Kiều An Hảo cứ như vậy si mê đần độn nhìn Lục Cẩn Niên, mãi đến khi mình ăn no, mới lắc lắc đầu nhìn anh.
Lục Cẩn Niên không miễn cưỡng, để bát đũa xuống, đưa một ánh mắt cho má Trần, má Trần biết điều liền lập tức bưng mâm cơm ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên rút chiếc gối sau lưng cô ra, đặt thân thể của cô xuống, còn không quên đắp chăn cho cô.
Kiều An Hảo ngủ ngon một thời gian dài, thân thể suy yếu lại có chút bối rối, nằm mãi cũng thấy nhàm chán, muốn đứng dậy, đi lấy di động của chính mình, kết quả cô vừa mới xốc chăn lên, âm thanh của anh đã truyền đến: “Cô muốn làm gì?”
Kiều An Hảo sửng sốt một phen, ngẩng đầu, vô tội nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Lấy điện thoại.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ đi đến trước bàn trà, cầm di động của cô lên, đưa cho cô.
Kiều An Hảo ngượng ngùng nằm lại giường, lấy di động ra, xem mấy trang web, nhưng căn bản không vào, ánh mắt thường hướng đến bóng dáng Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế sofa.
Anh và cô quen nhau lâu như vậy, cho dù là lúc hai người hòa nhã với nhau trước kia, trước mặt cô, anh cũng vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng hôm nay anh lại dịu dàng chăm sóc cô, thậm chỉ có chút sủng nịnh và dung túng, khiến cô không biết phải làm sao.
Còn có lúc trong dạ dày của cô rất khó chịu, anh mua thuốc cho cô… Quay phim bị NG liên tục, cô muốn ra ngoài hít thở không khí, anh đưa áo khoác của mình cho cô… giống như gần đây, anh vẫn rất tốt với cô, chỉ là hôm nay đặc biệt tốt mà thôi…
Kiểu An Hảo bắt đầu có chút dao động, cô rất muốn không so đo chuyện xảy ra hôm sinh nhật anh nữa, giống như trước đây ấm áp hòa thuận ở chung với anh, nhưng cô lại sợ không biết khi nào anh lại trở nên lãnh khốc vô tình.
Tâm tình cô vô cùng phức tạp.
Đến sau cùng, Kiều An Hảo bởi vì mệt mỏi suy yếu mà dần đi vào giấc ngủ.
-
Kiều An Hảo ngủ cực kỳ ngon, hơn bảy giờ tối mới tỉnh lại.
Buổi chiều ăn cơm hơi trễ, không hề đói, cô nằm ru rú trên giường, nhìn một bộ phim điện ảnh, đến hơn chín giờ tối, mới ăn cơm tối.
Lúc mười một giờ, Lục Cẩn Niên nhờ má Trần pha một cốc sữa nóng cho cô.
Má Trần lên tiếng, đi về phòng bếp, lúc mở tủ lạnh ra lấy sữa, nghĩ đến tổ yến mấy ngày trước mà Kiều An Hảo mang về, vì thế quay đầu hỏi Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị lên lầu một câu: “Cậu chủ, trong nhà có tổ yến, có muốn hâm nóng lại cho cô chủ ăn khuya không?”
P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Lục Cẩn niên không dừng lại bước chân: “Cho cô chủ ăn đi.”
“Cậu chủ, cậu không ăn sao? Tổ yến là do cô chủ mang về nhà.”
“Cô chủ mua?” Lục Cẩn Niên cảm thấy hứng thú, dừng bước, nghiêng đầu, từ trên bậc cầu thang nhìn xuống, hỏi má Trần.
“Hình như không phải là cô chủ mua?” Tình huống cụ thêr, má Trần cũng không rõ ràng, cho nên có chút do dự: “Là hôm cô chủ từ đoàn làm phim trở về, có xách theo, hơn nữa còn là đồ đã tách ra.
Xách từ đoàn làm phim về?
Đột nhiên, Lục Cẩn Niên nghĩ đến vài ngày trước cô đến bệnh viện thăm Hứa Gia Mộc, buổi tối, Hứa gia có gửi lái xe đưa cô về đoàn làm phim, lúc ấy còn xách hộ cô mấy hộp này nọ, lúc đó anh đang ở trong xe, cách xa, lại là buổi tối, ánh sáng không tốt, cho nên căn bản không thấy rõ hộp đó là gì.
Chẳng lẽ là tổ yến?
Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ…