Hồn Thuật

Chương 364: Viện Quân






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 364: Viện Quân













Giọng nói tràn ngập sát khí như từ quỷ u địa ngục vọng về làm chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng cũng cảm giác lạnh buốt từ đốt sống lưng cuối cùng chạy dọc lên đầu. Bất quá đối với đám người Văn Lục mà nói, giọng nói này còn ấp áp hơn cả nắng xuân. Vô số hỏa vũ đang muốn bay tới lấy mạng cả tổ đội số mười hai thì một tiếng quát nhẹ như vang bên tai:

- Thu…

Một mảng không gian trở nên nhộn nhạo trước mắt đám người Văn Lục như thể cả nhóm đang nhìn qua một lớp nước mỏng. Mà toàn bộ hỏa vũ với uy thế khủng bố không ngờ vừa bay vào khu vực này liền mất tăm mất tích, một chút ảnh hưởng cũng không gây ra làm cho không chỉ chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng mà ngay cả đám người Văn Lục cũng giật mình kinh hãi. Chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng có thể không biết nhưng Văn Lục biết rõ đây chính là uy năng của Đại Thế Giới. Hỏa vũ bị thu vào trong Đại Thế Giới lập tức chịu vô số quy tắc thiên đạo của thế giới đó mà trở nên vô dụng, thậm chí còn bị tận dụng làm vũ khí công kích ngược lại đối thủ.

Ngàn vạn hỏa vũ tan biến, một cụ già râu tóc bạc như cước, đôi lông mi dài rủ xuống hai bên, khuôn mặt hiền hòa xuất hiện.

- Ông nội…

Vân Nhi là người phản ứng đầu tiên, nàng vừa nhìn thấy người này liền òa lên khóc nhào vào lòng cụ già mà thút thít. Đây là một vị tiền bối thuộc gia tộc họ Nguyễn, thân mang một tu vi cường đại đã vượt qua cả hai giai đoạn Mầm Thế Giới và Tiểu Thế Giới để tiến vào cấp bậc “Bụt” ngang hàng với các thánh nhân tu luyện tín ngưỡng lực và hoàn toàn có tư cách bước lên cấp bậc chuẩn Táo Quân.
Những tưởng người như vậy sẽ được Văng Lang Thiên triệu gọi lên để tham gia quân đội bảo vệ tổ quốc, tiêu diệt nhóm sinh vật trí tuệ Không Tử. Lại không nghĩ tới vị tiền bối này lại xuất hiện dưới nhân gian. Xem ra sự việc ở dưới nhân gian mỗi lúc trở nên nghiêm trọng.

- Không phải sợ! Có ông nội ở đây không kẻ nào bắt nạt được cháu.

Quan sát thần thái của cả nhóm tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt cụ già không khỏi cảm khái. Đây là một trận chiến không cân sức, đối thủ mặc dù chỉ là một tia linh hồn nhưng lại là kẻ địch cường đại của Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ xưa kia. Lại thêm hắn có thể lợi dụng sức mạnh thân thể của Hỏa Phượng Hoàng cho nên đám người Văn Lục thất bại chỉ là việc sớm chiều. Chẳng qua bọn họ có thể khiến đối phương ba bốn lần khốn đốn, xém chút bị diệt thì chiến tích đã vô cùng lợi hại

Khẽ vỗ về Vân Nhi, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của nàng, lại thêm khóe miệng còn vương tàn máu cụ già không khỏi lộ vẻ đau lòng. Nhìn quanh thấy nhóm người Văn Lục có bảy thành viên thì có tới bốn thành viên nằm im không nhúc cộng thêm hơn năm mươi linh thú hoàng bị thương nặng không thể chiến đấu nằm rải rác trên khắp các đỉnh núi nhích thì sát khí trên người cụ già càng thêm dày đặc.

Đứng lơ lửng trên không, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái. Bất quá sắc mặt vẫn tự nhiên hừ lạnh một cái:

- Ngươi là kẻ nào? Ở đây không có việc của ngươi, mau cút đi nếu không ta không ngại biến cả vùng đồng bằng rộng lớn này thành biển chết.

Cụ già không chút nào sợ hãi khinh thường nói:

- Ngươi vẫn còn tự ình nắm phía chuôi? Buồn cười… ngươi thử nhìn tứ phía đi…

Lời cụ già vừa dứt, bốn phía xung quanh đều có người thình lình xuất hiện. Mà nhìn tu vi, bất cứ người nào cũng không thua kém ông nội của Vân Nhi khiên sắc mặt của chủ nhân Hỏa Phượng Hoàng cũng nhịn không được kịch biến, run run quát:

- Đừng ép ta. Nếu không việc gì ta cũng có thể làm.

Những vị tiền bối có mặt ở đây ai cũng là cường giả. Chỉ cần mười tám người này hợp tác, bất cứ thế lực nào trên địa cầu cũng bị diệt trong nháy mắt, thậm chí phía sau các thế lực như Huyết Giới, Tiên Giới hoặc Ma Giới… cũng phải mười phần e ngại há lại để ý tới lời đe dọa của một tia linh hồn. Chỉ nghe một cụ già có khuôn mặt tám phần tương tự Vân Trọng nhìn thấy hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì không khỏi phẫn nộ quát:


- Khốn khiếp! Mấy chục năm trước nếu không phải e ngại ngươi tác quai tác quái chúng ta há lại để iền Nam chìm trong khói lửa lâu như vậy. Hiện tại đã bị lôi ra khỏi phong ấn, ngươi vẫn còn mạnh miệng? Thật không biết chữ chết như thế nào… Để lão phu đưa ngươi hội hợp với chính thể của mình.

Nói đoạn còn chưa đợi chủ nhân Hỏa Phượng Hoàng niệm chú ngữ kích hoạt Thất Sát Trận bạo phá đã nghe cụ già quát:

- Không gian phong tỏa!

Lập tức phạm vi một trăm thước xung quanh vị trí Hỏa Phượng Hoàng đang đứng kể cả trên không lẫn phía dưới đều như hồ nước bị đóng băng, mà Hỏa Phượng Hoàng như thể con cá trong nước đã bị băng hóa không tài nào nhúc nhích. Thậm chí ngay cả lực lượng tinh thần cũng không cách nào rò rỉ ra ngoài.
Phong cách chiến đấu của cụ già cũng mười phần giống Vân Trọng, trước ánh mắt tột độ kinh ngạc của Văn Lục, chỉ thấy cụ già nắm chặt tay phải, miệng gầm lên:

- Không gian phong bạo… Bạo… Bạo… Bạo…

“UỲNH…”

Toàn bộ không gian cô đặc lập tức nổ tung tóe. Tiếng nổ vang khiến Văn Lục cũng giật mình kinh hô.

- Không thể làm vậy…

Cụ già đang “bạo” sướng cả miệng, nghe Văn Lục hò hét từ phía dưới mặt đất liền trừng mắt với hắn:

- Không cần ngươi phải lo! Lão phu tự có chủ kiến…

Văn Lục không đành lòng vẫn còn cố vớt vãn:

- Nhưng mà…

Ông nội Vân Nhi đứng phía trước quay lại nhìn hắn cười hiền hòa nói:

- Yên tâm. Tên này mặc dù có chút lỗ mãng nhưng vẫn là người cẩn thận. Con bé Hỏa Phượng Hoàng hiện tại chỉ còn một tia linh hồn ẩn nấp, dù chuyến này có ra ngoài, tu vi cũng bị đẩy về hư vô. Càng không cách nào tu luyện lần nữa. Bởi vậy Vân Lão Tổ sẽ cho nàng một cơ hội, mượn lần bạo này để dục hỏa trọng sinh lượt hai. Nếu thất bại, tự nhiên là nàng không có đủ tố chất, nếu không có vụ việc này, dù nàng có bình thường tu luyện cũng không cách nào tiến hóa, bị chính lửa của mình thiêu chết.
Nếu nàng thành công tu vi không những đại tăng mà lĩnh ngộ thiên đạo càng thêm sâu sắc. Điều này phụ thuộc vào tu chất cùng quyết tâm của chính nàng. Bất quá nghe nói Vân Lão Tổ có một viên Hỏa Đan của linh thú Hỏa Phượng Hoàng. Nếu tặng viên Hỏa Đan này cho con bé kia, ắt hẳn có năm thành nắm chắc vượt qua…

Lúc này các vị tiền bối khác cũng đã đáp xuống đỉnh Thiên Cẩm Sơn, đứng xung quanh hiền hòa nhìn nhóm người Văn Lục. Có một cụ già còn bật cười nói:

- Biết đâu sau lần dục hỏa trọng sinh này Đại Việt lại thêm một nhân vật cường đại không thua kém gì nắm xương già chúng ta... ha ha…

Mọi người đồng loạt mỉm cười. Trong đội ngũ mười tám người có tới năm vị nữ tử. Một người phụ nữ nhìn từ bề ngoài tuổi áng chừng chỉ tầm ba mươi. Khuôn mặt lộ ra một vẻ tinh nghịch như thể tâm hồn nàng vẫn còn rất nhỏ tuổi. Người này hai tay túm nhẹ hai mép váy hồng nhẹ nhàng bước tới chỗ Hàm Tiếu tiểu muội đang nằm. Lắc lắc đầu thở dài:


- Cái con bé này! Đã bảo không được dùng cấm chiêu rồi mà vẫn còn ngoan cố. Như thế nào những người tới từ Yên Vân Môn lại toàn những kẻ có tính tình hỏa bạo vậy chứ?

Nghe nàng nói vậy xung quanh vang lên một loạt tiếng cười:

- Ha ha! Ngày trước cũng có người còn dữ dội hơn nữa kìa. Giờ lại giả giọng bà cụ non… ha ha…

Vị tiền bối nữ tử có khuôn mặt trẻ tuổi nghe xong cũng không lấy làm phật lòng mà nở nụ cười khổ:

- Một thời quá bồng bột…

Nói đoạn nàng nhẹ nhàng ôm Hàm Tiếu tiểu muội vào lòng, điềm đạm bước tới chiếc quan tài hoàng kim lớn, vươn cánh tay trái trắng như ngọc túm lấy cổ áo Kiệt Hào rồi quẳng hắn tới phía một vị tiền bối, miệng nói:

- Đón lấy! Tiểu tử này cũng chỉ bị ngoại thương cùng khô kiệt tinh thần mà xỉu. Chỉ cần tính dưỡng ít bữa là có thể khôi phục. Ai nha… chỉ tội con nhỏ này…

Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt Hàm Tiếu tiểu muội vào trong chiếc quan tài. Sau đó vung tay cách không hút chiếc nắp văng ở phía xa lại, đậy lên trên.
Vân Nhi và Na Na mặc dù thân thể còn suy yếu nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không tự chủ được mà nhoài người tới. Nữ tiền bối đậy xong cái nắp quan tài, vỗ vỗ tay rồi quay người lại thấy ánh mắt nóng giận của hai nàng thì bật cười khúc khích:

- Yên tâm! Ta còn chưa bị nước rớt vào đầu tới nỗi đem bé con này mai táng.

Lại nhìn vẻ nghi hoặc của nhóm người Văn Lục, vị nữ tử tiền bối dường như chạm đúng “huyệt nói” bắt đầu hào hứng kể:

- Các ngươi không biết đâu. Đừng nhìn bé con này tinh nghịch hiếu động mà khinh thường. Nàng rất là lợi hại đó. Một lần có kẻ muốn sàm sỡ nàng làm nàng tức giận, kết quả là thức tỉnh dị năng “Thời Gian Vĩnh Hằng” của nàng, sinh sinh đem tên kia biến thành đống cát vụn khiến cả đám đi cùng tè cả ra quần. Nhưng mà nàng sau khi thi triển cũng bị lâm vào hôn mê giống như người thực vật. Mất trọn hai năm, tận dụng vô số tài bảo cùng rất nhiều tâm huyết của các chuyên gia nghiên cứu linh hồn từ trên Văng Lang Thiên, chúng ta mới phát minh ra được đồ vật khiến con bé khôi phục.
Ban đầu chúng ta tính thiết kế một cái giường, nhưng mà đồ án hoa văn buộc phải khắc họa bao phủ toàn bộ thân hình mới có hiệu quả, cho nên chúng ta thiết kế một cái hòm, rồi đậy thêm cái nắp. Kết quả là khi con bé hung hăng vác cái hòm ra ngoài, đều bị người ta coi nó là quan tài…

Vị tiền bối nữ tử nói tới đây nhún nhún vai:

- Quan tài thì quan tài! Con bé cũng không thèm đếm xỉa, thậm chí còn rất hưng phấn vác nó chạy khắp nơi khiến ai nhìn thấy cũng phải xanh mặt.