Bạn học Lục Cẩn Niên:
Cực kỳ mạo muội viết phong thư này cho anh, hi vọng không mang lại phiền phức cho anh.
Sau chữ “Phiền” còn có một icon mặt cười, khiến Lục Cẩn Niên không nhịn được giương lên một nụ cười.
“Đều nói, mỗi người tồn tại trên đời, đều là vì sự xuất hiện của một người khác, em nghĩ, sự xuất hiện của em chính là vì có sự tồn tại của anh.”
Lục Cẩn Niên nhìn những câu chữ này, vẻ mặt liền trở nên cứng ngắc, những câu nói này khá quen thuộc, hình như anh đã nghe qua ở nơi nào, mà trong phút chốc lại không nghĩ ra.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, tiếp tục đọc.
“Em cũng không có mơ mộng quá nhiều, chỉ là hi vọng có thể cùng với anh.”
“Em cũng không có đẹp đẽ như vậy, em chỉ muốn nói, em chỉ muốn sau năm mươi năm nữa, còn có thể yêu anh giống như hiện tại.”
“Em nghĩ, cả đời này, sẽ không còn có một người nào giống như anh, để cho em đến yêu.”
Lục Cẩn Niên nhìn đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy viết thư màu hồng phấn, thoáng có chút giật mình.
Những lời này, anh chắc chắn đã từng nghe ở đâu đó...
“Anh không biết, từ ngày nào đó em gặp anh, tất cả những gì em làm, đều là vì có thể tiếp cận anh.”
“Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong đó đều có anh, em cũng từng có rất nhiều ảo tưởng, mỗi lần ảo tưởng đều là ước ao có thể cùng với anh, em cũng đã ước rất nhiều nguyện ước, từng cái một đều là hi vọng anh có thể yêu em.”
Nhìn đến đây, Lục Cẩn Niên mới bất tri bất giác nhớ đến, nội dung của phong thư này, chính là đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm mà Kiều An Hạ từng đưa cho anh, là lúc cô nói chuyện với Hứa Gia Mộc.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cô nói cho Hứa Gia Mộc nghe những lời này, thế nào lại là viết gửi cho anh?
“Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người bình thường, nhưng đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới.”
“Khi còn sống, em chỉ yêu mình anh.”
Sau cùng là một câu chữ viết hi-light: “đẹp nhất không phải là khi trời mưa xuống, mà là mái hiên anh và em cùng nhau trú mưa.”
Người viết: Kiều An Hảo.
Thời gian ở mặt sau, là năm năm trước.
Nói cách khác, phong thư này, là năm năm trước cô đã viết cho anh.
Lúc đó, anh đang quay phim ở Hàng Châu, cô đang học đại học ở Bắc Kinh, cũng đã sắp tốt nghiệp đại học... Tuy anh trong lúc đó bận rộn nhưng đối một khoảng thời gian mười ngày trước đó, trí nhớ luôn khắc sâu.
Ngày nào đó, cô một mình chạy đến Hàng Châu, đánh rơi ví tiền, gọi điện thoại cho anh, anh đang quay phim, trời mưa rất to cũng cố chạy qua... Ngày nào đó, là lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên anh được sống
chung một phòng với cô... Một đêm kia, anh vẫn vụng trộm đi hôn cô, âm thầm nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với cô... Cũng là một đêm kia, anh thầm hạ quyết tâm chính mình sau khi quay xong bộ phim này, sự nghiệp diễn xuất rốt cuộc cũng có khởi sắc, liền sẽ đi thông bảo với cô.
Mà cô vào ngày thứ mười sau đêm đó, viết phong thư này...
Nghĩ tới đây, đột nhiên Lục Cẩn Niên quét đến tám chữ đó, đáy mắt lóe lên ánh sáng, liền đem tờ giấy viết thư lại gần một chút.
Anh nhớ rõ, lúc trước Kiều An Hạ đưa máy ghi âm cho anh, Kiều An Hảo có nói, khi còn sống, em chỉ yêu anh nhất.
Về sau Hứa Gia Mộc nói một câu, khi còn sống, anh chỉ yêu mình em.
Nhưng là trên giấy viết thư cô viết cho anh, lại viết là khi còn sống, em chỉ yêu mình anh.
Hứa Gia Mộc nói với cô, làm sao cô có thể viết lại cho anh?
Khi đó, rốt cuộc là đã có vấn đề gì?