Hồn Thuật

Chương 319: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(10)






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh




Chương 319: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(10)











Na Na đang đứng phía sau Văn Lục trên lưng rùa xám khổng lồ, nghe Văn Lục quát thì thoáng ngẩn người. Tuy nhiên rất nhanh trước sự kinh ngạc của những người xung quanh, nàng nhẹ nhàng khoanh chân ngồi xuống, hai tay không ngừng vũ động, mộc ấn màu xanh từ tứ phương tám hướng nhanh chóng tụ lại. Tay phải khẽ đẩy, mộc ấn màu xanh giống như một mầm cây bay vút ra tiềm nhập vào lòng hồ ngay sát chân thác nước.

- A! Mau nhìn!

Không biết đệ tử của thế lực nào đang đánh nhau mù trời với đám Long Côt Vong Ma vẫn còn tâm tình chú ý tình huống bên này chợt kinh hô. Mọi người dồn sức đẩy lùi đám kỵ sĩ Long Côt Vong Ma ra rồi đồng loạt nhìn về hướng chân thác nước. Chỉ thấy một mầm cây ban đầu chỉ cao hơn một mét đang rung động những phiến lá. Rễ cây dài đâm sâu xuống lớp nham thạch dưới đáy hồ, lập tức đám lá phía trên như reo như mừng, trong chưa đây hai nhịp hô hấp, cây đã vươn cao hơn mười mét.
Lại đợi thêm ba nhịp hô hấp, cây đã vươn cao lên hơn cả trăm mét, những tua bám chặt theo viền đá, ngọn cây như có linh tính ngoằn ngòe chạy một đường thẳng lên phía trên.
Trong lúc mọi người còn đang há hốc mồm về cây dây leo thần kỳ, Na Na này miệng ngọc yêu kiều hô:

- Được rồi đó Văn Lục đại ca! Mọi người có thể đứng lên phiến lá, Na Na sẽ đưa lên.

Tất cả đệ tử tu thuật đứng trên mai rùa lẫn nhóm lão yêu tinh tiền bối nghe xong đều giật mình sửng sốt. Nhất là những đệ tử các thế lực ở ngoài xa nghe thấy vậy đều nhìn về phía Văn Lục lẫn Na Na đều mang ánh mắt tràn ngập khâm phục. Hơn ai hết, bọn họ hiểu lực cản của thác nước lớn đến thế nào. Tất cả dám khẳng định, dù là không có linh thú hoặc các thế lực xung quanh quấy nhiễu, việc leo lên đỉnh núi dưới lực chảy của dòng thác như vậy cũng là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, ít nhất cho tới giờ bọn họ vẫn chưa tìm được phương thức leo lên ổn thỏa nhất. Chính vì thế lúc trước bọn họ đâm đâm chém chém cả ngày cũng không tìm được biện pháp leo lên thác. truyện copy từ

Không nghĩ tới, hiện tại trong chớp nhoáng, đội ngũ tu thuật giả Đại Việt đã nghĩ ra cách ứng phó. Hơn nữa việc này chỉ cần một cô bé nhỏ nhắn ra tay mọi việc đều ổn thỏa, thật là người so với người càng tức chết mà. Không chỉ nhóm đệ tử các thế lực ánh mắt tràn ngập phức tạp mà ngay cả gần năm trăm danh yêu tinh đã hóa hình cũng đồng loạt quay lại đánh giá Văn Lục và Na Na, ánh mắt chứa đầy hứng thú. Đối với lực lượng mạnh mẽ của bọn họ mà nói, leo lên được thác nước này cũng tương đối vất vả, nhất là càng leo lên trên tiến vào vùng “cấm bay” sức lực lại tiêu hao một cách kinh người. Bởi thế cho dù là bọn họ, leo lên đỉnh núi chắc cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Ngộ nhỡ leo lên gần tới nơi, trượt chân rớt xuống, lại không phải dòng loại có khả năng bay bẩm sinh, ngàn phần ngàn là biến thành đống thịt vụt, dù sao muốn sử dụng lực lượng để bay cũng phải tới là là mặt đất, lúc đó đừng nói bay, chỉ phản ứng thôi cũng chẳng kịp. Bởi thế phương pháp không đi thác nước được ta đi “thang máy” này nhóm đệ tử tu thuật giả Đại Việt liền khiến sinh vật bốn phía ở đây khâm phục vô cùng.

Đứng phía trước, Văn Lục quan sát thấy gốc của cây dây leo đã to như một cây cổ thụ ba bốn người ôm thì quay về phía sau, khom người nói:

- An toàn của Na Na kính nhờ các vị vậy…

Các lão tiền bối yêu tinh sống vài ngàn năm và những linh thú hoàng nghe vậy đều khách sáo hứa hẹn một hồi, tiếp đó tản ra vây quanh lấy gốc cây, tạo thành một vòng phòng thủ vững chắc cho dù là một giọt nước cũng khó lọt được vào.
Lại nhìn các thế lực đang ra sức chiến đấu với đám Long Côt Vong Ma, Văn Lục nở một nụ cười thú vị, quay sang thì thào một hồi vào tai Ngọc Yêu. Cô bé yêu tinh này nghe xong liên tiếp gật đầu, miệng cười khanh khách, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, tự tin nói:

- Văn Lục đại ca yên tâm! Việc này cứ giao cho Ngọc Yêu là được rồi… hì hì…

Văn Lục gật đầu, bóng người chớp nhoáng đã biến mất trên lưng rùa xám. Lần nữa hiện ra, đã thấy hắn xuất hiện trên một phiến lá rộng lớn như gian nhà. Phiến lá cây này thoạt nhìn từ xa giống như lá của cây hoa Lan Hồ Điệp, vừa có độ dày khá cao, phiến lại rộng rãi, đủ ười hai mươi người đứng trên cũng không vấn đề gì.
Thủ Hộ Giả Lê và các đệ tử tu thuật cũng lần lượt chọn ình một phiến lá. Tuy nhiên rất nhanh dưới sự chỉ huy của Bạch Ngân Diện Tiên Tử, mọi người đồn về năm phiến lá gần nhất để tiện bề hỗ trợ.

Chưa đầy ba nhịp hô hấp, những bóng ảnh của đệ tử tu thuật Đại Việt chuyển qua chuyển lại, nhanh chóng sắp xếp trận hình. Phía dưới, Na Na nở một nụ cười tự tin, hai tay vươn rộng ra hai bên. Các yêu tinh và linh thú hoàng đang tận lực ngăn cản Long Côt Vong Ma đánh vào hòng phá hỏng gốc cây chợt kinh ngạc phát hiện ra khắp nơi đang ùn ùn kéo về những sợi tơ màu xanh biếc mỏng manh, thoáng chốc đã biến khu vực hồ nước thành một vùng sương mù đậm đặc hoàn toàn là mộc lực lượng. Những linh thú hoặc yêu tinh tiến hóa từ cây cối đều cảm giác cơ thể căng tròn sức mạnh, dường như trong tay có thể nắm giữ vô số sinh cơ, tâm thần cực kỳ thoải mái, sức chiến đấu lập tức tăng vọt.

Kỹ năng hấp thu mộc lực lượng từ cây cối tên Vạn Mộc Tề Lai này của Na Na thường thường là gân gà, trong chiến đấu thì vô dụng, mà bỏ đi thì tiếc. Lúc bình thường, kỹ năng Vạn Mộc Tề Lai ngoài việc hấp thu mộc lực lượng của đám cây cối xung quanh để hỗ trợ các tu thuật giả tu luyện mộc thuật thì chẳng còn tác dụng gì. Tuy nhiên hôm nay cô bé Na Na thông minh lại dụng nó để hấp thu nó từ bốn phương tám hướng về bổ sung cho cây dây leo mà nàng tạo ra khiến nó nháy mắt đã trở nên khổng lồ. Gốc cây từ ba bốn người ôm thoáng chốc đã phình ra, dù mười người ôm cũng không xuể, hơn nữa còn không ngừng lớn thêm. Vậy mới biết không có kỹ năng vất đi, chỉ có tu luyện giả không biết cách sử dụng nó cho tốt mà thôi.

Cây dây leo không ngừng vươn cao, những rễ cây chĩa ra từ thân cây, bám chắc vào vách đá, khiến cái cây thần kỳ này dù đã dài hơn năm km vẫn không có chút nào dấu hiệu bị đổ xuống. Hơn nữa ngoại trừ những rễ cây cứ cách trăm mét lại thò ra bám vào vách đá để giữ ổn định thì thân cây hoàn toàn nằm ngoài dòng chảy của thác nước, cho nên nó cũng không bị chút nào lực cản, tốc độ vươn lên đỉnh núi cực kỳ khủng bố đưa nhóm đệ tử tu thuật Đại Việt lên càng thêm cao...


Phía dưới, Ngọc Yêu đang ngẩn người nhìn nhóm người Văn Lục biến mất phía trên bầu trời, vẻ mặt đầy ao ước. Hiển nhiên nàng nghĩ muốn chạy lên đó tham gia náo nhiệt, không nghĩ lại bị Văn Lục bắt ở lại dưới này, tâm tình không khỏi có chút bất mãn. Tuy nhiên nghĩ tới nhiệm vu Văn Lục giao phó cho, vẻ mặt dễ thương xinh đẹp của nàng lại không khỏi thêm hồng hồng đầy hưng phấn.

Ánh mắt chuyển qua một hồi chợt sáng ngời, Ngọc Yêu chạy tới bên cạnh một nữ tử. Người này mặt trái xoan, trắng hồng một cách tự nhiên, mặc dù không mang vẻ thuần khiết ngây thơ như Ngọc Yêu nhưng lại mang trên mình một vẻ đẹp như các thiếu phụ đầy những nét già dặn và tràn ngập hấp dẫn. Trên người nàng diện trang phục có chút kỳ quái, giống như những mảnh cánh hoa ghép lại, thuần một màu hồng dịu, lại thêm xung quanh nàng có hồng vụ xoay quanh khiến người ngoài nhìn vào như thực như ảo, càng thêm nét quyến rũ.

Cho dù là đang chiến đấu với dám Long Côt Vong Ma, cả người nàng giống như đang tận lực thể hiện một khúc khiêu vũ, lúc chỗ này, lúc chỗ khác, khiến thế công của đám Long Côt Vong Ma trở nên chậm chạp vô cùng.
Vừa lúc liếc mắt sang, nhìn thây Ngọc Yêu hưng phấn chạy tới, nữ tử nhoẻn miệng cười:

- Nhóc con! Cứ chạy lung tung lại ngộ thương bây giờ.

Ngọc Yêu nhu nhu cái miệng, bất mãn nói:

- Ai Nha! Người ta là quan tâm tới chị mà.

Khẽ gõ lên đầu nàng, nữ tử mặc trang phục màu hồng nói:

- Quan tâm tới ta, hay là có việc gì nhờ vả đây?

- Hì hì! Chị Phấn Điệp Điệp quả nhiên tinh tường, không có việc gì có thể qua mắt chị hết á.

- Dẻo mỏ…

Nữ tử tên Phấn Điệp Điệp bật cười gõ một gõ lên đầu Ngọc Yêu, tiếp đó lại nhẹ nhàng hỏi:

- Nói xem việc gì?

- Ai ui! Đau chết người ta rồi.

- Còn không nói thì chạy chỗ khác chơi! Vướng chân chị lại đánh đòn bây giờ?

- Hì hì! Chị biết đấy, đám nhân loại ngoài kia cứ thỉnh thoảng lại ồ lên tấn công, phá hỏng nhịp đấu của mọi người. Chị xem có nên…


- Hừ! Vòng vo mãi! Rút cuộc là nhân loại tên Văn Lục gì gì đó nhờ vả em chứ gì?

- Ai nha! Như thế nào mà chị lại biết?

- Nhóc con ngu ngốc! Ngày ta sinh ra, ngươi còn không biết đang ở cái dạng gì kìa. Dám đòi khôn lỏi trước mặt chị…

Ngọc Yêu nghe xong ngượng ngùng vân vê tà áo. Mà nữ tử tên Phấn Điệp Điệp mặc dù nói vậy nhưng vẫn động thủ. Chỉ thấy từ trên hai tay nàng liên tiếp bay ra những hạt phấn hoa nhỏ li ti, dùng mắt thường cũng khó quan sát. Những hạt phấn hoa này lượn lờ xuyên qua kình khí của các cuộc giao chiến mà tản ra bên ngoài.

Phấn hoa không mùi không vị thoáng chốc đã tràn ngập bãi chiến trường phía tây, nơi đệ tử các thế lực đang đứng. Một đệ tử trùng thuật đang lủi lủi ra phía sau, mượn vòng bảo vệ của các thế lực khác mà thở dốc. Bỗng nhiên hai mắt hắn trợn trừng, miệng phún máu tươi… chết ngay lập tức.

Tên đệ tử cầm đầu trùng thuật đang hăng hái điều khiển hai con bạch xà chiến đấu, nhưng tinh thần vẫn quan sát tình huống các huynh đệ của mình xung quanh, chợt thấy kẻ kia chêt bất đắc kỳ tử như vậy thì quát lớn một tiếng. Từ hai bên của hắn nhảy ra hai tên sư huynh, ngăn cản trước mặt hắn, chống đỡ giùm Long Côt Vong Ma. Còn hắn nhanh chóng chạy về sau, thần thức quan sát tỉ mỉ một hổi. Tiếp đó tên đệ tử họ Trương này đột ngột hô lớn:

- Mọi người cẩn thận! Trong không khí có độc.

Những người khác đang chiến đấu nghe vậy đều giật mình kinh hãi vận công bế khí, lui dần về phía sau, chiến trường phía bờ tây trở nên đại loạn.
Ngọc Yêu đứng gần chân thác nước thấy tình cảnh bên ngoài thì vội vàng kinh hô:

- Ai nha! Không phải như vậy đâu! Đại ca Văn Lục có nói tìm cách làm hôn mê bọn họ thôi.

Nữ tử tên Phấn Điệp Điệp nghe vậy trừng mắt nhìn Ngọc Yêu, bất mãn nói:

- Hừ! Sao không nói sớm! Làm ta tốn mất mấy phần lực lượng.



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996