Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 356: Phá Giải(1)
Văn Lục thở dài một hơi nhìn đỉnh Thiên Cẩm Sơn:
- Phá giải mắt trận thôi. Trì hoãn mất một năm…thời gian của chúng ta không còn nhiều…
Mọi người gật đầu đồng ý, Vân Trọng bước ra phía trước một bước đeo cây đại phủ song lưỡi ra sau lưng, tiếp đó vươn hai tay, miệng quát lớn:
- Lên!
Lập tức thổ lực lượng trên đỉnh Thiên Cẩm Sơn bắt đầu bị huy động. Nếu có người thường ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt. Chỉ thấy cả đỉnh núi giống như có linh tính, toàn bộ mặt đất phập phồng sau đó di chuyển dần ra khỏi vị trí.
Không đầy mười nhịp hô hấp, cả đỉnh núi Cấm khổng lồ đã “ngoan ngoãn” chạy sang phía khoảnh đất trống bên cạnh. Thay vào vị trí đỉnh núi cũ chính là một khu vực rộng bằng phẳng có đường kính tới ba trăm mét.
Mọi người chỉ nghe những truyền kỳ về những đỉnh núi trong dãy Thất Sơn, ít ai biết được bên trong lòng núi lại ẩn chứa một mắt trận cường đại.
Nhìn từ trên không xuống, mọi người đều thấy quang hoa toả rộng như một chiếc đĩa ánh sáng. Giữa “chiếc đĩa” rộng tới ba trăm mét này là vô số những đường vân kỳ ảo khiến những người quan sát cảm giác đầu óc một trận mê muội.
Ánh mắt Văn Lục đảo qua Vân Nhi rồi khẽ gật đầu. Cô bé mặc trang phục Đại Việt cổ màu trắng thuần khiết kích động bước ra. Nhắm mắt thả ra linh thức quan sát các đường vân hồi lâu, Vân Nhi bay tới góc chín giờ của mắt trận, hai tay lặng lẽ truyền ra những trấn động với tần xuất liên tục thay đổi. Chỉ thấy những đường vân giống như những chiếc rãnh rộng lớn mà thuỷ lực lượng nhu hoà của Vân Nhi ngang dọc chạy theo những đường vân này hòng xâm nhập về phía trung tâm của mắt trận.
Qua một hồi, cặp mi xinh đẹp của nàng khẽ nhíu. Mọi người cũng phát hiện ra thuỷ lực lượng của Vân Nhi chỉ chạy được chưa đầy năm mét đã đột ngột dừng lại trên một đường vân.
Nếu xét toàn bộ đường vân như một mê cung thì nhiệm vụ của Vân Nhi hiển nhiên là tìm cho ra đường thông thạo trong mê cung đó để truyền lực lượng của mình tới điểm cuối cùng cũng là trung tâm của mắt trận hòng chiếm lĩnh lấy nó.
Dùng linh thức hay mắt thường đều thấy con đường mà thuỷ lực lượng của Vân Nhi đi hoàn toàn không có sai. Đường vân mà nàng chọn vẫn còn kéo dài. Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì mà nó đột ngột dừng lại, vô pháp thúc dục nó đi tiếp.
Cau mày trầm tư hồi lâu, Vân Nhi chợt a lên một tiếng, dùng cánh tay nhỏ nhắn vỗ vỗ đầu:
- Thật là ngu ngốc nha. Nếu chìa khoá của mắt trận đã phụ thuộc vào thời gian vậy mắt trận cần phá giải trước nhất hẳn cũng không phải vị trí này.
Nói đoạn nàng di chuyển sang góc mười hai giờ của mắt trận rồi tiếp tục thử truyền luồng thuỷ lực lượng vào trong đầu mối của đường vân. Tuy nhiên làm cả nàng lẫn mọi người đều bất ngờ là thuỷ lực lượng cũng chỉ chạy được năm mét là dừng lại. Thậm chí đi kèm với nó là việc cả mắt trận ong ong tác hưởng, dường như người đang ngủ bị trêu chọc nhiều cũng muốn nổi giận.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau đều cảm giác được một phần khó hiểu trong mắt đối phương. Ngay cả người có linh thức yếu nhất trong đội như của Vân Trọng cũng có chút cảm giác bất an.
Dừng lại hồi lâu, Vân Nhi nhẹ chuyển thân hình sang vị trí góc ba giờ của mắt trận. Khẽ lau mồ hôi trên trán, Vân Nhi vươn tay muốn truyền thuỷ lực lượng vào lần nữa.
Tuy nhiên đang trong lúc thuỷ lực lượng muốn xâm nhập đường vân thì Văn Lục giơ tay ngăn lại, nói:
- Khoan đã!
Vân Nhi thu lực lượng về hồ nghi nhìn Văn Lục, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu:
- Có lẽ việc này có chỗ nào đó chưa thoả đáng.
Mọi người cau mày, Hàm Tiếu tiểu muội không cho là đúng nói:
- Có gì nha? Không được góc độ này thì chuyển góc độ khác, kiểu gì chẳng tìm ra cách phá giải.
Văn Lục nhíu đôi mày rậm điềm tĩnh nói:
- Cũng có thể là cảm giác của ta sai. Bất quá cũng không phải lúc nào tình huống cũng được đối thủ dành ưu ái cho đối phương. Nếu dựa theo “nhân tính” mà nói thường thường nhiều nhất chỉ có ba cơ hội tương ứng với câu “quá tam ba bận”.
Dừng lại một chút, Văn Lục tiếp tục nói:
- Lúc trước khi tu thuật, dưới nhân gian, trong lĩnh vực khoa học công nghệ có một thứ gọi là “mật khẩu”. Bình thường thì không sao, nhưng nếu là những việc có tầm quan trọng cao cấp giống như mật mã ngân hàng hay thứ gì đó đại loại thế thì người ta thường thường cho người đăng nhập tối đa ba lần. Chúng ta không bàn cãi tại sao không phải là hai hay bốn mà nhất thiết phải là ba. Việc này coi là bản năng cũng được, mà coi là thói quen hay nhân tính cũng được. Nó cũng tương đương như việc tại sao đại đa số người lại thuận tay phải mà không phải là cả hai tay hay chỉ riêng tay trái.
Lại nói đăng nhập với mật khẩu hay mật mã lần thứ nhất dù có sai thì “ok”, không có vấn đề quan trọng gì xảy ra. Nhưng mà lần thứ hai đăng nhập sai lập tức sẽ có cảnh báo. Và nếu lần thứ ba cũng là lần cuối cùng còn đăng nhập sai lập tức sẽ lãnh hậu quả không ngờ. Nhẹ thì bị cấm đăng nhập, nặng có thể bị áp dụng những biện pháp có khả năng nguy hại tới tính mạng.
Mọi người nghe vậy đều kinh hô, khuôn mặt Vân Nhi trắng nhợt như không còn chút máu hoảng hốt nói:
- Ý Văn Lục đại ca là?
Văn Lục gật đầu:
- Có thể ta suy luận là sai. Nhưng chúng ta cũng không thể làm liều được. Nhất là lần rung động của mắt trận khi đưa lực lượng vào lần thứ hai khiến ta cảm giác tình huống không ổn chút nào…
Tiếng Văn Lục vừa dứt, chợt có một âm thanh vang lên ngay sát bên tai mọi người:
- Hắn nói không sai! Nếu các ngươi cố lần nữa kích hoạt mắt trận, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi.
Bảy người giật mình kinh hãi nhìn lại đã thấy Hoả Ngọc Hoàng xuất hiện từ bao giờ. Trên lưng nàng đang dìu Ngoạ Long đang hôn mê. Cũng không biết trận chiến kịch liệt cỡ nào nhưng nhìn Hoả Phượng Hoàng sau “dục hoả trọng sinh” lực lượng đột tăng nhưng khắp người cũng nhiều to nhỏ thương tích thì cũng biết đội ngũ săn phần thưởng lần này cỡ nào cường đại.
Nhìn ánh mắt tràn ngập ưu thương của Hoả Phượng Hoàng, linh thức đảo qua, Văn Lục phát hiện tu vi của Ngoạ Long đã bị phế. Mặc dù dựa vào đan dược đặc chế khiến hắn còn giữ được thân thể nhân loại nhưng tu vi đã bị giảm xuống mức thấp nhất, không khác gì người thường. Nếu không phải dựa vào thân thể cường đại của thuồng luồng, e rằng với những thương tích trên người, hắn đã chết tới vài trăm lần rồi.
Quan sát một hồi, Văn Lục cung tay khom người:
- Mong chỉ giáo…
Nhìn qua một lượt các thành viên tổ đội hồn ngọc số mười hai, Hoả Phượng Hoàng chậm chậm nói:
- Các ngươi không thấy quanh đây nhiều núi non nhưng chỉ có bảy ngọn núi là cực kỳ nổi tiếng sao?
Mọi người giật mình kinh ngạc, Hoả Phượng Hoàng tiếp tục giảng giải:
- Vốn dĩ nơi này xưa kia chỉ có bảy ngọn núi lớn, hình thành một tự nhiên tuyệt trận gọi là “Thất Sát Trận”. Cái gọi là tự nhiên tuyệt trận chính là tự bản thân nó hình thành mà không phải do tác động của con người. Mọi vật tương sinh ắt có tương khắc, cạnh nơi hiểm địa hẳn phải có nơi phúc địa. Không sai, cái gọi là phúc địa ở nơi này chính là linh mạch “Cửu Long Tranh Châu”.
Lại nói chủ nhân trước kia của chúng ta tu vi cường đại, khi đó Đại Việt không những còn chưa hình thành nên Văn Lang Thiên hoàn thiện hệ thống tu thuật mà còn lâm phải một nguy cơ diệt tộc. Ngay cả Long Quân Tiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ cũng vì e ngại sự cường đại của chủ nhân chúng ta mà chia nhau ẩn cư tu luyện. Lúc đó chủ nhân chúng ta khinh thường diệt hết dân thường lại chỉ muốn Đại Việt nằm dưới tầm kiểm soát của người cho nên mới thực hiện kế hoạch ngu muội dân chúng.
truyện copy từ
Cái gọi là ngu muội không phải giống như thực dân pháp, thực dân mỹ thực hiện mà chính là phong ấn toàn bộ những linh mạch quan trọng trên lãnh thổ Đại Việt để cho Đại Việt không cách gì xuất hiện một tu luyện giả tuyệt đỉnh có thể vượt qua được chủ nhân. Như vậy Đại Việt vĩnh viễn nằm dưới nắm tay của người…
Bảy thành viên trong tổ đội hồn ngọc số mười hai nghe vậy đều nhíu mày. Vân Trọng và Hàm Tiếu tiểu muội thậm chí còn lửa giận bừng bừng, hiển nhiên bị nghẹn khuất không ít. Chẳng qua lúc này Hoả Phượng Hoàng lại thở dài một hơi:
- Tiếc là nhân tính không bằng thiên tính, chủ nhân chúng ta cường đại cỡ nào cũng không cách gì tưởng tượng nổi sức phát triển của Long Quân Tiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ. Hai người này được các cường giả không chỉ trong không gian Ngũ Hành mà ngay cả các không gian khác cũng phải ngả mũ tôn kính gọi là “Sáng Thế Thần” hẳn không ngoa chút nào. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai người trong Không Gian Ngũ Hành không kiêng nể, e rè kẻ nào mà còn tự tay sáng lập ra Văn Lang Thiên cường đại…
Hoả Phượng Hoàng nói tới đây vẻ mặt không khỏi lộ nét cảm khái. Na Na đứng giữa tổ đội đang ôm tiểu Nghê ngủ say cũng nhịn không được hỏi một câu:
- Chủ nhân của các ngươi không phải cái tên Cao Biền gì gì đó chứ?
Hoả Phượng Hoàng lắc đầu:
- Hắn ư? Hắn chẳng qua chỉ là tên chạy chân của chủ nhân mà thôi. Tu vi thấp kém, thừa hưởng chút lực lượng liền chạy đông chạy tây, hung hăng ngang ngược. Bất quá những phong ấn nhỏ là do hắn làm…
Mọi người ồ lên, trong lòng không khỏi có chút trầm trọng. Ngay cả tên “tay sai quèn” cũng cường đại như vậy, còn kẻ kêu là chủ nhân kia còn kinh khủng cỡ nào? Hàm Tiếu tiểu muội tâm tình lúc nóng giận lúc cười cười giống con nít, giương đôi mắt ngây thơ hỏi:
- Về sau sao nữa? Ý là sau này Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ có chạm mặt tên kia… ách, là chạm mặt chủ nhân của các ngươi đó.
Hoả Phượng Hoàng lắc lắc đầu:
- Chuyện về sau, những kẻ như chúng ta không cách gì xem thấu. Chẳng qua từ lúc Đại Việt quật cường phát triển, chúng ta cũng không có gặp lại được chủ nhân. Mà ngay cả ẩn ký của hắn lưu lại trong đầu chúng ta cũng biến mất. Sợ rằng bị tiêu diệt hoặc đã tự huỷ để thoát một tia linh hồn hòng trọng sinh ở dị giới khác, tạo lập thế lực để quay lại trả thù rồi…
- Là… là…
Hàm Tiếu tiểu muội thở phào một hơi, bất quá nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ưu tư của Hoả Phượng Hoàng liền thấy mình biểu hiện có vẻ thất thố cho nên miệng lắp bắp một hồi cũng không biết phải nói làm sao.
Vân Nhi đã từ mắt trận bay trở lên không trung lo lắng hỏi:
- Mắt trận này hiện tại phải như thế nào?
Hoả Phượng Hoàng nhìn quanh, bao quát cả bảy ngọn Thất Sơn vào tầm mắt rồi thu liễm tâm tình nói:
- Ta cũng không phải doạ các ngươi…thất sát trận tên tuyệt như ý nghĩa. Nếu các ngươi cố gắng phá vỡ mắt trận ở đỉnh núi cấm này, không những mạng các ngươi biến thành tro bụi mà ta e rằng cả một vùng đồng bằng rộng lớn lập tức biến thành vùng đất chết…