Hồn Thuật

Chương 377: Một Đường Bắc Tiến(12)






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 377: Một Đường Bắc Tiến(12)




Nhẹ nhàng đáp xuống, Văn Lục dẫn mọi người đi vào trong một hang động. Cửa vào hang động chỉ vừa một người đi qua, tuy nhiên sau khi đi được một đoạn, ánh mắt mọi người sáng ngời. Chỉ thấy vòm hang như cao lên, hai bên trở nên rộng rãi, mười người dàn hàng ngang đi vẫn cực kỳ thoải mái.
Qua một đoạn hang dài hut hút, dốc xuống lòng đất. Nhìn ra phía trước tất cả chỉ là một màu đen thăm thẳm, đường mỗi lúc một dựng đứng. Khá lâu sau, khi mà mọi người bắt đầu thiếu kiên nhẫn muốn phi hành, cả bảy thành viên cuối cùng cũng tới đích. Nếu là một người dân thường tình cờ vào đây, hiển nhiên là sẽ bị ngăn lại bởi vách tường đá chắn trước mắt. Tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là một ảo trận đơn giản nhằm che mắt, tránh cho những người dân thường gặp nguy hiểm.
Đợi Vân Nhi kết ra một loạt thủ ấn, ảo trận lập tức biến mất. Tuy nhiên cả bảy thành viên cũng không lấy làm vui mừng mà đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập nét cổ quái. Không nghĩ tới ảo trận vừa tan đi thì lộ ra trước mặt mọi người là một cánh cửa to lớn. Chỉ tính riêng bề rộng của cánh cửa cũng đã chiếm tới hơn mười mét, chiều cao cũng vào khoảng ba mươi mét trở lên.
Bảy thành viên của tổ đội số mười hai đứng trước đại môn có hai cánh cửa đều cảm giác mình thật nhỏ bé. Cộng thêm uy áp nhàn nhạt đang toả ra từ cánh cửa như dần thẩm thấu vào tinh thần khiến tất cả đều bất chi bất giác cau mày.
Các thành viên quan sát một lượt rồi đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vân Nhi. Chỉ thấy sắc mặt nàng vừa mang nét kinh ngạc lại thêm vẻ sợ hãi nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Qua một đoạn, nàng đưa cánh tay ngọc nhỏ xinh lên khẽ vỗ vỗ bộ ngực căng tròn, miệng hít sâu một hơi nói:
- Nơi này là một phong ấn. Loại kết giới được bày ra ở đây thường thường chỉ dùng để trấn áp một thế lực tà ác hoặc một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Nói xong nàng lưỡng lự quay sang nhìn Văn Lục dò hỏi:
- Chúng ta có nên vượt qua cánh cửa này không ni?
Văn Lục cau mày suy nghĩ một hồi, tiếp đó sắc mặt lạnh lùng nói:
- Cứ mở ra! Những người khác kết trận đề phòng tình huống bất chắc. xem tại
Vân Nhi thoáng chút ngần ngừ rồi cũng đặt hai cánh tay lên trên hai cánh cửa. Thuỷ lực lượng bắt đầu lan tràn từ hai bàn tay nàng, dần dần chạy qua các đường hoa văn chằng chịt và răng răng kín lấy hai cánh cửa to lớn. Chỉ thấy xung quanh rung lên dữ dội. Từ những khe đá ngay sát hai cánh cửa hình vòm cung bên trên bắt đầu phun ra những tảng bụi đất. Thuỷ lực lượng như một làn nước tinh khiết, nơi nào tràn qua, lập tức tro bụi như bị xua đi lộ ra những hoa văn cùng chất liệu sáng bóng làm ra cánh cửa càng thêm đánh sâu vào thị giác mọi người.
“Ầm… ầm…”
Như được tiếp đầy đủ “nhiên liệu” hai cánh cửa to lớn bắt đầu chuyển động lui dần sang hai bên vách tường. Cùng lúc đó, một luồng gió lạnh toát thổi ra khiến mọi người bất chi bất giác đồng loạt rùng mình. Nơi luồng khí lạnh này đi qua, đất đá đều bị đóng thành băng, chỉ cần đụng nhẹ cũng khiến chúng biến thành đống bột vụn và bị cơn gió lạnh thổi bay đi. Ánh mắt cả đội không giấu được nét kinh hãi.
May mắn trước đó Hương sát thủ đã điều khiển mọi người kết trận pháp phòng ngự, bao phủ cả Vân Nhi vào trong. Nếu không hậu quả thật khôn lường. Luồng khí lạnh tới bất ngờ mà đi cũng nhanh chóng. Ngần ngừ một hồi, Văn Lục vẫn quyết định để các thành viên đi vào trong. Tuy nhiên hắn cũng không cuồng vọng tới nỗi bảo mọi người triệt đi trận pháp phòng ngự mà chạy vào. Mặc dù luồng khí lạnh đã ngừng thổi, nhưng hắn cũng không chắc còn thứ gì lợi hại hơn đang chờ phía dưới không.

“Ầm…”
Một tiếng vang dội từ phía sau ập tới. Tất cả mọi người giật mình quay lại thì thấy hai cánh cửa khổng lồ đã khép lại. Vân Nhi vội vàng chạy lại đưa tay lên hai cánh cửa, tiếp đó sắc mặt nàng kịch liệt biến đổi. Chỉ cần nhìn nàng cả đội đều biết… đường về đã bị chặn. Quả nhiên Vân Nhi lúc này thu tay lại sợ hãi nói:
- Làm sao bây giờ? Phương pháp mở cửa lúc trước khi vào giờ đã không còn áp dụng được rồi Văn Lục đại ca…
Văn Lục mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên nhiều. Hầu hết các tình huống như hắn gặp hiện tại đều tương tự như nhau. Cho nên hắn đủng đỉnh đi tiếp về phía dưới, miệng hờ hững nói:
- Phương pháp mở chắc ở phía dưới…
Sáu thành viên còn lại nhìn nhau rồi cũng cũng hấp tấp chạy theo. Hàm Tiếu tiểu muội thì thích thú nhìn quanh như thể người bị nhốt không phải là mọi người trong đội của nàng. Còn Kiệt Hào và Vân Trọng chia sang hai bên, cảnh giác quan sát tứ phía.
“Oa…”
Một tiếng la thất thanh từ miệng Hàm Tiếu tiểu muội vang lên. Qua khỏi đường hầm tăm tối, trước mặt bảy thành viên của tổ đội quái vật số mười hai là một thành phố rộng lớn và cực kỳ tráng lệ. Đây là một thành phố khổng lồ nằm sâu dưới mặt đất. Nhìn ngút tầm mắt, toàn bộ là những ngôi nhà ba bốn tầng được làm từ nguyên liệu chính là đất và đá. Những ngôi nhà được đắp nặn như những cây nấm khổng lồ.
Nơi này không có ánh sáng mặt trời, và màu đen và màu đỏ chiếm số lượng lớn nhất trong đại đa số vật phát ra ánh sáng. Màu đỏ là phát ra từ những chiếc lá trên các cây cổ thụ khổng lồ. Những cây cổ thụ từ mười tới hai mươi người ôm mới xuể, cành lá xum xuê. Từ những chiếc lá như những viên dạ quang màu đó, phát ra ánh sáng mờ ảo chiếu lên một góc rộng lớn của thành phố.
Ngoài hai màu chủ đạo, thì ở thành phố này còn những màu sắc khác. Đó là những màu bảy sắc xuất hiện trên những đoá hoa của những cây dây leo quấn chằng chịt trên các nóc nhà hình nấm. Chính những đoá hoa dạng quang xinh đẹp này khiến ánh mắt của bốn thành viên nữ trong tổ đội quái vật số mười hai đều long lanh sáng ngời.
Người nhịn không được đầu tiên là Na Na và Hàm Tiếu tiểu muội. Hai người này thấy cảnh tượng trước mắt đều hăng hái chạy qua cánh cổng thành phố mà mọi người đang đứng, vọt vào trong và với tay muốn hái đoá hoa dạng quang đẹp rực rỡ rủ xuống từ ngôi nhà năm tầng hình nấm đầu tiên.
Câu nói vẻ đẹp lung linh luôn luôn có sát thương cực lớn đối với phụ nữ và loài rồng quả nhiên không ngoa. Ngay cả người phân tích chậm như Vân Trọng cũng cảm giác được tình huống không ổn vội vã gầm lên.
- Quay lại mau. Ở đó nguy…
Còn chưa đợi hắn nói xong, từ phía xa đã vang lên những tiếng gào thét khủng bố. Mà ngay cả từ sau những đoá hoa đẹp đẽ cũng bay ra những luồng khí trắng mờ ảo, gầm gừ vuôn nanh múa vuốt lao tới hai người.

Hàm Tiếu tiểu muội và Na Na “hoa dung thất sắc” kinh hãi hấp tấp lùi lại. Mà phía sau, Vân Nhi cũng đã tổ chức mọi người lập trận. Chỉ là Na Na và Hàm Tiếu tiểu muội vừa chạy về tới nơi thì Vân Nhi lần nữa kinh hô:
- Cẩn thận dưới chân…
Quá muộn. Chỉ thấy Hàm Tiếu tiểu muội trong lúc vội vã đã dẫm lên một thanh ngang nằm giữa cánh cổng nối liền giữa đường hầm và thành phố. Quang mang loé lên, cả bảy thành viên lẫn cánh cổng đều bị dịch chuyển tới một địa điểm không xác định trong thanh phố.
Bầu trời đen đặc những cô hồn dã quỷ lao tới, che lấp tầm nhìn cả bốn phía. Mà ở dưới, từ trong các gian nhà, các ngóc ngách của thành phố cũng ùn ùn kéo ra. Có những linh hồn của con người với vẻ mặt dữ tợn, lại có những thân xác khô khốc của những con linh thú vừa nhỏ… lại có ảo ảnh của những con mãng thú, tất cả tạo thành một đạo quân khủng bố đánh sâu vào vòng phòng ngự của mọi người.
Điều làm đám người Văn Lục cảm giác sợ hãi là những sinh vật tưởng chừng như ma quỷ mà chưa hẳn là ma quỷ này không ngờ có thể lợi dụng bất kỳ nguồn sức mạnh nào để thôn phệ. Vòng phòng ngự bằng lực lượng của cả đội cấu thành nên không nghĩ tới lại bị gặm nhấm như thế ngàn vạn con dơi lao vào hút máu một con khủng long vậy. Mặc dù trước mắt cả đội có thể cầm cự được, nhưng vòng phòng ngự sụp đổ chỉ là việc sớm chiều.
Tuy nhiên kinh qua nhiều lần đứng trước ranh giới sinh tử, tất cả các thành viên trong tổ đội quái vật số mười hai không lấy làm sợ hãi mà trong mắt đều tràn ngập chiến ý. Văn Lục đứng sát bên cạnh vòng phòng ngự, hai tay khẽ đẩy ra phía ngoài, một luồn hồn lực từ não hải ầm ầm tuôn ra. Những con “dã quỷ” bị vòng hồn lực lan tới lập tức ngẩn ra, tiếp đó như điên như dại quay ngược trở về cắn xé những cô hồn phía sau. Duy chỉ những xác linh thú khô quắt như xác ướp cạn nước là không chút nào bị ảnh hưởng bởi hồn thuật của Văn Lục. Bọn chúng với đủ các chủng loại từ côn trùng như đường lang, bọ cánh cứng… cho tới những con thuộc động vật như mãng xà, hổ, báo… đều vươn móng vuốt khô quắt hay hàm răng sắc nhọn mà cấu xé, cắn hút lấy linh lực từ vòng phòng hộ.
Làm nhóm người Văn Lục kinh ngạc là mỗi lần hấp thu được linh lực từ trên vòng phòng hộ thì những “xác ướp” này dường như lại thêm sức sống, thân thể cũng có chút “phổng phao” trở lại. Mà những cô hồn dã quỷ bay lởn vởn xung quanh lại càng khó đối phó, khi lâm vào điên cuồng, bọn chúng ngoài việc cắn hút linh lực trên vòng phòng ngự ra thì còn cắn giết lẫn nhau, rất nhanh tiến hoá trở thành những sinh vật đẳng cấp cao, sức mạnh càng thêm cường đại…
Nhìn thấy cảnh này, cặp mày của Văn Lục mỗi lúc một nhíu chặt. Sau cùng bất đắc dĩ, Văn Lục truyền tới Văn Lục một luồng ý niệm. Vân Nhi khẽ gật đầu, thủ ấn thay đổi, lớp phòng ngự tựa như một quả trứng bao bọc bên ngoài đột ngột biến thành một hình mũi khoan. Mà đồng thời lúc đó ngọn lửa màu tím của Hàm Tiếu tiểu muội cũng thoáng chốc lại chạy qua chạy lại trước mũi khoan khiến những những cô hồn dã quỷ tiếp xúc với ngọn lửa lập tức bị thiêu thành tro tàn. Tuy nhiên số lượng bọn chúng vây bên ngoài dường như vô cùng vô tận, số nhỏ lẻ chết đi kia chẳng thấm tháp vào đâu…
Trong lúc các thành viên trong tổ đội quái vật số mười hai đang loay hoay đối phó với ngàn vạn cô hồn dã quỷ cùng vô số xác linh thú khô quắt thì ở phía xa, trên một ngôi nhà cao tới mười tầng, một người thanh niên ngực để trần, thân dưới đóng khố đang nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi hứng thú nhìn xuống dưới, nơi nhóm người Văn Lục chiến đấu.
Nhìn thấy trận pháp của cả đội biến thành hình mũi khoan, khoé miệng người thanh niên có trang phục người dân tộc này khẽ nhếch, rồi lẩm bẩm:
- Đám nhóc con! Đúng là gan to bằng trời mà. Cũng dám đột nhập xuống đây? Thật không biết chữ chết viết như thế nào hử?