Hồn Thuật

Chương 54: Chiến "thủy thần"






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 54: Chiến "thủy thần"

Nguồn: tangthuvien




Nhô lên khỏi mặt nước đầu tiên là một cái cột hình kiếm, mũi nhọn, gốc to dần màu đỏ rực. Vật nọ lớn như chiếc container chứa hàng vậy. Khi thò cao tới hơn mười lăm mét thì xuất hiện cùng nó là tua tủa những cây hình kiếm vậy, chỉ khác một điều là những cây này nhỏ chỉ bằng một phần ba cây ban đầu mà thôi.

“Pọc…”

Cả tổ hai sửng sốt, dưới mặt bỗng nhiên vọt lên hai cây trụ màu xám, dài tới hơn bốn mươi mét, ngo ngoe như sợi sợi dây. Điều đáng nói là hai đầu hai sợi dây này đã to như chiếc cột đình rồi, còn gốc thì gấp ba gấp bốn lần ngọn. Dân làng thấy vậy càng run rẩy hơn, những trẻ em hiếu động thường ngày bây giờ khóc to cũng không dám, chỉ dám ôm mặt thút thít.


“Roạt…”

Cả cái phần đầu nhô lên, đỏ rực và bóng loáng, che khuất luôn cà vùng trời phía trước mặt mọi người, sừng sững như một tòa nhà. Vân Nhi hai tay ngọc che miệng kinh hô:

- Trời đất… con tôm khổng lồ…má ơi con này còn to hơn con cáy linh vương hôm nọ.

Mọi người đều sững sờ, nghĩ không ra “thủy thần” lại là con tôm. Đúng là muốn cười cũng không xong. Tổ hai nhìn thấy cũng rùng mình chứ không nói gì những người dân bình thường. Hai cái càng to như như chiếc xe tải cỡ lỡn mười tám bánh. Thân hình dài tới hơn một trăm năm mươi mét, phần giữa to nhất tới tận hơn sáu mươi mét. Hai chiếc dâu dài ngo ngoe như hai con rắn cũng làm ọi người nhộn nhạo trong người. Văn Lục đoán hai chiếc râu này cũng có thể được dùng làm vũ khí lắm lắm.
Tuy nhiên con linh thú này chỉ có ba cặp chân mà thôi. Ít hơn so với những con loại khác. Bất quá sáu chiếc chân cũng lừng lững chống xuống mặt nước toàn những gai và gai, nhìn muốn nổi da gà. Kiệt Hào lúc này hưng phấn vỗ tay:

- Con này to vầy chắc không lo miệng nó nhỏ không nuốt nổi bánh a.

Na Na nghe vậy thì lườm hắn một cái:

- To vừa thôi chứ to tới mức này đánh đấm sao nổi?

- Sợ gì chứ… sau khi phong ấn sau, Kiệt Hào đẹp trai, ngọc thụ phong lâm sẽ chơi với nó ọi người xem…

- Xí… ngươi bé cái miệng lại. Đang ngồi cuối lại hưng phấn hò hét làm nó chú ý thì có mà chạy lên trời.
Nghe Na Na nói, Kiệt Hào cũng ngậm ngay miệng lại, không dám hó hé. Văn Lục cũng bội phục mấy tên không biết trời cao đất rộng này. Nhất là Vân Trọng đang có vẻ hưng phấn khi sắp được đánh nhau, trạng thái này Văn Lục cũng nhìn thấy khi Vân Trọng đánh con linh thú vương hôm trước. “Đúng là mấy tên cuồng chiến”. Văn Lục cảm khái quay đầu quan sát con tôm khổng lồ kia.

Lúc này toàn bộ thân mình con tôm đã nhô lên khỏi mặt nước. Hai chàng trai bị cống nộp cũng run rẩy đội chiếc bàn to lớn có ba chiếc bánh để trên đi lên phía ngoài mép của bãi đất nơi con tôm đang che lấp luôn mặt trời phía trên. Con linh thú đưa hai cái râu dài ngoẵng tới gần như đánh hơi mấy chiếc bánh. Ngửi thấy mùi trứng cáy, mọi người đều nhận ra thần tình hưng phấn trên mặt con tôm. Tiếp đó là vung chiếc càng bên phải lên cắp gọn cả ba chiếc bánh cáy Mọi người tổ hai giật mình, Na Na hô khẽ:

Không xong…

Việc mọi người giật mình là con tôm không hút cái bán vào miệng mà cùng càng cắp. Có lẽ con linh thú coi viêc hút luôn vào miệng là “mất lịch sự” nên phải cắp lấy rồi mới ăn chăng.
Nhưng mà việc cắp lấy ba chiếc bánh, dù làm nhẹ nhàng vẫn làm hỏng mất trận pháp hai chiếc ở trên và ở dưới. Chỉ còn chiếc ở giữa là may ra còn trận pháp và đồ án.

- Biết vậy làm tới năm cái a.

Mọi người đều lo lắng, đúng lúc này con tôm bỏ luôn cả ba chiếc bánh vào miệng. Chợt có một luồng sét sáng lóe, nhạy thẳng từ đầu tới đuôi con tôm. Con linh thú gào lên đau đớn, hai chiếc càng vung vẩy đập ầm ầm xuống nước. Hai chiếc râu cũng vung lên quật xuống bãi đất người dân làng đang quỷ. Văn Lục quát lên:

- Vân Trọng… đánh văng râu bên trái!


Văn Lục quát xong lao vụt tới phía trước, vung đao lên chém tới chiếc chiếc râu khổng lồ đang đập xuống đất với tốc độ nhanh. Vân Nhi cũng vội vã thi triển thủy thuật phụ trợ “thủy tốc” và thủy lực” làm tăng tốc độ và sức mạnh của hai người.
“Choang…”
“Ục” Văn Lục bị đẩy ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ bay tới, miệng phun ra một ngụm máu. Bên kia Vân Trọng có tầng thổ ảnh bao bọc bên ngoài nên nhẹ hơn một chút. Bất quá cũng bị đánh văng xuống, nằm xoài trên mặt đât, cây búa bay xa tới năm sáu mét.
- Còn không mau chạy…
Văn Lục quát lên với những người còn đang run rẩy quỳ dưới bãi đất. Nếu không lo lắng chiếc râu đập xuống làm tan xác những người dân này, Văn Lục cũng không định ra đỡ những chiếc đập khủng khiếp của hai cái râu khi sức mạnh của con tôm đang vật lộn vì đau đớn đâu. Mặc dù đã tính toán là sau khi nó ăn bánh, mọi người trong làng phải nhanh chóng chạy về phía sau. Không ngờ nhiều người sợ quá đâm ra run rẫy không nhấc chân nổi, dẫn đến tình cảnh lúc này. Mọi người nghe quát thì cuống quýt ôm đầu la hét chạy về phía sau, Văn Lục còn thấy vài vệt dài toàn nước…
Hai cái râu cũng chỉ bị Văn Lục và Vân Trọng đẩy cao lên một chút, lúc này vẫn ầm ầm lao tới.
“Rầm”
Văn Lục lăn mình sang bên cạnh tránh được cú đập khủng khiếp nọ. Nhưng Vân Trọng bên kia vì nằm úp mặt xuống đất cho nên không nhìn thấy chiếc râu đập xuống. Chỉ còn cách ba mét, chợt có một quả cầu lửa bay vụt tới, vừa lúc đó một kim ảnh hình thành một cây thương cũng quật tới:
“Uỳnh”
Vụ nổ dồn lên trên, đẩy văng chiếc râu sang một bên, đồng thời cũng đẩy Vân Trọng ra mấy mét. Hắn lồm cồm bò dậy chạy tới nhặt chiếc búa. Bất quá chiếc búa lại nằm sát bên cạnh cái râu nọ vậy nên khi vừa chạy tới, chiếc râu ngoằn ngèo vụt sang bên làm hắn cũng bị đập bay tuốt ra xa. Văn Lục lắc đầu:

- Tên cuồng chiến này yêu vũ khí như mạng…thật là.

Văn Lục cũng không ham chiến với chiếc râu nọ, mà hắn vụt bay tới, lượn bên dưới chiếc râu, cắp cả cây đại búa và Vân Trọng bay xa khỏi tầm của đôi râu của con tôm khổng lồ.
Bay tới vị trí của nhóm đang đứng, Na Na thi triển mộc thuật trị thương cho hai người. Một quang ảnh màu xanh theo từng động tác kỳ lạ cúa Na Na mà bay tới bao chùm cả hai, Văn Lục cũng cảm thấy những khó chịu trong người tan biến với tốc độ nhanh chóng.

Lúc này con tôm khổng lồ vẫn đang quay cuồng lăn lộn uỳnh uỳnh ở khu mặt nước phía trước mặt. Linh thức Văn Lục cảm nhận rõ ràng sức mạnh của con tôm đang bị tụt nhanh chóng. Cấp độ cũng giảm dần từ mười một mười hai xuống cấp mười trung cấp, rồi cấp mười sơ cấp…
Mặc dù thần trí lúc này của con tôm đang hỗn loạn, nhưng Văn Lục cũng không dám mạo hiểm lên tấn công. Chưa nói tới việc những cái càng hay cái râu của nó đập phải, chỉ riêng ở cấp độ chín mười này, Văn Lục cũng không chắc đả thương được nó qua lớp giáp xác cứng rắn kia.
Cấp bậc và sức mạnh của con linh thú trong chốc lát đã tụt xuống tận cấp bảy trung cấp, Văn Lục sửng sốt, tiếp đó giọng đầy tiếc nuối:

- Nếu nó không phá hỏng hai chiếc bánh kia có lẽ sức mạnh của nó còn tụt xuống nhiều. Giờ thì hay rồi, tổ ta lại chiến đấu với con cấp bảy trung cấp…
- Chiến thì chiến… tổ ta đâu ngán thằng nào.
Văn Lục vừa tức vừa buồn cười khi nhìn thấy Vân Trọng đang hưng phấn cầm cây búa lăm le. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Văn Lục tỏa ra linh thức tìm kiếm trong phạm vi lớn, nhưng mà rất tiếc không còn con tôm linh thú nào mạnh tới cấp bảy cả.
“Không áp dụng được luôn chiến thuật hôm trước luôn”.
Văn Lục lẩm bầm. Lúc này con tôm khổng lồ cũng ngừng giãy dụa. Đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào nhóm người Văn Lục. Linh thú vương có linh trí, nó cũng đã nhận ra đối thủ của nó là nhóm người này. Văn Lục nhún vai:

- Na Na và Vân Nhi bay lên trời!

Đợi cho hai người bay lên cao tít Văn Lục mới quát lên:

- Anh em… quần chết nó!
Ba vị công tử cũng hô lớn “lên” một cái, cả ba tản sang hai bên dự tính tấn công bên hông. Văn Lục cũng chẳng dại mà đi đứng phía đầu để đón nhận cả hai cái râu lẫn hai cái càng, hắn hóa thành một đạo cầu vồng luồn lên phía trên, tránh qua hai cái quật râu của con tôm khổng lồ mà vọt lên phía trên lưng nó.
Vừa bay tới khoảng không trên lưng con linh thú vương, Văn Lục chợt biến sắc.

“Ong…”

Con tôm khổng lồ bỗng nhiên rít gào, mọi người bay gần rớt sạch xuống dưới nước. Thậm chí Na Na và Vân Nhi ở tít trên cao cũng lảo đảo.
Văn Lục kinh hãi:

- Sóng siêu âm… công kích linh hồn?

Cả ba người Vân Trọng, Kiệt Hào và Lung Quang như bị mê muội rớt thẳng xuống dưới nước. Một cái râu của con tôm còn cắp được Kiệt Hào vòng về trước, đang muốn bỏ vào miệng.
Văn Lục cũng bị rớt, bất quá là rớt trên lưng con tôm. Linh hồn Văn Lục cũng đạt tới cấp bảy nên hắn chỉ bị choáng váng chứ không bị hôn mê như ba vị công tử. Văn Lục rơi trên lưng mà có cảm giác như rớt xuống một tấm sắt cứng rắn. Vân Nhi trên không thấy Kiệt Hào nguy cấp, vội vàng thi triển thủy thuật, hóa thành những bông tuyết ào ào bay xuống. Không khí xung quanh chợt hạ thấp, mặt nước bao phủ một tầng băng mỏng, Lung Quang và Vân Trọng bị cái lạnh cũng chợt bừng tỉnh.
Tuy nhiên thủy ảnh của Vân Nhi cũng chỉ làm chậm tốc độ của con linh thú vương một chút, nó cũng không định từ bỏ con mồi nên vẫn đưa Kiệt Hào vào gần miệng. Linh thức Văn Lục cũng phát hiện ra tình huống không hay, hắn vội vàng chém về phía nơi giao tiếp giữa đầu và thân mình con tôm khổng lồ.
Loài tôm thì lớp xác bao phủ đầu và thân có một cái khe ở giữa, Văn Lục chính là nhằm vào cái khe này. Đao ảnh hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng lách qua hai lớp giáp xác mà xuyên vào thịt con tôm tới hai ba mét khiến nó gầm lên đau đớn. Văn Lục tặc lưỡi:

- Thịt cũng cứng… đao ảnh của mình chém vào đất cũng để lại hố sâu tới hơn mười mét, thế nào mà đâm vào nó có hai ba mét vậy?

Bất quá do đau đớn, con tôm khổng lồ cũng không quan tâm tới Kiệt Hào nữa mà vất hắn ra xa, tiếp đó vung hai cái râu vụt về phía sau, quét trên lưng một đường với tốc độ cực nhanh, cả hai cái râu thành hai tàn ảnh. Kiệt Hào vì rớt xuống nước ngoài vùng băng của Vân Nhi nên cũng rùng mình tỉnh dậy. Cả ba vị công tử sau giây phút giật mình vội vã bay vụt lại giải nguy cho Văn Lục. Văn Lục lúc này cũng quay cuồng tối tăm mặt mũi, chỉ kịp nhảy vụt lên không quát lớn.

- Không chiến…

Nghe vậy ba vị công tử cũng như bừng tỉnh, Kiệt Hào cười ha hả:
xem tại
- Ta đứng trên không quần chết ngươi… dám ăn ta à?

Con tôm lại gầm lên, vươn cả phần mình phía trước lên trên không rít lên từng tiếng. Bốn người Văn Lục cũng kinh hai phát hiện ra sóng âm công kích không ngờ cũng vọt lên không tới hơn ba trăm mét. Bất quá lần này có đề phòng nên mọi người chỉ lảo đảo một chút liền giữ vững thân hình lơ lửng trên không.

Tiếp đó là đầy trời quang ảnh vun vút lao xuống nổ ầm ầm trên đầu con tôm. Văn Lục quát lớn:

- Đừng có công kích lung tung thế… Tìm mấy cái khớp hay cái khe mà công kích!