Hôn Trộm 55 Lần

Chương 588: Chuyện không muốn người khác biết (18)




Kiều An Hạ dùng sức vân vê điện thoại di động, chần chừ một chút liền hỏi: “Kiều Kiều, tâm tình không tốt sao?”

Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ hỏi một câu này liền cảm thấy lơ mơ: “Không có .”

“ừ”. Kiều An Hạ nghe thấy giọng điệu của Kiều An Hảo không có gì khác thường, cho rằng là bản thân quá mẫn cảm, do đó liền nở nụ cười: “Không có việc gì, một lúc nữa có cuộc họp, chị đi trước đây.”

“Được, tạm biệt chị.”

Lúc Kiều An Hạ chuẩn bị tắt điện thoại, ngón tay còn hơi dừng lại, hô một tiếng: “Kiều Kiều.”

“vâng?”

Kiều An Hạ nghĩ đến muốn thẳng thắn nói chuyện với Kiều An Hảo, nhưng lại không biết mở lời như thế nào, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nuốt nước miếng, giống như không có chuyện gì, sảng khoái nhắc nhở một câu: “Kiều Kiều, tám giờ tối mai, đừng quên đấy.”

Sau khi Lục Cẩn Niên rời đi, Kiều An Hảo lấy được thù lao đóng phim của Khuynh thành thời gian, mua được một căn hộ, diện tích cũng không lớn, nhưng đủ để cho một người ở.

Trong bốn tháng này, ngoại trừ việc cô đến Kiều gia chơi với hai bác thì không hề ra khỏi cửa một bước.

Tuy rằng hiện tại Tập đoàn Hứa thị bị Lục Cẩn Niên khống chế trong tay, nhưng bởi vì quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, dù cho Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ không có quyền lực gì, nhưng vẫn tụ tập thường xuyên ăn cơm cùng nhau, mỗi lần đều gọi điện kêu Kiều An Hảo đến, nhưng cô đều tìm đủ mọi lý do lấp liếm cho qua, không đi.

Nhưng sinh nhật của Hàn Như Sơ, Kiều An Hảo lại đi.

Bây giờ Hứa gia không được như xưa, sinh nhật của Hàn Như Sơ cũng không thể tổ chức quá long trọng.

Chỉ là làm một bàn thức ăn ngoan trong nhà, ngoại trừ người của Kiều gia, cũng không có ai khác.

Kiều An Hảo đến muộn nhất, lúc cô đến, thức ăn đã dọn lên, bày hết lên mâm.

Quản gia của Hứa gia mở cửa, thấy Kiều An Hảo lập tức quay vào gọi một câu: “Phu nhân, cô Tiểu Kiều đến rồi.”

Giọng nói của quản gia kết thúc, Hàn Như Sơ liền đi ra ngoài, tới đối diện, nhìn thấy Kiều An Hảo, trên mặt vẫn là loại tươi cười như cũ: “Kiều Kiều, cháu tới rồi, mọi người đều đang chờ cháu.”

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ mất mấy giây, mới đưa tay mang quà tặng của mình tặng cho bà, cong môi biết điều nở nụ cười: “Bác Hứa, sinh nhật vui vẻ.”

“kiều Kiều thật có lòng, còn mang quà đến tặng bác.” Hàn Như Sơ nhận quà, rất vui vẻ nhìn qua, mới đưa cho quản gia, dẫn Kiều An Hảo đi vào trong nhà.

Mọi người tới đã đông đủ, thức ăn cũng chuẩn bị xong.

Quản gia mở hai chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một chén.

Mọi người vừa nói vừa cười, không khí trên bàn ăn rất vui vẻ, từ đầu đến cuối Kiều An Hảo cũng không nói nhiều, ăn cũng rất ít.

Chờ đến khi ai cũng cơm no rượu say, quản gia liền mang bánh ngọt lên.

Châm nến, Kiều An Hạ mở đầu hát chúc mừng sinh nhật Hàn Như Sơ, chờ đến khi thổi tắt nến, Hàn Như Sơ cắt bánh ngọt trong tiếng vỗ tay của mọi người, lúc này Kiều An Hảo vẫn luôn trầm mặc, bỗng dưng mở miệng, ngây thơ hỏi: “Bác Hứa, lần trước bác đưa tổ yến cho cháu, trong nhà còn nữa không? Đột nhiên cháu rất muốn ăn?”

Hàn Như Sơ và quản gia nghe được câu này, mặt mày liền ngừng trệ một chút.

Khuôn mặt của Kiều An Hảo tươi cười nói tiếp: “Bác Hứa, tổ yến là bác mua ở đâu thế? Ai cũng nói tổ yến có tác dụng an thần bổ máu, nhưng những tổ yến cháu mua đều không bằng loại mà bác mua được, vẫn ngủ không được ngon.”