Hồn Thuật

Chương 328: Đoạt Hoàng Lệnh






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 328: Đoạt Hoàng Lệnh









Lão già họ Sư quần ẩu một hồi với Ma Lang hiển nhiên phát hiện ra con quái vật ba đầu được người khác thao túng. Con mèo mặc dù thích thú chơi đùa với cuộn len, nhưng nếu cuộn len đó mà to gấp mấy lần thân hình thì nó cũng mệt chết. Tình cảnh của lão già họ Sư cũng không khác là bao nhiêu, dù có tung ra chiêu thức nào cũng không làm gì được Ma Lang. Nếu thiếu chủ ma môn có ba cái đầu thực nhân hoa này không bị thôi miên chi chiến đấu theo bản năng thì không khéo lão già họ Sư đã “đi từ tập một”.

Vừa thấy Văn Lục chạy tới, lão cũng lười dây dưa với Ma Lang, lập tức chuyển sang công kích Văn Lục. Chẳng qua Văn Lục cũng lười giao đấu, điều khiển Ma Lang quẫy đuôi bắn đến phía sau lưng lão già họ Sư khiến lão buộc phải thu quyền trở lại mà phòng thủ.

Mặc dù hiện tại với tu vi của Văn Lục kết hợp với sức mạnh của Bạch Y Công Chúa, hai người đủ đánh tan linh thú hoàng đỉnh phong họ Sư này. Bất quá việc trước mắt không phải sính cường mà là mau chóng lấy Hoàng Lệnh, trở về xem tình hình chiến đấu ở phía dưới chân núi. xem tại
Ma Lang có được sự điều khiển của Văn Lục thì càng thêm lợi hại, đánh cho lão già họ Sư kêu oai oái:

- Hống… Nhân loại hèn mọn, không giám trực diện giao đấu với lão phu sao?

Văn Lục cười cười:

- Ngươi cứ đánh thắng tên ba đầu đó đi mới đủ tư cách giao đấu với ta.

Mặt lão già họ Sư “đen dần đều”:

- Khốn khiếp! Nhân loại đáng ghét. Sao tên nào cũng cáo già hơn cả hồ ly vậy? Ngươi cứ chờ đó, đợi lão phu giải quyết quái vật đáng ghét này sẽ tới lượt ngươi. Ây… xem Sư Tử Gầm Gừ của lão phu…

Văn Lục thấy lão già họ nhà Sư này dốc mười phần sức lực thì cũng bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm.

Truyền tống môn xuống hạ giới sừng sững uy nghi lơ lửng trên một phiến đá rộng lớn giữa trung tâm đỉnh núi. Ngoài cùng phiến đá bên cánh phải, mọc lên một cây cổ thụ to lớn trăm người ôm không xuể, phiến đá lóng lánh màu bạc tựa như toàn thân cây đều làm bằng kim loại. Dưới gốc cây có một căn nhà. Nói là căn nhà, thực tế là một túp lều tranh thì đúng hơn. Diện tích của căn lều không vượt quá ba mét vuông.

Văn Lục từ từ tiến về phía căn lều khiến lão già họ Sư gấp đến nối đánh đấm loạn xạ, chiêu thức không cách gì đạt uy lực tối đa:

- Nhóc con! Quay lại mau… Ta cấm ngươi tiến vào đó!

Văn Lục vẫn chẳng thèm để ý, dảo bước tiến vào căn lều. Bên trong đồ vật cực kỳ thưa thớt. Ngoại trừ cái bàn nằm ở phía trong cùng còn lại đều trống không. Vừa nhìn lên trên mặt bàn, Văn Lục cũng phải tặc lưỡi. Trước mắt hắn là một giá đỡ được đan kết bằng lông bờm sư tử lơ lửng cách mặt bàn hơn hai mươi cm. Trên cái giá đỡ là Hoàng Lệnh đang tỏa quang mang màu vàng. Ách… trên mặt của Hoàng Lệnh còn được gắn một cái nơ “xinh đẹp” cũng được tết bằng lông bờm… Khóe mắt Văn Lục giật giật một hồi, mức độ “tự sướng” của lão già họ Sư đúng là đạt tới “đăng phong tạo cực” nha.
Thân thủ nhoáng lên, Hoàng Lệnh vào tay, ra ngoài cửa căn lều, Văn Lục phóng ra vụ ẩn từ Mầm Thế Giới che chắn, hai tay khua động một hồi…

Lão già họ Sư đang giao đấu kịch liệt với Ma Lang, tinh thần vẫn còn bay tới tận căn lều quan sát. Vừa thấy Hoàng Lệnh vào tay Văn Lục, lão đã rống lên:


- Khốn khiếp! Mau trả lại tấm lệnh bài xinh đẹp đó cho lão phu. Nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Mải rống quát, lão không phát hiện ra không gian trước cửa căn lều có chút vặn vẹo bất bình thường. Qua một hồi, Văn Lục tiêu sái, long hành hổ bộ mà đi ra, không thèm đếm xỉa gì tới lão già họ Sư và Ma Lang, đủng đỉnh đi về phía thác nước.
Linh thú sư tử sắp đạt tới thánh cấp mặc dù chửi mắng kịch liệt nhưng cặp mắt vẫn không khỏi xoay chuyển một hồi, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý gian sảo. Đợi cho Văn Lục đi khuất khỏi đám xương mù, lão mới cười gian nói:

- Nhân loại ngu ngốc! Tự ình là thông minh, chẳng qua vẫn thua trên tay lão phu thôi. Hắc hắc…Vật đáng quý nhất nào phải tấm lệnh bài chỉ biết phát sáng đó. Trường Thọ Cổ Thụ ngàn năm mới kết trái một lần, vừa lúc đạt tới độ chín. Nếu không phải vì tăng tiến ngàn năm tu vi, đời nào lão phu phải tự mình diễn vở kịch này… ha ha…

Tiếng cười còn chưa dứt, chợt khóe mắt lão già co rút kịch liệt. Một điểm đen nho nhỏ vừa phóng vút qua ngay sát mặt, bay về hướng Văn Lục vừa đi.
Đang vung chương đón đỡ một cái quật đuôi của Ma Lang, lão già kinh hô:

- Không tốt! Bị lừa rồi…

Quả nhiên còn chưa nói xong, đã thấy Văn Lục cười ha hả tiến ra từ đám xương mù. Bay lơ lửng dưới chân hắn là một con linh thú họ nhà Bọ Hung đang khua khua chân dương dương đắc ý.

- Hê! Người tới làm khách, lão cũng nên tận tình gia chủ chứ nhỉ? Đang thắc mắc không biết quả trên cây là độc quả hay linh quả, té ra là nâng cao tu vi. Món quà này cũng quá lớn đi… đa tạ lão rồi… ha ha…

Nói đoạn không đợi lão già họ Sư kịp phản ứng, Văn Lục đã phóng vút tới, hai chân đạp mạnh xuống đất, thân hình bắn vút lên một tàng cây, bàn tay tụ khí cách không hái lấy trái cây, đưa vào Mầm Thế Giới. Mặc dù thực tế trái cây đã được lão già giấu kỹ dưới những phiến lá, ngay cả lúc trước Văn Lục cũng không biết là trên cây có quả. Nhưng chỉ cần quan sát vẻ mặt của lão già họ sư cũng biết đại khái ở phương nào, dựa vào linh thức cường đại Văn Lục cũng không khó tìm ra được trái cây Trường Thọ này.

Lão già họ Sư gấp tới độ râu tóc vểnh ngược, cái mồm làm hại cái thân. Giây lát đắc ý không những đánh mất linh quả lại còn nói cho đối phương tác dụng của nó. Thật là bị bán còn giúp người ta đếm tiền mà…

Vừa giao chiến với Ma Lang, vừa hận hận đưa mắt nhìn Văn Lục đi khuất khỏi làn sương mù, lão già ngửa cổ lên trời rống giận một trận. Bất quá có cho kẹo lão cũng không giám phun ra câu gì. Ai mà biết được cái tên quái thai kia có còn hậu chiêu nào hay không. Nói nhiều chút e rằng cả quần lót cũng bị lột không chừng.

Phiến đá giữa đỉnh thác, mọi thành viên trong đội ngũ tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt đang ngồi xếp bằng mau chóng hồi phục lực lượng. Vài thành viên tu luyện mộc thuật đang lần nữa chữa trị cho những thành viên bị thương nặng. Thấy Văn Lục đi ra, lại nhìn cái gật đầu của hắn, sắc mặt mọi người đều hưng phấn. Mặc dù trải qua mấy lần sinh tử nhưng thành quả đạt được cũng tương xứng với công sức bỏ ra. Không nói tới việc Hoàng Lệnh đã vào tay, chỉ riêng việc tồn tại dưới áp lực cực đại của đối phương, mọi người đều ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá. Chỉ cần có thời gian tĩnh tâm, nhất định tu vi của nhiều người sẽ tăng lên diện rộng.

Văn Lục cũng khoanh chân ngồi xuống, tinh thần rà xoát một lượt thân thể. Lúc trước để thôi miên Ma Lang, đề phòng bất trắc Văn Lục đã dùng linh hồn cường đại xóa đi toàn bộ ký ức, trí nhớ của hắn. Chỉ là từ lúc đó tới giờ, Văn Lục đều cảm thấy có điều bất an, giống như người thường lúc nào cũng có cảm giác có con sâu dóm bò trên chân vậy. Cảm giác này thực không thoải mái chút nào.

Tinh thần quét qua quét lại thân thể một hồi, Văn Lục phát hiện ra ở bên hông mình tồn tại một đồ án kỳ quái, nhỏ bé bằng một phần ngàn đầu mũi kim, lại thêm một tầng hắc ám che phủ khiến người khác khó lòng phát hiện ra. Nếu không phải linh thức của mình cường đại, Văn Lục cũng phải bó tay.

Hồi lâu, đa số các thành viên tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt đã hồi phục. Hương sát thủ vừa tỉnh lại liền tinh ý phát hiện ra Văn Lục cả người đang không ngừng run rẩy, mồ hôi tuôn ra đầm đìa trên mặt. Biết Văn Lục có chuyện, nàng vội vàng điều khiển mọi người bao quanh hòng bảo vệ Văn Lục. Nàng lại dùng linh thức liên lạc với Bạch Y Công Chúa bên trong thanh đại đao để bên cạnh Văn Lục.
Bạch Y Công Chúa bay ra, nghiêng ngó cái đầu xinh xắn một hồi, thản nhiên nói:


- Hắn nha! Là bị một cái đồ án kỳ quái nhiễm lên người, ta cảm thấy ma khí tràn ngập giống như của tên quái vật ba đầu khi nãy.

Hương sát thủ nghe vậy biến sắc thốt:

- Là ẩn ký ma môn. Xem ra chuyến này lão đại phiền phức lớn:

Mọi người nghe vậy đều nhìn nhau lo lắng. Cũng giống như nhóm người Kiệt Hào, nếu là thành viên thiên tài được bồi dưỡng của môn phái thì đều được môn phái khắc lên trên mình một loại đồ án sinh mạng. Ở ma môn hoặc tiên môn, đồ án này gọi là “ẩn ký” và nó chỉ phát huy tác dụng khi chính chủ bị… giết.

Ẩn ký có một tác dụng duy nhất là đánh giấu người giết những nhân tài của môn phái, để cho các trưởng lão dựa vào đó mà truy sát. Nói như vậy là lúc trước Văn Lục vô tình xóa đi ký ức, trí tuệ của Ma Lang đã khiến ẩn ký coi như chính chủ là Ma Lang đã chết và vô thanh vô tức bay sang bám lên người Văn Lục. Đợi cho Văn Lục ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới, chờ đón hắn sẽ là vô số người của ma môn dựa trên ẩn ký này mà truy sát.

Thủ Hộ Giả Lê cũng đã hồi phục từ lâu, nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người liền cười nhạt:
- Một cái ẩn ký thôi! Không quan trọng tới vậy chứ? Tới kẻ nào giết kẻ đó… coi xem ai dám đến nộp mạng nữa không?

Mọi người khinh bỉ nhìn, khiến Thủ Hộ Giả Lê xoa xoa mũi cười. Nếu bình thường thì kẻ địch tới truy sát cũng là một loại tôi luyện của cường giả. Nhưng mà trên người Văn Lục còn mang nhiệm vụ của Hồn Ngọc, nào có được dễ dàng như Thủ Hộ Giả Lê nói.

Vừa lúc này Văn Lục cũng đã thu lại tinh thần lực, đứng dậy. Hắn định dùng linh hồn lực cường đại của mình xóa đi ẩn ký nhưng hiển nhiên là thất bại. Mặc dù kết hợp với linh hồn của Bạch Y Công Chúa để tấn công, chỉ còn kém chút xíu nhưng vẫn không cách nào vượt qua, Văn Lục cũng buông tay mặc kệ.

Phía dưới chân thác, cô bé cái bang trong thân xác của một đứa trẻ năm sáu tuổi đang nằm ngủ ngon trên lưng đại quy của lão hồ ly bỗng chợt khóc thét lên, khiến mọi người giật mình quay lại đều biến sắc:

- Không! Mau buông ta ra! Ta không muốn bị bắt đâu… hu hu…



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996