Hồn Thuật

Chương 357: Phá Giải(2)






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 357: Phá Giải(2)










Ngoài xa trái đất vạn vạn thiên hà, một lỗ đen vũ trụ từ đường kính bằng mặt trăng của trái đất bỗng chốc được hình thành. Không đầy một ngày, kích thước của hố đen đã phát triển to hơn cả đường kính của trái đất và không ngừng lan ra tứ phía.

“Oanh… long… long….”

Một tiếng nổ dữ dội ngân dài khiến những dải tinh hệ xung quanh đó “nhốn nháo” một trận. Các hành tinh trong các tinh hệ va đập kịch liệt làm cả vùng vũ trụ rộng lớn hình hành một “vành đai lửa” bao quanh hố đen. Nhiều hành tinh có sinh vật sống kể cả là chưa hay đã có trí tuệ đều bị một lần xáo trộn này mà tuyệt chủng.
Lại trải qua một tháng, hố đen đã rộng tới phạm vi bất khả tư nghị, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cả hệ Ngân Hà, nơi địa cầu cư ngụ.

“Uỳnh…”

Một loạt quang mang chói loà phát ra từ hố đen như thể ánh sáng phát ra từ đèn cao áp khổng lồ. Tất cả những nơi ánh sáng đi qua, cho dù là hành tinh hay bụi vũ trụ… đều biến mất tạo ra một thông đạo quang mang xuyên qua màn đen thẳm của tinh không.

“Vù…”

Nếu các nhà thiên văn học trái đất được tận mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nhất định bọn họ sẽ lâm vào điên cuồng. Bởi vì hố đen vũ trụ đã biến mất, thay vào đó là một… tinh hệ. Không sai, chính là một tinh hệ, có độ lớn không thua kém gì tinh hệ Ngân Hà.
Điều kinh ngạc là giữa tinh hệ có ba hành tinh khổng lồ đỏ rực hình khối kim cương. Nếu chỉ tính riêng kích thước của một trong số ba hành tinh đó thì đường kính của nó cũng đã bằng nửa đường kính của hệ mặt trời. Ba hành tinh có hình khối kim cương xoay truyển kịch liệt theo một lộ tuyến nhất định khiến chúng bao phủ lấy trung tâm và hút những hành tinh xa xa về phía mình.

Lại qua một tuần, những hành tinh của các tinh hệ xung quanh đều bị hút tới bay xung quanh ba hành tinh có hình dạng khối kim cương đỏ rực này, hình thành một tinh hệ mới có độ lớn hơn cả dải Ngân Hà…

Sau một năm, ba hành tinh đỏ rực hình khối kim cương đã ngừng thu thập các hành tinh xung quanh mà bắt đầu từ từ chuyển động. Hướng đi của chúng chính là nhằm thẳng dải Ngân Hà, nơi hệ Mặt Trời cư ngụ mà tiến tới…

Trung tâm Văn Lang Thiên, trong một toà tháp lơ lưng trên thinh không của một hành tinh rộng lớn trong số tỉ tỉ hành tinh, đột ngột xuất hiện hai thân ảnh, một nam một nữ. Người nam anh tuấn tiêu sái, anh khí bức người khiến cho người nhìn dù tu vi cao cách mấy cũng cảm thấy đang nhìn vào đấng quân vương nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Người nữ xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt trẻ trung hiền hậu, xứng đáng là mẫu nghi của vạn vạn người.

Lại nói Văn Lang Thiên mặc dù có độ tuổi thua xa so với không gian Ngũ Hành. Tuy nhiên dưới sự cố gắng của tất cả tu thuật giả Đại Việt, sức mạnh của nó giờ đây đã không chút nào thua kém không gian Ngũ Hành, thậm chí về phần quy tắc phòng ngự cùng công kích còn có phần nhỉnh hơn.

Trong Văn Lang Thiên hiện nay cũng là vô tận tinh không cùng vạn vạn tinh hệ, hơn nữa còn không ngừng mở rộng.
Bất quá mọi người trên Văn Lang Thiên đều biết tới tinh hệ chủ tên là Văn Lang nằm ở giữa tinh không của không gian Văn Lang Thiên. Nơi này được coi là thánh địa, là nơi tụ họp của vô số thiên tài cũng những tu thuật giả đức cao vọng trọng trong mọi lĩnh vực.

Giữa tinh hệ Văn Lang, một toà tháp vô cùng khổng lồ cao tới mười hai vạn tầng ngự trị. Chỉ nguyên đường kính của toà tháp đã gấp rất nhiều lần đường kính của dải ngân hà. Toà tháp lơ lửng trong không trung toả ra uy áp khiến mọi người nhìn thấy đều muốn ngả mũ cung kính. Nói nơi đây là ngọn nguồn của Văn Lang Thiên cũng không sai. Tất cả các hoạt động, mệnh lệnh đều được đưa ra từ ngọn tháp khổng lồ này.

Trên đỉnh cao nhất của ngọn tháp, một đôi thân ảnh đột ngột xuất hiện không ai khác chính là Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ. Cả hai vừa vượt qua vô số không gian để sưu tầm sức mạnh của không gian khác về. Lại không nghĩ tới vừa đặt chân lên ngọn tháp, lập tức cả hai nhìn nhau kinh ngạc đồng thời quay về phía ngoài tinh không rộng lớn. Chỉ nghe Long Quân Thiên Đế than nhẹ:


- Đã bắt đầu sao?

Đứng bên, Thiên Hậu Âu Cơ có khuôn mặt trẻ như thiếu nữ đôi mươi cũng nhịn không được lộ ra vẻ lo lắng:

- Chàng nói, con gái chúng ta không sao chứ? Nếu không chúng ta đưa tất cả về Văn Lang Thiên.

Lắc lắc đầu, Long Quân Thiên Đế nói:

- Kiếp trước, hai tiểu tử này đã nhất quyết, chúng ta cũng khó can thiệp.

- Như vậy không lẽ mặc kệ?

Khẽ mỉm cười, Long Quân Thiên Đế nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Hậu Âu Cơ rồi điềm tĩnh nói.
- Nàng không lẽ không tin tưởng được bọn chúng? xem tại

Thiên Hậu Âu Cơ cúi đầu nói:

- Không phải không tin tưởng. Mà là lòng thiếp vẫn có chút bất an ni.



Ngoài xa ranh giới của Văn Lang Thiên, một chiến trường khổng lồ lan tới vài vạn dải tinh hà đang kịch liệt diễn ra.

Một bên là vô số tu thuật Đại Việt anh dũng không ngừng thực hiện nhiều chiến thuật đột kích phòng tuyến quân địch, với nhiều trang bị pháp bảo tối tân. Pháo tinh hạch khổng lồ phía sau liên tục oanh kích, lực lượng vận chuyển qua các đường vân trận pháp khắc trên nòng pháo cũng kịch liệt chuyển động khiến cho vật liệu chế tạo pháo tinh hạch dù vô cùng cứng rắn cũng phải bốc lửa ngùn ngụt, hao tốn rất nhiều lực lượng của tinh hạch.
Phía sau cùng của trận địa tu thuật giả Đại Việt chính là vô số linh thú thượng cổ, thân thể khổng lồ tới nỗi nhiều hành tinh còn thua sút. Bên này một con đại Long sáu chân đang cầm từng hành tinh một mà ném vào trận địa quân địch. Sáu trảo không ngừng chuyển động khiến phía đối phương tổn thương thảm trọng.

Bên kia một con kình ngư lơ lửng trên không trung há miệng hấp vào một hành tinh đỏ rực. Chỉ chốc lát, cái lỗ trên đỉnh đầu nó lập tức nhả ra một viên tinh hạch phát ra hồng quang chói lọi. Bất quá nếu kẻ nào coi thường viên tinh hạch nho nhỏ chỉ bằng trái bóng này nhất định sẽ chết thê thảm. Bởi vì nó được nén lại từ một hành tinh… sức bộc phá thế nào không cần nói cũng đủ biết khủng bố cỡ nào. Chỉ một viên đem về địa cầu chắc chắn cũng khiến trái đất lâm vào huỷ diệt.


Mà ở phía trận địa đối diện, quân địch với vô số hình dạng kỳ dị, đôi khi còn thấy thấp thoáng cả bóng dáng nhân loại. Tuy nhiên chiếm đại đa số vẫn là những đám “lực lượng không gian” chập chờn như những bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện ở khắp nơi. Không sai… đây chính là sinh vật cường đại bậc nhất của không gian hư vô mà Văn Lục đã có lần nghe tới… “Không Tử”.
Loại sinh vật trí tuệ mang danh là đứa con của không gian này có sức mạnh cũng chưa nhất định có thể vượt qua được tu thuật giả Đại Việt. Tuy nhiên bọn chúng có một lợi thế đầy uy năng chính là… “không chết”.

Vừa sinh ra, sinh vật này dưới dạng một đám lực lượng không gian sẽ tách ra làm đôi. Một đám lực lượng sẽ ẩn nấp ở tai trung tâm không gian hư vô được tu thuật giả Đại Việt gọi là phụ thể, còn một đám sẽ liên tục thôn phệ mọi lực lượng để trở nên cường đại và được gọi là chính thể.
Khi mà chính thể bị tiêu diệt, những ký ức của nó qua một cách mà tu thuật giả Đại Việt không rõ ràng sẽ được truyền về cho phụ thể. Phụ thể nhận được ký ức sẽ như nhận được một đoạn mã kích hoạt mà sống dậy. Việc đầu tiên phụ thể sống lại sẽ là thôn phệ lực lượng và… phân tách làm hai. Một sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ của phụ thể mà một sẽ trở thành chính thể, mang theo ký ức đi báo thù…


Cứ như vậy vòng tuần hoàn sẽ tiếp nối khiến bọn chúng sẽ vĩnh viễn bất tử. Trừ khi tu thuật giả Đại Việt phải cùng một lúc tiêu diệt cả chính thể lẫn phụ thể một lúc. Tuy nhiên điều này vô cùng khó khăn, bởi vì cho tới nay cũng chưa có nhà nhiên cứu nào tìm ra được hang ổ của đám Không Tử này.

Càng khiến tu thuật giả Đại Việt đau đầu vạn phần là sức học tập lẫn sự phát triển tu vi của đám Không Tử này cực kỳ kinh người. Hơn một năm trước, Không Tử tìm tới Văn Lang Thiên khiêu chiến, nhưng chỉ sau một năm bị liên tiếp đẩy lùi, bọn chúng đã học được rất nhiều chiến thuật lẫn trận đồ của Đại Việt. Cho nên trận chiến sắp tới sẽ lâm vào rằng co. Nếu tu thuật giả Đại Việt vẫn còn không nghiên cứu ra phương pháp tận diệt, vậy việc thua thảm trọng của Văn Lang Thiên chỉ là trong sớm muộn mà thôi.

Trên một hành tinh lớn với chi chít nét khắc tinh văn ở phía sau chiến trường, trong một dinh trận, một cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi chau cặp mày tính toán. Đột nhiên ánh mắt cụ già tràn ngập tinh quang, ngẩng lên như nhìn xuyên thấu không gian, miệng lẩm bẩm:

- Ai! Bọn chúng đã tìm ra không gian Ngũ Hành. Hi vọng bọn trẻ kịp thời hoàn thành nhiệm vụ của hồn ngọc. Nếu không…

Nói tới đây thở dài một hơi, lại tiếp tục vùi đầu vào tính toán.

………


Địa cầu, Việt Nam quốc, đồng bằng tỉnh An Giang, trên đỉnh Thiên Cẩm Sơn, bảy thành viên tổ đội quái vật số mười hai vẫn còn đang lắng tai nghe Hoả Phượng Hoàng giảng giải.
Sau một đêm xảy ra nhiều biến cố, những tia nắng phía đông đã ẩn hiện xuyên qua lớp sương mù mà chiếu tới, khiến cả nhóm người sửng sốt, nhìn nhau cười khổ. Việc phá trận có lẽ lại hoãn tiếp một ngày.

Tìm một đỉnh núi vắng vẻ của Thiên Cẩm Sơn, tất cả hạ xuống rồi bảy ra một trận pháp che giấu, rồi nhắm mắt tĩnh toạ. Nằm trong vòng tay của Hoả Phượng Hoàng, Ngoạ Long với tố chất thân thể của rồng cũng đã tỉnh lại. Mặc dù biết tu vi bị phá, phải tu luyện từ đầu, tuy nhiên tinh thần cũng không có chút nào uể oải. Nhất là nhìn thấy vẻ quan tâm lo lắng của Hoả Phượng Hoàng, Ngoạ Long còn ẩn ẩn có chút vui mừng. Chỉ nghe Hoả Phượng Hoàng nhẹ nhẹ nói:

- Tượng phật di lặc đã hi sinh bản thân để cứu thiếp. Thiếp sẽ không theo chàng tới các môn phái mà ở đây thủ hộ mọi người. Hi vọng không lâu sau, tín ngưỡng lực lần nữa sẽ sinh ra một linh tính di lặc mới.

Ngoạ Long lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng ở lại với nàng…