Hôn Trộm 55 Lần

Chương 173: Lục ảnh đế nổi giận (5)




Xích đu khi đạt đến điểm cao nhất thì sợi dây bất chợt bị đứt. Kiều An Hảo mất thăng bằng, nhịn không được thét lên, cơ thể bị bị văng lên không trung rồi rơi tự do xuống mặt đất.

Đạo diễn trông thấy một màn này thông qua camera, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức co rút, một trận choáng váng ập tới khiến cho mọi phản ứng đình chỉ.

Những người xung quanh hiện trường nghe tiếng hét chói tai của Kiều An Hảo, tất cả liền nhìn về phía phim trường đang quay, sau đó đồng loạt đều ngẩn ngay tại chỗ.

Ngay cả Tống Tương Tư đang lười biếng dựa vào cây đại thụ, nghịch nghịch chiếc điện thoải đời mới vừa sắm cũng bật thẳng người dậy, tay run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. Cô vô thức nhìn Lục Cẩn Niên đứng một bên, còn chưa kịp mở miệng, Lục Cẩn Niên đang đứng bất động liền phóng nhanh ra ngoài.

Xích đu vươn đến đỉnh điểm nhưng cũng cao hơn hai mét, chỉ cần vài giây thôi là rơi chạm đất. Nhưng đối với Kiều An Hảo, mấy giây này như cảnh quay chậm bị kéo ra thật dài.

Trong giây phút không trọng lượng đó, cô hoảng loạng nhắm chặt hai mắt, tâm trí là một mớ hỗn loạn, ngẫm nghĩ cô lần này chắc là xong đời rồi. Cái này gần bằng một tầng lầu, cứ thế mà té xuống thì không bị thương nặng cũng không thoát khỏi số phận thương tích nhẹ đầy mình. Cảnh quay nữ hai của cô cũng không ít, chắc chắn sẽ liên lụy đến tiến độ quay của đoàn phim, khi đó khó tránh khỏi sẽ bị mọi người trách cứ.

Bên tai truyền đến tiếng lướt gió vun vút, Kiều An Hảo âm thầm cắn chặt hàm răng, tay nắm thành đấm, chuẩn bị tinh thần tiếp đất không tàn cũng tật thật tốt.

Chỉ một khắc nữa thôi, Kiều An Hảo sẽ chạm đất, đột nhiên có một cơ thể cách đó không xa trượt trên sàn, theo quán tính vọt tới đệm vững vàng cho Kiều An Hảo.

Toàn bộ hiện trường như bị bấm nút dừng lại ở khoảnh khắc ấy, một mảnh im lặng như tờ, tầm mắt mọi người đều chăm chú vào sự cố phía trước.

Không thấy cơn đau truyền đến theo dự kiến, Kiều An Hảo có chút hoảng hốt, cảm thấy như mình đang nằm mơ, mắt nhắm nghiền qua một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Kiều An Hảo không nặng, nhưng trực tiếp rơi từ độ cao xuống như thế, vẫn khiến Lục Cẩn Niên bị đập mạnh đến khá choáng váng. Anh nằm giảm xóc trên đất một hồi thật lâu mới sực nhớ tới điều gì đó, liền đột ngột ngồi dậy, nâng Kiều An Hảo đang nằm sấp trên người mình vào trong lòng.

Kiều An Hảo nhắm tịt mắt, mái tóc hơi rối, người bất động, dường như đã ngất đi.

Đáy mắt Lục Cẩn Niên thoáng hiện một tầng hoảng loạn, gương mặt tuấn dật tích tắc không có huyết sắc: "Kiều An Hảo?"