Hôn Trộm 55 Lần

Chương 110: Tối nay tôi không cần (4)




Lời muốn nói đột ngột bị nghẹn trong cuống họng, Kiều An Hảo kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh chẳng biết trầm lạnh xuống từ khi nào, trông khó coi hơn so với lúc cô lên xe. Cánh môi run run, nhất thời cô chẳng nói thốt lên được tiếng nào.

Bên trong xe lại rơi vào bầu không khí bức bách như hồi đầu. Kiều An Hảo đành phải chuyển sự toàn bộ chú ý lên mục quảng cáo của radio để giảm bớt căng thẳng.

Nhưng quảng cáo chưa được hai phút, liền phát ra một bài hát. Khúc dạo đầu của bài nhạc này rất quen thuộc, là một bài nhạc xưa mà Kiều An Hảo trước đây rất thích nghe. Nhưng vì thời đi học đã trôi qua quá lâu rồi, nên nhất thời cô chưa nhớ ra được tên bài hát.

Khúc nhạc dạo đầu hơi dài, một hồi thật lâu mới tới lời hát. Diễn-đàn lê-quý-đôn. Chỉ một từ đầu, Kiều An Hảo liền nghe ra đây là giọng hát của Châu Kiệt Luân.

"Ly ca phê lạnh ngắt đã rời khỏi miếng lót.

Anh cố kiềm nén cảm xúc vào sâu tận đáy lòng

Cố gắng để có thể trở về với quá khứ

Trên mặt anh hiện rất rõ

Rằng đẹp nhất vẫn không phải là ngày mưa

Mà là khi trời mưa đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên..."

Đó là bài ...... (# Thớt Mèo : Đồng chí nào đoán được tên bài hát + trên 80 lượt THANKS thì sẽ có ngay chap mới nè. Hehe)

Thật ra Châu Kiệt Luân có rất nhiều ca khúc kinh điển, nhất là khi cô còn ngồi trên ghế nhà trường, tất cả học sinh trong trường gần như đều rất sùng bái anh. Nhưng Kiều An Hảo lại chỉ thích duy nhất một ca khúc này, không vì cái gì khác, chỉ vì trong lời bài hát có câu "đẹp nhất vẫn không phải là ngày mưa, mà là khi trời mưa đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên".

Lúc đó cô xem bộ phim The Secret (gợi ý tên phim và tên bài hát tiếng trung và tiếng Việt đều y chang nhau không đổi nha) thật ra là vì Châu Kiệt Luân là thần tượng của cô (thớt Mèo cũng thích nữa :)). Thẳng thắn mà nói, cô vô cảm đối với phim, nhưng khúc cuối lúc Châu Kiệt Luân chơi piano hát bài này, trong nháy mắt cô liền xúc động.

Một câu hát kia gợi lên khung cảnh ngày đó cô và Lục Cẩn Niên cùng trú mưa. Cô như say như mê, nghe đi nghe lại bài hát này rất rất nhiều lần.

Lục Cẩn Niên nhìn thẳng con đường phía trước, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu nhìn Kiều An Hảo, thấy cô như đang xuất hồn cứ chằm chằm vào máy radio chẳng biết đang nghĩ gì. Anh vì vậy chau mày cũng nghe theo, sau đó bắt được câu hát "đẹp nhất vẫn không phải là ngày mưa, mà là khi trời mưa đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên".

Lục Cẩn Niên nhìn trận mưa to ngoài của sổ xe, tay cầm vô lăng chợt ra sức, mãi thật lâu mới ổn định lại tâm tình của mình. Lần đầu tiên anh chủ động mở miệng hỏi Kiều An Hảo một câu: "Đây là bài gì?"

Kiều An Hảo hoàn hồn sau những suy nghĩ miên man, trả lời: "B... ... ... ... ... ..."

Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Bài hát của Châu Kiệt Luân hát nhiều năm trước rồi."