Anh nhíu mày, sờ sờ bên trong, mới lấy ra thì thấy được là một phong thư màu lam nhạt.
Nhìn phong thư này có vẻ cũ, chung quanh đều đã sờn màu, mặt trên còn có hình trái tim màu đỏ đã phai màu.
Cái này nhìn có vẻ giống như thư tình mà hồi còn đi học, mấy nữ sinh thường hay đưa cho anh... Kiều An Hảo đặt trong túi áo của anh à?
Lục Cẩn Niên cầm phong thư chần chừ một lúc, còn chưa mở ra xem, trợ lý tò mò sáp lại gần: “Lục tổng, đây là cái gì, thấy có vẻ giống thư tình?”
Cho dù trợ lý không nói, anh nhìn lá thư này, cũng liên tưởng đến thư tình... Dù sao, lúc anh đến trường, trong ngăn bàn luôn không thiếu mấy loại thư tình đủ màu sắc sặc sỡ này, chỉ là lúc đó trong lòng anh chỉ có một người, đối với người khác không hề có bất kỳ hứng thú gì cả, cũng không muốn có hứng thú gì, cho nên cũng không mở ra xem bao giờ, trực tiếp cầm hết đi ném vào thùng rác.
Thế nhưng, không thấy nội dung bên trong, không thể xác định có phải thư tình hay không, nhưng là Lục Cẩn Niên nghe thấy trợ lý nói là đỏ mặt, sau đó liền nhanh chóng gấp phong thư đó lại, bỏ vào trong túi áo, đứng lên nhàn nhạt nói: “Về công ty đi.”
Dọc đường về công ty, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế sau, đều chỉ nghĩ về lá thư này.
Khó trách Kiều Kiều chủ động đưa áo khoác cho anh, hóa ra là vì muốn đưa phong thư này cho anh, tới cùng là có chuyện gì, cô không thể giáp mặt nói cho anh nghe, mà phải dùng đến phương thức này?
Ba giờ chiều, còn có hội nghị, đến công ty, đã là hai giờ rưỡi, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng của mình, khóa trái cửa, sau đó đến ngồi trước bàn làm việc, từ trong túi áo lấy ra phong thư này, anh cũng không rõ rốt cuộc mình bị làm sao nữa, vậy mà trong lòng có một sự khẩn trương, giống như cảm giác lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi với Kiều An Hảo thời niên thiếu.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm phong thư đó, mới hít sâu một hơi, đầu ngón tay có chút khẩn trương mở nó ra, từ bên trong rút ra được một tờ giấy màu hồng phấn.
Trái tim của anh đặc biệt nhảy lên, lúc còn trẻ, trong trường thường hay có trào lưu xếp giấy thành hình trái tim, anh ít nói hướng nội, rất khó mở miệng đi tìm người dạy mình, cho nên lúc đó, liền nhìn trộm hai nữ sinh đang gấp giấy, lúc ấy anh đã học xong nhưng lại khiến một trong hai người đó hiểu lầm, cho rằng anh có ý với cô ấy, lúc tan học buổi tối, còn ngăn anh lại, nói chủ nhật có thể đi xem phim cùng với cô ấy hay không?
Ngón tay của anh run run mở trái tim đó ra, sau đó đem tờ giấy trải phẳng lên mặt bàn, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, anh nuốt nước miếng một cái, mới cúi đầu, nhìn dòng chữ trên lá thư.
Những chữ viết này xem ra còn rất non nớt và ngây ngô, có chút giống với nét chữ hiện giờ của Kiều An hảo, nhưng có vẻ giống nét chữ của cô thời đi học hơn.
Dòng đầu tiên, là năm chữ, và một dấu chấm câu.
Bạn học Lục Cẩn Niên.
Cực kỳ mạo muội viết cho bạn phong thư này, hi vọng sẽ không gây phiền toái cho bạn.
“Phiền”, sau chữ này còn có một icon mặt cười, khiến Lục Cẩn Niên không nhịn được cười.