Hồn Thuật

Chương 65: Không gian giả






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 65: Không gian giả

Nguồn: tangthuvien




Phút mê ảo của đại trận điểm tới, Văn Lục lại bay vút ra, tiếp đó một màn làm mọi người đều sợ ngây người. Văn Lục không bay tới đánh lén như tưởng tượng mà là đứng trên một cây đào gần đó. Nhưng mà giữa bọn Klake lại xảy ra một chút quỷ dị, không ngờ tên Klake thực lực yếu đuối không biết tại sao nổi sung lên cắn loạn xì ngầu xung quanh sau đó hai cái đầu cắn lẫn nhau.

Tộc Klake có một đặc điểm lợi hại hơn nhân loại đó là họ có hai cái đầu. Chính vì thế hành tinh của họ tuổi thọ ngắn hơn trái đất cả ngàn vạn năm. Nhưng mà trí tuệ của họ bây giờ đã không kém người trái đất là mấy. Hơn nữa còn một điều là nếu người chỉ chém rớt của hắn một cái đầu, nếu hắn may mắn thoát được, vậy thì chờ vài tháng sau thôi, cái đầu mới lại mọc ra y nguyên. Vậy nên nếu muốn sát tử hắn chỉ còn cách là phá bỏ hai chiếc đầu cùng một lúc.
Chính vì nguyên nhân này mà ban đầu tinh anh Việt không ít người bị lừa. Rõ ràng chặt đầu hắn rồi vậy mà quay đi quay lại đã thấy hắn đứng dậy đánh lén. Sau khi bị chặt một đầu, thực lực của bọn hắn giảm xuống còn sáu bảy thành, nhưng mà để đánh lén thì là vừa đủ. Sau này rút kinh nghiệm tu thuật trẻ tuổi Đại Việt nếu gặp bọn Klake thì thường là đánh tan xác, không lưu lại chút gì.

Trên đào viên rộng lớn của cấm địa hành tinh Klake, hai lão già đỏ chót bây giờ đang sợ ngây người, không thể tin nổi vào tình cảnh trước mặt. Hai người bọn hắn thực sự không hiểu sao cái tên Klake thực lực yếu này đang yên đang lành tự nhiên nổi điên tự sát. Không lẽ hắn sợ bị ám sát nên căng thẳng rồi nổi điên? Bất quá cũng không còn nhiều thời gian cho hai lão tự hỏi vì giờ phút này hai lão cũng lâm vào mê hoặc, mắt không có tiêu cự nhìn ngẩn ngơ xung quanh.

Văn Lục giờ này đang ngồi rung đùi đắc ý, tên Klake kia nổi điên đương nhiên là “tác phẩm” của hắn. Linh hồn mới cấp ba thì sao chống cho nổi thôi miên thuật của hắn chứ? Đánh lén… đương nhiên là quyền chủ động nằm trong tay mình. Nếu không lợi dụng hoàn cảnh và tận dụng mọi thế mạnh của ta thì thật có lỗi cho bản thân, thậm chí địch nhân cũng được đem ra lợi dụng. Văn Lục biết tên điều Klake thực lực thấp này đánh hai lão già kia thì chỉ nằm mơ đi, có khi không bằng gãi ngứa cho hai lão. Chính vì vậy Văn Lục đơn giản ra một lệnh là tự sát cho hắn.
Giờ phút này hai lão già đỏ chót tộc Klake đã lâm vào mê man, chỉ có ba con quái vật bằng nước ngồi trình ình xung quanh bảo vệ. Văn Lục chỉ còn đợi thời gian triệu hồi của bọn chúng hết rồi chậm dãi “chơi đùa” với hai lão già.

Ba người Đào Hồng, Liễu Nhu và Vik cũng chạy lại chỗ Văn Lục đứng xem. Văn Lục không ngờ lại thấy hai nàng này nhìn máu me mà ngay cả một cái giật mình cũng không thấy, cả hai vẫn hồn nhiên cười nói.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Văn Lục mới nhớ ra hai nàng thực tế không phải con người. Giả sử bây giờ hai nàng có thấy người bị giết đi chăng nữa thì cũng chẳng có “gợn sóng” nào nổi lên trong lòng hai người cả. Cũng đơn giản giống như con người thấy một con hổ chết vậy. Cũng máu me be bét a. Nhưng mà thực tế là chẳng cảm giác chút nào gọi là ghê rợn trong lòng cả. Bây giờ để hai nàng nhìn thấy cây đào cây liễu bị người ta chặt mới thật là sốc a.

Trong căn nhà tranh ở trung tâm cấm địa, lão nhân cười ha hả khoái chí nói:
- Tiểu từ này không tồi… ha ha… tưởng hắn bị Liễu Đào mê hoặc, không ngờ hắn lại lôi kéo luôn hai nàng đi ra ngoài. Không biết ai mê hoặc ai đây… láu cá thật…haha… xem ra phải cho hắn thêm một chút “kinh hỉ” nữa mới được. Tưởng dễ dàng đem người đi à? Phải có thực lực mới được.



Vừa lúc này ở bên ngoài vườn đào, Văn Lục đang cười toe toét bỗng nhiên nhíu mày. Linh thức của hắn không ngờ phát hiện ra cả đám Huv đang bay về phía này, tuy nhiên là đường đi có lệch một chút, khoảng mấy trăm mét so với quãng đường mà tộc Klake đang đi. Nhưng là nếu Văn Lục đánh chết hai lão già thì vẫn phải vận lực chứ nếu không thì không tài nào giết nổi hai lão cấp chín cấp mười tu luyện giả ấy. Mà nếu vận sức thì kiểu gì nhóm Huv bên kia cũng phát hiện ra Văn Lục và nhóm Klake ẩu đả bên này, nếu bọn chúng sang góp vui thì quả là phiền toái, nhất là Văn Lục lại chưa biết rõ công pháp tu luyện của bọn hắn là gì.


Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là không ngờ là trên lưng mỗi con thực lực mạnh mẽ là một con Huv có thực lực thấp. Xem ra lúc mới vào thì phương pháp phong bế toàn bộ linh thức không hiệu quả nên bọn chúng mới “cõng” nhau như vậy. Con Huv thực lực thấp thì co rút thân thể xuống còn chỉ bằng một quả dưa hấu mà thôi, nằm trên cái lưng rộng lớn như tấm phản thì dư sức mà không trở thành gánh nặng của con Huv có thực lực cao.

Văn Lục thở dài, thế mới biết ở đâu có trí tuệ, ở đó có nhân tài a. Văn Lục hết nhìn hai lão già Klake mê mẩn lại vừa tỏa ra linh thức thăm dò cả đám Huv. Cuối cùng Văn Lục đành buông tha cho quyết định săn giết hai lão già này. Nhưng mà trước khi đi hắn cũng nên cho hai lão một chút kinh ngạc mới được. Tức thì Văn Lục ngửa cổ lên trời mà hét to một tiếng như kiểu hắn bị ai bức tới đường cùng, muốn lâm vào điên cuồng.
Hét xong hắn ôm Đào Hồng và Liễu Nhu, tụ khí bao bọc lấy Vik bay vút ra xa, đậu lên một cây Liễu lớn tỏa linh thức ra quan sát. Tiếng hét quả nhiên là đã thu hút sự chú ý của nhóm sinh vật trí tuệ Huv. Khi nhóm này tới nhìn thấy hai lão già Klake đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn tức thì cả đám vui mừng. Không nói nhiều lời, cả đám vội vã vây tròn tới rồi bắt đầu tới tấp tấn công. Không lâu sau đó, hai lão già Klake thành thịt vụn. Văn Lục tiếc nuối:

- Chắc trên người bọn họ kiểu gì cũng có đồ tốt mà, buông bỏ thật đáng tiếc…

Nhưng mà hắn chưa nói xong thì dị biến nổi lên. Hai cái tên Huv ra tay cuối cùng kết liễu hai tên trưởng lão thì lập tức trên đầu bọn họ xuất hiện một quầng sáng. Văn Lục kinh dị khi chỉ cần nhìn, hay thậm chí là linh thức lướt qua lập tức nhận được thông tin rằng hai trưởng lão tộc Klake đã chết bởi tay bọn chúng.

Văn Lục cười khổ, trong lòng thầm nhủ may mắn không có ra tay giết hai lão già này. Nếu không có khác gì lúc nào cũng đeo tấm biển quảng cáo trước ngực, mà trên đó viết rằng mình đã giết trưởng lão của tộc Klake đâu chứ? Nếu mà sau này xuống tham gia chiến tranh giữa hai tộc, không chừng bị tộc Klake quần công chết cũng nên.

Văn Lục càng nghĩ càng đổ mồ hôi lạnh. Trong khi tộc Huv nhìn quầng sáng trên đầu hai tộc nhân của mình ngẩn ngơ thì trong căn nhà tranh, lão nhân cũng vuốt mặt cười khổ.
- Ai da… tên nhóc này không ngờ thoát được… thật là hết chỗ nói. Coi như là ngươi may mắn. Vận may cũng là một phần của thực lực vậy… Nếu hắn tham chút nữa thì có kịch hay để xem rồi…haha…



Bên ngoài tộc Huv sau một hồi khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối củng cả đám mặc kệ hai cái luồng sáng rực bắt mắt ấy mà đi vào trong. Dù sao thì chuyện cũng xảy ra rồi. Hơn nữa có giết hai tên Huv này đi chăng nữa biết đâu hai cái luồng sáng ấy lại chuyển sang người khác nên cũng chẳng ai dám có ý đồ bất lợi với hai người nọ. Trong khi tộc Huv cũng không ngại tộc Klake cho lắm nên hai tên Huv kia thậm chí đi lại còn vênh mặt hơn lúc trước.

Văn Lục cũng không vội đi vào trong trung tâm cấm địa, mà hắn đợi cho tộc Huv đi được một quãng dài hắn mới mon men đi theo. Không biết trong này có cái quỷ gì “hay ho” nữa nên Văn Lục cũng không dám mạo muội xông pha tung tung, kẻo hại người hại mình, có đá dò đường mà không dùng mới là ngốc đâu đấy.


Hai nhóm lặng lẽ tiến về phía trung tâm, càng đi vào sâu cây cối càng lớn. Nhất là những cây đào cây liễu ở đây lại tỏa ra linh khí bức người, thậm chí có mấy cây khổng lồ Văn Lục đứng lên còn có cảm giác nhận được tin tức chào đón từ bọn chúng thì giật mình không ít. Đó là những tín hiệu tinh thần tỏ vẻ hưng phấn, yêu thích mỗi khi Văn Lục đáp trên một cành cây. Ban đầu Văn Lục nghi hoặc nhìn quanh, nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện ra những tín hiệu đó phát ra hình như là nhằm vào Đào Hồng và Liễu Nhu chứ không phải là nhằm vào hắn. nguồn

Văn Lục lúc này chợt có cảm giác là không lâu nữa thôi, hàng loạt “Đào, và Liễu” mới lại “sinh ra” đời, giống như là hai cô bé mà Văn Lục đang ôm trong lòng vậy. Suy nghĩ này làm Văn Lục ngạc nhiên không thôi, dù sao thì thực vật có trí tuệ thường ít hơn nhiều so với động vật. Nhưng mà Văn Lục không biết rằng khi thực vật mà có trí tuệ thì đẳng cấp sức mạnh của họ khi mới sinh cũng là rất cao. Cũng như Đào Hồng và Liễu Nhu thì khi sinh ra đã đạt tới cấp sáu cấp bảy tu luyện giả rồi.

Cũng phải nói rằng, tu thuật Đại Việt chia những tu luyện giả trong khắp các vị diện thành mười hai cấp. Trong đó cấp mười hai là cấp cực cao trong giới tu luyện giả. Cấp này cũng tương đương như thượng tiên trong tu chân hay táo trong tu thuật. Cấp này đủ cho người ta hủy diệt sự sống trên một hành tinh chỉ trong nháy mắt.


Tuy nhiên cấp mười hai đó cũng chưa là tối cao trong giới tu luyện, bởi vì trên cấp mười hai sẽ là mười hai cấp không gian giả. Ở cấp độ này, những lão bất tử ấy đi lại các không gian nhẹ nhàng như đi lại từ buồng này sang phòng nọ như nhà mình vậy. Đó mới chân chính là những “quái vật” có khả năng hủy diệt cả một không gian chứ không đơn giản là một hành tinh như tu luyện giả trước.