Hồn Thuật

Chương 97: Lộ diện






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 97: Lộ diện
Nguồn: Tàng Thư Viện




Trên võ đài, Vân Trọng khua khua thanh đại phủ to lớn nhìn quanh bốn phía. Thanh rìu lớn hai lưỡi to như cả hai chiếc quạt nan nằm đối xứng nhau, ánh lên những ánh kim làm người nhìn vào có cảm giác lạnh mình. Cán của cây rìu dài chừng mét rưỡi, phối hợp với khí thế của hai lưỡi và vô số hoa văn chạy dọc theo cán lên tới đỉnh chẳng khác gì tuyệt thế thần binh trong các tiểu thuyết.
Chống cây rìu xuống võ đài Vân Trọng hô lớn:

- Có vị tinh anh nào của gia tộc Nguyễn lên nữa?

Phía dưới võ đài lâm vào im lặng. Hơn hai giờ đồng hồ vừa rồi Lung Quang đã một hơi hạ cả năm tinh anh trẻ tuổi cấp sáu thuật pháp của gia tộc khiến các đệ tử đều vác khuôn mặt ảm đạm. Người chậm hiểu cũng nhận ra, tên lên đầu tiên là tên “yếu” kém nhất đội. Điều kinh khủng là cái tên “yếu ớt” đó lại làm một lèo thịt cả đám được gọi là thiên tài trong gia tộc. Cấp năm đã được gọi là thiên tài, tu luyện thường thường nhanh hơn rất nhiều so với cùng lứa tuổi. Cấp sáu thì đã thuộc vào danh sách “bảo bối” của gia tộc, cần “đầu tư” nhiều để sau này trở thành trụ cột của gia tộc. Nhưng những “bảo bối” ấy giờ này đang mặt xanh mặt đỏ đứng dưới nhìn lên võ đài.

Tộc trưởng sắc mặt cũng thâm trầm, sau một hồi lâu đắn đo, lão cắn răng truyền âm ột đệ tử đang đứng phục vụ bên cạnh. Văn Lục thấy nữ đệ tử đứng bên trưởng tộc Nguyễn vội vã chạy về phía Nguyễn Thiên Sơn thì cười thầm trong bụng: “Tưởng lão cứ giấu “hàng” mãi. Hóa ra đã không nhịn được rồi”.


Văn Lục không làm tộc trưởng nên hắn không biết. Vụ đấu đá giao hữu này nghe thì có vẻ đơn giản. Nhưng ít nhất đây chính là thể diện của gia tộc Nguyễn. Nếu mà tinh anh của cả một gia tộc lớn mạnh mà để ột tiểu đội khảo nghiệm hồn ngọc đánh cho tan hoang thì mặt mũi biết giấu đi đâu? Chẳng lẽ xuất trưởng lão ra đánh để gỡ thể diện?

Tộc trưởng cũng đánh giá thấp lực lượng của tổ đội quái vật số mười hai, lão cứ tưởng phải tới những nhân vật như Kiệt Hào tầng bảy trung cấp kim thuật, hay Văn Lục tầng bảy viên mãn thể thuật mới làm khó được lão. Lúc đó thì cũng cuối ngày rồi nên mọi việc có thể gỡ gài phần nào. Nhưng mà lão không ngờ là mới có tên thứ hai của tổ đội lên đã làm cho tinh anh của gia tộc co vòi không giám lên. Có nhiệt huyết mà chưa lên đã nắm chắc phần thua rồi thì còn ai dám lên khiêu chiến nữa chứ? Hơn nữa những thành viên của tổ đội mười hai một người thêm một người càng không đơn giản. Ít nhất gia tộc Nguyễn phải xuất ra tinh anh có cấp bậc cao hơn may gia mới thủ thắng. Mặc dù trong gia tộc hàng năm vẫn tổ chức cho các đệ tử đi vào trong “Nguyễn giới” để khảo nghiệm, tăng kinh nghiệm thực chiến.
Kinh nghiệm sinh tử thì nếm đủ, nhưng kinh nghiệm vận dụng lực lượng thì có mấy ai lĩnh ngộ nhanh bằng mấy tên “quái vật” kia được?

Sau một lúc lâu chẳng có ai lên, Vân Trọng đang buồn bực dương cặp mắt hướng về phía dãy ghế trưởng lão.
Văn Lục lắc đầu cười khổ:

- Không ngờ tên này còn có chủ ý đối với trưởng lão gia tộc Nguyễn. Đúng là “điếc không sợ súng”.

Vừa lúc này có gần mười bóng ảnh từ trên đỉnh núi lao vút xuống với tốc độ kinh khủng.

“Phanh…”

Chỉ nghe một tiếng chói tai vang lên từ góc phía tây võ đài. Đã thấy một nam tử mặc bộ đồ võ thuật, lưng thắt đai màu đỏ, tóc dài buông xõa, không gió tự bay phiêu vũ… mười phần bắt mắt.

Đồng thời lúc người đó hạ xuống còn có sáu người, bốn nam hai nữ nhẹ nhàng đứng sau trưởng tộc. Văn Lục nhìn lướt qua thầm nghĩ: “trưởng tộc vẫn còn giấu đi hai người à?”.

Vân Trọng nhìn người vừa hạ xuống đài, hai mắt tràn ngập hưng phấn. Hai chân nam tử nọ thậm chí còn làm lõm thành hai vết chân sâu tới mười cm trên mặt đá. Phải biết rằng đây không phải đá bình thường, lại được mấy trưởng lão thi triển, bày bố lên tới ba cái cấp bảy trận pháp. Người này có thể tạo ra một vết lõm như vậy, mặc dù từ trên không lao xuống cũng có ưu thế nhưng cũng nói lên lực lượng của hắn quả là kinh người.
Vân Trọng khua khua thanh rìu hai lưỡi nói:

- Báo danh đi…

Người nọ ngẩn ra một chút rồi nói:

- Tại hạ Nguyễn Vân Vũ, xếp thứ chín trong hai mươi tinh anh của gia tộc. Kim thuật sơ cấp tầng bảy… Còn danh tính của các hạ?

Vân Trọng chẳng buồn nói nhiều, thốt ra hai chữ “Vân Trọng” liền vung rìu lên bổ tới. Tên này Văn Lục biết hắn còn cuồng nhiệt hơn cả Lung Quang và Kiệt Hào, cho nên gặp đối thủ ngang cấp chỉ làm hắn thêm hưng phấn chẳng đợi được lâu mà nói nhảm. Nói đánh liền đánh làm cho các đệ tử gia tộc Nguyễn bên dưới la ó liên hồi mắng tên này thật vô sỉ.

Vân Trọng tu thổ thuật, hắn không phí phạm lực lượng đem ngưng kết tấm chắn hay vòng bảo vệ, cũng chẳng chịu triệu hồi ra một con quái vật bằng thổ nguyên tố, hay kết hợp thành hình người như Nguyễn Dật đã làm để trợ giúp. Mà Vân Trọng trực tiếp đem lực lượng thổ phân bố khắp các kinh mạch, từng tấc da, tấc thịt làm cho rắn chắc, tăng cao khả năng phòng thủ và lực lượng. Có thể nói hắn hoàn toàn đi theo lối chiến binh, đánh theo lực lượng mạnh nhất vốn có mà không theo lối hoa mĩ, phóng ra trưởng, hay điều khiển lực lượng bay lượn…
Một tên cuồng chiến đấu chân chính.


- Em nói xem Vân Trọng trụ được bao lâu trên võ đài?

Văn Lục vừa nhìn tình hình trên võ đài vừa hỏi Na Na. Cô bé này nhíu nhíu đôi mày xinh nhỏ nói:

- Khó nói lắm… trong mấy khảo nghiệm trước, tên Vân Trọng này càng đánh càng mạnh… cao nhất là khi hắn lâm vào điên cuồng thì dù có lực lượng cao hơn hắn, hắn cũng dễ dàng băm chặt.

Ôh… còn có chuyện này?

- Đúng vậy…

Kiệt Hào đứng bên chen vào nói.

- Nếu ta không kết thúc hắn nhanh thì hắn hoàn toàn có khả năng đánh bại ta.

Văn Lục nhìn Vân Trọng trên võ đài ngạc nhiên. Thời gian Văn Lục quan sát Vân Trọng quá ít nên không rõ phong cách đánh của Vân Trọng. Kiệt Hào tầng bảy trung cấp kim thuật, nếu nói về độ sắc bén trong công kích thì hắn cũng chẳng ngại những tên cấp bảy viên mãn tu luyện giả khác. Thậm chí nếu không phải tu thuật giả mà là tu chân hay pháp sư gì gì đó thì dù cấp tám, hắn cũng có thể sát tử nhẹ nhàng. Nhưng mà làm Văn Lục ngạc nhiên là nếu để Vân Trọng “điên” lên Kiệt Hào cũng chẳng phải đối thủ của hắn. Văn Lục cười cười khoái chí:

- Xem ra tộc trưởng Nguyễn thuật tự vác đá đập chân mình rồi… khà khà…


Đúng như Văn Lục nói, Vân Trọng càng đánh càng hăng, bất cứ chiêu thức gì đối phương phóng ra, hắn cũng chỉ có mỗi một động tác là vung rìu lên chém rụng… mà điều làm đối thủ của hắn càng ngày càng lúng túng là rìu sau lại càng mạnh hơn rìu trước. Nguyễn Vân Vũ quả thực có chút môn đạo… đệ tử dưới võ đài chỉ thấy kim ảnh lúc thì biến thành cây thương, lúc thì biến thành cây đao chém tới. Có lúc lại biến thành mấy sợi dây hòng quấn gọn lấy Vân Trọng. (.

Tình huống ứng đối tình thế của Vân Vũ phải nói là kín kẽ, nếu đối thủ là kẻ bình thường thì sớm đã bị Vân Vũ đánh bại rồi. Nhưng đối thủ của hắn lại là Vân Trọng. Tên này cứ như bị ăn phải kích thích, mỗi lần rống lên là mỗi lần hắn vung rìu chém đôi cả kim ảnh của Vân Vũ. Điều làm Vân Vũ đau đầu là hắn nhận ra nhát chém nào của đối thủ trước mặt cũng dùng tối đa lực lượng cấp bảy. Theo lý thuyết thì tên này chém được vài nhát là đã kiệt sức như con mèo ướt nằm đó rồi chứ. Nhưng kỳ quái là Vân Trọng không kiệt sức như tưởng tượng mà những nhát băm bổ sau đó còn mạnh hơn, giờ đã có xu hướng lên tới cấp bảy trung cấp.

Văn Lục cũng cảm thấy kỳ quái với tình trạng của Vân Trọng. Linh thức hắn tỏa ra bao gọn lấy hai người đang đấu thuật “mù trời” trên võ đài. Rất nhanh hắn nhận ra điều kỳ lạ của Vân Trọng. Tên này láu cá… không biết tu luyện kiểu gì mà hai chân hắn ngoài chức năng phát lực còn có một chức năng quái dị khác. Chức năng này như là hai trận pháp khắc lên… trận pháp có chức năng chính thức là “hút thổ lực lượng từ lòng đất”.
Nếu để hắn có thời gian hút “no căng” thì không chừng lực lượng cấp chín hắn cũng đánh ra được. Chẳng trách Vân Trọng càng ngày càng mạnh lên trong khi đối thủ lúc này đã đuối sức.

Nhìn Vân Trọng, Văn Lục lại quái dị nhìn sang phía Na Na và Kiệt Hào thầm nghĩ:
“Không phải mấy người này cũng “phát minh” ra một cái “hệ thống” thu thập kim, mộc lực lượng đấy chứ?”

Hai cái “hệ thống” thu thập thổ lực lượng dưới hai chân Vân Trọng như trận pháp ấy không phải là người khác khắc lên được. Cái hệ thống này hoặc là "Mầm Thế Giới" biến dị bẩm sinh đã có, hoặc là Vân Trọng phải tự lĩnh ngộ lấy một phương pháp hấp thu nhanh cho chính mình. Điều quan trọng là nó phải phù hợp với "Mầm Thế Giới" và thể chất của bản thân mình. Cho nên cái gọi là “quái vật” chính là khác nhau ở vấn đề này đây.


Không nằm ngoài dự đoán của Văn Lục. Nếu tộc trưởng Nguyễn thuật ngay từ đầu đã đưa người có cấp độ cao hơn Vân Trọng vào thì giờ Vân Trọng đã phải nằm thẳng cẳng dưới võ đài. Nhưng vì không biết nên giờ Vân Trọng càng đánh càng mạnh… lần lượt hạ bốn vị tinh anh mới triệu tập của trưởng tộc làm cho không khí võ đài ngày càng “u ám”.
Sắc mặt tộc trưởng giờ này cũng không được tốt cho lắm. Ngay lúc Vân Trọng đang đắc ý ngạo nghễ đứng trên đài, ánh mắt hau háu nhìn bốn phía thì một đám sương mù màu đen đã ập tới vây kín lấy hắn, đồng thời đám sương mù màu đen này cũng cắt đứt không cho Vân Trọng liên lạc với thổ lực lượng. Vân Trọng còn giật mình phát hiện ra lực lượng của mình đang bị đám sương này ăn mòn dần dần…

- Ta thua…

Vân Trọng dứt khoát hô lớn. Hắn là người nắm được cũng bỏ được. Phát hiện ra mình “cương đã bị nhu chế” hắn lập tức nhận thua. Đối thủ là ai giờ hắn còn chưa thấy mặt thì đánh đấm cái gì. Bất quá dù Vân Trọng nhận thua nhưng kẻ phóng ra sương mù dường như lòng dạ cũng không được rộng dãi, điều khiển đám sương mù quăng Vân Trọng xuống đài làm hắn lăn một vòng lông lốc, trông thật thảm hại.
Kiệt Hào đứng sau Văn Lục nổi giận, lập tức nhảy lên võ đài quát lớn:

- Tên nào ra mặt… làm trò lén lén lút lút còn ra thể thống gì?

Nghe Kiệt Hào nói xong, trong số ba vị còn đứng phía sau trưởng tộc có một người thanh niên bước ra, sắc mặt âm trầm. Xem ra nhiều tinh anh vậy bại dưới tổ đội số mười hai làm hắn cũng cực kỳ không thoải mái.
Không đợi đối thủ khai báo tên tuổi, Kiệt Hào đã lạnh lùng nói:

- Thuật pháp của ta dùng để giết người… nếu ngươi ngại sống lâu thì bắt đầu được rồi…

Nói đoạn cũng thấy Kiệt Hào có động tác gì, Văn Lục, trưởng tộc và một số trưởng lão giật mình đứng dậy. Mọi người đều kinh dị phát hiện có một mũi đao nhỏ đã đứng sát làn da trước vị trí trái tim của vị tinh anh kia, chỉ một nhích nhẹ nữa là vị thanh niên nọ đi đời nhà ma. Bất quá điều làm Văn Lục không ngờ là xem sắc mặt Kiệt Hào thì thấy hắn cũng đang toát mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Văn Lục nhận ra hắn đang cố kìm chế cây phi đao của mình lại. Văn Lục còn phát hiện ra có một luồng lực lượng lại đang mạnh mẽ đẩy cây phi đao đó tiến vào sâu hơn, mục đích thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết là muốn sát tử tên thanh niên kia.

Văn Lục rất nhanh nghĩ tới một âm mưu. Kiệt Hào mặc dù lỗ mãng nhưng cũng không thể một đao đoạt mạng, dù sao thì đây cũng chỉ là so đấu. Bất quá nếu thanh niên tu luyện hắc ám thuật kia mà chết thì…

Là kẻ nào muốn gây chia rẽ nội bộ thuật pháp Đại Việt?
Trong số những người ở đây thì chỉ có tên gián điệp là muốn thực hiện mục đích đó mà thôi. Trong chớp mắt giằng co giữa Kiệt Hào và tên gián điệp bí ẩn, Văn Lục đã vận dụng tầng ba hồn thuật phân tích ra ngàn vạn tình huống. Linh thức cũng tràn ra và phát hiện nơi phát ra lực lượng ngầm đang cố thúc đẩy cây phi đao của Kiệt Hào đâm vào trái tim người thanh niên nọ.


- Làm càn…


Văn Lục giận dữ dậm chân xuống phiến đá. Lập tức mọi người thấy đầu ong ong lên, hoa mày chóng mặt, tiếp đó là khối đá rộng tới ba ngàn mét dưới chân rạn nứt, lung lay chao đảo… như động đất cấp mười.