Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 35




Sau khi cúp điện thoại, Tần Cửu nắm lấy vai Tạ Thanh Di, ra sức lắc mạnh: “Cậu mau tỉnh lại đi, Tưởng Kiêu có thể sẽ tới đây đấy!” 

Tạ Thanh Di cảm thấy mình bị lắc đến mức muốn nôn, một lúc sau mới ổn lại được, không chút để tâm nói: “Anh ấy sẽ đến tìm tớ sao? Rõ ràng hồi sáng còn tỏ vẻ như không kịp tránh tớ, vậy mà bây giờ anh ấy lại tới đây tìm tớ để làm gì?” 

“Đừng quan tâm đến anh ấy, chúng ta tiếp tục chơi thôi!” 

Cô đầy khí phách giơ tay lên, chỉ lung tung: “Anh, anh nhảy cho tôi xem đi, mấy người có thể múa cột không? Nếu nhảy tốt tôi sẽ gọi một chai rượu ngon.” 

Trong một câu lạc bộ cao cấp như vậy, chai rượu rẻ nhất đã là 8888 nhân dân tệ rồi. Cái gọi là rượu ngon có giá từ hàng chục nghìn đến hàng trăm nghìn nhân dân tệ, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của phú bà. Nếu nhân viên phục vụ như bọn họ có thể bán một chai rượu rượu ngon, tiền hoa hồng sẽ rất đáng kể. 

Vì vậy, vừa nghe như vậy, Adam đã xung phong nhảy, anh ta đứng bên cây cột, nhảy một điệu se.xy— 

“When the beat goin like that,Girl……

I wanna put you up against that wall,Throw you on the bed and take your clothes off “①

Ánh đèn mờ ảo lập lòe lắc lư trong phòng vip sang trọng, thân trên của người đàn ông uốn éo trên cột thép, cố gắng bày ra tư thế khiêu khích. 

Tạ Thanh Di tựa lưng vào ghế sô pha, trên đôi tay trắng trẻo, mảnh mai cầm một ly Tequila Sunrise lắc nhẹ, chất lỏng rực rỡ, quyến rũ và hấp dẫn dưới ánh đèn mờ mịt. 

Đôi mắt cô khép hờ lại, như say như không, tư thế phóng túng đang đắm chìm trong trò chơi chốn nhân gian, khiến cho Tần Cửu ở một bên phải lẳng lặng che mặt lại. 

Chuyện gì thế này. 

Nếu lát nữa mà Tưởng Kiêu thật sự đến, nhìn thấy cảnh tượng này chắc sẽ tức phát điên lên mất thôi?

Nhưng mà, nếu anh thật sự chạy đến, có nghĩa là trong lòng anh cũng quan tâm đến Nguyệt Lượng đúng không? 

Nghĩ đến đây, Tần Cửu nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết bao lâu nữa Tưởng Kiêu mới tới. 

Giờ phút này, trái tim cô ấy đang đập thình thịch lên xuống, chờ đương sự đến quẳng cho một câu chuyện gì đó để hóng hớt. 

Thời gian từng chút cho qua, thấy cũng đã gần đến mười giờ rồi. 

Ngay lúc Tần Cửu đã tưởng rằng Tưởng Kiêu sẽ không tới, bên ngoài phòng vip đột nhiên vang lên tiếng chuông nhắc nhở. 

Tần Cửu: “...?” 

Cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì cửa phòng vip đã bị đẩy từ bên ngoài vào. 

“Tưởng… Tổng giám đốc Tưởng, chính là ở đây.” Quản lý câu lạc bộ run rẩy kéo cửa. 

Tưởng Kiêu sải bước đi tới, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh lập tức nhíu mày. Dưới ánh đèn xung quanh mờ ảo và chập chờn, Tạ Thanh Di đang nằm nghiêng ngả trên ghế sô pha bằng da, còn Tần Cửu thì đang ra sức đỡ cô dậy. 

Bên cạnh họ là hai người đàn ông cao lớn và đẹp trai đứng đó, ngồi có, mặc đồ mỏng dính, quần thì bó sát vào người. 

Một trong những người đàn ông có khuôn mặt nước ngoài còn để trần thân trên, trên khuôn ngực màu mật ong có một hình trái tim được vẽ bằng son môi. Màu son đó cũng giống màu son hôm nay Tạ Thanh Di sử dụng... 

Cảnh tượng hoang đường và hỗn loạn. 

Trán Tưởng Kiêu lập tức co giật. 

Tần Cửu chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng vip đột nhiên lạnh xuống vài độ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông tuấn tú, vẻ mặt u ám đứng ở cửa đang sải bước đi lại, không khí toàn thân lạnh đến đáng sợ, cả người giống như một núi băng đang chuyển động.

Trong lòng cô ấy không khỏi chấn động, trên mặt nở nụ cười hòa hoãn: “Anh Tưởng, anh đến rồi à, anh đừng hiểu lầm những thứ này đều do tôi gọi đến. Nguyệt Lượng chỉ đơn thuần uống rượu mà thôi, cô ấy không có chơi.”

Vừa dứt lời, đã Tạ Thanh Di giống như là được hồi sinh, đột nhiên giơ tay lên, say bí tỉ hét lên: “Nào, vẽ thêm một cái nữa! Vẽ một mũi tên xuyên tim nhé!”

Bàn tay nhỏ bé giơ lên ​​đang nắm chặt một thỏi son còn chưa đậy nắp lại.

Tưởng Kiêu: “...”

Tần Cửu: “...”

Cô ấy cảm thấy xấu hổ đến da đầu tê dại, trong lòng gào thét: “Tiểu tổ tông ơi, cậu không được hố người ta như vậy.”

Vừa kéo Tạ Thanh Di đang say bí tỉ ra, đánh rơi thỏi son trên tay, thấp giọng nhắc nhở: “Cậu tỉnh lại đi, tổng giám đốc Tưởng đã tới rồi.”

Tạ Thanh Di sau khi hơi thẳng người, cô lập tức tránh sang một bên nhường chỗ, ra hiệu cho hai trai bao lùi xuống trước.

Hai trai bao đó trong lòng không muốn lắm, khó khăn lắm mới gặp được một phú bà trẻ tuổi lại giàu có như vậy, còn chưa add thông tin liên lạc nữa mà.

Nhưng bây giờ bạn trai thực sự của người ta đã đến rồi, hơn nữa trông dường như cũng không dễ dây vào, sau khi cân nhắc, bọn họ vẫn chỉnh trang lại quần áo và rời đi.

“Này, mọi người đi đâu đấy? Ai cho mấy người đi!”

Tạ Thanh Di cố gắng mở mắt, xua tay: “Tất cả trở lại, trở lại đây ——!”

Âm thanh còn chưa kịp thốt ra, cổ tay mảnh khảnh đang lắc lư đã bị một lòng bàn tay mạnh mẽ siết chặt.

Lực đạo mạnh mẽ đó khiến cô phải cau mày, khó chịu nói: “Anh buông ra, anh làm em đau đó.”

“Còn biết đau, có nghĩa là em chưa say lắm.” 

Tưởng Kiêu trầm giọng nói nhưng sức lực trong tay cũng bất giác buông lỏng ra một chút. 

Hơi chỉnh lại cổ tay áo, anh kéo cô dậy, nói: “Đi về với anh.” 

Tạ Thanh Di hiện tại đã bảy phần say ba phần tỉnh, đầu choáng váng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn cường tráng trước mặt, cũng như khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trong lòng tràn đầy cảm xúc nổi loạn: “Anh là ai, em không về!” 

Cô khó chịu đẩy anh ra. 

Nhưng sức lực của cô ta làm sao có thể so sánh với Tưởng Kiêu, cô cho rằng mình đã dùng lực đẩy rồi nhưng đối với Tưởng Kiêu mà nói chẳng khác gì một con mèo say rượu đang vung tay đấm lung tung mà thôi. 

“Anh là Tưởng Kiêu.” Anh nghiêm túc trả lời lời nói khi say của cô. 

“Tưởng Kiêu, ồ, em không quen.” Tạ Thanh Di cố ý làm trái ý anh: “A Cửu, đây cũng là trai bao mới của Eden sao?”

Tần Cửu: “...” 

Vào lúc này cô ấy làm gì dám nói cơ chứ. 

Lông mày Tưởng Kiêu hạ xuống, một tay đè vào vai Tạ Thanh Di: “Đừng giở chứng của mình ra nữa, em không nên tới những nơi như thế này.” 

“Ai giở chứng? Em muốn đi đâu thì đi, nên hay không nên cái gì chứ?” 

Cô cãi lại, giây tiếp theo, cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi, cả người bị vác lên.

Cảm giác đôi chân rời khỏi mặt đất, mất đi trọng lượng khiến hơi rượu của cô cũng giảm đi đôi chút, hai mắt mở to, dùng sức nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông: “Anh... anh thả em xuống!” 

Tưởng Kiêu không nói gì, chỉ điều chỉnh lại vị trí cho cô một chút, sau đó nhìn về phía Tần Cửu đang sững sờ: “Tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” 

Đối mặt với ánh mắt sắc bén không cho phép được từ chối của người đàn ông, Tần Cửu sững sờ: “Được, được, làm phiền anh Tưởng rồi.” 

Tạ Thanh Di vẫn còn đang làm ầm ĩ nhưng khí thế rõ ràng đã suy yếu đi đáng kể, chỉ có thể liên tục hét: “Tưởng Kiêu, cái tên khốn nhà anh, mau thả em xuống.” 

Tưởng Kiêu vững vàng khiêng cô bước ra ngoài, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích lung tung, còn loi nhoi nữa mà bị ngã xuống anh sẽ không quan tâm đâu đấy.” 

“Vậy thì anh thả em xuống!”

“Em ngoan đi rồi anh sẽ thả.” 

“Không ngoan, không ngoan, giận anh rồi!” 

“...” 

Nhìn thấy Tưởng Kiêu vác Tạ Thanh Di đi ra ngoài như vác bao tải, vẻ mặt của Tần Cửu rất phức tạp—

Một lúc sau cô ấy nghĩ, tổng giám đốc Tưởng quả thật là một người đàn ông thẳng như thép, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, tốt xấu gì cũng phải bế công chúa người ta đi chứ. 

Một lúc sau cô ấy lại nghĩ, lát nữa khi lên xe, liệu hai người bọn họ có đánh nhau không đấy? Với tính khí của Nguyệt Lượng nói không chừng sẽ cào nát mặt tổng giám đốc Tưởng mất. 

Khóe mắt thoáng thấy chiếc túi ở góc sô pha, Tần Cửu sửng sờ, vội vàng cầm lấy túi đuổi theo: “Anh Tưởng, chờ đã, vẫn chưa lấy túi của Nguyệt Lượng này!” 

*** 

Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong con hẻm bên ngoài quán bar Eden, một chiếc ô tô bình thường, hàng trong nước sản xuất, không chút bắt mắt đang đậu.

Đại Vĩ trên ghế lái đang ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên bị Tiểu Phi ở ghế lái phụ tát một cái rất mạnh: “Tiêu rồi, anh ơi, anh mau tỉnh lại đi!”

Đại Vĩ đang nằm mơ về một mái ấm hạnh phúc, một ngôi nhà và những đứa trẻ, bỗng nhiên bị đánh một cái mạnh choàng tỉnh, có chút tức giận: “Làm gì thế!”

Tiểu Phi nâng máy ảnh lên, vẻ mặt phấn khích: “Anh mau nhìn đi, tóm được rồi, cuối cùng cũng đã tóm được rồi!”

Nói xong, bấm máy chụp tanh tách.

Lúc này, Đại Vĩ cũng đã phản ứng lại, dụi dụi mắt nhìn về phía trước, một giây tiếp theo, hai mắt lập tức sáng lên.

Trước quán bar Eden, Tạ Thanh Di, một người luôn kiêu ngạo và hay tỏ vẻ, đang nép mình tựa trên lưng của một người đàn ông trẻ tuổi.

Cách một khoảng cách, người đàn ông chỉ có gò má mơ hồ, lờ mờ không nhìn rõ.

Nhưng hôm nay bọn họ đi theo Tạ Thanh Di từ biệt thự nhà họ Tạ ra cả đoạn đường, quần áo của cô cũng chưa thay, hơn nữa gương mặt dán trên lưng người đàn ông kia rõ ràng chính là cô.

Sẽ không nhận lầm, tuyệt đối sẽ không.

“Mau chụp! Phát tài rồi, một triệu.”

“Lần này chúng ta có thể chụp được bằng chứng rồi! Lần trước ngồi xổm lâu như vậy chụp được mấy tấm kia mới được ba mươi ngàn nhân dân tệ, thật sự là bố thí mà.”

Một người phụ trách chụp hình, một người phụ trách quay lại, chiếc xe Bentley màu đen bên ven đường kia rất nhanh đã nghênh ngang rời đi.

Lúc xem xét thành quả chiến đấu, Tiểu Phi bỗng nhiên lầm bầm một câu: “Sao tôi cảm thấy chiếc xe này khá quen, hình như gặp ở đâu rồi?”

Tất cả sự chú ý của Đại Vĩ đều ở trên tấm ảnh, không để ý câu lầm bầm này, chỉ vui mừng hớn hở nói: “Phát tài rồi, lần này thật sự phát tài rồi.”

Vừa bị nhét vào trong xe, Tạ Thanh Di còn lầm ầm một trận.

Tưởng Kiêu hết cách, cánh tay dài bao bọc lấy, ôm chặt người vào trong lòng, dùng sức ngăn cản cô giãy dụa.

Giãy dụa hai lần, mắng thêm vài câu đồ khốn kiếp, Tạ Thanh Di không còn sức lực nữa.

Cô vốn muốn nghỉ ngơi trước, dưỡng sức rồi tiếp tục đấu với anh, không ngờ nghỉ ngơi một tí, mí mắt tự giác nặng nề, sau đó ngủ thiếp đi.

Đợi lần nữa tỉnh lại, cả người đã bị ôm lên.

Cô nâng mí mắt nặng trĩu lên, trong cơn mê nhìn thấy chiếc cằm đường nét rõ ràng của người đàn ông, không ngừng lay động trước mặt.

Cô muốn đưa tay chạm vào, xác nhận có phải là thật không, trên tay lại không có sức, chẳng muốn cử động nữa.

Nương theo tiếng “leng keng” của thang máy, Tưởng Kiêu ôm cô đi ra rồi cụp mắt hỏi cô: “Mật mã là gì?”

Tạ Thanh Di lập tức phản bác với anh theo bản năng: “Dựa vào đâu phải nói cho anh biết.”

Tưởng Kiêu: “…”

Lông mày cau lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, im lặng hai giây, đổi giọng dịu dàng dỗ dành: “Vậy phải làm sao em mới có thể nói cho anh biết?”

Từ trước đến nay Tạ Thanh Di đều ăn mềm không ăn cứng.

Nghe giọng nói thì thầm của anh, khí thế gây chuyện mới nãy cũng biến mất, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Anh khen em, khen tới chừng nào em hài lòng sẽ nói cho anh biết.”

Xem ra thật sự đã rất say rồi.

Môi mỏng Tưởng Kiêu mấp máy nhưng vẫn khen ngợi dựa theo yêu cầu của cô: “Em rất xinh đẹp, đáng yêu, thông minh, dũng cảm…”

Nói một hơi mười từ ca ngợi, vẻ mặt Tạ Thanh khẽ dịu đi.

Ngay lúc Tưởng Kiêu cho rằng cô đã hài lòng, hai hàng lông mi kia nhăn lại, dường như cô đang nghĩ tới chuyện khổ sở nào đó, cánh môi khẽ nhếch.

“Sao vậy?” Giọng điệu của anh khẽ ngập ngừng, chẳng lẽ khen nhầm rồi?

Lông mi dài của Tạ Thanh Di khẽ nhăn, phiền muộn nghĩ, anh đã khen em hay như vậy, vì sao anh không thích em?

“Mật mã là sinh nhật em thêm hai số tám.”

“Ừ.”

Tưởng Kiêu đưa tay ra lưu loát nhập mật mã.

Khóa cửa mở ra, tự động phát ra âm thanh máy móc: “Hoan nghênh về nhà.”

Đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Kiêu tới.

Trước đó cũng đã tới hai lần nhưng đều là ban ngày, không giống đêm khuya yên tĩnh mờ ảo tối nay.

“Nước…”

Cô gái trong ngực cọ xát vào lồ.ng ngực anh, đầu lưỡi trắng nõn liếm môi một cái: “Muốn uống nước.”

Tưởng Kiêu đóng cửa phòng lại, anh ôm cô tới ghế sofa: “Nằm yên trước đi, anh đi rót cho em.”

Cũng không biết có nghe vào không, cô gái nhỏ từ từ nhắm mắt lại, cả người không xương mềm nhũn cuộn lại trong ghế sofa.

Tưởng Kiêu nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi tìm ly rót nước.