Hôn Trộm 55 Lần

Chương 520: Không gả đi được, anh cưới em (20)




“Còn có, nếu muốn tìm thứ gì đó, không biết, có thể hỏi tôi.”

-

Dường như đến tận trưa, Lục Cẩn Niên cũng không làm được gì, lúc đnag họp, vẫn thường xuyên thất thần, cảm thấy mọi chuyện tối qua xảy ra, như là một giấc mơ, vô cùng không chân thực.

Rất không dễ dàng gì mới đến lúc tan họp, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Kiều An Hảo: [dậy chưa?]

Kiều An Hảo đang ngồi trước bàn ăn mà Lục Cẩn Niên đã cất công dậy sớm chuẩn bị cho cô, cầm một khúc bánh quẩy trong tay, đánh chữ khá bất tiện, vì thế liền trực tiếp ghi âm giọng nói mơ màng của mình: “Dậy rồi.”

Lục Cẩn Niên: [Làm sao cơ?]

Kiều An Hảo trực tiếp gửi một tấm hình cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhìn thấy nhà ăn quen thuộc và bữa sáng anh mũ, ảo giác vây quanh từ sáng đến giờ, rốt cuộc mới bình ổn lại tâm trạng của mình.

Anh thật sự không phải đang nằm mơ, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đã ly hôn, Kiều An Hảo đang độc thân, bây giờ còn đang ở trong nhà anh.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên cảm thấy tâm tình của mình rất khó để nói bằng lời, cho tới bây giờ anh cũng không dám hy vọng xa vời Kiều An Hảo sẽ có gì với mình, chỉ đến khi tỉnh dậy, dường như anh lại thấy được hy vọng, nhưng lại không dám chạm tới.

Người phụ nữ anh yêu suốt 13 năm, về sau còn bởi vì cô và Hứa Gia Mộc yêu nhau, anh chỉ có thể lựa chọn buông tay, bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với Hứa Gia Mộc, rốt cuộc cơ hội của anh cũng đã đến, cho nên mặc kệ là như thế nào, anh đều phải dốc toàn lực để tranh thủ nắm bắt lấy.

Không ai biết, biến một đoạn tình cảm từ bạn bè trở thành người yêu, tới cùng cần có bao nhiêu can đảm, bởi vì sai một chút, từ thiên đường sẽ biến thành địa ngục.

Giống như một canh bạc, đối với đáp án, Lục Cẩn Niên không hề nắm chắc dù chỉ một chút, nhưng là mặc kệ như thế nào, bây giờ anh đều không thể lùi bước và buông tay ra.

Phải biết rằng, anh đã đợi suốt 13 năm… mới có được cơ hội chủ động thế này.

Dù sao cả đời còn lại vẫn rất dài, một năm không đuổi kịp, có thể hai, ba năm, bốn năm… chẳng qua tới 13 năm, mười bốn năm…

Trước khi họp buổi chiều, Lục Cẩn Niên lại gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn hỏi cô đang làm gì?

Mãi cho đến khi hội nghị tiến hành được một nửa, Kiều An Hảo mới trả lời lại, vẫn là tin nhắn thoại, anh đưa đến bên tai, nghe được cô nói mình đang xem ti vi, bên trong còn có tiếng quảng cáo của ti vi.

Lục Cẩn Niên để điện thoại di động xuống, gửi lại cho cô một câu: “Xem chương trình gì thế?”

Kiều An Hảo trả lời anh vẫn bằng tin nhắn thoại, lần này lúc anh để lên tai nghe, vừa lúc tổng giám sát thị trường phát biểu xong, nhìn Lục Cẩn Niên hỏi một tiếng: “Lục tổng, anh thấy thế nào?”

Lục Cẩn Niên chậm chạp mãi vẫn không đáp lại, mọi người liền đặt tầm mắt lên người anh, thấy anh đang để di động lên tai để nghe.

Cho dù trước đây anh từng thất thần trong lúc họp, nhưng đây chính là lần đầu tiên, phơi bày táo bạo như vậy, mọi người nhao nhao liếc mắt nhìn nhau, sau đó tổng giám sát lại mở miệng, hô một tiếng: “Lục tổng?”

Lục Cẩn Niên để điện thoại xuống, tất cả mọi người cho rằng anh muốn mở miệng nói chuyện, ai ngờ anh lại đánh chữ trên màn hình di động tiếp.

Ngồi bên người Lục Cẩn Niên, trợ lý phụ trách ghi lại biên bản cuộc họp không nhịn được liền ho khan hai tiếng, sau đó lén lút đá Lục Cẩn Niên một cái dưới bàn.

Lực đá của trợ lý hơi lớn, khiến Lục Cẩn Niên nghiêng người, ngón tay đang đánh chữ liền run lên, không cẩn thận truyền đến giọng nói của Kiều An Hảo,