Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 75




Khi xe cấp cứu chở người đi, chẳng ai kịp nhìn rõ mặt lão Liêu. Hàng xóm tầng hai hối hả giúp khiêng người, đóng cửa nhà. Nhà lão Liêu chỉ có hai bố con, đứa con trai hiện tại tâm trí đã rối bời, cuối cùng được anh Phùng ở tầng bốn đi cùng đến bệnh viện.

Trần Lâm Hổ dìu lão Trần vào nhà, nắm chặt cổ tay ông nội.

Lời nói của lão Trần trong khoảnh khắc hỗn loạn vừa rồi như sét đánh ngang tai, khiến cậu và Trương Huấn đều chấn động tâm can.

Trương Huấn mặt tái nhợt, nhặt túi bánh đậu xanh lão Trần đánh rơi, vô thức đi theo vào căn hộ tầng một, đứng ở cửa nói với giọng khản đặc: "Cháu để đồ ở đây, bác Trần, bác..."

Nói không nên lời, không biết nói gì cho phải.

"Không sao đâu, có tôi ở đây." Trần Lâm Hổ đón lấy túi bánh từ tay anh, ngón tay chạm nhẹ mu bàn tay, "Yên tâm."

Trương Huấn hiểu "yên tâm" này hàm chứa nhiều ý nghĩa. Anh nhìn vết tay đỏ hằn trên mặt Trần Lâm Hổ, trong lòng biết lúc này ở lại cũng chẳng giúp ích được gì, nhưng chân như cắm rễ, không sao nhúc nhích nổi.

Từ khi vào nhà, Trần Hưng Nghiệp vẫn im lặng, sắc mặt u ám nhìn về phía này, môi run run như muốn nói điều gì đó.

Ông chưa kịp mở miệng, lão Trần đã lên tiếng trước: "Cứ về đi thầy Trương, đã khuya rồi. Tôi không sao đâu, chỉ là vừa nãy hơi chóng mặt thôi, một lát là khỏi."

Lão Trần ngồi trên ghế, có lẽ đã bình tĩnh lại, sắc mặt cũng tạm ổn, chỉ là giọng nói không còn hăng hái như thường ngày.

Trương Huấn không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với cụ già này. Nếu trước đây anh chỉ nghĩ lão Trần thấy Trần Lâm Hổ kỳ lạ, thì giờ anh gần như có thể khẳng định trong lòng lão Trần đã xếp Trần Lâm Hổ vào một phạm trù nào đó, một phạm trù mà ông cho rằng cần được bảo vệ và giấu kín.

Và có lẽ, trong phạm trù ấy còn có cả anh.

"Về đi, lên lầu ngủ một giấc cho ngon," lão Trần ngồi trên ghế, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, nhìn Trương Huấn cười, "Không sao cả, đừng lo lắng."

Sống mũi Trương Huấn hơi cay cay, gật đầu, lại liếc nhìn Trần Lâm Hổ một cái, rồi mới như người mộng du quay về tầng hai, vào phòng nằm vật xuống giường.

Anh cầm điện thoại định nhắn tin dặn dò Trần Lâm Hổ vài câu, nhưng đầu óc trống rỗng.

Tiếng ồn ào trong hành lang cuối cùng cũng lắng xuống, Trần Lâm Hổ mang vết tay in hằn trên mặt, cùng Trần Hưng Nghiệp sắc mặt đen đúa chăm sóc lão Trần uống thuốc, uống nước. Thấy ông thật sự không có gì đáng ngại, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Biến cố đột ngột đã cắt ngang cuộc đối đầu của hai bố con. Biến cố liên quan đến sinh lão bệnh tử này không hiểu sao đã dập tắt ngọn lửa giận hờn trong lòng cả hai, chỉ còn lại sự thương cảm khi nghe tiếng khóc than của con trai lão Liêu.

Lão Trần tuổi cao từng trải, đôi khi còn chịu đựng được nhiều hơn cả con cháu. Trần Lâm Hổ vẫn đang lo lắng muộn màng cho tình hình nhà đối diện, ông đã đeo kính lão đọc tin nhắn trong nhóm chat tầng hai, dặn dò anh Phùng đủ điều.

"Có gì cậu Phùng sẽ báo trong nhóm, lúc đó có việc gì cần nhà mình giúp thì phải nhanh chân lên đấy!" Lão Trần ho khan như sắp tuyên bố việc gì quan trọng, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, "Mấy đứa nghỉ ngơi hết đi, Hổ con ngủ phòng ông."

Trần Lâm Hổ mím môi không lên tiếng, Trần Hưng Nghiệp vẫn chưa nói rõ chuyện với con trai, theo phản xạ không đồng ý: "Con còn chuyện muốn nói với nó, ba để nó ở phòng con đi."

Lão Trần chắp tay sau lưng bước đến cửa phòng ngủ, không đáp lời ông, quay đầu hất cằm về phía Trần Lâm Hổ: "Nhìn gì thế, dựng giường đi! Còn đợi ông phải dựng cho mày à?"

Giọng điệu lại trở về vẻ oai phong lẫm liệt của lão Trần ngày thường, lúc này Trần Lâm Hổ không dám chọc giận ông, ngay cả đùa cợt cũng không dám, lập tức kéo giường xếp vào phòng lão Trần trải ra.

Lão Trần mới đưa mắt nhìn Trần Hưng Nghiệp, hừ một tiếng mà cười: "Tao không hỏi mày vì sao đánh nó, vậy mày cũng đừng có chuyện gì để nói với nó nữa nhé?"

Hai bố con trong ngoài đều thót tim, Trần Hưng Nghiệp im lặng vài giây, thở dài thườn thượt: "Được rồi, tối nay ba cũng không khỏe, vừa hay để Hổ ở gần tiện chăm sóc, con cũng yên tâm. Con ngủ không sâu, có chuyện gì cứ gọi con."

"Ừm," lão Trần liếc ông, "Hóa ra mày vẫn chưa định làm tao tức chết."

Lúc này tiếng khóc than của con trai lão Liêu vẫn chưa tan biến khỏi tâm trí Trần Hưng Nghiệp, cùng với những lời Trần Lâm Hổ nói sau khi bị tát. Trần Hưng Nghiệp không đáp được lời lão Trần, đứng tại chỗ do dự một lát rồi nói với Trần Lâm Hổ: "Mày cũng đừng thức khuya, trông ông cẩn thận."

Không biết là quan tâm hay răn dạy con trai, Trần Lâm Hổ không đáp lại lời nào, trải xong giường mình, lại chỉnh trang giường cho ông nội.

Tối xảy ra chuyện này, ai cũng không còn tâm trạng nói chuyện nhiều, rửa mặt xong ai về phòng nấy, vừa đóng cửa phòng, tinh thần lão Trần liền suy sụp, lẩm bẩm với Trần Lâm Hổ về bệnh tình của lão Liêu, nằm trên giường chỉ thở dài.

Trần Lâm Hổ cũng không bận tâm việc gì khác, kéo giường xếp đến cạnh lão Trần nằm xuống. Cậu vẫn đang chờ lão Trần hỏi, hỏi cậu và Trần Hưng Nghiệp vì sao cãi nhau, hỏi cậu và Trương Huấn là quan hệ gì.

Cậu che đậy suốt một năm qua, tự cho rằng mình cẩn thận kín đáo trong chuyện yêu đương, chưa từng nghĩ rằng lão Trần đã biết hết mọi chuyện. Trần Lâm Hổ từng suy nghĩ liệu lão Trần có thấy cậu bất thường không, nhưng chưa bao giờ nghĩ theo hướng lão Trần đã biết tất cả.

Căn phòng dần trở nên yên tĩnh, nhưng nghe hơi thở, cậu biết lão Trần vẫn chưa ngủ. Trần Lâm Hổ khẽ gọi: "Ông ơi."

"Ừ." Lão Trần đáp lời, "Đang thở đây!"

Trần Lâm Hổ cười khẽ, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không nói tiếp được. Cậu không biết lão Trần có thật sự đã nhìn thấu tất cả hay không, nếu không phải, việc cậu tự ý mở miệng rồi lỡ lời, lão Trần tối nay e rằng sẽ không chịu nổi cú sốc thứ hai.

Một lúc sau, trên giường vang lên tiếng sột soạt, bàn tay lão Trần sờ lên mặt Trần Lâm Hổ, vỗ nhẹ lên vết tát trên má cậu.

"Ngủ đi Hổ con à, ngủ đi, không sao đâu," giọng lão Trần rất dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp, "Có ông nội đây, ông nội mày chắc chắn ngầu hơn các ông nội khác. Có ông chống đỡ cho mày, chúng ta không sợ ai hết."

Đêm đông gió rít, chuẩn bị cho trận tuyết lớn sắp đến.

Ông lão mệt mỏi cả ngày, tay nắm chặt điện thoại mà ngủ thiếp đi, tiếng ngáy vang lên đầy sức sống.

Trần Lâm Hổ cảm thấy điện thoại mình rung nhẹ, khi bật sáng màn hình mới phát hiện khóe mắt đã sớm đọng hai hàng lệ. Cậu vội vàng lau đi, mở tin nhắn Trương Huấn gửi đến.

Trương Huấn cũng thức trắng đêm đến tận sáng, lúc này gửi cho Trần Lâm Hổ một ảnh chụp màn hình từ nhóm Wechat.

Là anh Phùng thông báo trong nhóm, lão Liêu đã qua đời.

...

Lão Liêu ra đi quá nhanh, quá vội, như thể không muốn tốn thời gian chào tạm biệt ai, chẳng để lại một khoảnh khắc nào để nói lời "tạm biệt".

Hàng xóm khu nhà số 2 đợi suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau mới thấy con trai lão Liêu từ bệnh viện về lấy tiền và quần áo tang.

Con trai lão Liêu vốn đã xanh xao gầy còm vì bệnh gan hành hạ, khi được anh Phùng dìu về trông như hồn ma bóng quế, chỉ còn lại một lớp da bọc xương.

Gia đình anh ta, người chết kẻ đi, sau khi đổ bệnh còn ly hôn với vợ, làm công việc lương chỉ hơn hai nghìn tệ một tháng, sống cùng người bố bị đột quỵ đi lại khó khăn.

May mà bố không chê con bất tài, con không chê bố khó chăm sóc, hai bố con cứ thế yên bình sống qua ngày, tuy không thiếu lần cãi vã giận hờn, nhưng qua đêm lại là ruột thịt dưới một mái nhà.

Được anh Phùng dìu về, con trai lão Liêu vừa vào nhà đã gục xuống đất, vốn đã nói lắp, giờ ngay cả nói cũng không trọn câu. Cả tầng hai vừa an ủi vừa khuyên nhủ, anh ta mới như cái máy cứng nhắc, giơ tay chỉ vào tủ quần áo, nơi để bộ tang phục mà lão Liêu đã chuẩn bị sẵn trong chiếc hộp trên cùng.

Trương Huấn và Trần Lâm Hổ hai người trẻ bắc ghế lấy chiếc hộp lớn xuống, có một gói đồ nhỏ rơi xuống theo.

Con trai lão Liêu run rẩy mở gói đồ ra, bên trong có một sổ tiết kiệm và một tờ giấy, trong sổ có năm vạn tệ, trên giấy là mấy dòng chữ nguệch ngoạc do di chứng đột quỵ của lão Liêu:

[Xương Vinh: Tiền và nhà đều cho con, hãy sống thật tốt. Đừng tự bỏ rơi mình, hãy biết yêu quý bản thân! Trước đây bố thường nói con không có tiền đồ, đều là giả dối cả. Con sống vui vẻ bình an, đó đã là tiền đồ lớn nhất rồi. Bố của con - Liêu Đông Phàm.]

Chữ viết rất to, chiếm hết cả trang giấy.

Sổ tiết kiệm rơi xuống đất, con trai lão Liêu nắm chặt lá thư, bật ra tiếng khóc xé lòng: "Bố ơi!"

Cả khu nhà số 2 đều rơi lệ theo tiếng khóc ấy, Trương Huấn và Trần Lâm Hổ ngồi bên cạnh chiếc hộp, im lặng không lời.

Lão Trần được Trần Hưng Nghiệp dìu vào nhà, khóe mắt Trần Hưng Nghiệp cũng đỏ hoe, lão Trần ngược lại tỏ ra bình thản, vỗ vỗ tay Trần Hưng Nghiệp bảo buông ra, tự mình bước đến bên cạnh con trai lão Liêu, xoa đầu anh ta: "Xương Vinh, phải mạnh mẽ lên, còn phải tiễn ba con đi nốt đoạn đường cuối cùng nữa."

"Chú Trần ơi, con không, không còn bố nữa!" Con trai lão Liêu lắp bắp, nước mũi nước mắt nhoe nhoét khắp mặt, "Từ nay không, không còn bố nữa rồi!"

Kiếp người tạm bợ mấy mươi năm, cha mẹ con cái, vợ chồng tình nhân rồi cũng phải về với cát bụi, chia ly quá đỗi vội vàng, ngay cả cơ hội từ biệt cũng chẳng để lại.

Nước mắt, nước mũi và tiếng khóc nghẹn ngào của con trai lão Liêu như từng hồi chuông vang vọng, gõ thẳng vào trái tim ba thế hệ nhà họ Trần.

Trương Huấn và Trần Lâm Hổ là người cuối cùng bước ra khỏi căn phòng, chẳng biết ai nắm tay ai trước, những ngón tay họ đan chặt vào nhau.

Nếu phận đã định sẽ trở về cát bụi, thì khi còn bên nhau, xin đừng lãng phí thời gian nữa nhé.

Cát bụi có thể về chung một nơi, cũng là điều tốt đẹp.

Hậu sự của lão Liêu không quá phức tạp. Chẳng còn mấy người thân, chỉ có những người hàng xóm già trong khu tập thể đến nhìn mặt lần cuối.

Trong khu nhà số 2, chỉ có Trương Huấn và Trần Hưng Nghiệp là có xe. Lễ hỏa táng được sắp xếp vào sáng Chủ nhật. Trước đó, bạn bè còn có thể đến từ biệt. Hàng xóm khu số 2 đi xe của Trương Huấn và Trần Hưng Nghiệp đến lò hỏa táng tiễn đưa, rồi lại đi xe hai người về.

Mọi việc đều đã xong xuôi, khi Trương Huấn đưa gia đình Đinh Vũ Lạc về khu tập thể thì đã hơn 4 giờ chiều. Vừa lúc Trần Hưng Nghiệp cũng chở lão Trần và Trần Lâm Hổ về tới nơi.

Lão Trần không biết là do mệt mỏi tinh thần hay thể xác, trông cả người uể oải hẳn. Nhưng khi nhìn thấy hàng xóm, ông vẫn nở nụ cười, vẫy tay với Trương Huấn: "Vất vả rồi, thầy Trương. Đợi vài hôm nữa tôi sẽ đánh cờ với anh, đừng quên anh còn nợ tôi bữa sáng đấy nhé."

"Không quên đâu," Trương Huấn cười đáp. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy lão Trần, anh lại không biết phải làm sao, chỉ có thể liếc nhìn Trần Lâm Hổ, "Bác vẫn ổn chứ? Hay là để Hổ đưa bác đi dạo quanh đây, ở nhà hoài dễ suy nghĩ lung tung lắm."

Trần Lâm Hổ thì chẳng e ngại gì, đỡ lấy ông nội, mắt vẫn dán chặt vào mặt Trương Huấn.

Lão Trần lắc đầu: "Anh còn trẻ, anh không hiểu đâu. Suy nghĩ gì chứ? Đời người chỉ có bấy nhiêu việc, không chấp nhận được thì chỉ thêm day dứt, thế càng không tốt. Tôi sống đến ngần này tuổi rồi, cần gì anh lo? Thôi! Tôi về phòng ngủ một lát đây, cả ngày nay chỉ chạy lo việc cho lão Liêu. Cái lão này thật là lời to, ai nằm xuống trước thì người đó đỡ việc, chỉ nhìn người sống tất bật lo toan."

Ông bà ngoại của Đinh Vũ Lạc đang lau nước mắt, nghe vậy bỗng bật cười.

"Về nhé." Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn, nói nhỏ, "Lát nhắn WeChat."

Trương Huấn bị cậu nhìn đến mềm lòng, gật đầu tiễn mấy cụ già về, rồi quay lại xe lấy đồ.

Nhưng anh thấy Trần Hưng Nghiệp vẫn chưa đi, đang đứng bên xe hút thuốc.

"Chú." Trương Huấn da đầu căng lên, chào một tiếng.

"Ừ," Trần Hưng Nghiệp đưa cho anh một điếu, "Hút không?"

Trương Huấn ngần ngừ một lúc, rồi cũng cầm lấy châm lửa.

Cả hai đều im lặng, đứng trước xe hút thuốc. Hồi lâu, Trần Hưng Nghiệp mới lên tiếng: "Thằng con tôi, tôi hiểu rõ. Tính tình bướng bỉnh, lúc nóng đầu thì muốn làm gì là làm nấy. Nhưng sớm muộn cái nóng đó cũng sẽ nguội đi, dù sao nó vẫn còn trẻ mà. Tôi nói thế cậu hiểu không, cậu Trương?"

Trương Huấn hiểu ý ông, mỉm cười: "Hiểu ạ. Chú có gì cứ nói thẳng với con. Con lớn tuổi hơn Hổ con, trải đời hơn cậu ấy một chút, chú cứ nói với con, đừng đánh cậu ấy."

"Được, vậy tôi nói với cậu," Trần Hưng Nghiệp dụi tắt điếu thuốc, "Hay là cậu dọn đi nhé?"

Ánh mắt Trương Huấn hướng về phía xa xăm, mất vài giây mới đáp: "Chú có thực sự hiểu Trần Lâm Hổ không? Cậu ấy muốn gì, thích gì, lý tưởng là gì."

"Hôm nay chúng ta không bàn chuyện đó," Trần Hưng Nghiệp nhớ lại những lời Trần Lâm Hổ nói mấy ngày trước, lòng chùng xuống, nhưng vẫn nói tiếp, "Cậu cũng bảo nó còn trẻ, sau này sẽ thay đổi mà. Hai đứa có nghĩ đến tương lai không, cứ thế này... lông bông mãi sao? Tôi không phải đến để bắt tội gì đâu, mấy ngày nay tôi cũng đã hiểu ra, con trai tôi nói là nó chủ động bám lấy cậu, chắc là thật. Nhưng cậu cũng phải hiểu, dù sao tôi cũng là ba nó, phải lo cho tương lai của nó, không thể nhìn nó đi sai đường được, chuyện này sẽ bị người đời dị nghị đấy. Cậu hiểu không?"

Trương Huấn quá hiểu điều đó.

Anh đã vô số lần cân nhắc vấn đề này, trước khi thực sự đến với Trần Lâm Hổ cũng đã đấu tranh, do dự, nhưng tất cả những bất an ấy đều bị Trần Lâm Hổ dập tắt. Anh đã trao quyền quyết định cho Trần Lâm Hổ, không muốn lùi bước nữa.

"Con hiểu, chú," Trương Huấn cũng dập tắt điếu thuốc, dựa vào xe, khẽ đáp, "Chú nghĩ là về tinh thần, chúng con có chia tay hay không thì để sau, nhưng về mặt vật lý thì nên tách ra trước, đúng không? Cậu ấy không gặp nữa thì cũng sẽ không nhớ, dần dần tình cảm sẽ phai nhạt."

Trần Hưng Nghiệp nhìn anh, ngạc nhiên nhận ra Trương Huấn còn trưởng thành và thông minh hơn nhiều người trạc tuổi ông, ngay cả khi nói chuyện đến mức này mà vẫn hết sức lịch thiệp.

"Đúng, ý tôi là vậy." Trần Hưng Nghiệp nói, "Con trai tôi tôi hiểu..."

"Chú không hiểu đâu." Trương Huấn ngắt lời, "Có quá nhiều điều về cậu ấy mà chú không biết. Cậu ấy không còn ở cái tuổi để chú xoay chuyển theo ý mình nữa, cậu ấy có suy nghĩ và hướng đi riêng. Trước đây cậu ấy mong được chú tán thành, nhưng chỉ nhận về thất vọng, bây giờ cũng vậy. Trần Lâm Hổ tự chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình, để chứng minh điều đó, cậu ấy có thể làm việc ngày đêm để kiếm tiền, vừa ăn vừa luyện tập để đạt được mục tiêu, tìm kiếm hướng đi khắp nơi để không mơ hồ về tương lai, cậu ấy chưa bao giờ từ bỏ chính mình, những điều này chú đều không biết."

Những lời này, anh đã muốn nói với Trần Hưng Nghiệp từ lâu rồi, anh thấy đau lòng thay cho Trần Lâm Hổ.

Trần Hưng Nghiệp bị nghẹn lời. Tháng này ông ở Bảo Tượng nhiều hơn, thời gian bên cạnh Trần Lâm Hổ cũng tăng lên đáng kể. Không ngày nào là ông không thấy đèn phòng con trai sáng đến tận nửa đêm.

Ông biết Trần Lâm Hổ có thẻ riêng, cũng biết tiền ông và Lâm Hồng Ngọc cho hầu như không động đến. Trần Lâm Hổ đã không còn là đứa trẻ quấn quýt bên người lớn để tìm kiếm sự tồn tại nữa rồi.

Trương Huấn lại nói: "Chú không biết, nhưng con biết. Con biết cậu ấy rất tốt, nên con không định buông tay."

Trần Hưng Nghiệp không biết là tức giận hay cảm xúc gì khác, chỉ chăm chú nhìn Trương Huấn một lúc lâu. Cậu thanh niên này còn ranh mãnh hơn Trần Lâm Hổ nhiều, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi, như thể sinh ra đã là kiểu người nói những lời cay độc mà vẫn giữ vẻ lịch sự, khiến người ta không thể đáp lại.

"Được, vậy không nói về Trần Lâm Hổ nữa." Trần Hưng Nghiệp nhìn anh nói, "Nói về ông nội nó đi."

Nụ cười trên mặt Trương Huấn khựng lại.

"Tôi thấy cậu cũng rất quan tâm đến cụ, nên tôi rất cảm ơn cậu." Trần Hưng Nghiệp nói, "Nếu chuyện của hai đứa không giấu được nữa để ông ấy biết, Trần Lâm Hổ là cháu nội ông ấy thì còn được, còn cậu thì sao? Cậu Trương, cậu có nhẫn tâm để mỗi lần ông ấy nhìn thấy cậu lại nghĩ đến mối quan hệ giữa cháu nội và người thuê nhà không? Mà còn là người thuê nhà do chính ông tìm."

Nếu nói tình cảm của Trần Lâm Hổ là điểm tựa của Trương Huấn, thì lão Trần có lẽ chính là nỗi áy náy và không đành lòng sâu thẳm trong tâm anh.

Trong cuộc đối đầu với Trần Hưng Nghiệp, anh bỗng nhiên rơi vào thế yếu.

Nhưng Trần Hưng Nghiệp cũng không có vẻ đắc thắng nào của kẻ chiến thắng. Mấy ngày nay ông như bị một cái dũa bất ngờ mài mòn đi một phần cứng rắn trong lòng. Cái chết của người hàng xóm già và nỗi đau của con trai ông ấy khiến ông chợt nhận ra, Trần Minh Lý đã già rồi, Trần Lâm Hổ cũng đã lớn, những lần họ có thể gặp mặt nhau thực ra đã chẳng còn nhiều.

Chẳng còn nhiều, làm sao còn chịu đựng nổi những cuộc cãi vã.

Thu dọn hành lý xong, lại dặn dò lão Trần hết lời, Trần Hưng Nghiệp lái xe đi trong ánh hoàng hôn còn sót lại.

Sự ra đi của lão Liêu khiến khu tập thể như phủ một lớp màu xám trắng, lão Trần thân thiết nhất với ông xét cho cùng vẫn rất đau lòng. Trần Lâm Hổ cùng ông xem ti vi, vừa tối ông đã ngả người trên ghế sofa, gần như ngủ thiếp đi, được Trần Lâm Hổ đỡ dậy mới nằm lên giường ngáy khò khò.

Trần Lâm Hổ cả ngày cũng mệt lả, chủ yếu là không nghỉ ngơi tốt, thời gian này cậu cứ cố đấu tranh với chính mình, không muốn bỏ lỡ cả bài vở lẫn công việc tụt lại, thực sự là rất mệt mỏi, lúc này mở điện thoại ra xem, thấy biên tập viên của nền tảng đã trả lời cậu vào khoảng 3-4 giờ chiều.

Lời lẽ rất lịch sự: [Hay là cậu suy nghĩ kỹ lại một chút, có một số chỗ nên cắt bớt, chất lượng hình ảnh cũng cần kiểm soát, vấn đề bối cảnh cũng cần phải sửa. Cậu cố gắng gấp rút một chút, dịp Tết có hoạt động, cá nhân tôi rất mong cậu có thể hoàn thành kịp.]

Trần Lâm Hổ hơi tức ngực, lòng tự tin của cậu đã bị bòn rút đến mức khô queo, thời gian gần đây vô số lần cảm thấy mình đi con đường này mà lại thiếu quá nhiều tố chất, chỉ nhờ bản tính bướng bỉnh mà cố gắng vượt qua bao đêm thức trắng.

Đợi đến khi tiếng ngáy của lão Trần lên đến đỉnh điểm, thực sự ngủ say, Trần Lâm Hổ mới cầm chìa khóa rón rén ra cửa lên tầng hai.

Hành lang yên tĩnh hơn mọi khi, năm nay đã mất đi hai cư dân già, mọi người đều cảm thấy uể oải theo.

Trần Lâm Hổ nhẹ nhàng mở cửa, tháng này cậu hầu như không lên tầng hai, vừa vào cửa đã thấy con mèo mập ngồi xổm nhìn cậu, chưa kịp đổi giày nó đã nằm lăn ra lộ bụng, cọ xát đòi Trần Lâm Hổ xoa bụng cho nó.

Trần Lâm Hổ không nghe thấy động tĩnh gì của Trương Huấn, qua loa vuốt ve hai cái, dưới ánh mắt trách móc của Bé Hổ, cậu đi đến phòng ngủ, thấy Trương Huấn đang ngồi trước máy tính thẫn thờ.

Khi máy tính để bàn được chuyển về, laptop của Trương Huấn đã được dời đi, hiện tại anh chủ yếu dùng máy để bàn. Lúc này, anh đang hút điếu thuốc đã cháy gần hết, hơi ngẩn ngơ nhìn màn hình.

"Trương Huấn," Trần Lâm Hổ đi tới, "Anh đang làm gì thế?"

Trương Huấn giật mình tỉnh lại, vội vàng tắt trang web: "Anh đang xem tài liệu. Sao em lên đây rồi, bác Trần đâu?"

"Ngủ rồi." Trần Lâm Hổ hôn nhẹ lên má Trương Huấn, rồi nằm vật xuống giường không muốn động đậy nữa. "Buồn lắm. Ngày mai đến trường, để em xem có xin phép nghỉ ở ngoài được không. Để ông ở nhà một mình, em không yên tâm."

Thấy Trần Lâm Hổ mặc mỏng, Trương Huấn bật đèn sưởi nhỏ lên, rồi mới ngồi xuống bên cạnh, xoay mặt cậu lại nhìn: "Ba em khuyên chia tay phải không?"

Trần Lâm Hổ không ngờ Trương Huấn bỏ qua câu hỏi "Ba em có biết em là gay không?", mà hỏi thẳng như vậy, ngẩn ra: "Sao anh biết?"

"Ông ấy đã nói với anh rồi, lúc chiều." Trương Huấn cũng không giấu giếm, "Anh lo em sẽ đánh nhau với ông ấy nên không nói, giờ ông ấy đi rồi cũng không sao."

Trần Lâm Hổ bật dậy khỏi giường, giận dữ: "Ông ấy nói gì? Em không tha cho ông ấy đâu!"

"Em có thể bình tĩnh được không? Ông ấy còn có thể nói gì nữa, cũng gần giống như ném cho anh 500 vạn để chia tay với em thôi." Trương Huấn cười, thấy Trần Lâm Hổ vẫn trừng mắt nhìn mình, đành phải nói thêm, "Bảo em còn nhỏ tuổi, sau này sẽ đổi lòng, bảo anh nên suy nghĩ kỹ."

Trần Lâm Hổ lạnh lùng nhếch mép: "Ông ấy chỉ toàn nói nhảm nhí."

"Này," Trương Huấn khẽ búng vào trán cậu, "Dù sao cũng là ba em, đừng nói thế."

Trần Lâm Hổ khó chịu gạt tay Trương Huấn ra, ngước mắt lên thì thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, hơi tái đi, nhíu mày, nhạy bén hỏi: "Còn nói gì khác không?"

"Không." Trương Huấn đáp.

Trần Lâm Hổ: "Để em gọi điện hỏi ông ấy."

Nói rồi như quả pháo nổ, định lấy điện thoại ra bấm số, Trương Huấn vội vàng ngăn lại: "Cũng chẳng nói nhiều, chỉ bảo dù sao khu tập thể cũng sẽ bị phá, hay là anh dọn đi trước."

Trần Lâm Hổ im lặng vài giây, rồi hoàn toàn nổ tung: "Ông ấy có quyền gì bắt anh dọn đi? Đây là nhà của ông nội em! Ông ấy tưởng mình là ai chứ?!"

"Em có thể nhỏ tiếng được không?" Trương Huấn hôm nay vừa lái xe vừa nói chuyện với Trần Hưng Nghiệp, cơm chưa ăn được mấy miếng, chiều về cũng chẳng có bụng dạ nào. Giờ bụng đau thắt từng cơn, không còn sức để giữ Trần Lâm Hổ đang nhảy dựng lên như châu chấu vì tức giận nữa, "Ông ấy có lí do riêng của ông ấy, em nhảy thêm chút nữa đánh thức ông nội dậy thì sao?"

Trần Lâm Hổ dừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn đầy giận dữ, cố gắng lấy lại chút lý trí: "Vậy anh nói sao?"

"Anh," Trương Huấn ngập ngừng, "Chưa đồng ý, anh bảo sẽ cân nhắc."

Trần Lâm Hổ không nhảy nữa, cậu khó tin nhìn Trương Huấn: "Anh bảo cái gì cơ?"

"Có lý do cả mà, Hổ à, không phải chuyện gì to tát đâu," Trương Huấn kéo cậu, "Em ngồi xuống đi, anh nói cho em nghe."

Trần Lâm Hổ gạt tay anh ra: "Có gì để cân nhắc chứ Trương Huấn? Anh định suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định dọn đi à? Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Nhất định phải hét lên mới nói chuyện được à?!" Trương Huấn nhìn cậu, đã lâu rồi Trần Lâm Hổ không cãi nhau với anh như thế này, có lẽ là do dạo gần đây mọi chuyện dồn lại một chỗ, khiến tính khí này của cậu lại trỗi dậy. "Đúng là anh phải cân nhắc, anh phải cân nhắc xem nếu ông nội em biết chuyện của chúng ta có bị tức đến phát bệnh không, cân nhắc xem ông ấy biết rồi sẽ có tâm trạng thế nào, ông ấy tự tìm người thuê nhà cho cháu trai rồi lại biến thành bạn trai thì sẽ cảm thấy ra sao! Anh không muốn ông ấy thấy anh là lại khó chịu, em hiểu không?!"

Trần Lâm Hổ bỗng im bặt, hình ảnh bàn tay run rẩy của ông nội vuốt vết tát trên mặt cậu trong hành lang bỗng hiện lên trong tâm trí.

"Ngồi xuống đi," Trương Huấn thở dài, "Chưa nói gì mà em đã trợn mắt nổi giận với anh rồi."

Nhưng Trần Lâm Hổ không ngồi xuống giường, mà ngồi xuống ghế, mở lại trang web mà Trương Huấn đã đóng để xem lịch sử trình duyệt, hiện ra một loạt thông tin về thuê nhà.

Trương Huấn ngồi đây, nghĩ về lão Trần và Trần Lâm Hổ, nghĩ về khu tập thể cũ và căn phòng tầng hai, đã xem thông tin thuê nhà cả buổi chiều.

"Anh chỉ xem thôi, không định thuê đâu," Trương Huấn biết tính Trần Lâm Hổ, vuốt ve dỗ dành, "Cho dù có dọn đi anh cũng phải bàn với em đã, huống chi thời gian này bên cạnh ông nội em không thể thiếu người, lúc em đi học còn cần anh trông nom, không thể nào cứ thế dọn đi được."

Trần Lâm Hổ không nhìn anh, kéo trang web xuống xem tiếp. Trương Huấn cảm thấy có điều gì đó không ổn, đứng dậy xoay vai Trần Lâm Hổ lại, nhìn một cái rồi sững người.

Trần Lâm Hổ nhíu mày, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt đen láy phủ một lớp sương mỏng, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong ký ức của Trương Huấn, anh thấy Trần Lâm Hổ lộ ra biểu cảm đúng với độ tuổi của cậu.

Lo lắng, ấm ức, bối rối.

Tim gan phèo phổi của Trương Huấn cũng theo đó mà nhói lên, vội vàng ôm đầu Trần Lâm Hổ vào lòng: "Anh sai rồi, anh Huấn sai rồi. Không cân nhắc nữa đâu Hổ à, chỗ này không bị phá thì anh ở đây mãi luôn, lời của ba em coi như gió thoảng qua tai thôi."

Áp lực dồn nén trong thời gian qua quá nhiều, bản thân Trần Lâm Hổ cũng choáng váng, như rơi vào ngõ cụt không lối thoát, học hành và công việc chỉ có thể tự mình gánh vác, bố đẻ không thể nói thông, ông nội lại phải chăm sóc, trong thâm tâm cũng có sự bất an và tội lỗi, nhưng đều phải che giấu.

Những điều này đều không sao, nhưng Trần Lâm Hổ không thể chấp nhận việc mình đã cố gắng, mà dường như cũng chẳng mang lại kết quả gì.

"Ông ấy có quyền gì bắt anh dọn đi chứ," Trần Lâm Hổ trong vòng tay Trương Huấn, siết chặt eo anh kéo sát vào mình, giọng khàn đặc nói, "Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc anh thuê nhà ở đâu cả Trương Huấn à. Anh ở đây vui vẻ, anh thích nơi này, em cũng vậy, nhưng ông ấy lại không hiểu. Ông nội còn chưa nói gì, ông ấy có quyền gì mà chỉ nói vài câu đã bắt anh từ bỏ nơi mình yêu thích?!"

Trần Lâm Hổ như một đứa trẻ không hiểu tại sao thế giới lại muốn thay đổi, tại sao mình phải lớn lên, nỗi ấm ức và tức giận này không có chỗ để giải tỏa, chỉ có thể gào thét với Trương Huấn, để lộ cho anh thấy chút trẻ con này.

Trương Huấn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Trần Lâm Hổ, hôn lên xoáy tóc của cậu, nhận ra cơn giận của Trần Lâm Hổ không phải vì sự "cân nhắc" của anh, mà là đang bất bình thay anh.

"Không sao đâu, thật mà," Trương Huấn nói, "Ba em cũng chỉ nói với anh mấy chuyện vớ vẩn này thôi. Những chuyện khác chẳng phải em đã gánh vác hết cho anh rồi sao, ba em còn tin chắc là em bám riết anh không tha, đưa anh vào hàng ngũ vô tội, xem chuyện này náo loạn thế nào."

Trần Lâm Hổ không nhúc nhích, cúi đầu như đà điểu, bị Trương Huấn lôi ra, ôm mặt hôn nhẹ.

"Hơn nữa," Trương Huấn mỉm cười, "Chúng ta không thể kết thúc được đâu, sẽ không bao giờ kết thúc. Phải mãi mãi ở bên nhau, đúng không?"

Cơn giận của Trần Lâm Hổ đến nhanh đi cũng nhanh, tự nhiên thêm chút ngượng ngùng sau khi nổi điên, lí nhí "ừm" một tiếng.

"Ngủ ở đây đi, ngủ sớm một chút, quầng thâm dưới mắt sắp lộ ra rồi," Trương Huấn vuốt ve mắt cậu, "Anh nhớ em lắm."

Con người ta thỉnh thoảng cần phải từ bỏ phẩm giá của người trưởng thành, hoặc là trút giận cho thống khoái một phen, hoặc là được người khác dỗ dành vuốt ve một lúc.

Trần Lâm Hổ chiếm được cả hai, thêm vào đó Trương Huấn vốn là cao thủ trong việc dỗ dành, nên cậu lập tức hết giận. Hai người đêm đó đắp chung một chăn, nói rõ hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, ngược lại đều cảm thấy dễ chịu hơn, rào cản mà Trần Hưng Nghiệp đặt ra tự nhiên tan biến, điều này chủ yếu cũng nhờ vào thái độ của lão Trần.

Giống như cảm nhận của Trương Huấn, Trần Lâm Hổ cũng cảm thấy ông nội đã biết, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ông nội biết thì biết thôi, ông không giống mấy ông già khác đâu, anh đừng nghĩ nhiều."

"Ông ấy đúng là không giống những ông già khác," Trương Huấn nói, "Ông ấy yêu thương em vô điều kiện."

Lời này quá đúng, Trần Lâm Hổ không thể phản bác, chỉ có thể thầm cầu mong ông Trần Minh Lý giống như ông ngoại của Đinh Vũ Lạc - đãng trí một chút, ăn xong bữa trưa, đi vệ sinh là có thể quên hết mọi chuyện.

Thứ Hai, Trần Lâm Hổ gạt mọi chuyện sang một bên, lao đầu vào ôn thi cuối kỳ. Cậu còn phải hoàn thành nốt bài tập, xin phép ở trọ ngoài, chạy đi chạy lại giữa nhà và trường. Thấy rõ tinh thần cậu đang bị bào mòn, Thượng Thanh Hoa nhiều lần phải đánh thức cậu dậy khi ngủ gật trên bàn học giữa đêm, sợ cậu đột tử.

Trương Huấn chỉ có thể chăm sóc lão Trần thêm lúc sáng tối, thời gian này ông lão không có đối thủ đánh cờ, bàn mạt chược cũng ít khi bày ra. May mà mỗi ngày vẫn kiên trì tập thể dục, làm vài động tác trong sân nhỏ. Khi Trương Huấn chào hỏi ông, thái độ của ông cũng không khác gì so với trước đây.

Tuyết lớn đổ xuống trước tuần thi, cuộc sống dường như lại trở về như xưa, ngoại trừ bản thảo của Trần Lâm Hổ vẫn phải sửa đi sửa lại thì không có gì khác biệt. Tối hôm trước cậu gửi bản thảo mới cho biên tập, ngày hôm sau vào lớp là trực tiếp gục xuống bàn thiếp đi. Điện thoại trong túi rung mãi, phải đợi Cao Nhất Đẳng lay mới tỉnh. Thấy là Trương Huấn gọi đến, cậu lẻn ra cửa sau nghe máy.

Chu Tráng Tráng cũng không muốn học, đi theo ra ngoài dạo chơi.

Trần Lâm Hổ nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng, bên kia giọng Trương Huấn đã vang lên: "Hổ à, anh nói với em một chuyện, em đừng vội, cũng đừng hoảng, anh đã xử lý gần xong rồi. Bây giờ em đang ở trường phải không?"

"Phải," Trần Lâm Hổ linh cảm chẳng lành, "Sao thế?"

"Xin phép nghỉ, rồi bắt taxi đến bệnh viện trung ương," Trương Huấn cố gắng giữ giọng bình tĩnh và ổn định hơn, "Tuyết rơi đường trơn, ông nội em đang tập thể dục trong sân nhỏ thì trượt chân ngã, anh đã đưa đến bệnh viện rồi, không có chuyện gì lớn đâu, em qua đây là được, đừng nóng vội nhé?"

Trần Lâm Hổ mất vài giây mới hoàn hồn, cầm điện thoại chạy về phía cầu thang, Chu Tráng Tráng ở phía sau gọi mấy tiếng, cậu mới quay mặt lại nói: "Giúp tao xin phép giáo viên cố vấn—"

Chưa dứt lời, chân đã trượt vào vũng tuyết tan mà sinh viên mang vào, té từ đầu cầu thang lăn xuống tận bậc nghỉ.

Đầu cậu ong ong, vừa bị thiếu ngủ vừa trải qua cú ngã nặng, cậu suýt đứng lên không nổi. Nằm đó tưởng như cả thế kỷ trôi qua, trong khoảnh khắc dài đằng đẵng ấy, đầu óc chỉ nghĩ đến ông nội đang ở đâu.

"Ôi trời! Hổ ơi!" Chu Tráng Tráng từ trên cầu thang chạy xuống hét lên một tiếng, Trần Lâm Hổ mới nhận ra chỉ mới qua vài giây.

Cậu lồm cồm bò dậy từ mặt đất, lau vết máu đang rỉ ra từ vết xước ở thái dương. Chẳng kịp để tâm nhiều, chỉ vội vàng thông báo "Ông tao nhập viện rồi" rồi chạy vù ra khỏi trường như cơn gió.

Đường sau khi tuyết rơi không dễ đi, Trần Lâm Hổ mất một lúc mới đến được bệnh trung ương. Theo vị trí Trương Huấn cho mà chạy đến, thấy anh đang đứng trong hành lang gọi điện thoại.

Hai người gặp nhau đều sửng sốt, Trương Huấn bị vết máu trên mặt Trần Lâm Hổ làm cho hoảng hồn, khập khiễng bước tới hỏi: "Mặt em sao vậy?"

Trần Lâm Hổ cũng chăm chú nhìn ống quần Trương Huấn bị máu thấm ướt mà hỏi: "Chân anh sao thế?"

Hai người nhìn nhau vài giây, rồi cùng bỏ qua chuyện này. Trương Huấn chỉ vào phòng bệnh, Trần Lâm Hổ vội lao vào bên trong.

Lão Trần đang nằm trên giường bệnh, đeo kính lão đọc điện thoại, thấy cậu thì hoảng hốt kêu lên, ngược lại làm Trần Lâm Hổ giật nảy mình.

"Hai đứa bây làm sao vậy?!" Lão Trần hỏi, "Máu me be bét thế này, định nằm giường bên cạnh ông à?!"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Không sao cả!