơn nữa…”

Anh hơi dừng lại, nói tiếp: “Từ đầu năm nay, sức khỏe của chủ tịch Lương đã bắt đầu suy giảm, hai năm trước, ông ta đã dẫn đứa con trai riêng bên ngoài về nhà, cố ý nâng đỡ cho con trai thượng vị. Hiện tại tập đoàn Lương Thị đang bị chia rẽ nghiêm trọng, để nhận được nhiều sự ủng hộ hơn từ ban giám đốc, cô Lương phải nhanh chóng kiếm được thành tích, để đạp người anh trai từ trơi trời rơi xuống kia đi.”

Hai câu đơn giản nhưng lại mang lượng thông tin rất lớn.

Tạ Thanh Di cũng ném sự khó chịu vừa nãy ra sau đó, nghiêng người về phía Tưởng Kiêu, vừa kinh ngạc vừa tò mò: “Chủ tịch Lương có con trai ngoài gái thú thật á? Ông ta còn muốn nâng đỡ đứa con riêng này lên nắm quyền? Vãi, ông ta bị điên rồi.”

Tuy rằng cô không thân quen gì với Lương Thị nhưng cũng từng nghe qua các mẹ nhắc đến bà Lương.

Trước đây bà Lương từng bị tắc nước ối trong khi sinh, đây là một tình huống nguy hiểm, tỉ lệ rơi vào tay tử thần lên tới 99%.”

“Bà Lương cũng coi như may mắn, cứu được cái mạng từ tay của Diêm Vương, thật không dễ dàng gì.” Đây cũng là câu cảm thán của mẹ cô.

Cũng chính vì lý do này mà sau khi sinh xong đứa con gái duy nhất là Lương Gia Di, bà Lương không sinh con nữa.

“Em nghe mẹ nói, lúc trước khi bà Lương cấp cứu trong phòng phẫu thuật, chủ tịch Lương ở bên ngoài khoác đến nước mắt nước mũi tèm nhem, mọi người trong ngành không ai không khen ông ta là một người chồng tốt. Há há, không ngờ một người đàn ông từng khóc vì thương vợ như vậy cuối cũng vẫn lén nuôi vợ hai bên ngoài, còn sinh ra một đứa con ngoài giá thú.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Thanh Di không hề che giấu vẻ khinh thường.

Sau khi bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn Tưởng Kiêu: “Cho nên, anh và cô Lương thật sự chỉ bàn chuyện công việc.”

Tưởng Kiêu ừ một tiếng: “Hạng mục trong tay cô ta có triển vọng rất tốt, nếu không phải vì hoàn cảnh nhà họ như vậy, cô ta đã không phải cùng anh chia bát canh này.”

Tạ Thanh Di nhìn chằm chằm vào anh một lúc, thấy vẻ mặt anh trước sau vẫn luôn bình tĩnh, bộ dáng giống như một cỗ máy chỉ biết kiếm tiền, sự khúc mắc trong lòng tan thành mây khói.

Hóa ra là cô đã hiểu lầm.

“Nói như vậy, cô Lương kia cũng không dễ dàng gì.”

Gác lại hiểu lầm sang một bên, nhớ lại dáng vẻ và cách nói chuyện của Lương Gia Di, bất kể là từ góc độ là phụ nữ hay sự ngưỡng mộ đối với phụ nữ có chí hướng sự nghiệp, đáy lòng Tạ Thanh Di có ấn tượng rất tốt với Lương Gia Di.

“Hi vọng lần này cô ấy có thể thắng, đừng để đứa con trai ngoài giá thú kia được lợi! Nếu để em nói thì đúng là thằng anh trai cô ấy không biết xấu hổ, một đứa con ngoài giá thú không biết xấu hổ quay lại đoạt gia sản? Em thật sự không hiểu nổi pháp luật bị sao nữa, một đứa con hoang như thế dựa vào đâu mà cũng có quyền thừa kế chứ? Mặc dù họ không thể quyết định nơi mình sinh ra nhưng sự tồn tại của họ đã mang theo tội lỗi rồi, là một sự tổn thương đối với người vợ và những người con hợp pháp…”

Cô ở bên này đang căm phẫn nói, hoàn toàn không chú ý đến đôi moi mỏng hơi mím lại của người bên cạnh.

Xe quẹo vào một ngã rẽ, Tạ Thanh Di thất thần, nghĩ đến màn biểu hiện của mình lúc ở cầu thang và trước khi lên xe, cảm thấy có chút xấu hổ.

Hình như cô hơi thất thố rồi.

Cô xấu hổ giật giật khóe miệng, cố ý lấp liếm: “Anh à, thật ra nếu nghĩ kỹ thì cô Lương vừa tính cách tốt, gia cảnh tốt, lại có năng lực như vậy, nếu như hai người muốn liên hôn thì cũng không phải là không được?”

Tưởng Kiêu: “…”

Những ngón tay đang cầm vô lăng vô thức siết chặt, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước.

Tạ Thanh Di nhìn sườn mặt có thể nói là hoàn mỹ của anh, giả vờ thoải mái nói: “Hơn nữa anh cũng đã 25 tuổi rồi mà vẫn còn chưa từng yêu đương qua, lúc mẹ em bằng tuổi anh thì đã có anh trai em rồi đó. Nói đến liên hôn thương nghiệp, bố mẹ em cũng liên hôn nhưng không phải họ vẫn gắn bó với nhau hơn 20 năm qua sao?”

Vừa dứt lời, xe đột nhiên giảm tốc độ rồi dừng hẳn lại.

Tạ Thanh Di sững sờ, nhìn lên thì thấy đang đèn đỏ.

Lại liếc mắt sang bên cạnh, cô thấy một tay Tưởng Kiêu đặt trên vô lăng, cổ tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay thon thả với cơ bắp cân đối.

Anh nhìn cô, hàng mi thanh mảnh phủ bóng lên mi mắt, giọng điệu anh hơi trầm xuống: “Em thật sự muốn anh yêu đương sao?”