Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 52




Tạ Thanh Di nghiêng đầu, trong lòng lại thốt lên, góc cạnh nào cũng đẹp, ông trời ban cho anh một bộ óc thông minh, còn cho cả một ngoại hình như vậy, hiện tại còn được người xuất sắc như cô thích anh, thì anh đúng là thủ khoa ngành đầu thai!

Sau khi họ ăn sáng xong, hộ lý thu dọn đồ rời đi, không có gì cản trở, Tưởng Kiêu cũng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Cô ngước mặt chống cằm, ánh nắng vàng chiếu xuống cô như thể đang khoác lên một lớp ánh sáng êm dịu, cô ngắm nhìn anh, đôi mắt lung linh như những ngôi sao.

Trái tim của Tưởng Kiêu khẽ rung động, tiếp theo đó hiện ra một loại cảm xúc phức tạp mãnh liệt, đầy ắp chen vào khắp lồ.ng ngực, tức nghẹn mà sắp sửa nổ tung. 

Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Là điện thoại của Tưởng Kiêu.

Tạ Thanh Di hơi nhướng mày, đi đến tủ đầu giường, mở ngăn tủ ra…

Chiếc điện thoại hỏng mà màn hình đã vỡ nát thành mạng nhện ấy vậy mà vẫn còn dùng được?

Híp mắt nhìn một lúc, cô nhận ra được vài chữ hiển thị trên màn hình: “Là thư ký Triệu, em giúp anh nhận cuộc gọi nhé?”

Tưởng Kiêu: “Ừ.”

Quét phím nhận trả lời, bên trong điện thoại lập tức phát ra tiếng của thư ký Triệu: “Anh Tưởng, 9 giờ sáng hôm nay chúng ta có cuộc hẹn với giám đốc Chu của tập đoàn Chu thị rồi, tôi cho xe tới đón ngài nhé?”

Vẫn còn họp cơ đấy? Việc sắp xếp lịch trình chật kín thế này, thật sự xứng đáng là người cuồng công việc.

Tạ Thanh Di hắng giọng, trả lời lại: “Chào thư ký Triệu, tôi là Tạ Thanh Di, Tổng giám đốc Tưởng của các anh, anh ấy…”

Lời còn chưa nói hết, đầu bên kia đã phát ra tiếng thở hổn hển của thư ký Triệu.

Cũng không biết anh ta đang tưởng tượng điều gì, không kìm được kích động mà chào hỏi: “Chào buổi sáng Tạ… Cô Tạ, cô hiện tại đang ở cùng Tổng giám đốc Tưởng sao?”

Tạ Thanh Di nhìn Tưởng Kiêu đang ở trên giường: “Ờ…”

Giọng nói ở đầu bên kia càng kích động hơn: “Vậy thì liệu có cần lùi lại cuộc hẹn không, phía bên tôi sẽ lập tức liên lạc với giám đốc Chu.”

Tạ Thanh Di thầm nghĩ, thư ký Triệu này vẫn còn rất nhạy bén, cô thậm chí còn chưa mở miệng, anh ta đã biết phải lùi lại rồi, nên đành trả lời “Có”.

Thư ký Triệu: “Vậy cô với Tổng giám đốc Tưởng nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa.”

“…?”

Tạ Thanh Di lúc này cũng nhận ra có điều gì đó không đúng: “Ủa đợi chút!”

Thư ký Triệu: “Cô còn có gì cần dặn dò?”

Tạ Thanh Di: “Anh đừng hiểu lầm, tôi với Tổng giám đốc tưởng nhà anh hiện nay đang ở bệnh viện, anh ấy tối qua xảy ra tai nạn, ước chừng mất một tuần mới có thể xuất viện, lịch trình tuần này anh cũng giúp anh ấy hoãn lại đi, để anh ấy nghỉ ngơi khoẻ hẳn. Tối nay anh có thể bay tới Thượng Hải để chăm sóc anh ấy…”

Cả người thư ký Triệu cũng đơ nghệt ra, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, bèn hỏi một đống tình hình liền tù tì như bắn pháo.

Tạ Thanh Di hiếm khi có kiên nhẫn trả lời cho anh ta biết, giải thích được nửa chừng thì điện thoại hết pin tự động tắt nguồn.

Nhưng chưa được một lúc, cuộc gọi của thư ký Triệu lại gọi tới điện thoại của Tạ Thanh Di, liên tục hỏi han tình hình.

Đợi đến khi cuộc điện thoại này kết thúc lần nữa, Tạ Thanh Di vừa lưu số điện thoại của thư ký Triệu, vừa nói với Tưởng Kiêu: “Thư ký này của anh không tồi, hết lòng hết sức, mà cũng trung thành tận tụy với anh.”

Tưởng Kiêu: “Cậu ta đúng là không tồi.”

Ngoại trừ đôi lúc nói nhiều, thích hóng hớt.

-

Khoảng 8 giờ, y tá đến đổi thuốc, vừa thu xếp thuốc nước, băng gạc các thứ, vừa dò hỏi cảm giác hiện tại của anh như thế nào.

Tưởng Kiêu thản nhiên trả lời, vừa dửng dưng nhìn về phía Tạ Thanh Di: “…”

Tạ Thanh Di bị anh nhìn lại cảm thấy nghi ngờ, đợi đến khi phản ứng lại, chưng ra vẻ mặt “Em biết rồi”, sau đó di chuyển ghế dựa vào tường rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tưởng Kiêu: “…”

Tạ Thanh Di: “…?”

Sao đây, cô thậm chí ngồi dựa vào tường rồi, sẽ không che khuất y tá thoa thuốc.

Nhìn nhau được ba giây, Tưởng Kiêu không ngờ mở miệng nói: “Em đi ra ngoài trước đi.”

Tạ Thanh Di không hiểu: “Tại sao chứ?”

“Đổi thuốc…” Giọng nói Tưởng Kiêu hơi ngừng lại, mắt nhìn xuống dưới: 

“Phải c.ởi quần áo.”

Tạ Thanh Di sững lại, mang tai cũng có hơi nóng lên nhưng vẫn bất động như núi, mà giả vờ ung dung: “Cởi thì cởi đi, bộ dáng anh mặc đồ bơi em không phải là chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa chị y tá cũng có thể nhìn, thì tại sao em lại không thể nhìn… chẳng lẽ anh lại xa lạ hơn em?

Người phụ trách bôi thuốc là một y tá 40 tuổi có khuôn mặt tròn hiền hậu, mặc dù không hiểu được tại sao cô nàng này ở trong phòng bệnh cũng cần phải đeo khẩu trang nhưng nhìn đôi mắt to lém lỉnh cùng giọng nói nhanh nhẹn, nên cũng thấy có chút thiện cảm, mà điềm đạm nói giúp: “Đôi bạn trẻ vừa mới yêu nhau không lâu đấy à? Ai da, đàn ông đàn ang sợ cái gì, để cho bạn gái nhìn chút, cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.”

Tưởng Nguyên hơi ngạc nhiên, lông mày rậm hơi nhíu lại: “Cô ấy không…”

Tạ Thanh Di vội vàng đáp lại: “Đúng, chị y tá nói rất đúng, cho em nhìn chút thì sao? Cũng đâu phải… lột hết sạch.”

Ba chữ cuối cùng, giọng cô đè xuống có hơi nhỏ, thậm chí không đợi Tưởng Kiêu nhìn qua đây, cô nói một mình đã đỏ cả mặt rồi.

Không ngờ chị y tá lại quyết định một cách dứt khoát: “Được rồi, đừng lèo nhèo nữa, cô bé, em tới đây giúp một tay, cởi cúc áo cho bạn trai em đi.”

Đại tiểu thư bánh bèo ngay lập tức trở nên chu đáo, dứt khoát đáp lại: “Được ạ!”

Tưởng Kiêu nhấc tay muốn chặn lại, chị y tá không đồng ý mà lắc đầu: “Vết thương còn chưa khỏi đấy, đừng động đậy lung tung.”

Tạ Thanh Di nhịn cười, học theo lời của chị y tá: “Nói đúng lắm, đừng động đậy lung tung!”

Tưởng Kiêu: “…”

Đối diện với đôi mắt hạnh ngập tràn nụ cười xảo quyệt, mặt anh tỏ ra vẻ bất lực, từ bỏ việc chống trả.

Tạ Thanh Di cúi người, vươn tay ra giúp anh cởi cúc áo bệnh nhân.

Mời đầu tâm trạng hứng khởi “tim đập mạnh, tay run run”, đợi đến khi cởi hết toàn bộ, nhìn thấy những vết trầy da không giống nhau cùng những chỗ bầm tím xanh đỏ không đều màu trên cơ thể cường tráng ấy, khoé miệng cô cong lên cứng ngắc,

Trầy da còn có thể hiểu nhưng những vết bầm này…

Đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt cô chợt thay đổi, kinh ngạc nhìn Tưởng Kiêu: “Đây…”

Đôi mắt biếc chớp mắt hai cái, làn mi dày rủ xuống, che đi ánh sáng tối tăm hiện ra trong mắt.

Môi Tạ Thanh Di mấp máy, vừa liếc nhìn chị gái dân Thượng Hại cũng đang ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Màn đổi thuốc này cuối cùng lại diễn ra trong im lặng, bầu không khí ở trong phòng cũng trở nên ngột ngạt đi.

Thay thuốc xong, lại lần nữa mặc quần áo bệnh nhân lên, chị y tác cầm khay lên, nói với Tạ Thanh Di: “Cô bé, chăm lo cho tốt bạn trai em đấy.”

Tạ Thanh Di nhìn thấu được ánh mắt thương xót của chị y tá, bèn nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Cửa phòng bệnh lại đóng lại.

Ánh nắng vàng toả nhẹ trong phòng bệnh, yên lặng được một lúc, Tạ Thanh Di quay người lại.

“Những vết thương này…”

Cô ngẩng cao mặt lên, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu vô cớ nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng cô: “Là chú Tưởng đánh sao?”

Khuôn mặt đẹp trai thoáng hiện vẻ khó xử, anh nghiêng đầu sang một bên để ánh mặt trời không thể chiếu tới.

Viền mắt Tạ Thanh Di lại đỏ lên, mũi hít sụt sịt, khó có thể nén lại cơn tức giận: “Ông ấy làm sao thế, sao lại đánh anh, hơn nữa còn đánh nặng như thế này nữa! Này là bạo lực gia đình đấy!”

Cô nổi giận móc điện thoại ra, ngón tay thậm chí có hơi run: “Em muốn gọi điện thoại hỏi ông ấy, anh rốt cuộc đã làm sai điều gì…”

“Nguyệt Lượng.”

Giọng nói trầm của Tưởng Kiêu vang lên, ánh mắt u ám khó thể thấy rõ: “Đừng gọi cho ông ấy.”

Tạ Thanh Di hơi ngẩn ra, nhìn khuôn mặt nặng nề của người đàn ông, trong lòng đau xót tới tan nát, cô mím môi như đứa trẻ bị tủi thân nhưng giọng nói đã khóc nức lên: “Nhưng ông ta ức hiếp anh…”

Dựa vào cái gì mà ức hiếp người của cô chứ.

Cô lần trước không cẩn thận tát anh một cái, đã có hơi đau lòng mà tự trách lấy mình, thế mà chú Tưởng lại một hai lần đánh người thành ra nông nỗi này!

Nhìn đôi mắt đỏ ửng khóc vì thấy bất công cho anh của cô mà cảm xúc trong lòng Tưởng Kiêu quặn lên.

Rất lâu sau, anh giơ tay lên về phía cô: “Tới đây.”

Tạ Thanh Di sửng sốt một lúc, những vẫn bước tới.

Tưởng Kiêu kéo tay cô để cô ngồi ở bên mép giường, những ngón tay thô ráp lau mắt cho cô: “Đừng cứ vì anh mà lại rơi nước mắt.”

Giống như giấc mơ tối qua, anh nghe thấy tiếng nước mắt cô rơi lã chã.

Cô vừa khóc vừa nói ghét anh, làm cho cô rơi nước mắt trong buồn bã.

Cô công chúa nhỏ của nhà họ Tạ phải là người sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, khiến cho cô không vui, đối với anh chính là một tội lỗi.

“Đã không đau nữa rồi.”

Tưởng Kiêu lau nước mắt xong, lòng bàn tay cũng không rời đi mà chuyển sang ôm mặt cô như thể đang ôm lấy châu báu, nhẹ giọng dỗ dành: “Đã nhìn thấy quà sinh nhật mà anh tặng cho em chưa?”

Sự chú ý của Tạ Thanh Di bị chuyển hướng, lông mi dài vẫn còn đọng lại giọt nước mắt khẽ chớp lại: “Quà gì?”

“Trong túi áo comple của anh.” Tưởng Kiêu nói: “Em đi hỏi thử xem đồ của anh đã đặt ở đâu rồi?”

Tạ Thanh Di bật chợt nhớ tới, hít mạnh một hơi rồi đi đến tủ đựng đồ bên cạnh.

“Comple tối qua trợ lý của anh trai em hình như mang gửi đi giặt rồi, buổi chiều chắc là có thể đưa trả lại. Còn những đồ vật khác…”

Tạ Thanh Di tìm thấy chiếc cặp đựng giấy tờ ở bên trong tủ, một chiếc máy tính bảng cũng bị vỡ màn hình, còn có cả một chiếc hộp nhung màu đỏ thẫm.

“Chính là cái hộp này à.”

“Phải.”

“Được.” Tạ Thanh Di cầm chiếc hộp ấy ra.

Đưa ra đến chỗ sáng mới phát hiện chiếc hộp ấy thực ra không phải là màu đỏ thẫm, mà chính là màu tím…

Màu đỏ thẫm là vết máu đông lại của anh đã ngấm sâu vào trong vỏ nhung.

Bên tai bỗng vang lên lời mà bác sĩ tình cờ nhắc đến vào tối hôm qua: “Những đồ vật có giá trị của anh ấy đều ở trong này,  phía trên comple đều dính toàn là máu, lúc người đưa đến, trong tay có nắm chặt một chiếc hộp nhỏ này, cũng không biết bên trong đang đựng thứ gì mà nắm chặt hết mức, khó khăn lắm mới tách ra được, người nhà bệnh nhân cứ cất lấy đi.”

Những giọt nước mắt vừa mới kìm nén lại có chiều hướng quay trở lại, Tạ Thanh Di liên tiếp hít sâu hai cái rồi mới cầm lấy chiếc hộp đi đến bên cạnh giường.

“Đây là cái gì?”

“Mở ra xem xem.”

“…”

Cô mở ra, bên trong là một viên đá Alexandrite có kích thước không nhỏ, mà nó còn to hơn cả viên đá anh tặng cô vào nửa năm trước! Lúc đầu nhìn sơ qua thì ít nhất cũng phải 30 carat!

“Cái… cái này anh có được từ đâu thế!” Tạ Thanh Di sửng sốt.

Đá Alexandrite quý hiếm khó thấy được nhưng anh lại tìm được cho cô hai viên chỉ trong một năm, vả lại trọng lượng vừa lớn, chất lượng vừa cao như thế.

Cô thậm chí hơi lo lắng liệu anh có tặng quà tới mức phá sản hay không.

“Nghe ngóng được trong tay một người sưu tầm đá quý ở Thuỵ Sĩ có một vài món đồ sưu tập đá Alexandrite nên đành bay qua đấy tìm người đó.”

Tưởng Kiêu hời hợt nói: “Nó được mua từ chỗ người đó.”

Anh nói một cách qua loa nhưng Tạ Thanh Di biết rõ lấy được món đồ này từ trong tay người sưu tập đá quý, khiến bọn họ nhường lại món đồ quý giá cũng không phải là chuyện dễ dàng…

Đặc biệt là có thể sưu tầm được loại đá quý chất lượng này, thì người sưu tầm chắc chắn không phải là người tầm thường.

Dường như nhìn ra được cô đang có điều muốn hỏi, nên Tưởng Kiêu nói: “Cầm lên nhìn xem? Viên này làm ghim cài áo hoặc áp khâm cũng đẹp lắm.”

Tạ Thanh Di cắn nhẹ môi, lúc ngón tay cầm viên đá quý ấy lên, cảm giác có hơi lành lạnh.

Cô cứ tưởng chất liệu của viên đá là mát lạnh, sau khi cầm lên mới phát hiện ra đầu ngón tay của mình có dính máu.

Đầu ngón tay trắng nõn dính chút đỏ tươi, viên đá quý báu dưới ánh mặt trời lộng lẫy ánh lửa, toả sáng rực rỡ.

Không ai biết tai nạn xe tối qua, anh đã dùng tư thế như nào để bảo vệ món quà này, thậm chí máu tươi cũng thấm vào khe hộp nhuộm đỏ viên đá.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Tưởng Kiêu ngắm nhìn cô, khuôn mặt xanh xao nở một nụ cười: “Có hơi muộn, em đừng giận.”

Tạ Thanh Di: “…”

Bàn tay thon thả nắm chặt viên đá ấy, viên đá lạnh lẽo cũng dần được hơi ấm từ cơ thể cô sưởi ấm.

Trong chớp mắt, cô nhào đến người đàn ông, ôm lấy anh, má cô áp vào gáy của anh: “Không có giận đâu.”

Cô nghẹn ngào nói: “Em thích lắm.”

Tưởng Kiêu hít một hơi thật sâu.

Tay đưa lên giữa chừng do dự một lúc, cuối cùng cũng phủ lên tấm lưng thon gầy của người con gái, giọng nói cũng trầm đi: “Anh cũng rất thích.”