Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 48




[Hu hu hu hu đẹp quá đi mất, không mở hiệu ứng làm đẹp mà cũng đã đẹp thế rồi, lông mi dài quá đi, tui không thở nổi.]

[Vợ ơi vợ ơi vợ ơi, thơm một cái, thơm một cái đi!]

Có lẽ là bị chuỗi spam của cái vị “Sunshine” kia dọa sợ nên các fan CP tạm thời ngừng nghỉ.

Anti-fan mừng như điên, vội vàng nhân cơ hội spam một vài ngôn luận xỉa xói móc mỉa.

Nhưng chưa spam được mấy câu thì chỉ thấy trên màn hình lại xuất hiện –

User “Sunshine” tặng cho streamer “Carnival” x 100.

Trên màn hình lại bắt đầu tung bay hiệu ứng đặc biệt của Carnival. 

Các anti-fan: Đậu má!! Fan của Tạ Thanh Di quá giàu rồi!

Fan only: Chị em nhà mình tuyệt với quá đi mất!

Một trong số các admin hội hậu viện của Tạ Thanh Dị không nhịn được mà nhắn tin riêng với vị “Sunshine” kia: [Phú bà ới ời, phú bà có muốn gia nhập vào nhóm thành viên hội hậu viện của bọn em không? Em thêm chị vào nhóm nhé?]

nshine” kia im lặng một lúc lâu rồi mới đáp lại: 

[Được.]

Nhóm trưởng lập tức ném mã nhóm lẫn mã QR sang.

Không bao lâu sau, yêu cầu đã được thông qua.

Nhóm trưởng dẫn đầu chào hỏi: [Phú bà Sunshine đến rồi, mọi người hoan nghênh nào!]

Đại bộ phận fan trong nhóm đều đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp, tận mắt thấy cái chị này spam sáu trăm nghìn.

Giờ người gia nhập rồi, bên dưới lập tức spam một chuỗi “Phú bà chè ché”.

Đại khái là các phú bà đều tương đối cao quý lạnh lùng nên cũng không đáp lại.

Phát sóng trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục, mỗi lần mà fan CP hoặc là anti-fan ra nhảy nhót thì đều chẳng cần các fan khống chế tình hình, “Sunshine” trực tiếp đập ra một trăm cái Carnival, vốn dĩ chẳng hề cho bất kỳ kẻ nào cơ hội phát huy.

Không bao lâu sau, Nhạc Nhạc nhỏ giọng nhắc nhở Tạ Thanh Di: “Chị ơi, chị lên hot search.”

Tạ Thanh Di mở di động ra, thấy cô độc chiếm hai vị trí đầu trên bảng hot search.

# Livestream của Tạ Thanh Di#

# Fan nhà giàu mới nổi của Tạ Thanh Di đập quà trị giá hàng triệu chỉ trong nửa giờ#

Cô trực tiếp nhấn vào hot search thứ hai, bình luận bên dưới phần lớn đều là châm chọc mỉa mai –

[Đệt, ngôi sao kiếm tiền cũng dễ quá nhỉ, tiền thưởng kiếm được từ phòng phát sóng trực tiếp cũng phải nộp thuế chứ.]

[Chỉ sợ là học sinh tiểu học lén quẹt thẻ của phụ huynh thôi, tiền này mà cái con kỹ nữ Nguyệt Lượng này cũng dám kiếm, không chột dạ tý nào à?]

[Fan nhà cô ta đúng là ngu ngốc lắm tiền.]

[Đậu má, vừa rồi tôi còn vào phòng phát sóng trực tiếp liếc mắt nhìn một cái, cái tên nhà giàu mới nổi kia vẫn còn đang spam quà đấy, sắp spam đến hai triệu rồi.]

Nhìn đến dòng bình luận cuối cùng này, Tạ Thanh Di ngẩn ra, vội vàng nhìn lại phòng phát sóng trực tiếp.

Quả nhiên, quà mà “Sunshine” tặng đã đè “Vợ Chồng Thu Yên YYDS” xuống.

Tạ Thanh Di vừa bực mình vừa buồn cười.

Anh vừa đổi ảnh đại diện, vừa cách ba ngày tặng hoa một lần, bây giờ lại đến phòng phát sóng trực tiếp của cô để spam quà, còn treo cái ID sến rện như thế, cả bố mẹ cô cũng không để tên mạng như thế nữa là…

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ mím, cô nhìn về phía màn hình, khẽ nói: “Bạn “Sunshine” đừng spam quà nữa, lãng phí tiền.”

Cô vừa mới dứt lời, “Sunshine” lại tặng một trăm cái “Pháo hoa lãng mạn”. 

Trên màn hình bắt đầu nổ tung những tia sáng lấp lánh đủ màu sắc từ màn pháo hoa kia.

Các fan cũng được mở mang tầm mắt theo, Tạ Thanh Di nhìn hiệu ứng khói lửa đặc biệt kia, ánh mắt có phần mơ hồ.

“Đẹp quá.” Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhỏ giọng cảm thán.

Bỗng nhiên, Tạ Thanh Di nói với màn hình: “Tôi tạm thời rời khỏi vài phút nhé.”

Nói rồi, cô đứng dậy từ trên sofa, rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Hiệu ứng đặc biệt của pháo hoa vẫn còn lập lòe trên màn hình.



Trong toilet, Tạ Thanh Di nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu chính mình trong gương, hít sâu vài hơi.

Dãy số bị block kia được cho ra khỏi blacklist, cô mím môi, ấn nút gọi.

“Tút tút tút, tút tút tút…”

Chỉ hai hồi chuông vang lên, đầu bên kia đã có người nghe máy.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bên kia vang lên giọng nói mát lạnh đã lâu không gặp: “Nguyệt Lượng.”

Tạ Thanh Di nắm chặt di động, cố gắng hết sức khiến cho giọng nói của mình nghe có vẽ lạnh lùng vô tình: “Sunshine kia là anh đúng không?”

Tưởng Kiêu: “…”

Xem như cam chịu.

“Anh đừng spam quà nữa.”

“Tại sao?”

“…… Phí tiền chứ sao, anh spam mấy món quà đó, platform sẽ thu một nửa, có lỗ hay không chứ. Em biết anh nhiều tiền nhưng không nên spam như thế.”

Đầu bên kia im lặng mấy giây, giọng nói rõ ràng trở nên dịu dàng hơn: “Em không muốn anh bị lỗ à?”

Tạ Thanh Di nghẹn lời, bĩu môi lẩm bẩm: “Anh chịu thiệt thì chịu thiệt đi, em chẳng quan tâm làm gì cả, em chỉ sợ người qua đường cảm thấy fan của em đều là loại người ngốc nghếch lắm tiền thôi, như thế tổn hại đến danh dự của fan em.”

Tưởng Kiêu: “Anh biết rồi.”

Tạ thanh di: “???”

Anh biết là biết cái gì hả?

Không chờ cô hỏi ra miệng, người kia đã cúp điện thoại.

Trong lòng Tạ Thanh Di thoáng chốc bừng lên một ngọn lửa, hay lắm, anh còn dám cúp điện thoại của cô nữa à!

Đáng ghét, đáng lý cô không nên mềm lòng thả anh ra!

Trong lúc cô đang buồn phiền hối hận, di động bỗng nhiên vang lên tiếng “leng keng” nhắc nhở: 

[Thông báo chuyển khoản từ ngân hàng xx, tài khoản có số đuôi 1115 của bạn thu được khoản tiền chuyển khoản là 1.000.000…]

[Thông báo chuyển khoản từ ngân hàng xx, tài khoản có số đuôi 1115 của bạn thu được khoản tiền chuyển khoản là 1.000.000…]



Tiếng nhắc nhở leng keng leng keng vang lên tổng cộng mười lăm lần.

Nhìn số dư toàn khoản nhiều thêm một trăm năm mươi triệu, cô nhẹ gõ lên màn hình, soạn tin nhắn: [Em là cái loại người sẽ bị tiền tài mua chuộc hay sao? Nông cạn!]

Đầu bên kia rát nhanh đã trả lời lại: [Quà tặng tròn mười lăm năm mà thôi.]

Khóe miệng Tạ Thanh Di hơi cong lên, tin nhắn gõ ra lại vô cùng lạnh lùng: 

[Em mừng mười lăm năm debut thì có liên quan gì đến anh, cần anh tặng quà à?]

Tưởng Kiêu: [Anh là fan của em.]

Tạ thanh di: [???]

Tưởng Kiêu: [Fan tặng quà cho thần tượng, danh chính ngôn thuận.]

Ngoài miệng Tạ Thanh Di cười ha hả, trong lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào đắc ý: [Sao em lại không biết anh là fan của em nhỉ.]

Một phút sau: [Vẫn luôn là thế.]

Tạ thanh di: [...]

Cô nhìn chằm chằm bốn chữ kia một hồi lâu, trên giao diện lại nhảy ra một tin nhắn: [Vẫn còn giận sao?]

Tạ Thanh Di rũ rũ hàng mi mảnh dài: [Bớt giận được năm phần trăm rồi.]

Cô không dễ dỗ như thế đâu.

Lúc này nhắn tin sang, đầu bên kia lặng im một hồi lâu.

Ngay lúc cô đang suy tư liệu có phải mình quá kiêu ngạo rồi không thì Tưởng Kiêu đã trả lời lại: [Ừm, thế thì anh sẽ không ngừng cố gắng.]

[Tiếp tục livestream đi, fan của em còn đang đợi đấy.]

Tạ thanh di: [……?]

Hóa ra anh là fan sự nghiệp của cô à?

Chửi thầm thì chửi thầm nhưng nghĩ đến phòng phát sóng trực tiếp ở bên ngoài vẫn còn đang bật, cô cũng không hề dừng lại, nhìn gương sửa sang lại kiểu tóc rồi đi ra ngoài.



Bắc Kinh, trong văn phòng ánh đèn sáng rực.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, nhóm chat “Hội hậu viện của Nguyệt Lượng số 1” vẫn còn đang bàn luận khí thế ngất trời, phần lớn là tâng bốc khen nịnh, đủ loại từ ngữ ca ngợi, sau khi khen xong lại bắt đầu bàn đến chuyện tiếp ứng sinh nhật Tạ Thanh Di vào tháng sau.

Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm nhóm chat spam tin nhắn không ngừng kia một hồi lâu, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng như có như không thoáng gõ nhẹ lên mặt bàn.

Hơi nghiêng người đi, anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho thư ký Triệu: 

“Đặt một vé máy bay đi Zurich vào ngày mốt.”



Sau khi buổi phát sóng trực tiếp mừng tròn mười lăm năm debut kết thúc viên mãn, đã thu hoạch được hảo cảm của các fan, cũng thu hoạch được đủ lưu lượng và độ nổi tiếng.

Sau khi rửa mặt xong, Tạ Thanh Di thay áo ngủ tơ tằm, mặt đắp mặt nạ dưỡng da, vô cùng thích ý mà nói chuyện điện thoại với Tần Cửu.

“Đậu mía, bạn fan nhà giàu mới nổi trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy vậy mà là Tưởng Kiêu à?”

“Bởi thế, tớ cũng rất ngạc nhiên.”

“Sunshine? Anh ta ấy hả???”

Tần Cửu quả thực có biểu cảm như meme ông cụ xem di động trên tàu điện ngầm: “Anh ta có phải có hiểu lầm gì với cái thuật ngữ này không vậy?”

Tạ Thanh Di: “Cái tấm ảnh đại diện kia của anh ấy mới gọi là quá đáng.”

Nói rồi còn đặc biệt đi tìm rồi chụp hình lại gửi cho Tần Cửu xem.

Tần Cửu tấm tắc bảo lạ, lại nói tiếp: “Xem ra anh ta bị tai tiếng CP của cậu khiến cho ghen không nhẹ, bắt đầu công khai biểu thị chủ quyền rồi đấy.”

“Lúc này mới là gì cơ chứ.”

Tạ Thanh Di nâng cằm, tặng hoa tặng tiền tặng quà, còn không bằng khoác áo tắm dài xài chiêu mỹ nam kế với cô còn hơn.

Nhưng với cái tính cách nội liễm kia của anh, cảnh này chỉ sợ là chỉ có thể nghĩ đến trong mơ mà thôi.

Sau khi cảm thấy đáng tiếc một phen, Tần Cửu lại bàn với cô về chuyện sinh nhật: “Dạo này cậu có muốn mua xe, mua trang sức hay túi gì không, gửi thẳng cho tớ nhé, tớ chọn mua cho cậu mỗi thứ một kiểu.”

Đây là ước định giữa hai người bọn cô, khi tặng quà thì nói thẳng cho đối phương biết mình muốn gì, đỡ phải phí công vắt óc cực khổ suy nghĩ nên tặng quà gì, cuối cùng còn tặng món quà mà đối phương không thích.

Tạ Thanh Di lười biếng đáp một câu “OK”, nói chuyện phiếm thêm hai câu nữa rồi cúp máy.

So với quà của những người khác, cô càng tò mò hôm sinh nhật đó, Tưởng Kiêu sẽ tặng món quà gì cho cô hơn.



Sinh nhật Tạ Thanh Di là vào ngày mười lăm tháng mười một.

Vừa mới vào tháng Mười một, các fan trong hội hậu viện đã thay chân dung tiếp ứng màu tím nhạt thống nhất, slogan và các viền avatar cũng từng bước online.

Sáng sớm hôm đó, Tưởng Kiêu vừa mới online đã nhận được tin nhắn riêng của admin: [Chị Sunshine ơi, hôm nay đã là sinh nhật của Nguyệt Lượng rồi, trong nhóm chỉ còn có chị là chưa đổi chân dung thôi, nếu như chị có rảnh thì đổi chân dung nhé, nhận được tin nhắn nhớ rep em.]

Tưởng kiêu: “...”

Ba giây đồng hồ sau: [Nhận được.]

Buổi sáng hôm nay, trong nhóm chat nặc danh của công ty, đề tài hot nhất đơn giản là ảnh đại diện của ông chủ –

[Tấm ảnh trời xanh mây trắng và mặt trời của khoảng thời gian trước đã đủ kinh tủng, giờ lại đột nhiên thay đổi thành tấm ảnh chân dung nhân vật hoạt hình đáng yêu màu tím nhạt hả? hoảng sợ/ hoảng sợ/]

[Tấm ảnh đại diện này hoàn toàn không hề phù hợp với khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cấm dục của ông chủ xíu nào hết á!]

[Đây là thẳng nam cũng có trái tim thiếu nữ trong truyền thuyết đấy sao?]

[Các người không ai nhận ra, đây là ảnh đại diện tiếp ứng sinh nhật của Tạ Thanh Di à?]

[Đậu mía, thật đó hả?]

[Thật chứ sao!!! Ông chủ sủng muội cuồng ma hàng thật trăm phần trăm.]

[Lầu trên ngây thơ quá rồi, thế này mà là tình anh em cái gì, đây đm chính là tình yêu!]

Quay xung quanh chuyện ảnh đại diện của ông chủ, nhóm chat của công ty thảo luận đến vô cùng vui vẻ, ở biệt thự nhà họ Tạ tại Thượng Hải cách đó nghìn dặm, Bùi Cảnh Yên đang kiểm kê thiệp mời sinh nhật của Tạ Thanh Di.

Bởi vì thân phận minh tinh đặc biệt của con gái, từ sau cô mười ba tuổi, tiệc sinh nhật đều tổ chức vô cùng khiêm tốn, chỉ mời vài gia đình giàu có đặc biệt thân cận mà thôi.

“Không thành vấn đề, cứ gửi như vậy đi.”

Bùi Cảnh Yên tao nhã vẫy tay, dặn dò quản gia gửi thiệp mời đi.

Quản gia đáp lại, bưng thiệp mời đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến cạnh cửa thì Tạ Luân đúng lúc ở bên ngoài về, thấy quản gia bưng cái khay kia thì cất tiếng gọi lại: “Đợi đã.”

Bước chân của quản gia khựng lại, khom lưng: “Thưa ông chủ, đây là thiệp mời sinh nhật của tiểu thư.”

Tạ Luân ừ một tiếng, giơ tay cầm lấy một tấm tùy ý lật xem, lại cầm lấy danh sách khách mời.

Khi tầm mắt của ông ấy đảo qua “Chủ tịch tập đoàn Quang Linh Tưởng Việt và con trai Tưởng Kiêu” thì tạm dừng trong một cái chớp mắt.

Ông trầm ngâm một lát, chỉ vào hàng chữ trên danh sách đó, dặn dò: “Không cần gửi thiệp cho nhà họ Tưởng.”

Quản gia ngẩn ra, lại nhìn biểu cảm nghiêm túc không cho phép can thiệp của Tạ Luân, vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”

(1) Ý chỉ việc đào lại quá khứ của idol, sưu tập những chi tiết đáng yêu của idol trong quá khứ

(2) Yong yuan de shen = Mãi mãi là huyền thoại