Cô ở lúc đó, còn tưởng rằng anh nhận nhầm người.
Kiều An Hảo nghĩ đến đây, không nhịn được thở ra một hơi nói: “Nhưng nếu như anh ám chỉ cho em, chúng ta cũng không bỏ lỡ nhiều năm như thế.”
Kiều An Hảo thở dài, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, lại viết một đoạn trên giấy: “Anh thích em như thế, vì sao không tranh thủ một phen? Anh cam tâm tình nguyện nhìn em ở bên cạnh người khác sao? Nếu về sau em và anh Gia Mộc không hủy bỏ hôn ước, có phải cả đời này, giữa chúng ta cũng không có cơ hội không?”
Kiều An Hảo đẩy tờ giấy đến trước mặt anh, đột nhiên trong lòng nổi lên một chút lo sợ.
May mắn là anh Gia Mộc không thích cô, may mắn là lúc trước cô hủy bỏ hôn ước với anh Gia Mộc thuận lợi, nếu không có lẽ, anh và cô thật sự sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.
Lục Cẩn Niên nhìn mấy câu hỏi mà cô viết, im lặng rất lâu, mới cầm bút lên, viết trên giấy.
Anh viết rồi lại ngừng, qua lúc lâu, mới viết xong, xếp giấy lại, rồi để trước mặt cô.
“Không cam lòng, nhưng không có cách nào, bởi vì anh nghĩ rằng Gia Mộc mới đúng là người em yêu, anh rất muốn đi tranh thủ, nhưng anh lại sợ mình làm phiền em. Trong lòng anh Gia Mộc hơn anh rất nhiều lần, cậu ấy thích hợp với em hơn anh, cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy mình không xứng với em.”
“Anh cho rằng mình không thấy em là có thể quên em, nhưng là đổi lại mỗi ngày đều nhớ đến. Nếu nhớ đến mà không có giọng nói của em, nhất định chỉ cảm thấy sống không bằng chết.”
Lúc Kiều An Hảo đọc đến đây, hốc mắt đã trở nên phiếm hồng.
“Mỗi lần em xoay người rời đi, trong lòng anh đều thật sự muốn cầu xin em đừng rời đi, nhưng là có hai luồng suy nghĩ, một là giữ lấy, một là thành toàn cho em, anh rất muốn giữ lấy em nhưng anh không thể ích kỷ như thế, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn thành toàn.”
“Với anh mà nói, hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của anh, nếu anh sớm biết rằng, hạnh phúc của em ngoài anh ra không ai cho em được, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy tay em, vĩnh viễn không buông ra.”
“Nếu em và Gia Mộc không hủy bỏ hôn ước, thà rằng anh nuốt tất cả khổ sở vào trong lòng, cũng tuyệt đối không để cho em biết được, rốt cuộc anh đã làm những gì vì em, bởi vì, không cho em biết, lúc ấy anh chỉ có tài cán làm một chuyện duy nhất vì em thế thôi, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể như vậy.”
Lúc trước, cô vẫn cảm thấy anh, lạnh nhạt như vậy, thậm chí khó tiếp xúc, thậm chí là chán ghét cô.
Cho đến bây giờ, cô mới biết được, đằng sau sự lạnh lùng cao ngạo của anh, là thâm tình hơn bất cứ người nào.
Nước mắt của cô, rốt cuộc không thể khống chế nổi nện xuống trên mặt giấy, cô cầm bút, run rẩy viết một câu: “Nếu, em thật sự cùng với người khác thì anh làm sao bây giờ?”
Theo từng chữ cô viết, nước mắt lại hung hăng rơi xuống, làm nhòe mực.
Lục Cẩn niên trả lời cô bằng tám chữ: “Cả đời không cưới, cô độc đến hết.”
-
Lúc bảy giờ, Lục Cẩn Niên lấy cớ đi toilet, rời khỏi thư viện.
Kiều An Hảo một mình đợi hơn mười phút, cũng chưa thấy anh trở lại, cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi đi, lại nhận được tin nhắn của anh: “Không phải đêm nay gặp nhau sao? 7:30 sân thể dục của trường học! Không gặp không về!”