Đêm khuya, tiếng quát "Cút đi!" vang lên, khiến đèn trong phòng ngủ của lão Trần đột ngột bật sáng.
Dù tai đã nghễnh ngãng, lão Trần vẫn nghe rõ tiếng gào thét ấy. Ông vội vã xỏ dép lê, lật đật chạy đến: "Chuyện gì thế? Sao lại la hét inh ỏi vậy? Ngủ mơ thấy ma à?"
Lão Trần bèn bật đèn phòng Trần Lâm Hổ, thấy bố con trong phòng mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Trần Hưng Nghiệp ngồi trên giường, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm con trai mình. Còn Trần Lâm Hổ thì vô cảm, tự nhiên đứng dậy thu dọn giường xếp.
"Làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt lại lục đục cái gì?" Lão Trần hỏi.
"Lục đục để mau cút," Trần Lâm Hổ đáp lạnh lùng, "Con qua phòng ông ngủ được không?"
Lão Trần hiếm khi bị cháu trai làm cho nghẹn lời như vậy. Trước đây, mỗi lần Trần Lâm Hổ cãi nhau với bố mình, dù không đối đầu trực tiếp nhưng cũng phải cãi lại vài câu. Hôm nay, cậu lại bình tĩnh đến lạ, như thể đang lén lút trưởng thành thêm một chút nữa.
"Sao lại không được?" Lão Trần vẫy tay, bảo cậu mau qua phòng mình, "Dựng giường cẩn thận, đừng để nửa đêm sập xuống lại đánh thức ông."
Giường xếp được tháo rất nhanh. Trần Lâm Hổ nhấc lên rồi bước đi, chẳng thèm chào Trần Hưng Nghiệp một tiếng.
Lão Trần nhìn cháu, rồi quay sang nhìn con trai: "Rốt cuộc chuyện gì thế?"
Mắt Trần Hưng Nghiệp vẫn trợn tròn, hơi thở phì phò qua lỗ mũi, lồng ngực phập phồng như máy thổi gió. Hai má ông căng cứng, nhưng vẫn cố nặn ra hai chữ qua kẽ răng: "Không có gì!"
"Thế mà giận dữ như con lừa bị chọc vào mũi vậy."
Trần Hưng Nghiệp ngồi trên giường, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tự lẩm bẩm: "Đúng là đồ cứng đầu cứng cổ, thằng phản nghịch. Ba thật muốn cho mày một bạt tai..."
"Ba nào hả?!" Lão Trần vung tay tát vào lưng Trần Hưng Nghiệp, "Ai là ba ở đây cơ?!"
Từ nhỏ đến lớn, Trần Hưng Nghiệp chưa bao giờ chiếm được phần thắng trong những cuộc cãi vã, đặc biệt là trước mặt lão Trần. Lãnh một cú đau điếng từ bố già, ông cố gắng dằn cơn giận đang bùng lên, rồi im lặng nằm xuống với vẻ mặt phức tạp.
Ông không kể lại cuộc đối thoại vừa rồi với Trần Lâm Hổ cho lão Trần nghe. Một phần vì cũng chẳng nói được gì ra hồn, phần khác là sợ lỡ có chuyện gì thật.
Lão Trần đã chán ngấy cái kiểu không hiểu chuyện này của con trai, cũng lười hỏi han thêm, đóng sầm cửa bỏ đi, để mặc Trần Hưng Nghiệp một mình trên giường với những suy nghĩ rối bời.
Khi quay lại phòng ngủ chính, Trần Lâm Hổ đã dựng xong giường nằm xuống, nhắm mắt như đã ngủ. Lão Trần tắt đèn, mượn ánh sáng le lói từ cửa sổ, bước đến sờ má cậu.
"Mày cứ phải đấu đá với nó làm gì chứ," Lão Trần tưởng mình đã nói khẽ, nhưng vì tai nặng nên thực ra giọng vẫn khá to, "Mày biết tính ba mày gần 19 năm rồi, nửa đêm nửa hôm không cãi nhau với chó được sao?"
Bàn tay vuốt má hơi thô ráp khô khan, tỏa ra mùi thơm ấm áp, đó là mùi kem dưỡng da lão Trần vẫn thoa mỗi ngày để làm đẹp.
Từ bé, Trần Lâm Hổ đã thích mùi hương cổ xưa này. Giờ được ngửi lại, sự cứng đầu vừa nãy bỗng tan biến. Đợi ông nội đóng cửa phòng ngủ chính, cậu mới cựa mình trên giường xếp: "Cũng đâu có cãi nhau, chỉ là con nói những điều ba không thích nghe thôi."
"Nó có câu nào mà thích nghe đâu," Lão Trần nói, "Mày lại phát minh ra từ ngữ mới gì để chọc tức nó rồi à?"
Trong nhà chỉ có mỗi ông là người có óc hài hước. Trần Lâm Hổ không nhịn được, khẽ cười, nhưng rồi nhanh chóng kìm nén lại: "Con bảo con không kết hôn."
Lão Trần khựng lại, không lên tiếng.
"Con không kết hôn được không ạ?" Trần Lâm Hổ lại hỏi, giọng không còn vẻ ngang ngược như khi nói chuyện với ba mình, mà trở nên yếu ớt hẳn.
Trong ánh sáng tù mù của căn phòng, lão Trần bước đến bên giường ngồi xuống: "Mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã nói chuyện này. Biết đâu vài năm nữa lại đòi kết hôn ầm ĩ thì sao."
Khác với Trần Hưng Nghiệp, lão Trần không biết chuyện hồi lớp 12, nên cho rằng Trần Lâm Hổ chỉ đang nghĩ linh tinh, cũng không nổi giận đùng đùng như Trần Hưng Nghiệp.
Dù vậy, ngay cả khi biết chuyện, Trần Lâm Hổ nghĩ ông nội cũng chẳng nhảy dựng lên lấy dép đánh cậu đâu.
"Con không muốn kết hôn," Trần Lâm Hổ lấy hết can đảm, "Về sau không kết hôn đâu."
Lão Trần nửa tựa vào thành giường, im lặng khoảng 4-5 phút. Từng giây trôi qua, nắm tay Trần Lâm Hổ càng siết chặt.
Với Trần Hưng Nghiệp, cậu có thể cố chấp đến cùng, nhưng với lão Trần, cậu thực sự không biết phải làm sao.
Những hành vi giải quyết vấn đề bằng nắm đấm trước kia dần trở nên lỗi thời theo năm tháng, và trước mặt ông nội, chúng thậm chí còn chẳng được xem là "kế sách" nữa.
Hồi lâu, lão Trần thở dài.
"Nếu mày vui, nếu mày không hối hận, nếu mày đã quyết tâm như rùa nuốt đá vậy, thì ông còn biết nói gì nữa?" Lão Trần bật điện thoại lên xem giờ. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt ông trong thoáng chốc rồi vụt tắt, nhưng giọng ông vẫn vững vàng như mọi khi, "Lúc rảnh ông hay xem tin tức, xem video. Giờ suy nghĩ của người trẻ khác rồi, bao nhiêu người độc thân, DINK* gì đó cũng đâu sao, ông nghĩ mày cũng chẳng tệ hơn họ đâu."
(*DINK: Double Income No Kids - Cặp đôi có thu nhập kép nhưng không có con)
Dây thần kinh của Trần Lâm Hổ bỗng chốc thả lỏng, tiếp theo là cảm giác tội lỗi khó tả ập đến.
Càng thương ai, người ta càng dễ nhượng bộ, vì không nỡ nhìn người đó day dứt, trăn trở. Trần Lâm Hổ biết mình đang mở rộng ranh giới của lão Trần, vì ranh giới đó với cậu luôn mềm mỏng, lỏng lẻo. Ngay cả khi cậu cố tình phá vỡ nó, lão Trần còn sợ cậu mệt.
"Ông còn xem mấy thứ linh tinh đó nữa cơ à?" Trần Lâm Hổ cố nén cảm xúc dâng lên tận cuống họng, trêu chọc.
"Đương nhiên," Lão Trần nói, "Sống đến già thì học đến già, phải theo kịp thời đại chứ, không thì lại như ba mày, chỉ toàn gây phiền phức. Này, tốt nhất nó cũng nên cải tạo tư tưởng đi. Ông đây sắp chôn đến mũi rồi, chỉ mong lúc chết cha con mày đừng đánh nhau trước mộ ông, nếu không thì dù có thành ma ông cũng phải cầu xin sét đánh hai đứa thành trứng rùa mất."
Nghe ông nói càng lúc càng xa, Trần Lâm Hổ không nhịn được, ngắt lời: "Ông còn trẻ mà, nói gì vậy."
"Láo toét, sống đến tuổi ông rồi mày sẽ hiểu. Cả đời chẳng qua chỉ là chuyện nhắm mắt duỗi chân thôi, không cho ông nói à?" Lão Trần thấy cái kiêng kỵ của cháu trai thật là mê tín.
"Không được." Trần Lâm Hổ hiếm khi chống đối ông, giọng cũng khó nghe hẳn.
Lão Trần cười hì hì vài tiếng, cũng không nói nhảm với cậu nữa. Ông nằm xuống, một tay gối đầu, một tay vỗ vỗ bụng, thở dài một hơi: "Hổ à, từ bé đến lớn mày luôn ngoan ngoãn, nhưng có thấy mày sống vui vẻ lắm đâu. Nếu tìm được con đường sống vui vẻ thoải mái thì cứ đi. Ông, ba mẹ mày, chẳng ai có thể đồng hành cùng mày đến cuối đời cả, đều sẽ phải rời đi trước thôi. Sống mãi rồi mày sẽ thấy chỉ còn lại một mình mình thôi. Miễn là mày không thấy sợ hãi, thì cứ đi."
Đêm khuya trong khu tập thể cũ yên tĩnh, tựa như lão Trần phủ đầy bụi thời gian, nặng nề nhưng kiên cường đứng vững giữa đêm dài, tỏa ra ánh sáng mờ ảo như ngọn hải đăng. Nơi đó chính là nhà của Trần Lâm Hổ.
Không biết Trần Hưng Nghiệp có nghe thấy qua hai lớp cửa không, nhưng sau đó không ai nói gì nữa.
Hơi nóng trong hốc mắt đè nén nửa ngày vẫn không tan, răng nanh Trần Lâm Hổ cắn vào đầu lưỡi, cơn đau trong miệng không che giấu được sự nghẹn ngào và chua xót trong lồng ngực.
Tiếng ngáy của lão Trần vang lên, Trần Lâm Hổ rón rén bước ra khỏi phòng ngủ. Khi mở cửa sân nhỏ, đứng ngoài nhà, mới thở ra được hơi trong lồng ngực.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, cây cối xanh tươi trên ban công tầng hai, cây lựu trong sân nhà hàng xóm đã sẵn sàng cho mùa quả ngọt.
Cậu rất nhớ Trương Huấn.
Trần Lâm Hổ ngồi trên ghế trong sân nhỏ, dưới bầu trời sao được bao quanh bởi bức tường gạch, giữa đêm khuya gửi tin nhắn quấy rối cho thầy Trương.
...
Vì chuyện thời gian trước, Đoạn Kiều bị Ninh Tiểu Mộng dùng cả mềm lẫn cứng để trị cho một trận, bây giờ từ trong ra ngoài đều trải qua sự tẩy rửa của tình yêu, bừng bừng sức sống, quyết định đổi mới làm lại con người.
Việc đầu tiên khi làm người mới là mời Trương Huấn và Trần Lâm Hổ - hai người suýt nôn vì mùi rượu của hắn - đi du lịch ở một khu du lịch gần đó.
Trần Lâm Hổ vì phải đi thăm mộ với bố nên chỉ có Trương Huấn nhận lời, đi chen chúc trong đám đông vào dịp nghỉ lễ Đoan Ngọ.
Chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết hai bố con nhà họ Trần muốn chung sống hòa bình thôi cũng đã tốn không ít công sức. Trước khi đi, Trương Huấn dặn đi dặn lại bảo Trần Lâm Hổ ít nói thôi, cố gắng đừng kích động mâu thuẫn nội bộ, kẻo làm lão Trần thêm phiền lòng, hoặc để bà nội thần thông quảng đại của cậu lại mượn mộng mắng người.
Khi tâm trạng tốt, Trần Lâm Hổ ngoan đến mức đáng sợ, gật đầu đồng ý rất nhanh. Trương Huấn chưa kịp nói thêm hai câu đã bị ấn xuống để "tận hưởng cuộc sống" một phen. Lúc đi, trên ngực anh còn thêm vài dấu răng, gần như chạy trốn lên xe Đoạn Kiều lái.
Nghĩ đến đây, Trương Huấn cảm thấy mất mặt, tay vung cần câu cũng run rẩy, suýt nữa quất vào đầu Đoạn Kiều.
"Cẩn thận chứ!" Đoạn Kiều sợ hãi rụt cổ, "Ra ngoài chơi mà còn tâm thần bất định. Trần Lâm Hổ đâu phải 9 tuổi, ông sợ cậu ta ở nhà một mình sẽ sờ vào ổ điện hay vặn bếp gas à?"
Nơi câu cá đêm cây cối um tùm, chẳng mấy chốc chân Trương Huấn đã bị muỗi đốt chi chít, bực bội nói: "Ông không biết đâu, bố em ấy hơi... khó tính, hai người không hợp nhau. Tôi sợ họ lại cãi nhau, rồi em ấy lại nói sai điều gì."
Quanh Bảo Tượng cũng chẳng có gì chơi. Đoạn Kiều cùng Ninh Tiểu Mộng và chủ quán nướng trước đây là lão Hạng, ba người lái xe đưa Trương Huấn đến trải nghiệm câu cá đêm. Nào ngờ cả xe toàn là tay mơ, đến giờ trong thùng chỉ có hai con cá con, nấu một nồi canh cho nhiều nước cũng chẳng đủ.
Lúc này Ninh Tiểu Mộng đi mua đồ ăn, lão Hạng câu một lúc lại đổi chỗ, bảo là đổi vận, chỉ còn lại Trương Huấn và Đoạn Kiều, đôi bạn khốn khổ còn ở đây cố chấp.
"Bố cậu ấy hôm nay đến phải không?" Đoạn Kiều xâu mồi vào lưỡi câu, quay đầu nhìn Trương Huấn, hạ giọng hỏi, "Hai người thật sự..."
"Ừm," Trương Huấn nhìn chằm chằm vào những ánh đèn lấp lánh xa xa, gần đây toàn là người câu cá, khẽ đáp, "Bạn trai tôi."
Nói xong không nhịn được cười, chân lập tức bị Đoạn Kiều dẫm mạnh.
"Cười cái gì mà cười!" Đoạn Kiều nói, "Chuyện từ bao giờ vậy?"
Trương Huấn nhăn nhó kéo chân ra: "Sau Tết, lúc em ấy vừa đi học lại... Ông mà dẫm nữa thì biết tay tôi đấy!"
"Đệt, lâu như vậy rồi mà cái rắm cũng không thả cho tôi! Lúc trước hai người đến chỗ tôi, tôi còn tưởng mình uống say quá sinh ảo giác," Đoạn Kiều rất ghét hành vi giữ bí mật kín như bưng này của Trương Huấn, "Giờ mới chịu thả, quá đau lòng rồi. Tôi ngửi thấy không phải là mùi khí thải đấy chứ?!"
Trương Huấn thấy ghê tởm với cách ví von này của hắn: "Đây đâu phải chuyện có thể la làng? Chỉ mình ông biết thôi."
"Cũng được, vậy tôi coi như người nhà của ông rồi," Đoạn Kiều nói không biết xấu hổ, vừa ném lưỡi câu ra vừa nói, "Gia đình cậu ấy không biết đâu nhỉ?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Trương Huấn liền trầm xuống.
Cho đến khi Trương Huấn ra ngoài, Trần Lâm Hổ vẫn chưa đề cập về chuyện của lão Trần và Lâm Hồng Ngọc. Có vẻ như cậu thực sự không định nói gì.
Trương Huấn cũng thấu hiểu, dù sao đây cũng là người thân của Trần Lâm Hổ. Cậu muốn tự mình gánh vác, như những gì đã liệt kê trong danh sách kia, không muốn Trương Huấn phải bận tâm quá nhiều về vấn đề này.
Nhưng khi đối mặt với thực tế, mọi thứ quả thật khác xa so với tưởng tượng. Cảm xúc và áp lực đều lớn hơn rất nhiều. Lâm Hồng Ngọc và Trần Hưng Nghiệp thì còn đỡ, cặp vợ chồng này nói thật chẳng có gì quá đáng ngại. Chỉ là những lời nói, hành động của họ như đang dựng lên bức tường ngăn cách với Trần Lâm Hổ, khiến khoảng cách ngày một xa. Có lẽ Trần Lâm Hổ cũng chẳng định nói nhiều với họ nữa.
Khó khăn nhất là ở lão Trần.
Ngày hôm đó, chỉ cần đứng ngoài ban công nghe giọng điệu dò hỏi của Trần Lâm Hổ, Trương Huấn đã có thể cảm nhận được nỗi bất an trong lòng cậu. Nghe mà anh thấy đau lòng vô cùng.
Mấy ngày nay Trương Huấn vẫn đang đợi Trần Lâm Hổ chủ động nói về chuyện này, nhưng đối phương hoàn toàn im lặng. Cảm giác được che chở, được quan tâm chu đáo này, Trương Huấn lần đầu tiên cảm nhận được. Nghĩ đến mà lòng anh ấm áp, nhưng dưới làn hơi ấm ấy vẫn âm ỉ nỗi lo âu.
Thấy Trương Huấn không nói gì, Đoạn Kiều liền hiểu ra, thở dài vỗ nhẹ chân anh: "Không sao đâu Trương à, thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng thôi."
"Ông nghĩ có thẳng được không?" Giọng Trương Huấn không mấy cảm xúc, "Nếu tôi là ông nội em ấy, cầm dép quất cho vài phát còn là nhẹ đấy."
"Sao ông lại thế," Đoạn Kiều không vui, "Làm bạn trai người ta thì được rồi, ông còn muốn làm ông nội người ta nữa hả!"
Trương Huấn cười, đá hắn một cái.
"Dạo này tôi đã nghĩ thông ra rồi, chuyện nhà ai người đấy lo, ông có lo lắng đến mấy cũng chẳng giúp được gì," Đoạn Kiều có chút đồng cảm, sau khi bị người yêu túm tai dạy dỗ một trận, giờ tư tưởng hắn đã có chút thay đổi, lập tức bắt đầu giáo huấn anh em thân thiết của mình, "Với tính cách của nhóc Hổ, điều ông có thể giúp nhiều nhất chính là ủng hộ cậu ấy, đối xử tốt với cậu ấy, rồi bản thân cũng cố gắng trở nên tốt hơn, đây mới là thiết thực nhất."
Trương Huấn không lên tiếng, cách anh và Đoạn Kiều đối mặt với vấn đề có chút khác biệt, nhưng quả thật cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay hơn.
"Hơn nữa," Đoạn Kiều quay đầu nhìn anh, "Phía bên ông cũng đâu phải dễ thở gì. Này, ông nghĩ lời Trương Thành nói là thật không, anh ta thật sự không nói địa chỉ của ông cho bố ông à?"
Trước khi đi chơi, Trương Huấn đã gỡ số điện thoại của Trương Thành ra khỏi danh sách đen. Hỏi thăm mới biết dạo này Trương Thành không ở quê, cả tháng nay đang đi công tác ở một thành phố gần Bảo Tượng.
Trương Thành cũng không ngờ bố mình lại gọi điện cho Trương Huấn, trong lúc cấp bách đã phải đi xe buýt đến gặp Trương Huấn một lần.
Chuyện này đến tai Đoạn Kiều, khiến hắn đinh ninh nhà họ Trương chẳng có ai tốt lành, ai cũng muốn bắt nạt anh em thân thiết của mình. Hắn tức giận đùng đùng đi theo Trương Huấn, hoàn toàn không biết chuyện Trần Lâm Hổ suýt nữa đã đánh Trương Thành một trận.
Lần trước Trương Thành đến mà không làm được gì, ngược lại vì lời nói của Trương Huấn mà lòng dạ rối bời. Lần đầu tiên trong đời y nói dối bố mình, bảo rằng địa chỉ sai, không tìm được người, qua loa cho xong chuyện.
Còn về việc số điện thoại từ đâu ra, Trương Thành nói có lẽ là mình chép từ tờ giấy ghi nhớ ở nhà mà quên xé đi, nên bố mới gọi từng số một để tìm Trương Huấn.
Chỉ riêng sự cố chấp này đã khiến Đoạn Kiều lạnh sống lưng. Ông già này có ham muốn kiểm soát quá mạnh, nhất định phải nắm chặt cả hai đứa con trai trong lòng bàn tay mới chịu. Điều này chẳng liên quan gì đến tình yêu thương cả.
"Chắc vậy," Trương Huấn nhớ lại vẻ mặt của Trương Thành, "Nếu anh ta nói ra địa chỉ của tôi thì bố tôi đã xông đến đây từ lâu. Tháng này là vì Trương Thành không có ở nhà, ông ấy không tìm được ai để thay mình quấy rầy tôi, nên mới không chịu nổi mà tự mình ra tay."
Đoạn Kiều rùng mình: "Bố ông còn ghê gớm hơn cả ông bố chết tiệt của tôi nhiều. Bố tôi nhiều lắm là uống rượu rồi đánh người, còn bố ông là muốn người ta sống không bằng chết!"
"Tôi còn may mắn đấy, ít ra đã thoát ra được," Trương Huấn cười nhạt, "Trương Thành thì vẫn còn phải chịu đựng."
Lần này gặp Trương Thành, Trương Huấn mới biết anh trai mình sắp kết hôn, nhưng nhìn sắc mặt y chẳng có vẻ gì là vui vẻ, có thể đoán được là bố già lại không ưng ý với đối tượng của Trương Thành rồi.
Trước đây Trương Thành đã từng có vài mối tình, nhưng đều bị phá đám như thế, lần này cũng không biết có thành không.
Nghe câu này, trong lòng Đoạn Kiều vốn ghét bỏ Trương Thành bỗng nảy sinh chút thương cảm. Có một người bố như vậy, ai mà chẳng đáng thương chứ.
"Ông đã kể chuyện gia đình với nhóc Hổ chưa?" Đoạn Kiều nhúc nhích mông trên chiếc ghế nhỏ, "Dù sao sau này cũng phải... ở bên nhau lâu dài, đúng không Huấn?"
Trong màn đêm, gương mặt Trương Huấn dịu lại, ánh mắt lộ nét cười: "Nếu có thể, chắc chắn muốn ở bên em ấy trọn đời."
"Má ơi," Đoạn Kiều bịt miệng nhăn mày, "Mấy thầy dạy văn các ông đều sến sẩm như thế này à?"
Nói xong hắn cũng cười toe toét, bị Trương Huấn vung tay đánh nhưng vẫn không ngừng. Đoạn Kiều thực sự vui mừng, cái thằng bạn thân lúc nào cũng sống vật vờ qua ngày của hắn giờ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện cả đời rồi.
"Em ấy cũng biết đại khái," Trương Huấn tiếp tục câu chuyện trước đó, "Nhưng chuyện mấy ngày nay tôi vẫn chưa nói với em ấy. Từ từ đã, dạo này em ấy đủ phiền phức rồi."
Đoạn Kiều chép miệng: "Không phải tôi nói ông đâu Trương à, nhưng mà thằng Hổ con đó là kiểu người gánh vác mọi chuyện đấy. Ông nói với cậu ấy thì cậu ấy còn thấy ông tin tưởng mình, lũ trẻ tuổi này đều thế cả. À mà này, thế ông có tính là trâu già gặm cỏ non không?"
Trương Huấn lập tức nổi đóa, xắn tay áo định đánh hắn.
Cái gì mà già với chả non. Anh còn trẻ trung sung sức thế này, còn bị cái hổ con kia cắn dấu răng đầy người, già chỗ nào?!
"Cỏ non gì cơ?" Ninh Tiểu Mộng xách một túi đồ ăn vặt và đồ uống quay lại, cứu được mạng chó của bạn trai khỏi nắm đấm sắt của Trương Huấn.
Đoạn Kiều không kể chuyện của Trương Huấn cho Ninh Tiểu Mộng, không phải vì không tin cô, chỉ là chuyện xu hướng tính dục quá riêng tư, nếu Trương Huấn không tự mở miệng, dù là bạn gái thân thiết hắn cũng không thể nói bừa.
Vội vàng đánh trống lảng: "Đói đến nỗi sắp ăn cỏ rồi mà giờ em mới về!"
"Cái miệng anh lúc nào cũng không yên," Ninh Tiểu Mộng bắt đầu lôi đồ ăn ra khỏi túi nilon, ném cho Trương Huấn một chai coca, "Anh tỉnh hồn chưa đấy, cả ngày nay cứ như hồn vía lên mây ấy, nào nào, uống chai nước vui vẻ đi."
Trương Huấn cười đón lấy, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi rung lên.
Hôm nay anh và Trần Lâm Hổ đều khá bận, không nhắn tin gì nhiều, Trương Huấn còn tưởng giờ này Trần Lâm Hổ đã ngủ rồi, thấy tin nhắn cậu gửi còn ngớ người một lúc mới mở ra.
Tin nhắn ngắn gọn, lại khá nhảy cóc, chỉ vài chữ: [Anh đi cùng em đến cuối con đường nhé.]
Trương Huấn chưa kịp hiểu nghĩa là gì, khóe miệng đã cong lên trước.
"Ngồi chỗ tôi câu cá đi, vừa nãy hai con cá nhỏ này đều do tôi câu được đấy," Trương Huấn nói với Ninh Tiểu Mộng, rồi cầm điện thoại đứng dậy đi ra xa, "Tôi gọi điện thoại một chút."
Ninh Tiểu Mộng ngơ ngác: "Nửa đêm thế này còn gọi điện cho ai vậy?"
"Mặc xác người ta đi," Đoạn Kiều kéo một cái ghế, "Nhanh lên, mới không thấy em một lúc mà sao anh thấy bất an thế nhỉ?"
"Đúng rồi," Ninh Tiểu Mộng cười, "Ví tiền của anh đang ở chỗ em mà."
Đi ra xa khoảng hơn trăm mét, Trương Huấn mới tìm được một chỗ vắng người, biết lúc này Trần Lâm Hổ đang ngẩn ngơ trong sân nhỏ nên gọi điện trực tiếp.
Bên kia gần như bắt máy ngay lập tức: "Sao anh chưa ngủ?"
Giọng nói hơi trầm, đuôi âm hơi khàn, cào nhẹ vào tim Trương Huấn.
"Đang câu cá đêm," Trương Huấn cười nói, "Chán phèo, lần sau anh dẫn em đi."
Trần Lâm Hổ nói: "Chán mà còn dẫn em đi?"
"Có em đi cùng là vui rồi," Trương Huấn vươn vai, nói nhỏ vào điện thoại, "Đi đâu cũng vui."
Nửa đêm Trần Lâm Hổ suýt bị lời nói của Trương Huấn làm cho choáng váng, bình thường cậu như một chiếc xe tông, xông xáo dám nói bất cứ điều gì, nhưng khi Trương Huấn thể hiện tài năng, người bị tán tỉnh đến mức không chịu nổi vẫn là cậu.
"Sao rồi? Đã đánh nhau với ba chưa?" Trương Huấn nói xong điều muốn nói, bắt đầu hỏi điều muốn hỏi.
Trần Lâm Hổ cầm điện thoại, một tay vân vê sợi chỉ trên áo nói: "Chưa, chỉ cãi vã vài câu."
"Hai bố con lại cãi nhau à, haiz," Trương Huấn thở dài, dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Có gì muốn nói với anh không?"
Mấy ngày nay Trương Huấn hay hỏi câu này, Trần Lâm Hổ đều trả lời, phần lớn là những câu yêu thương không tiếc lời, chẳng đả động gì đến chuyện khác.
"Nhớ anh," Trần Lâm Hổ nói nhỏ.
Tim Trương Huấn mềm nhũn. Anh nhìn ra rồi, Trần Lâm Hổ không định nói nữa, chỉ tự mình gánh vác, dù khó chịu thế nào cũng không nói với anh.
"Hổ con à, anh nói với em chuyện này, đừng nổi giận, cũng đừng la lối nhé," Trương Huấn tìm một cái ghế ngồi xuống, mới mở lời, "Mấy hôm trước anh đã đi gặp Trương Thành."
Bên kia Trần Lâm Hổ ngớ ra một lúc, khi phản ứng lại lập tức nổ tung: "Sao không nói với em? Anh tự đi à?"
"Đi với Tiểu Béo. Đừng nổ," Trương Huấn biết cậu sẽ bùng nổ, liền nói tiếp, "Hôm đó sau khi mẹ em đến, chuyện em nói với bác Trần cũng không kể cho anh, anh có nổ đâu?"
Trần Lâm Hổ như bị Trương Huấn túm được gáy, chân tay đang vùng vẫy lập tức ngoan ngoãn.
Cậu tự thấy không có gì đáng hổ thẹn, nhưng khi Trương Huấn hỏi vậy, Trần Lâm Hổ vẫn có cảm giác hơi có lỗi, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Thực ra cũng chẳng có gì."
"Lúc hai người nói chuyện trong sân nhỏ, anh đang ở ban công," Trương Huấn châm một điếu thuốc, không nhìn thấy mặt Trần Lâm Hổ, nói chuyện này qua điện thoại cảm giác không tốt lắm. Nhưng nếu anh thấy Trần Lâm Hổ thì lại không đành lòng nói tiếp, "Câu "nối dây truyền dẫn" là em nói phải không? Nói xong đã quên à?"
Lần này Trần Lâm Hổ thực sự cảm thấy áy náy, ngồi không yên trên ghế, đành đứng dậy đi đi lại lại trong sân nhỏ, cố gắng biện hộ: "Em định từ từ sẽ nói với anh mà."
"Anh không bắt em phải khai báo gì cả," Trương Huấn nghe giọng điệu của Trần Lâm Hổ, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ủ rũ của cậu lúc này, giọng nói bất giác dịu đi, "Anh chỉ muốn khi em khó chịu thì nói với anh. Ít nhất lúc đó anh có thể ôm em, hôn em, chứ không phải để em tự suy nghĩ, tự luẩn quẩn. Em cứ thích cố chấp như vậy, anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Vì vậy anh không nói với em chuyện đi gặp Trương Thành, lần này em biết cảm giác thế nào rồi chứ."
Tâm trạng của Trần Lâm Hổ như cái gáo úp trong thùng nước, ấn mãi không chìm, nửa sau gần như lộ ra, chỉ nhớ ý nghĩa của nửa đầu.
Khác hẳn với thái độ cứng rắn yêu cầu Trương Huấn thẳng thắn, những lời nói và hành động của Trương Huấn hiện tại đều khiến cậu không kìm được càng thêm yêu anh.
"Ừm," Trần Lâm Hổ ngoan ngoãn nhận lỗi, ngập ngừng một lúc, lại nói, "Anh cũng không nói, vậy coi như huề."
Trương Huấn vừa tức vừa buồn cười: "Đang so đo với anh à?"
"Không có." Trần Lâm Hổ bĩu môi.
"Được," Trương Huấn nhả một hơi khói, "Vậy anh hỏi em lần nữa, có gì muốn nói với anh không?"
Trần Lâm Hổ bị mắng một trận, đã hết cáu kỉnh, cũng biết Trương Huấn có ý gì, im lặng một lúc rồi mở lời: "Em đã nói với ba em là em không kết hôn."
Trương Huấn suýt hít thở không nổi.
Trần Lâm Hổ lại nói: "Cũng nói với ông nội luôn rồi."
Trương Huấn há hốc miệng ngồi trên ghế, thuốc cháy đến tận đầu làm bỏng tay mới hoàn hồn, nhảy dựng lên như con châu chấu: "Hả?! Trần Lâm Hổ, em nói cái quái gì vậy?!"
"Nói em không kết hôn," Trần Lâm Hổ nghe giọng nói nhã nhặn ôn tồn bên kia bỗng vỡ òa, chợt thấy muốn cười, cậu nhảy cẫng lên tại chỗ vài cái, "Em nói với họ em sẽ không kết hôn. Từ từ đã Trương Huấn à. Từ từ rồi em sẽ nói với họ em sẽ đi cùng anh đến cuối con đường."
Cổ họng Trương Huấn bỗng nghẹn ứ một đám khói lớn, quấn quýt hun nóng nội tạng và não bộ, khiến anh biết rõ không nên làm vậy, nhưng vẫn như một tên khốn mà không kìm được hít vào hơi lạnh, đỏ hoe mắt.
"Đợi đấy cho anh!" Trương Huấn thốt ra một câu, nói nhanh, "Đừng có gây chuyện nữa!"
"Không gây chuyện đâu," Trần Lâm Hổ không nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của anh, vẫn ngốc nghếch cười hỏi, "Khi nào anh về?"
Sáng sớm hôm sau, Trương Huấn không đợi Đoạn Kiều và những người khác, tự mình bắt chuyến xe buýt sớm nhất về thành phố.
Khi đến khu nhà tập thể đã là buổi trưa, Trần Lâm Hổ tiễn Trần Hưng Nghiệp mặt mày xám xịt ra về, đang vẽ nhân vật trên tầng hai thì Trương Huấn mở cửa nhà mình.
Trần Lâm Hổ cùng con mèo mập đi ra đón anh, vừa mở miệng đã bị Trương Huấn đầy sát khí lật ngược lại ấn vào tường, chưa kịp phản ứng, Trương Huấn đã tát một cái vào mông cậu.
"..." Trần Lâm Hổ hoàn toàn ngớ người, không đau lắm, chỉ là choáng váng, như con hổ bị sờ mông vậy, cậu nhanh chóng xoay người, khó tin nhìn Trương Huấn, "Đệt!"
"Đệt trời đệt đất, cái gan to như voi này!" Trương Huấn lại ấn cậu về, giọng còn to hơn cả cậu, "Ông nội em bao nhiêu tuổi rồi em biết không?! Tính tình có tốt đến mấy cũng chịu không nổi em chọc tức như vậy đâu, có nghĩ đến chuyện lỡ mà ông không chịu nổi không, hả??"
Trần Lâm Hổ chợt nhớ đến khuôn mặt của lão Trần khi bật sáng điện thoại hôm qua, ánh sáng lạnh chiếu lên gương mặt già nua của ông, nghĩ đến giọng điệu của ông khi nói chôn đến mũi, bỗng không nói nên lời.
Con mèo bên cạnh vốn hớn hở chạy đến để cọ cọ, lúc này kẹp đuôi chạy ra xa.
Trương Huấn chạy một mạch về đây, vừa nhanh vừa gấp, trong lòng bốc hỏa, nhưng nhiều hơn là lo sợ. Qua điện thoại Trần Lâm Hổ nói không rõ ràng lắm, Trương Huấn chỉ biết đại khái nội dung, chỉ mong được dịch chuyển tức thời đến đây hỏi cho rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khi thực sự gặp Trần Lâm Hổ, anh đột nhiên lại có chút không nhịn được nữa. Đánh xong mông đứa nhỏ, lại ấn đầu cậu, dồn cậu vào tường mà hôn.
Hơi thở Trần Lâm Hổ trở nên hỗn loạn, cảm giác sửng sốt ban nãy đều biến thành ấm ức, tay cào mạnh vài cái lên lưng Trương Huấn, nhưng đầu lưỡi vẫn quấn quýt không rời.
"Anh thực sự muốn bóp chết em..." Giọng Trương Huấn vừa khàn vừa trầm, vừa bất lực vừa tức giận, áp trán mình vào trán Trần Lâm Hổ, "Khó chịu không, Hổ à. Thật không dễ chịu gì phải không? Nghĩ đến tâm trạng của ông già yêu thương em nhất thì không dễ chịu chút nào."
Trần Lâm Hổ ôm eo Trương Huấn, nhắm mắt gật đầu, "ừm" một tiếng rồi nói: "Ông nói sống mãi rồi về sau chỉ còn lại mỗi mình em, ông lo em sau này sẽ cô đơn một mình. Có cơ hội em phải nói rõ với ông, rằng em còn có anh mà."
...