Hôn Trộm 55 Lần

Chương 814: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (14)




Kiều An Hảo vừa bị Lục Cẩn Niên làm cho cảm động, khóc đến rối tinh rối mù lên, lúc này lại không kìm lòng được cười thành tiếng, sau đó ý thức được mình vẫn còn ở trong thư viện, vội vàng giơ tay lên che miệng.

Lục Cẩn Niên rất ngây thơ... Thư tình chơi thành nghiện rồi!

Kiều An Hảo vừa mắng anh lớn tuổi rồi mà còn chơi trò ấu trĩ, vừa càng ngây thơ hơn nhắn lại cho anh: “Biết rồi, bạn học Lục.”

-

Kiều An Hảo đi ra khỏi thư viện, trời đã tối.

Thư viện cách sân thể dục hơi xa, lúc học trung học, sau khi học xong thường đi loanh quanh tản bộ, trên cơ bản đều phái mất 20 phút.

Kiều An Hảo có bầu, tuy trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, thêm quần trước, đèn đường trong vườn trường cũng không nhiều, cho nên lúc cô đến sân bóng rổ đã là 7 giờ 40 phút.

Xuyên qua sân bóng rổ, là sân thể dục.

Trên sân khấu của sân thế dục, có đèn chiếu sáng xa, bình thường mở ra, có thể khiến buổi tối ở sân thể dục trở nên sáng như ban ngày, mà sân thể dục hôm nay chỉ có mấy đèn đường bình thường, ánh sáng hơi mờ nhạt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường băng.

Kiều An Hảo vừa đi trên đường băng, liền nhận được tin nhắn của anh: “Em đi dọc theo vị trí hiện tại, đi thẳng về trước.”

Kiều An Hảo đi đến trước sân khấu, Lục Cẩn Niên lại gửi tin nhắn: “Đưa lưng về sân khấu, đi về phía giữa.”

Kiều An Hảo đứng tại chỗ, nghi ngờ, sau cùng vẫn là xoay người, đi đến giữa sân thể dục.

Càng đi đến giữa sân thể dục, ánh sáng càng mờ, Kiều AN Hảo cũng không biết mình đi được bao lâu rồi, cũng vẫn chưa nhìn thấy anh, cô cầm điện thoiaj, muốn gọi cho anh, đột nhiên cả mấy ngọn đèn nhỏ nhoi trong sân thể dục cũng tắt nốt.

Tối nay không có trăng, tất cả sân thể dục đều tối đen trong nhát mắt, ngẩng đầu, mơ màng có thể nhìn thấy vài ngôi sao.

Kiều An Hảo đứng tại chỗ, trong lòng có chút kích động, cô nhìn màn hình điện thoại, tìm số của anh, còn chưa gội, đột nhiên bên tai có một tràng pháo vang lên.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đến ngay tại đỉnh đầu mình, có một đoàn pháo nở rộ, vô số những dải ánh sáng rơi xuống, làm sáng bừng cả bầu trời.

Kiều An Hảo kinh ngạc há to mồm, sau đó là liên tiếp tiếng pháo không ngừng vang lên, rất nhiều đám lửa nhỏ, nhảy lên không trung, lại là một đoàn pháo hoa nở rộ.

Đến sau cùng, tất cả sân thể dục đều được bao phủ bởi pháo hoc.

Chỉ tiếc, pháo hoa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ ngắn ngủi 5 phút đồng hồ, liền biến mất hầu như không còn.

Lúc này Kiều An Hảo mới mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lục Cẩn niên, mới vừa thông qua, còn chưa kịp có chuông, anh đã nghe máy, Kiều An Hảo vô cùng kích động: “Anh đốt pháo hoa à?”

“Thích không?”

Bên tai Kiều An Hảo vang lên hai tiếng liên tiếp: “Thích không?”

Một tiếng là từ trong điện thoại truyền đến, một tiếng là từ bên cạnh truyền đến.

Cô sửng sốt tầm ba giây đồng hồ, mới phản ứng kịp, sau đó mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào, Lục Cẩn Niên đã lặng yên không tiếng động đứng ở bên cạnh mình.

Anh cho một tay vào trong túi quần, một tay cầm di động ở bên tai, thế đứng cao ngất, ngẩng đầu, nhìn đám pháo hoa vẫn lưu lại ở chân trời.